Cả buổi sáng Trần Nhiễm đều cảm thấy mình giống như mộng du, trong đầu gã chỉ có một chuyện, làm sao mới có thể khiến mình có vẻ bình thường một chút khi mời một nam nhân xa lạ cùng tắm chung. Nhưng không phải có ý nghĩ này là không bình thường rồi sao?
Con mẹ nó chứ đây không phải là chuyện rất xấu hổ sao? Sau đó gã tò mò, nghĩ nếu như là nữ hài tử mời một nữ hài tử khác cùng tắm chung thì có cảm thấy xấu hổ không?
Để tiện cho Trần Nhiễm mời Phương Thiệp Di cùng tắm, Thẩm Lãnh còn cố ý dẫn những người khác đi chỗ khác tra án. Hai người Trần Nhiễm và Phương Thiệp Di sóng vai nhau đi trên đường cái ở huyện Nam Sơn, Trần Nhiễm càng lúc càng cảm thấy không được thoải mái. Phương Thiệp Di không biết gã đang nghĩ gì cho nên nhìn có vẻ như không có vấn đề gì.
"Quốc công gia bảo Trần tướng quân cùng ta đi điều tra, có dặn dò cụ thể gì không?"
Phương Thiệp Di vừa đi vừa hỏi một câu.
"Cụ thể sao..." Trần Nhiễm suy nghĩ sau đó ra vẻ rất nghiêm túc hỏi một câu: "Ngươi, đã bao lâu rồi không tắm rửa?"
Gã vừa sắp xếp từ ngữ vừa nói: "Ngươi xem ngươi đi, lúc trước truy tìm Vũ Văn Tiểu Sách ở trong núi bò lăn sáu bảy ngày, đi qua đi lại dưới đất, sau khi trở về lại luôn bận tra án cho nên chắc chắn không có thời gian rảnh, hay là chúng ta đi tìm nhà tắm?"
Phương Thiệp Di lập tức nheo mắt lại.
Gã trả lời: "Ta... tối hôm qua ta mới rửa rồi."
"Ặc... Vậy ngươi có ngại tắm lại một lần nữa không?"
Phương Thiệp Di đầu óc mơ hồ, gã nhìn Trần Nhiễm hỏi: "Tối qua ta đã tắm rồi, tại sao còn phải tắm lại một lần nữa?"
Trần Nhiễm cảm giác mình sắp chết rồi nhưng vẫn mặt dày nói: "Ý của ta là ngươi không ngại có thêm một người tắm lại lần nữa chứ?"
Phương Thiệp Di nhìn vào mắt Trần Nhiễm, Trần Nhiễm có cảm giác hiện tại ngoại trừ bất chấp mọi giá ra thì chắc hẳn mình không còn lựa chọn.
"Ta biết rồi."
Phương Thiệp Di cười cười: "Thật ra không cần phiền toái như vậy, chắc là ngươi muốn biết trên người ta có hình xăm hay không chứ gì?"
Gã xoay người trở về: "Về nha môn đi."
Trần Nhiễm thật sự liều mình cùng Phương Thiệp Di về nha môn, lần đầu tiên trong đời gã xấu hổ như vậy. Lúc ở trong quân doanh tất cả mọi người đều tắm rửa ở trong một nhà tắm lớn, nhưng đều là người quen nên cũng không có gì, hoặc là mọi người lột quần nhảy xuống sông hồ tắm rửa cũng không cảm thấy có gì không thoải mái, hơn nữa còn cởi chuồng tạt nước rất vui vẻ.
Cho nên Trần Nhiễm vừa đi vừa nghĩ, cái gọi là xấu hổ, ngại ngùng đại khái chỉ là có thân quen hay không, tắm chung với một người hoàn toàn không quen tuyệt đối là chuyện xấu hổ nhất trên đời.
Sau đó gã lại tiến hành khảo vấn linh hồn mình.
Nếu như tắm chung với một người khác giới xa lạ có xấu hổ không?
Nghĩ đến đây, Trần Nhiễm không nhịn được liền khinh bỉ bản thân một chút, bởi vì không ngờ khi nghĩ đến những điều này gã lại còn đưa ra điều kiện cho bản thân, đại khái là cảm thấy tắm chung với người khác giới xa lạ có độ tuổi thích hợp thì chắc chắn không có vấn đề, nếu là người da trắng xinh đẹp thì càng tốt. Nếu nhất quyết đưa ra giới hạn độ tuổi, gã hy vọng là từ mười tám đến hai mươi tám.
Ha, nam nhân!
Khi đang nghĩ những điều này thì gã và Phương Thiệp Di đã về đến huyện nha. Phương Thiệp Di lần lượt cởi y phục ở trước mặt Trần Nhiễm, Trần Nhiễm hận không thể tìm một kẽ đất để chui vào. Phương Thiệp Di thì không xấu hổ gì, trên khóe miệng vẫn là nụ cười có chút thoải mái, chỉ là có vẻ hơi chua xót.
"Trên người ta không có hình xăm."
Phương Thiệp Di cởi hết y phục, còn xoay một vòng ở trước mặt Trần Nhiễm.
"Hồi nhỏ phụ thân ta từng nói, thân thể da tóc là của phụ mẫu, cho dù là bản thân mình cũng không thể tùy ý phá hỏng. Ông ấy còn nói xăm hình là sỉ nhục thân thể của mình. Tuy rằng ta không quá tán đồng nhưng vẫn tuân thủ lời dạy của phụ thân, trên người ta chỉ có vết sẹo, không có hình xăm, nhưng ta không ghét bỏ cũng không coi thường người có hình xăm trên người."
Trần Nhiễm vội vàng nói: "Ngại quá ngại quá, ta cũng chỉ là..."
Phương Thiệp Di nói: "Làm việc công."
Gã mặc y phục vào sau đó cười cười nói: "Nếu như là ta thì cũng sẽ làm như vậy, đây là chuyện nằm trong quy định, Trần tướng quân không cần ngại. Ta đã nói rồi, thời gian ta ở phía bắc núi Thanh Tuyển quá lâu, tuy rằng là bởi vì ta không cam lòng nhưng quả thật có hiềm nghi."
Trần Nhiễm thở dài: "Coi như ta nợ ngươi một bữa rượu."
"Vậy thì ta phải nhớ rồi."
Phương Thiệp Di đi qua vỗ vai Trần Nhiễm: "Trần tướng quân không cần cảm thấy áy náy trong lòng, mỗi người đều nên thấy may mắn vì thế giới này không có đen tối như vậy, vẫn còn có thể chứng minh bản thân mình trong sạch. Nếu trên thế giới này ngay cả chứng minh bản thân mình trong sạch mà cũng không làm được thì thật đáng sợ."
Trần Nhiễm gật đầu như suy nghĩ gì đó.
Hai người rời huyện nha, Phương Thiệp Di hỏi: "An Quốc Công người đi kiểm tra nhà trọ trong huyện thành, nhưng không nhất định chỉ có nhà trọ mới có thể ở được."
Trần Nhiễm hỏi: "Thanh lâu?"
"Không chỉ vậy."
Phương Thiệp Di vừa đi vừa nói: "Còn có nhà tắm công cộng, tốn ít tiền hơn nhà trọ nhưng có thể nghỉ ngơi cả đêm."
Trần Nhiễm: "Cho nên vẫn phải đi nhà tắm?"
Phương Thiệp Di cười cười, để hai tay sau đầu, vừa lắc cổ vừa nói: "Ngươi đã thấy mông của ta rồi, ta phải đi xem mông của người khác, nếu không thì thiệt quá."
Trần Nhiễm: "Không nhắc đến chuyện này nữa..."
Phương Thiệp Di hỏi: "Thật ra đi nhà tắm cũng chưa chắc sẽ có phát hiện, ít nhất là chưa chắc có thể tra được chuyện có liên quan đến mật điệp Hắc Vũ. Đám người Vũ Văn Tiểu Sách không phải mật điệp Hắc Vũ, cho dù trên người bọn họ có hình xăm thì cũng không liên quan đến hình xăm lục lăng của mật điệp Hắc Vũ."
"Không đúng."
Phương Thiệp Di bỗng nhiên dừng lại, gã nhìn về phía Trần Nhiễm: "Còn có một nơi."
"Chỗ nào?"
"Kho hàng lục vận."
Phương Thiệp Di nói: "Huyện Nam Sơn và đại bộ phận các huyện gần sông đều giống nhau, huyện thành gần bến thuyền, kho hàng lục vận được xây dựng ở ngay gần bến thuyền. Nếu cách bến thuyền khá xa, kho hàng lục vận bình thường đều là xây dựng ở nơi khá hẻo lánh trong huyện thành, nhưng nhất định sẽ cách chợ không xa."
Gã nhìn về phía Trần Nhiễm: "Nếu người của Vũ Văn Tiểu Sách đóng giả thành thương đội thì nhất định sẽ đến đó."
Trần Nhiễm nói: "Bây giờ vẫn chưa xác định có phải là hắn thật sự chưa đi hay không."
"Phàm là người tự tin và còn biến thái đều có suy nghĩ khác với người bình thường."
Phương Thiệp Di cười nói: "Nếu hắn cảm thấy hứng thú với ta và muốn giết ta, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ đi như vậy, hắn muốn giết ta."
"Vậy thì đi xem thử."
Trần Nhiễm cười nói: "Thuận tiện mua con gà."
Phương Thiệp Di: "Mua gà?"
Gã suy nghĩ: "Gà ở chợ không ngon, nếu ngươi muốn ăn ngon, ta đưa ngươi đến chỗ Hồng Lâu Phường..."
"Không không không, ngươi hiểu lầm rồi."
Trần Nhiễm: "Ta chính là muốn mua con gà, gà để ăn đó."
Bên Giang Nam đạo này thương nghiệp phát triển, trong mỗi một huyện thành đều có kho hàng lục vận và chợ, những khu chợ này trên cơ bản đều là nơi thương hộ tới lấy hàng. Đương nhiên các bách tính cũng có thể tự đến mua nhưng giá cả còn hơn cũng không rẻ hơn cửa tiệm trong thành bao nhiêu.
Chợ nằm ở góc tây nam huyện thành, mà kho hàng lục vận ở ngay bên cạnh chợ, cách kho hàng không xa chính là tường thành, đi khoảng hơn một dặm chính là cổng thành.
Trần Nhiễm nhìn kỹ địa hình chung quanh một chút rồi nói: "Ngươi nói không sai, đây mới là nơi ẩn nấp thích hợp nhất, kho hàng chỉ cách cổng thành khoảng một dặm, nếu có động tĩnh gì bọn họ có thể lập tức rút lui ra ngoài thành. Cổng thành là sương binh phụ trách canh gác, với sức chiến đấu của sương binh mà muốn ngăn người như Vũ Văn Tiểu Sách căn bản là không thể nào."
Phương Thiệp Di gật đầu: "Đừng tách ra, ngươi đi theo sau ta."
Trần Nhiễm nói: "Yên tâm, ngươi không nói thì ta cũng ở phía sau ngươi."
Phương Thiệp Di: "..."
Hai người một trước một sau đi về phía nhà kho. Lúc này đang là buổi sáng, trong chợ có rất nhiều người lấy hàng, người đông chen chúc, nếu hai người bọn họ muốn đến nhà kho thì phải đi xuyên qua chợ mới được.
"Quay lưng vào nhau mà đi."
Phương Thiệp Di lại nói một câu, sau đó tháo sợi dây xích bên hông xuống, cột một đầu vào đai lưng của Trần Nhiễm: "Tùy tiện nói chuyện gì đó, giữ âm thanh chúng ta đều có thể nghe được đối phương nói."
Trần Nhiễm ừ một tiếng nói: "Ngươi nhìn thấy chỗ nào bán gà không?"
Phương Thiệp Di nói: "Ăn ít món ăn thôn quê."
"Gà nhà!"
Trần Nhiễm trả lời một câu.
Phương Thiệp Di: "Ngươi không cần cố ý giải thích..."
Ở chính giữa chợ có một đài gỗ đơn giản, khoảng nửa trượng. Ở chợ cũng thường xuyên có bán đấu giá, một số loại hàng hóa hiếm có sẽ được bán đấu giá ở đây. Việc bán đấu giá ở nơi này so với thương hành lớn có vẻ kém hơn rất nhiều, nhưng phí dụng ở đây cũng thấp hơn rất nhiều.
Bán đấu giá ở thương hành lớn là thu phí dụng dựa theo phần trăm số tiền vật phẩm đấu giá đoạt được, mà ở đây chỉ cần giao mấy lượng bạc phí sân bãi là đủ rồi, rất rẻ.
Thông thường mà nói, bán đấu giá ở chợ thế này thì dược liệu chiếm đa số, đồ thật sự đáng giá tiền bán đấu giá ở đây căn bản là không thể bảo đảm an toàn. Đại Ninh là pháp chế thiên hạ, nhưng trên thế giới này trước giờ đều không thể thật sự chặn đứng tội ác.
Trên đài gỗ đang bán đấu giá dược liệu, chợ là nền đất không có lát gạch đá, cho nên rất nhiều người đều dùng khăn quàng cổ để che miệng mũi, dù sao thì lưu lượng người quá lớn, đi tới đi lui làm bụi đất bay lên.
Vũ Văn Tiểu Sách che khăn quàng cổ ngồi trên đài gỗ nhìn bốn phía, y không chủ động làm gì cũng là bởi vì y đoán sẽ có người chủ động tìm đến. Người xấu bình thường không dám làm chuyện xấu ở nơi đông người như vậy, nhưng mà y thì khác, y không phải người xấu bình thường, y nghĩ cho dù mình là người xấu thì cũng là người xấu vĩ đại. Hơn nữa y kiên trì cho rằng tốt và xấu là phải so sánh để xem, không phải so sánh người, mà là so sánh hoàn cảnh và thời đại.
Mỗi ngày y đều sẽ ngồi ở đây chờ, chờ đợi tên tiểu bổ đầu mà y cảm thấy thú vị đó tìm đến. Mấy ngày nay ở trong thành y cũng đã thăm dò chi tiết về thân thế lai lịch của tiểu bổ đầu đó, lại càng cảm thấy thú vị hơn.
Sau đó y liền nhìn thấy tiểu bổ đầu đó đang đi ở cách đây khoảng hai mươi mấy trượng, tuy cũng che mặt nhưng bộ y phục bổ đầu đó cũng khá nổi bật. Nhìn thấy Phương Thiệp Di, y cũng nhìn thấy có một người khác đưa lưng về phía Phương Thiệp Di đi lùi, cũng che mặt cho nên y không nhận ra là ai.
"Thú vị."
Vũ Văn Tiểu Sách đứng dậy.
Y nhảy từ trên đài cao xuống, đi xuyên qua đám người, một lát sau y xuất hiện ở chỗ phía trước Phương Thiệp Di khoảng bốn năm trượng. Phương Thiệp Di vừa đi vừa nhìn, từng người từng người đi qua ở phía trước, sau đó gã chú ý thấy có người đứng cách đó không xa đang nhìn gã. Người đó che mặt nhưng nhìn thấy cặp mắt thì gã biết ngay là ai.
"Ở phía trước!"
Phương Thiệp Di nói nhỏ ba chữ.
Trần Nhiễm lập tức quay người lại, hai người đứng sóng vai nhau. Phía trước, Vũ Văn Tiểu Sách vẫy tay với hai người bọn họ, sau đó chỉ về bên phía nhà kho. Sau khi chỉ xong Vũ Văn Tiểu Sách xoay người bỏ đi, hai người lập tức nhanh chân đuổi theo.
"Ngươi nên trở về mời An Quốc Công đến đây."
Phương Thiệp Di nói một câu.
"Không cần về."
Trần Nhiễm lấy từ trong ngực ra một thứ giống như gậy cán bột, hướng lên trời kéo một cái, một đóa pháo hoa bắn lên không trung, nổ bụp một tiếng, tuy là ban ngày nhưng rất bắt mắt.
"Rất nhanh sẽ chạy tới thôi."
Trần Nhiễm ném pháo tín hiệu đã bắn hết xuống đất, nắm chuôi đao.
"Tuyệt đối cẩn thận."
Phương Thiệp Di lại căn dặn một câu.