Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1439 - Chương 1439: Trời Không Dám Phạt

Chương 1439: Trời không dám phạt Chương 1439: Trời không dám phạt

Liêu Bắc đạo.

Màn đêm sắp lui đi, bầu trời phía đông hơi tảng sáng, Mạnh Trường An ngồi trên chiến mã nhìn thôn nhỏ như ẩn như hiện trong sương sớm mờ mịt phía xa, cảm xúc trong lòng hơi ngổn ngang.

Thủ hạ của Thẩm Lãnh đã hội hợp với gã, hai trăm bốn mươi đệ tử ưu tú của Võ Viện, cộng thêm mấy chục thân binh của gã, đội ngũ ba trăm người đã tạo thành thế kìm kẹp thôn này trong đêm khuya.

Nhưng Mạnh Trường An không hạ lệnh đột kích trong đêm khuya bởi vì trong lòng gã có chút mâu thuẫn.

Căn cứ theo thông tin mà Nguyên Bồi Thánh đã khai, người trong thôn này đều là người Bột Hải, cũng có thể nói đều có quan hệ với người Bột Hải.

Chuyện Thanh Nha Hắc Vũ đưa mật điệp vào Đại Ninh có thể lội ngược về ít nhất hơn hai trăm năm trước, đó là sự bắt đầu đưa mật điệp vào với quy mô lớn, đưa vào với quy mô nhỏ thì có thể ngược trở về khi Đại Ninh mới bắt đầu lập quốc.

Đây là nơi cuối cùng trong sáu cơ sở mật điệp mà Nguyên Bồi Thánh khai ra, cũng là nơi khiến Mạnh Trường An cảm thấy khó xử nhất.

Giáo úy thân binh Tiết Vô Cữu nhìn sắc mặt Mạnh Trường An, đi theo Mạnh Trường An đã nhiều năm, hắn ta có thể hiểu suy nghĩ của đại tướng quân.

"Người không biết thì vô tội." Tiết Vô Cữu nói.

Mạnh Trường An gật đầu: "Người không biết thì vô tội."

Tiết Vô Cữu nói: "Lúc trước đã điều tra rồi, thôn Nghĩa Tụ đã tồn tại hơn hai trăm năm, người trong thôn gần đây đều nói ban đầu thôn Nghĩa Tụ là một đám ăn mày lưu lạc đến đây thật sự không đi nổi nữa, vì thế liền ở lại đây. Nơi này không tệ, phía tây là đường sông, ruộng đồng phì nhiêu, sau khi định cư nhân khẩu cũng càng ngày càng nhiều, trong hơn hai trăm năm, không ngừng liên hôn với các thôn chung quanh, hiện giờ quy mô cua thôn đã có hơn hai ngàn người."

Hắn ta nhìn về phía Mạnh Trường An: "Nhưng mà thôn với hơn hai ngàn người này, phần lớn mọi người trong đó hoàn toàn không biết bên cạnh có mật điệp Hắc Vũ, đều là bách tính phổ thông."

"Đã hơn hai trăm năm, tính từ lớp người thứ nhất, đến bây giờ có thể đã có mười thế hệ, tận mười thế hệ... dòng máu Bột Hải trong xương tủy đã sắp không còn nữa rồi."

"Phù..." Mạnh Trường An thở dài một hơi: "Trước đó Thẩm Lãnh đã đột kích nông trường kia, tình hình không khác với thôn Nghĩa Tụ lắm, hơn tám trăm người trong nông trại, có thể ngay cả một trăm mật điệp Hắc Vũ thật sự cũng không có, hơn nữa người chủ sự đã chết, hồ sơ đã đốt, đã không có cách nào phân biệt ra ai phải, ai không phải."

Gã dừng lại một chút, chậm rãi đưa tay lên chỉ về phía thôn Nghĩa Tụ: "Nhưng chúng ta là chiến binh của Đại Ninh, là quân nhân của Đại Ninh, chấp hành quân lệnh là thiên chức, nhất định phải bắt tất cả mọi người, nếu có phản kháng... giết không tha."

"Đại tướng quân!"

Đúng lúc này thám báo ở phía trước trở lại, đội chính thám báo là một đệ tử của Võ Viện, tên là Lý Tề. Gã ta trở lại trước ngựa của Mạnh Trường An, cúi người nói: "Tình hình trong thôn không ổn."

"Hửm?" Mạnh Trường An hỏi: "Sao vậy?"

"Thôn này vốn đã không giống với các thôn khác, cả thôn đều bị tường đất bao quanh một vòng, lúc ấy khi thăm dò ở gần thôn nghe bọn họ nói, người của thôn Nghĩa Tụ rất tham lam, mặc kệ xảy ra mâu thuẫn gì với người ngoài thôn đều là người của cả thôn đồng loạt xông lên. Lý chính của thôn này tên là Cao Hữu Lâm, lý chính trước đây tên Cao Phục, là phụ thân của Cao Hữu Lâm. Khi Cao Phục còn sống đã triệu tập thôn dân xây dựng tường đất, lúc ấy huyện thành còn phái người đến hỏi, Cao Phục nói thôn bọn họ có quá nhiều người nuôi dê, xây dựng tường đất là vì sợ dê chạy mất."

"Cho nên khi đó người của huyện thành tới cũng không hỏi nhiều, nhiều năm nay, thôn Nghĩa Tụ vẫn luôn tu sửa tường đất. Lúc nãy khi ta dẫn thám báo tới gần đã phát hiện phía sau tường đất có người đi tới đi lui, hơn nữa còn có thể nhìn thấy thương gỗ."

"Thương gỗ?"

Mạnh Trường An nhíu mày: "Bọn họ đã nhận được tin tức rồi."

"Có lẽ là vậy."

Tiết Vô Cữu nói: "Chúng ta đã phá liền năm chỗ, đây là chỗ cuối cùng, bọn họ biết mà không đi được, dù sao cũng là chết, chỉ muốn kéo thêm nhiều người cùng chết. Bọn họ cũng là đang đánh cược, cược chúng ta có dám giết hết mọi người hay không."

Thôn Nghĩa Tụ.

Cao Hữu Lâm cầm thiên lý nhãn lên nhìn ra bên ngoài, sương sớm hơi dày nên không nhìn được quá xa, nhưng mà y cứ cảm thấy phía sau màn sương mù trắng xoá kia có mãnh thú khát máu nào đó đang rình rập chờ tấn công, bất cứ lúc nào cũng sẽ lao đến nuốt chửng tất cả mọi người.

"Đại nhân."

Người bên cạnh Cao Hữu Lâm gọi y một tiếng. Người nói chuyện này khoảng hơn bốn mươi tuổi, cực kỳ cường tráng, cao hơn nam nhân bình thường nửa cái đầu, hắn ta để trần hai tay, xách dao đứng ở bên cạnh Cao Hữu Lâm, hắn ta là Cao Trường Đức.

"Sao vậy?" Cao Hữu Lâm hỏi.

Cao Trường Đức có vẻ khó xử, do dự một lát rồi vẫn không nhịn được mà nói ra: "Nữ nhân và bọn trẻ... vô tội."

"Vô tội?"

Cao Hữu Lâm hừ một tiếng: "Nếu bọn họ đã là nữ nhân của chúng ta, là của con cái của chúng ta thì nên đối mặt với kết cục như vậy. Ngay từ đầu ta đã không ngừng nói với các ngươi, khi chúng ta không thể không chiến đấu, nữ nhân hay trẻ con sẽ không còn là người nhà của chúng ta nữa, mà là vũ khí của chúng ta."

Y liếc mắt nhìn Cao Trường Đức một cái: "Nữ nhân và trẻ con có thể giữ được mạng của ngươi sao? Không thể, nhưng bọn họ có thể khiến cho người của quan phủ kiêng kị."

Cao Trường Đức thở dài: "Nhưng các nữ nhân không biết gì cả, bọn trẻ cũng không biết gì cả, bọn họ..."

"Câm miệng."

Cao Hữu Lâm nói: "Chúng ta đều sẽ chết, từ sau khi ta nhận được tin tức là đã biết rất rõ rằng chúng ta đều sẽ chết, chúng ta có thể chạy thoát sao? Một chút cơ hội cũng không có. Bề ngoài gió êm sóng lặng, nhưng ta đoán sương binh và bổ khoái của huyện nha đã sớm chặn hết đường rồi, nếu chúng ta muốn chạy trốn thì chỉ có thể chạy về hướng bắc, nhưng chúng ta có thể xuất quan sao?"

Y siết chặt nắm đấm: "Nếu đã không thể trốn thoát thì liều, liều chết một phen, dù sao chúng ta cũng đều sẽ chết, quan phủ sẽ không lưu tình với người như chúng ta, cho dù chúng ta đầu hàng thì cũng đều sẽ chết, sẽ còn bị nghiêm hình tra tấn, người không ra người quỷ không ra quỷ... Nếu đã phải chết, nữ nhân là nữ nhân của chúng ta, trẻ con là con cái của chúng ta, vậy thì cùng chết, đến địa ngục vẫn là người một nhà."

"Ừm!"

Nghe được câu này, Cao Trường Đức gật đầu: "Đại nhân nói đúng, chết thì cùng chết, đến địa ngục vẫn là người một nhà, đồ của chúng ta, chúng ta đều mang đi hết."

"Lát nữa người tiến công sẽ không phải là sương binh, rất có thể là chiến binh. Năm đó phụ thân ta muốn xây dựng tường đất chính là để ứng đối với ngày như thế này, có thể giết bao nhiêu người thì giết bấy nhiêu người. Đất tổ của chúng ta ở Bột Hải, Bột Hải đã bị người Ninh chiếm cứ, bọn họ đã tàn sát bao nhiêu người nhà của chúng ta? Chẳng lẽ những người bị bọn họ giết lại không có nữ nhân và trẻ con?!"

Khi nói những lời này, mắt của Cao Hữu Lâm đã đỏ lên: "Cho nên thử nghĩ mà xem, nữ nhân của chúng ta đều là người Ninh, bọn họ chết không hết tội, con của chúng ta... Thù hận này cũng là do người Ninh."

"Sương mù chuyển động!"

Đúng lúc này có người chỉ về phía trước hô một tiếng.

Màn sương mù trắng xoá khẽ chuyển động, tất cả mọi người ở phía sau tường đất đều căng thẳng. Binh khí trong tay bọn họ thượng vàng hạ cám, có đao và trường mâu hẳn hoi, cũng có gậy gỗ vót nhọn dùng làm thương, giờ khắc này bọn họ nắm chặt binh khí, chờ đợi chém giết.

Trong màn sương mù cuộn lên, một người cưỡi chiến mã màu đen chậm rãi đi tới, gã mặc thiết giáp, giống như thần chết từ trong sương mù đi ra.

"Sao chỉ có một người?"

"Hắn muốn làm gì?"

Phía sau tường thấp xôn xao bàn luận.

"Nhắm vào hắn!"

Cao Hữu Lâm hạ lệnh.

Phía sau tường đất có liên nỏ, có cung tiễn đơn giản, tất cả đều nhắm vào kỵ sĩ kia.

Trên ngựa đen, Mạnh Trường An chậm rãi đẩy mặt nạ sắt lên, gã nhìn những người phía sau tường đất, im lặng một lúc rồi nói: "Ta là Mạnh Trường An, đông cương Đao Binh đại tướng quân, phụng chỉ tiêu diệt nghịch tặc."

"Mạnh Trường An!"

Phía sau tường đất có người kinh ngạc hô một tiếng, giọng nói cũng run run, đó là nỗi sợ hãi không thể ức chế được. Ba chữ Mạnh Trường An này chính là danh từ đại diện cho sát thần, kẻ đó đã tạo ra giai thoại giết hại trăm vạn người ở bên Bột Hải, nhìn khắp xưa nay có mấy người như vậy?

Chỉ một người này.

"Ta chỉ nói một lần."

Mạnh Trường An nhìn những người ở phía sau tường đất, nói với giọng điệu nghiêm nghị: "Nếu các ngươi buông binh khí xuống và ra ngoài, ta sẽ suy nghĩ thỉnh chỉ giảm tội cho các ngươi. Ta biết các ngươi sẽ lấy nữ nhân và trẻ con làm bia chắn tên, chính bởi vì như vậy, nể tình những nữ nhân và đứa trẻ vô tội đó ta mới đến nói những lời này với ngươi. Một khắc sau, nếu các ngươi không lựa chọn ra đầu hàng, ta sẽ hạ lệnh giết không tha. Các ngươi biết đấy, trước giờ ta đều không thỏa hiệp."

"Ngươi tới đi!"

Cao Hữu Lâm gân cổ nói vọng ra bên ngoài tường đất: "Có bản lĩnh thì giết hết chúng ta đi. Ngươi là Mạnh Trường An thì sao? Chúng ta sẽ không sợ ngươi, cũng sẽ không đầu hàng. Nữ nhân và bọn trẻ là nữ nhân và con cái của chúng ta, bọn họ chết là số mệnh của bọn họ."

Y hô to một tiếng: "Bắn chết hắn!"

Phía sau tường đất, liên nỏ và cung tiễn đơn giản bắt đầu bắn ra ngoài, Mạnh Trường An thò tay ra kéo mặt nạ sắt xuống, tay phải rút hắc tuyến đao ra, đao quay một vòng ở trước người gã, mấy mũi tên bị bổ rơi.

Sau đó thanh hắc tuyến đao kia chỉ về phía thôn.

Vù!

Sương mù chuyển động mạnh, kỵ binh lao nhanh về phía trước.

"Bắn tên!"

Cao Hữu Lâm gân cổ hô to một tiếng.

"Để bọn trẻ lên bờ tường!"

Cùng với những tiếng kêu khóc, tất cả trẻ con lớn nhỏ bị trói lại đặt trên tường đất, những người đó giữ chặt bọn trẻ không cho chúng lộn xộn, nấp ở phía sau bọn trẻ bắn tên ra ngoài.

Kỵ binh đang xông lên đã lấy thiết tiêu thương ở sau lưng xuống chuẩn bị ném đi, nhưng trong một khắc đó không ai có thể ném thiết tiêu thương đi, chiến mã lần lượt rất dừng lại, có người trúng tên ngã ngựa nhưng vẫn không ném thiết tiêu thương đi.

Kỵ binh bắt đầu chậm rãi lui về phía sau, người bị trúng tên được cứu về.

"Ha ha ha ha!"

Cao Hữu Lâm lớn tiếng cười ngang tàng.

"Ngươi không phải là Mạnh Trường An bách chiến bách thắng sao? Ngươi không phải là Mạnh Trường An giết người như ngóe sao? Thế nào, cũng có người mà ngươi không dám giết à? Có phải bởi vì những đứa trẻ này không phải người Bột Hải cho nên ngươi không hạ thủ không?! Ta nghe nói khi ngươi hạ lệnh tàn sát ở Bột Hải không có lòng thương hại như vậy."

Mạnh Trường An nhìn khuôn mặt méo mó dữ tợn kia, im lặng một lát rồi thò tay ra: "Cung."

Tiết Vô Cữu lấy cung cứng xuống đưa cho Mạnh Trường An, hắn ta và một gã thân binh khác một trái một phải ở bên cạnh Mạnh Trường An, chuẩn bị chặn mũi tên bất cứ lúc nào.

Mạnh Trường An treo ống tên ở một bên chiến mã, rút một mũi tên ra lắp lên dây cung, cung cứng ba thạch bị kéo căng trong nháy mắt.

Vù!

Một mũi tên bay đi.

Một gã nam nhân ở phía sau tường gỗ chỉ ló ra nửa khuôn mặt bị một mũi tên bắn thủng hốc mắt, mũi tên đâm xuyên qua từ sau đầu, người đờ người rồi ngã ngửa ra, nằm trên mặt đất tay chân co giật vài cái rồi chết

Vù!

Mũi tên thứ hai bay tới, một gã nam nhân khác ở phía sau tường đất bị bắn thủng cổ họng.

Trên lưng ngựa, Mạnh Trường An rút từng mũi tên một, liên tục bắn chết nam nhân ở phía sau tường đất, không bao lâu đã chết năm sáu người, không còn ai dám thò đầu ra nữa.

"Giáo."

Mạnh Trường An thò tay ra.

Tiết Vô Cữu lập tức lấy một cây thiết tiêu thương đeo trên lưng xuống đưa cho Mạnh Trường An. Mạnh Trường An tay phải cầm thiết tiêu thương giơ lên, cánh tay phải chậm rãi đưa về sau, sau đó bất chợt phát lực ném thiết tiêu thương đi.

Giống như một tia chớp màu đen.

Bịch!

Tường đất dày chắc trực tiếp bị xuyên thủng, gã nam nhân đang khom lưng ở phía sau tường đất bị thiết tiêu thương đâm xuyên thủng lồng ngực, người ngã ngửa về phía sau, lại bị thiết tiêu thương ghim trên mặt đất.

"Có người nói, giết người trên chiến trường là việc bất đắc dĩ, có thể ít giết người tựu ít đi giết người, nếu không bị trời phạt, mà ta hạ lệnh tàn sát tộc Bột Hải..."

Mạnh Trường An lạnh lùng nói: "Là vì ta thích giết người. Ta giết người quá nhiều, trời cũng không dám phạt, các ngươi dám cản ta?"

Bình Luận (0)
Comment