Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1438 - Chương 1438: Ta Kể Cho Các Ngươi Nghe Một Câu Chuyện

Chương 1438: Ta kể cho các ngươi nghe một câu chuyện Chương 1438: Ta kể cho các ngươi nghe một câu chuyện

Bên nhà kho cũng có không ít người, xe ngựa của thương gia nhập hàng đều xếp hàng chờ ở bên nhà kho, bên chợ là nơi bày hàng, mọi người ở trong chợ đi lại ngắm nghía, chọn được cái gì thì bên bán hàng sẽ sắp xếp người đến nhà kho lấy hàng.

Ở huyện Nam Sơn có tổng cộng ba kho hàng lục vận rất lớn, trong mỗi một kho hàng đều là người đến người đi, nhưng bất cứ chuyện gì cũng đều là tương đối. Phía chính diện nhà kho nhiều người như vậy, náo nhiệt như vậy, phía sau nhà kho thì cỏ hoang mọc thành bãi. Ngoại trừ thi thoảng có người lười biếng không muốn đi nhà xí mà chạy đến phía sau nhà kho đi tiểu, chỗ này không người đến.

Vũ Văn Tiểu Sách đứng trong bụi cỏ hoang, đã kéo khăn quàng cổ che trên mặt xuống, y đứng ở đó quay khăn quàng cổ trong tay, dáng vẻ có chút nhàn nhã tự đắc. Kiểu nhàn nhã tự đắc đó khiến người ta cảm thấy chán ghét.

Phương Thiệp Di và Trần Nhiễm một trước một sau từ phía trước nhà kho vòng qua, hai người đồng thời dừng lại khi nhìn thấy Vũ Văn Tiểu Sách.

"Này!"

Vũ Văn Tiểu Sách hướng về phía Phương Thiệp Di hô một tiếng.

"Tên tiểu bổ đầu kia, lời ta nói lúc trước vẫn được tính, chỉ cần ngươi đồng ý sau này đi theo ta, ta cho ngươi một vạn lượng bạc, nếu ngươi cảm thấy một vạn lượng là ít, chi bằng ngươi tự ra giá đi."

Nghe được câu này, Phương Thiệp Di không có bất kỳ biểu hiện gì, Trần Nhiễm thì lại hừ một tiếng: "Ngươi dù gì cũng là tội phạm quan trọng hàng đầu đang bị triều đình Đại Ninh truy nã hiện nay, mua chuộc người khác mà ra giá thấp như vậy, không cảm thấy không xứng với thân phận của ngươi à?"

Vũ Văn Tiểu Sách liếc mắt nhìn Trần Nhiễm một cái: "Ngươi là ai?"

Trần Nhiễm chỉ vào Phương Thiệp Di: "Ta là một người đã có được hắn."

Vũ Văn Tiểu Sách không nhịn được liền bật cười: "Cũng có thể nói là một người sắp sửa chết cùng hắn, có điều..."

Y dừng lại một chút, nhìn chung quanh: "Viện binh của các ngươi cần khoảng một khắc mới có thể đến nơi, trước lúc đó ta có nói mấy câu muốn hỏi ngươi."

Ánh mắt của y trở lại với Phương Thiệp Di: "Ta rất tò mò, rốt cuộc ngươi có thật sự là một tiểu bổ khoái nhìn có vẻ thuần túy như vậy hay không?"

Phương Thiệp Di nói: "Nếu không thì sao?"

Vũ Văn Tiểu Sách nói: "Nếu không? Nếu không thì nói không chừng ngươi có thể là mật điệp của Hắc Vũ đấy..."

Y cười nói: "Ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện... Một mật điệp Hắc Vũ, cũng có thể là kẻ có cấp bậc rất cao, để che giấu bản thân nên đã tìm một thân phận mới. Nhiều năm trước, bổ khoái Phương Hoản của huyện Nam Sơn chết oan ở trong ngục, thi thể bị ném ngoài đồng hoang vu cũng không có người quan tâm. Thê tử và con trai độc nhất của hắn âm thầm ra ngoài thành chôn thi thể của hắn, sau đó rời khỏi nơi đau lòng này."

"Mẹ con hai người rời khỏi huyện Nam Sơn sau đó đến huyện Sơn Bắc. Nữ nhân hiền lành đó một thân một mình nuôi nấng con trai lớn lên, nhưng đúng lúc này không biết làm sao mà tên mật điệp Hắc Vũ này nghe được chuyện về mẹ con hai người này, hắn tìm tới nhà giết mẹ con họ, sau đó đóng giả thành đứa trẻ đó về huyện Nam Sơn. Sau khi trở về đã nói với mọi người là mẹ của hắn âu sầu mà chết, nói như vậy thì câu chuyện này mới đủ để được mọi người đồng cảm."

Y nhìn vào mắt Phương Thiệp Di nói: "Sau khi trở về, hắn tìm hiểu rất rõ ràng về chuyện quá khứ cho nên không bị người khác nghi ngờ, huống hồ khi đứa bé đó rời huyện Nam Sơn vẫn chưa lớn lắm, lúc trở lại đã là một thanh niên, ai có thể nhận ra được chứ?"

"Hắn đã dùng thân phận của đứa bé này ở lại huyện Nam Sơn, và còn được huyện lệnh đại nhân chiếu cố cho vào huyện nha làm việc, bởi vì võ nghệ không tầm thường, hơn nữa làm việc lại có một sự nghiêm túc giống y hệt như người phụ thân không có quan hệ gì với hắn, cho nên được huyện lệnh đại nhân yêu mến đề bạt làm bổ đầu. Sự nghiêm túc này đương nhiên cũng là hắn cố ý giả vờ theo tin tình báo."

Y chỉ vào Phương Thiệp Di: "Câu chuyện này như thế nào?"

Phương Thiệp Di gật đầu: "Miễn cưỡng suôn sẻ."

Vũ Văn Tiểu Sách nói: "Ta vẫn luôn rất thích câu chuyện như vậy."

Phương Thiệp Di: "Nếu ngươi không làm một người xấu thì có thể đi viết sách, phỏng chừng bán cũng không tệ, các bách tính cũng đều thích câu chuyện như vậy, rất khúc chiết, nhưng câu chuyện như vậy hơi ngắn một chút, vẫn chưa đủ để viết truyện dài, cho dù thêm thắt một ít cũng không viết đến một trăm chương, chi bằng ngươi tiếp tục suy nghĩ thêm đi?"

Vũ Văn Tiểu Sách nói: "Ngươi đang kéo dài thời gian sao? Kéo dài đến khi vị An Quốc Công đi đến đâu cũng sẽ chuyện xảy ra đó tới cứu các ngươi?"

Phương Thiệp Di nhún vai: "Ta chỉ muốn nghe kể chuyện."

"Cũng được."

Vũ Văn Tiểu Sách tiếp tục nói: "Vì vậy tiểu bổ đầu vừa khéo gặp được An Quốc Công Thẩm Lãnh nổi tiếng thiên hạ, đột nhiên có suy nghĩ mới. Vốn dĩ muốn mượn thân phận một tiểu bổ đầu để che giấu bản thân, dù sao Hắc Vũ đã bị Đại Ninh đánh không có sức trả đòn, những người làm mật điệp như bọn họ vốn không được chào đón bởi vì xuất thân là người Bột Hải, bây giờ lại mất đi hậu viện."

"Cho nên hắn đột nhiên có ý tưởng hay, nếu như có thể giúp trợ An Quốc Công Thẩm Lãnh làm một vài chuyện gì đó, ví dụ như đuổi bắt một người tên là Vũ Văn Tiểu Sách, nếu thành công thì hắn có thể mượn cơ hội này đi theo Thẩm Lãnh. Từ trước đến nay Thẩm Lãnh đều cực kỳ tốt với thủ hạ, tiểu bổ đầu này sẽ có tương lai rộng mở..."

Y nhìn Phương Thiệp Di hỏi: "Còn cần ta nói tiếp nữa không?"

Phương Thiệp Di nói: "Vẫn chưa tới chỗ cao trào, phần dẫn dắt trước đó không đủ, ngươi phải tiếp tục nghĩ một vài tình tiết kịch tính nữa, ví dụ như câu chuyện tiểu bổ khoái này một bước lên trời chẳng hạn."

Vũ Văn Tiểu Sách cười nói: "Bởi vì tích lũy quân công hiển hách mà hắn đã trở thành một gã tướng quân của Đại Ninh, hoặc là vào phủ Đình Úy thì được trọng dụng bởi vì khả năng xuất chúng, thăng nhiệm làm thiên bạn. Một mật điệp của Hắc Vũ làm đến thiên bạn hoặc là tướng quân, coi như là nhân tài ưu tú nhất của Hắc Vũ phái vào Ninh quốc trong mấy trăm năm qua."

Phương Thiệp Di nhìn chung quanh.

Trần Nhiễm nói nhỏ: "Phỏng chừng phải một lát nữa, không nhanh như vậy đâu. Vũ Văn Tiểu Sách nói không sai, đại tướng quân cần ít nhất một khắc mới đến nơi được."

Phương Thiệp Di hỏi Vũ Văn Tiểu Sách: "Ngươi còn có thể kể tiếp không? Nếu không thể, chi bằng chúng ta đánh một trận?"

Vũ Văn Tiểu Sách nói: "Ta không có hứng thú đánh nhau với ngươi, thậm chí ta không có hứng thú đợi Thẩm Lãnh đến, ta chờ ngươi chính là để kể cho ngươi nghe câu chuyện này, cũng có thể nói, kể cho hắn nghe..."

Y chỉ vào Trần Nhiễm sau đó cười tươi rói, nói: "Cũng may, ngoài ngươi ra còn có một người nghe khác, trong lòng người là sẽ mọc cỏ, loại cỏ này tên là nghi ngờ. Bất kể là nam nhân hay nữ nhân, một khi trong lòng có nghi ngờ thì sẽ thường xuyên xuất hiện, cây cỏ đó sẽ càng ngày càng lớn, biến thành một cây đại thụ che trời."

Y bắt đầu lui về phía sau: "Ta chờ ngươi mấy ngày nay chính là muốn nói những lời này, giờ ta nói xong rồi."

Phương Thiệp Di lập tức nhấc chân muốn đuổi, đúng lúc này trong bụi cỏ phía sau Vũ Văn Tiểu Sách đột nhiên có mấy chục người đứng lên. Trước đó bọn họ đã mai phục trong bãi cỏ hoang, ngay khi Phương Thiệp Di nhấc chân bước lên là tất cả bọn họ đều đứng dậy và còn bắn liên nỏ.

Mấy chục người, mấy chục cái liên nỏ, ở khoảng cách này gần như không có bất kỳ người nào có thể tránh thoát.

Cho dù là Thẩm Lãnh ở đây cũng không thể.

Mỗi một cái liên nỏ đều có thể bắn ra mười hai mũi tên trong thời gian rất ngắn, mấy chục cái liên nỏ, mấy trăm mũi tên, che trời phủ đất.

Phương Thiệp Di kéo dây xích của mình theo bản năng, nhưng xích vẫn còn đang nối trên đai lưng của hai người, gã ngây người ra, sau đó nói lớn một tiếng: "Cởi xích ra."

Gã sải một bước ngang qua che ở trước người Trần Nhiễm, hắc tuyến đao trong tay múa ra một màn đao, tiếng đinh đinh đang đang vang lên không dứt ở trước người gã, đốm lửa văng tung tóe.

Trần Nhiễm nhanh chóng cởi bỏ xích, Phương Thiệp Di tay trái kéo xích trở lại trước người múa ra một vòng tròn, sau đó một cước đạp Trần Nhiễm ngã xuống.

Phập phập phập... trên người Phương Thiệp Di bị tên nỏ bắn trúng ba lần liên tiếp, trong đó có một mũi tên ghim trên ngực trái.

Những người đó bắn hết mũi tên sau khi lập tức xoay người rút đi, động tác cực nhanh.

Vũ Văn Tiểu Sách vừa rút lui vừa giơ tay lên trước người, đó dường như động tác chào Phương Thiệp Di. Phương Thiệp Di cố bước lên đuổi theo, chạy được mấy bước thì chân trái mềm nhũn, cúi đầu nhìn, trên đùi trái cũng trúng một mũi tên.

Gã cắn răng một cái rồi lại đứng lên tiếp tục đuổi.

"Đừng đuổi theo nữa."

Trần Nhiễm bò dậy giữ Phương Thiệp Di lại. Gã nhìn mũi tên trên ngực bên trái của Phương Thiệp Di đã cắm vào gần một nửa, sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy: "Thương thế của ngươi quá nặng."

Phương Thiệp Di lắc đầu: "Không trúng tim, nếu không thì ta đã chết rồi. Ta là bổ khoái, không thể để cho tội phạm chạy thoát trước mặt ta được."

Nói xong, gã vẫn muốn đuổi theo.

Gã chạy được hai bước, người lảo đảo vài cái rồi ngã ngửa về phía sau, ngã xuống đất bụp một tiếng, mắt trợn ngược lên.

Huyện nha.

Thẩm Lãnh từ trong phòng đi ra, Trần Nhiễm ngồi trên bậc thềm ở cửa phòng hút thuốc. Thẩm Lãnh vỗ vai Trần Nhiễm: "Người tạm thời không sao, cũng thật khéo, có người của y quán Thẩm gia ở chỗ bán đấu giá dược liệu ở bên chợ, cứu chữa rất kịp thời, nếu không thì hắn thật sự đã mất mạng rồi. Tiên sinh của y quán nói mũi tên đó cách tim đã rất gần, cho dù không cẩn thận đụng tới mũi tên đó một chút cũng có thể đâm vào tim."

Trần Nhiễm gật đầu: "Tỉnh chưa?"

"Vẫn chưa, đã dùng thuốc mê, người vẫn còn hôn mê."

Thẩm Lãnh ngồi xuống bậc thềm bên cạnh Trần Nhiễm, thò tay ra lấy cái tẩu của Trần Nhiễm hút mấy hơi. Trần Nhiễm nhớ đến rất lâu rất lâu trước đây gã đi theo Thẩm Lãnh đánh trận, gặp phải cục diện cực kỳ hung hiểm, lúc ấy gã cũng hút thuốc như vậy, hỏi Thẩm Lãnh có muốn hút không, Thẩm Lãnh nói không thích, sau đó hắn hỏi thủ hạ một câu... Thân binh là đang làm gì?

Lúc ấy Vương Khoát Hải bọn họ lớn tiếng trả lời, thân binh chịu chết vì tướng quân.

Vì thế, bọn họ anh dũng tiến lên.

Lúc đó, gã, Vương Khoát Hải, mỗi người bọn họ đều đã sẵn sàng chặn mũi tên cho Thẩm Lãnh, nhưng mà hôm nay lại có người chặn mũi tên cho gã, tâm trạng này rất khác. Gã rất áy náy, áy náy đến mức thấy đau giống nhau dao cắt.

"Ta..." Trần Nhiễm nhìn Thẩm Lãnh, thở dài một hơi: "Có phải ta rất là phế vật không, luôn có người đứng trước mặt ta bảo vệ ta, chứ không phải ta có khả năng bảo vệ người khác."

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Người mà ngươi bảo vệ còn ít sao?"

Trần Nhiễm cầm lại tẩu thuốc, hút mạnh vài hơi, trong làn khói lượn lờ, sắc mặt của gã cực kỳ không tốt.

Nếu Phương Thiệp Di mà chết như vậy thì gã nhất định sẽ áy náy cả đời, đó không phải là người gã thân quen, thậm chí còn không tính là bằng hữu chứ đừng nói đến huynh đệ. Các huynh đệ trong chiến binh thủy sư chặn mũi tên cho nhau là chuyện bình thường, nhưng đối với Trần Nhiễm mà nói Phương Thiệp Di là một người xa lạ, mà cách đây không lâu gã còn yêu cầu người xa lạ này cởi bỏ y phục để kiểm tra.

Đối với Phương Thiệp Di mà nói, gã nói một câu nhẹ nhàng "đây là chuyện nằm trong quy định", thế nhưng chắc hẳn là trong lòng sẽ cảm thấy rất khuất nhục.

Thật ra trong một khắc đó Trần Nhiễm cũng từng nghĩ, nếu đổi lại là gã thì chắc hẳn cũng sẽ cởi y phục ra tự chứng minh mình trong sạch, nhưng mà trong lòng tuyệt đối sẽ không dễ chịu. Một nam nhân, sự tôn nghiêm đã bị giẫm đạp trong một khắc đó.

Nếu thật sự là ở nhà tắm chung như Thẩm Lãnh nói thì còn đỡ, nhưng mà không phải vậy.

"Vũ Văn Tiểu Sách!"

Trần Nhiễm gõ tẩu thuốc thật mạnh xuống bậc thềm, tàn lửa trong tẩu thuốc bắn ra khắp chung quanh.

Bình Luận (0)
Comment