Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1436 - Chương 1436: Một Nhiệm Vụ Gian Khó

Chương 1436: Một nhiệm vụ gian khó Chương 1436: Một nhiệm vụ gian khó

Thẩm Lãnh lại rót một chén rượu cho Phương Thiệp Di, chậm rãi đẩy chén rượu đến trước mặt Phương Thiệp Di và hỏi một câu: "Ngươi thấy người đó thế nào?"

"Người nào?"

Bàn tay đưa ra nhận chén rượu của Phương Thiệp Di khựng lại, gã nhìn vào mắt Thẩm Lãnh, sau đó lập tức hiểu ra: "Quốc công gia muốn hỏi Vũ Văn Tiểu Sách đó?"

Thẩm Lãnh gật đầu: "Đến tận bây giờ, ngươi là người giao thủ với hắn lâu nhất, cũng coi như là người hiểu hắn nhất, ít nhất ngươi cũng là người hiểu rõ khả năng của người này nhất."

"Hắn..."

Phương Thiệp Di bưng chén rượu lên đặt ở bên môi, một lúc lâu cũng không có uống, sau đó lại đặt chén rượu xuống: "Bình tĩnh, âm độc, học thức rất rộng, võ kỹ siêu quần, về tính cách không hề có một sự đồng cảm nào, ích kỷ, ai cũng có thể bán đứng, mâu thuẫn."

Cuối cùng gã dùng hai chữ "mâu thuẫn".

Thẩm Lãnh hỏi: "Mâu thuẫn chỗ nào?"

"Nếu những từ ta vừa nói đều là đúng, tại sao lại có người đồng ý bán mạng vì hắn?"

Phương Thiệp Di nhìn Thẩm Lãnh: "Đây là mâu thuẫn."

Gã trầm tư một lát rồi tiếp tục nói: "Nếu hắn vẫn luôn là người như vậy thì chỉ có một thủ đoạn có thể giữ cho thủ hạ nguyện trung thành... nhiều tiền bạc, chỉ có nhiều lợi ích mới có thể khiến cho người khác bán mạng."

Gã nhìn Thẩm Lãnh nói: "Ta vẫn luôn cho rằng chỉ có hai điều kiện có thể khiến cho người khác bán mạng, một là đức, hai là lợi."

Thẩm Lãnh hỏi: "Quyền thì sao?"

Phương Thiệp Di ngây người ra, dường như không có suy nghĩ đến chữ này, sau một lúc lâu gã mới lắc đầu rồi nói: "Quyền cũng nằm trong hai chữ này, quyền dùng tốt đẹp là đức, quyền dùng xấu xa là lợi."

Thẩm Lãnh cười cười nói: "Ngươi giải thích như vậy cũng rất hợp lý... Cho nên ngươi đoán xem tại sao Vũ Văn Tiểu Sách vẫn có người nhiều đồng ý bán mạng vì hắn như vậy, chính là vì nhiều lợi?"

"Chắc hẳn là chính là lợi."

Phương Thiệp Di nói: "Ngoại trừ lợi ích khổng lồ ra, ta không nghĩ được tại sao những người đó còn bán mạng vì Vũ Văn Tiểu Sách, nhưng ta lại không nghĩ đến rốt cuộc là lợi ích lớn cỡ nào mà có thể khiến cho những người này bất chấp sinh tử?"

Gã im lặng một lúc rồi lại thử thăm dò, nói ra năm chữ: "Không còn đường để đi?"

Thẩm Lãnh không thể không bội phục khả năng phỏng đoán của Phương Thiệp Di, cho đến tận bây giờ, những người đó vẫn còn bán mạng vì Vũ Văn Tiểu Sách, cách giải thích hợp lý duy nhất chính là bọn họ căn bản không phải đang bán mạng vì Vũ Văn Tiểu Sách, mà đang bán mạng vì mình. Bọn họ đã không còn lựa chọn khác, chỉ có thể một con đường để đi tiếp. Bọn họ biết rất rõ con đường mình đang đi chỉ có hai đích đến, tiếp tục bán mạng, thành công thì trở thành người trên người khác, quang minh chính đại đứng trên khác, không che lấp giấu giếp, có thể tùy ý ngang nhiên đi lại, một đích đến khác là chết.

"Mưu nghịch?"

Ngay khi Thẩm Lãnh đang suy nghĩ những điều này, Phương Thiệp Di lại thử thăm dò nói ra hai chữ.

Thẩm Lãnh lắc đầu nói: "Không cần đoán nữa."

Phương Thiệp Di ừm một tiếng, ngượng ngùng cười cười, nói: "Được, là ta đã vượt quyền."

Gã chỉ là một bổ đầu của huyện nha, mối liên hệ duy nhất giữa vụ án mà Thẩm Lãnh phải tra và gã chính là Vũ Văn Tiểu Sách xuất hiện ở huyện Nam Sơn, là phạm vi chức quyền của gã. Gã là người giữ gìn trị an huyện Nam Sơn, nhưng sau một câu nói của Thẩm Lãnh là mối liên hệ này có thể kết thúc. Thẩm Lãnh chỉ cần nói một câu vụ án này không liên quan đến ngươi, với quyền hạn của hắn thì chỉ có thể châp nhận, giữa hai người có mức chênh lệch thân phận khổng lồ, khó có thể vượt qua được.

"Khoảng thời gian gần đây ngươi đi theo ta phá án đi."

Thẩm Lãnh cười nói với gã một câu, điều này làm cho Phương Thiệp Di hơi kinh ngạc, gã vốn tưởng rằng mình tuyệt đối sẽ không thể tiếp xúc với vụ án này được.

"Chỉ có ngươi."

Thẩm Lãnh nói: "Trừ ngươi ra, những người khác trong huyện nha không có năng lực đấu với Vũ Văn Tiểu Sách, bất kể là đầu óc hay vũ lực đều không được, ta mang ngươi theo bởi vì ngươi có năng lực tự vệ. Ngươi có thể đuổi theo hắn hai ngày hai đêm, điều này đã đủ để chứng tỏ bản lĩnh của ngươi."

Sau khi nói xong câu này, Thẩm Lãnh đứng dậy: "Sáng sớm ngày mai hãy đi theo ta, ta đã nói với Vu đại nhân rồi"

"Vâng!"

Phương Thiệp Di đứng thẳng người: "Chờ quốc công gia sai khiến!"

Thẩm Lãnh cười cười, xoay người rời đi. Phương Thiệp Di đi theo Thẩm Lãnh đi ra cửa phòng của mình, gã tiễn đến cửa sau đó không nhịn được lại hỏi một câu: "Quốc công gia, nếu làm xong vụ án này, ngài sẽ không điều ta đi chứ?"

Thẩm Lãnh xoay người nhìn gã: "Vậy ngươi nghĩ như thế nào? Ngươi hy vọng ta điều ngươi đi, hay là không hy vọng ta điều ngươi đi?"

"Ta không biết."

Phương Thiệp Di lắc đầu: "Trước khi quốc công gia đến, ta chưa bao giờ kiên định như vậy, ta luôn cho rằng việc mình muốn làm nhất chính là trông coi huyện Nam Sơn, mãi cho đến khi ta chết già ta cũng trông coi nơi này. Đây là nhà của ta, phụ thân ta đã chết vì bảo vệ nơi này, ta phải tiếp tục tiếp sức, nhưng mà bây giờ..."

Thẩm Lãnh nhìn gã, chờ gã nói xong.

"Cho nên..." Phương Thiệp Di cười cười: "Quốc công gia tuyệt đối đừng dễ dàng nói điều ta đi, nếu không thì có thể ta không từ chối được."

Thẩm Lãnh cười: "Ta có ma lực lớn như vậy ư?"

"Bởi vì ngài là An Quốc Công."

Phương Thiệp Di trả lời: "Ngài cho ta nhìn thấy chỗ cao hơn, độ cao mà trước đây ta tuyệt đối không thể nào nhìn thấy được."

Thẩm Lãnh xoay người lại: "Nói cụ thể một chút."

Phương Thiệp Di nghiêm túc nói: "Trước đây khi Trương đại nhân thăng chức cũng muốn ta có thể đi theo ông ấy, nhưng ta đã từ chối, thật ra không phải là ta không có suy nghĩ cho bản thân, nhưng thịnh tình của Trương đại nhân vẫn chưa đủ để khiến ta lựa chọn rời khỏi nơi này."

Gã dừng lại một chút, dường như đang sắp xếp từ ngữ.

"Trương đại nhân được điều đến một quận ở Tây Thục đạo làm quận thú, nếu ta đi cùng ông ấy, đến nơi xa quê nhà như vậy, mà nhiều nhất chỉ có thể đổi lấy một chức giáo úy sương binh."

Thẩm Lãnh cười nói: "Vậy ngươi nghĩ ngươi đi theo ta thì có thể nhìn thấy vị trí cao hơn giáo úy sương binh?"

"Có thể."

Phương Thiệp Di gật đầu: "Ta có tự tin, ta có khả năng."

Thẩm Lãnh cười nói: "Ta thích ngươi của lúc này, những lời này nhất định là lời nói thật lòng của ngươi. Nếu làm tốt vụ án này, ta sẽ suy nghĩ chuyện mang ngươi đi, nhưng... có lẽ ta sẽ không đưa ngươi vào trong quân, không chừng sẽ giao ngươi cho Hàn Hoán Chi."

"Phủ Đình Úy sao?"

Phương Thiệp Di suy nghĩ: "Không cho thiên bạn, không đi."

Thẩm Lãnh cười lớn ha ha: "Cuồng."

Phương Thiệp Di: "Có vốn."

Thẩm Lãnh khoát tay: "Ngày mai gặp nhau."

Trở lại quân dịch trạm, Thẩm Lãnh ngồi trong phòng, cẩn thận nhớ lại cuộc nói chuyện của hắn và huyện lệnh Vu Vãn Đông, lại nhớ lại cuộc nói chuyện với Phương Thiệp Di đ.

"Ta đã hỏi rồi."

Trần Nhiễm đưa cho Thẩm Lãnh một chén nước: "Khi ngươi đến huyện nha, ta nói chuyện cùng bách tính trong huyện thành và cả bổ khoái của huyện nha, bọn họ nói về Phương Thiệp Di không có khác nhau."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng.

Trần Nhiễm nói: "Người lớn tuổi một chút vẫn còn có ấn tượng với phụ thân Phương Hoản của hắn. Ta cũng đã hỏi, bọn họ nói về Phương Hoản cũng không khác nhau nhiều, đại khái đều cảm thấy Phương Hoản là một người rất cứng nhắc, không có tiếp xúc nhiều với người khác, tính tình quái gở, nhân duyên không tốt, nhưng làm việc rất cố chấp, rất nghiêm túc."

Trần Nhiễm uống một ngụm nước rồi tiếp tục nói: "Còn nói Phương Hoản người này võ nghệ rất mạnh. Thật ra chuyện ông ta có thể một mình chém chết mười mấy tên hung đồ ở cửa bắc huyện thành cũng đủ để chứng tỏ võ nghệ quả thật rất lợi hại, nếu đổi lại là ta thì chắc là không làm được. Mấy chục người đó đều là kẻ liều mạng, cùng lên một loạt, ta sợ là không ngăn cản nổi."

Thẩm Lãnh nói: "Cho nên cũng có thể giải thích lý do tại sao võ nghệ của Phương Thiệp Di lợi hại như vậy, bởi vì phụ thân hắn cũng rất mạnh, nhất định có thứ lưu truyền lại, nhưng mà... hắn không có."

Trần Nhiễm ngẩn ra: "Hắn không có cái gì?"

Thẩm Lãnh nói: "Võ nghệ của Phương Thiệp Di không phải được truyền từ phụ thân hắn, hắn tự nói. Nếu hắn nói được truyền từ phụ thân hắn sẽ càng hợp lý hơn, nhưng hắn lại nói võ nghệ của mình lộn xộn tạp nham cho nên nếu hắn là người có vấn đề, cần gì phải làm cho bản thân có vẻ đáng bị nghi ngờ?"

Trần Nhiễm: "Tại sao ngươi cứ cảm thấy Phương Thiệp Di có vấn đề vậy?"

Thẩm Lãnh nhún vai: "Ta không quá xác định, chỉ là có một suy nghĩ, cũng không phải ta cứ cảm thấy hắn có vấn đề, chỉ là ta cảm thấy chuyện có vấn đề."

Trần Nhiễm không hiểu, nhìn Thẩm Lãnh hỏi một câu: "Chuyện gì?"

"Hai chuyện."

Thẩm Lãnh vừa đi lại trong phòng vừa nói: "Chuyện thứ nhất, về thân thế của Phương Thiệp Di. Phương Thiệp Di có phụ thân là bổ khoái huyện nha Phương Hoản, Phương Hoản tự sát bỏ mình ở trong ngục vì bi phẫn bất bình, ta cũng nghi ngờ là những bổ khoái nhận tiền hối lộ đó đã giết ông ta."

"Sau khi Phương Hoản qua đời, phu nhân của ông ta dẫn đứa con trai độc nhất rời khỏi huyện Nam Sơn, từ đó về sau trong huyện Nam Sơn không ai gặp hai mẹ con bọn họ. Sau khi Phương Thiệp Di trở về nói hắn là Phương Thiệp Di."

Trần Nhiễm ngẩn ra: "Ý của ngươi là Phương Thiệp Di căn bản không phải Phương Thiệp Di?"

Thẩm Lãnh nói: "Chỉ là suy nghĩ lung tung, ngươi không cần tưởng thật, cũng không cần phải biểu hiện gì ở trước mặt Phương Thiệp Di, ta chỉ đang phỏng đoán chuyện này."

Trần Nhiễm hỏi: "Vậy chuyện thứ hai là gì?"

"Mật điệp Hắc Vũ bị Phương Thiệp Di giết."

Thẩm Lãnh nói: "Ta đã cẩn thận nhớ lại, Hàn Hoán Chi từng nói mật điệp Hắc Vũ có hình xăm lục lăng trên người ít nhất cũng là ngân bào thiên phu trưởng, cùng cấp với thiên bạn của phủ Đình Úy Đại Ninh, căn cứ theo độ lớn nhỏ và màu sắc hình xăm để phân chia thân phận, cũng có khả năng là một gã kim bào vạn phu trưởng, thậm chí có khả năng là phó chỉ huy sứ của Thanh Nha."

"Cho dù là một ngân bào thiên phu trưởng, mục đích hắn một thân một mình ẩn nấp ở huyện Nam Sơn là gì?"

Trần Nhiễm hỏi: "Ẩn nấp còn cần mục đích sao?"

Thẩm Lãnh nói: "Có hai kiểu mục đích ẩn nấp, thứ nhất là để chấp hành nhiệm vụ gì đó, nhưng ở nơi như huyện Nam Sơn này không có nhiệm vụ gì cần mật điệp Hắc Vũ để làm, vậy thì là mục đích thứ hai, đơn thuần là giấu mình đi, hắn muốn thoát khỏi sự khống chế của Hắc Vũ."

Trần Nhiễm: "Ta không hiểu những điều ngươi nói lắm, có quan hệ gì với Phương Thiệp Di?"

Thẩm Lãnh nói: "Ngày mai ngươi nghĩ một cách, tắm cùng với Phương Thiệp Di."

Trần Nhiễm: "Ta đệch!"

Thẩm Lãnh: "Có vấn đề gì sao?"

Trần Nhiễm: "Tại sao lại là ta?"

Thẩm Lãnh: "Bởi vì ngươi máy lớn hoạt động tốt."

Trần Nhiễm: "Ngươi nói như vậy cũng không phải là không có lý, phì, tắm cùng một nam nhân, máy lớn thì không nói, tại sao phải hoạt động tốt?!"

Thẩm Lãnh nhún vai: "Không cần để ý cái này."

Trần Nhiễm: "Đợi đã, ta vừa mới nghĩ đến, tắm cùng một nam nhân, máy lớn cũng không có ích gì chứ!"

Thẩm Lãnh: "Ngươi tin ta đi, vẫn có ích đấy."

Hắn vỗ vai Trần Nhiễm: "Ngươi biết khả năng lớn nhất của ngươi là gì không?"

Trần Nhiễm hỏi: "Là gì?"

Thẩm Lãnh nói: "Khả năng làm thân, bất kể là người như thế nào, ngươi đều có thể nhanh chóng trở nên thân thiết với bọn họ, điểm này thì ta không bằng ngươi. Trên người ta từng giờ từng phút đều toát lên một khí chất ngạo nghễ cao lạnh, cho nên ta khó có thể hoàn thành nhiệm vụ như vậy."

Trần Nhiễm: "..."

Thẩm Lãnh nói: "Tóm lại, ngày mai ngươi nhất định phải muốn cách tắm chung với hắn, xem trên người hắn có chỗ nào đặc biệt hay không."

Bình Luận (0)
Comment