Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1440 - Chương 1440: Muốn Tự Luyện Tập

Chương 1440: Muốn tự luyện tập Chương 1440: Muốn tự luyện tập

Đội ngũ kỵ binh dưới trướng Mạnh Trường An chậm rãi lui về phía sau. Trên tường đất là những đứa trẻ đang kêu gào khóc lóc, khóc đến xé ruột xé gan, các kỵ binh không ai có thể ném thiết tiêu thương trong tay đi, bọn họ không thể xuống tay được.

Mà lúc này Mạnh Trường An đã hạ một quân lệnh.

"Tất cả mọi người rút về."

Gã nhìn về phía thôn, những người muốn liều chết chiến đấu một trận ở sau tường đất đã không ai còn dám tùy tiện thò đầu nhìn ra ngoài nữa, chỉ cần thò đầu ra đều sẽ bị một mũi tên của Mạnh Trường An bắn chết.

Mà cho dù không ló đầu ra thì bọn họ cũng không dám giữ nguyên vị trí vừa rồi, bởi vì thiết tiêu thương của Mạnh Trường An ném đi có thể xuyên thủng tường đất, bọn họ ở phía sau tường đất cũng không thể nói là an toàn.

"Một mình ta lên."

Mạnh Trường An quay đầu lại căn dặn một tiếng: "Ở yên tại chỗ đợi lệnh."

"Rõ!"

Mấy trăm thủ hạ đồng thanh lên tiếng.

Mạnh Trường An thò tay ra lấy hai cây thiết tiêu thương, cắm hắc tuyến đao vào vỏ đao, hai tay trái phải đều cầm một cây thiết tiêu đi nhanh về phía trước.

Phản ứng của đệ tử Võ Viện và phản ứng của thân binh của Mạnh Trường An thật ra không giống nhau. Sau khi Mạnh Trường An nói bốn chữ "một mình ta lên" này, bọn họ đều ở trạng thái rất rất ngỡ ngàng, mà thân binh của Mạnh Trường An thì thật sự ngồi trên lưng ngựa không nhúc nhích. Đại khái người của Võ Viện nghĩ chắc là đại tướng quân điên rồi, các thân binh nghĩ... Bọn họ không có gì để nghĩ, bởi vì bọn họ thấy chuyện này rất bình thường.

"Đại tướng quân tự đi một mình?"

Đệ tử Võ Viện Lý Tề nhìn bóng lưng Mạnh Trường An đi nhanh về phía trước, có chút khó tin: "Chuyện này..."

"Tuân thủ quân lệnh là được."

Tiết Vô Cữu, giáo úy thân binh của Mạnh Trường An, liếc mắt nhìn Lý Tề một cái: "Sau này nếu có cơ hội đi theo đại tướng quân làm việc, ngươi chỉ cần nhớ kỹ một điều, đại tướng quân bảo ngươi làm gì thì làm nấy. Người trẻ tuổi có thể đều sẽ cảm thấy mình tài giỏi, nhất là người những từ Võ Viện ra như các ngươi sẽ càng cảm thấy mình có đủ năng lực, ta có mấy câu nói tặng cho các ngươi."

"Khi các ngươi được phân đến quân đội các nơi, bất kể là đi theo ai làm việc cũng đừng nghĩ mình mạnh hơn ai khác. Người hàng năm ở biên cương chém giết với kẻ thù đều có kinh nghiệm hơn các ngươi. Nếu các ngươi được phân đến đông cương Đao Binh, hãy nhớ, đại tướng quân nói cái gì chính là cái đó, các ngươi mạnh đến mấy cũng không mạnh hơn đại tướng quân, không ai mạnh hơn đại tướng quân."

Lý Tề tuy gật đầu nhưng vẫn có chút nghi ngờ.

Số lượng phản tặc trong thôn Nghĩa Tụ tuyệt đối không ít, cho dù chỉ quan sát sơ qua cũng có thể phán đoán phía sau tường đất có ít nhất hơn trăm người cầm vũ khí, hơn nữa từ lời nói của lý chính kia có thể phán đoán, tráng niên trong thôn này dường như đều biết chuyện. Thôn Nghĩa Tụ có hai ngàn nhân khẩu, trừ người già yếu nữ nhân và trẻ em ra, có ít nhất hơn trăm người có thể chiến đấu.

Đại tướng quân vào thôn một mình?

Lý Tề không tin trên thế giới này có ai có thể một mình giết mấy trăm người, nếu như nhân lúc đêm tối âm thầm lẻn vào thôn tập kích giết chết từng người từng người thì còn có thể, đi qua chính diện như thế này...

Gã ta không dám trực tiếp nghi ngờ lời Tiết Vô Cữu nói nhưng trong lòng cũng không quá tin tưởng.

Mạnh Trường An mỗi tay cầm một cây thiết tiêu thương đi nhanh về phía trước. Người ở phía sau tường đất trước đó bị Mạnh Trường An giết liền nhiều người giờ đã không có ai dám dễ dàng thò đầu ra, nhưng sau khi an tĩnh hơn bọn họ lại không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, cuối cùng vẫn có người thò đầu nhìn ra ngoài.

Phía sau tường đất, tráng hán Cao Trường Đức nói nhỏ: "Đại nhân, nếu lát nữa bọn họ cường công, ngài cứ đứng ở đằng sau ta."

Hắn ta nhìn lưỡi dao khổng lồ trong tay mình: "Mạnh Trường An thì sao? Nếu con dao trong tay ta có thể chặt đầu Mạnh Trường An, chúng ta đã lãi rồi."

"Được!"

Cao Hữu Lâm gật đầu: "Với vũ dũng của ngươi cho dù là giao thủ trực diện với Mạnh Trường An cũng sẽ không thua hắn, huống hồ bọn họ không dám dễ dàng tiến công, hơn nữa dường như nhân số của bọn họ cũng không quá nhiều."

"Cao Đối." Y nghiêng đầu nhìn một người trẻ tuổi cách đó không xa, căn dặn một tiếng: "Nhìn xem tình hình bên ngoài như thế nào, đừng để bọn họ lén tới gần."

Cao Đối nhìn cũng chỉ hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, là một gã rất cường tráng. Nam nhân của thôn Nghĩa Tụ từ nhỏ đã đều được yêu cầu tập võ, người trong thôn gần đây đều không dám trêu chọc bọn họ, nhưng rất kỳ lạ là người của thôn chung quanh lại bằng lòng gả khuê nữ đến đây.

Cao Đối hít sâu một hơi, chậm rãi ngẩng đầu lên, đỉnh đầu, trán, mắt... Ngay khi hai mắt của hắn ta nhìn thấy bên ngoài, trong tầm mắt không có kỵ binh, chỉ có một cây thiết tiêu thương đã đến ngay trước mắt.

Phập!

Thiết tiêu thương xuyên qua giữa hai con mắt của hắn ta, trực tiếp xuyên thủng đầu. Khoảnh khắc thiết tiêu thương bay ra khỏi đầu, máu đuổi theo phía sau thiết tiêu thương, thiết tiêu thương đâm xuyên qua đầu sau đó lại đâm vào một thân cây ở phía sau hắn ta, thân cây to bằng tấm lưng mà thiết tiêu thương gần như xuyên thủng qua.

Thi thể ngửa về phía sau, Mạnh Trường An mặc thiết giáp từ bên ngoài tường đất trèo vào.

Cung tiễn thủ ở một bên nhìn thấy gã đều đứng lên chuẩn bị bắn tên, thiết tiêu thương trong tay Mạnh Trường An lại bay ra ngoài, một thương đâm xuyên qua sáu bảy người tạo thành một xâu thật chỉnh tề.

Sau khi đáp xuống đất, Mạnh Trường An thò tay ra nhặt một cây thiết tiêu thương cắm trên mặt đất lên, chính là cây thiết tiêu vừa xuyên thủng tường đất. Gã vung tay, thiết tiêu thương bay đi lại xuyên qua hai ba người.

Gã vươn tay cầm cây thiết tiêu thương cắm trên đại thụ, không phải rút ra mà là tách sang một bên, rắc một tiếng, nửa bên cây bị tách ra, thiết tiêu thương rời khỏi cây sau đó lại bay đi, thiết tiêu thương đã bị cong nhưng không trở ngại trong việc giết người.

Mạnh Trường An đi nhanh về phía trước, trong lúc đang lao đi đã đạp một cước vào ngực tráng hán phía đối diện chạy đến, người kia lập tức bay về phía sau, bay thẳng tắp, tốc độ cực nhanh, đập vào một đám người ở phía sau.

"Mạnh Trường An!"

Cao Trường Đức gào thét một tiếng, cầm dao cầu lên xông về phía Mạnh Trường An.

Phía trước hắn ta có mấy người đã lao đến trước mặt Mạnh Trường An. Người đầu tiên chém một đao xuống, đao còn ở giữa không trung, Mạnh Trường An thò tay ra ôm gáy của hắn ta đập sang bên cạnh, đầu của người kia va mạnh vào tường đất, tường đất tung bụi, cái đầu người kia đập ra một cái hố trên tường đất, đầu cũng móp xuống.

Một giây sau, Mạnh Trường An một cước lăng chân đá vào hông nam nhân thứ hai xông đến, người kia bay ngang ra ngoài đập vào tường đất, miệng trào ra mấy ngụm máu rồi không thể động đậy nữa.

Trong lúc hỗn chiến, cung tiễn thủ ở chỗ xa cũng không dám tùy tiện bắn tên. Người của bọn họ đang vây quanh Mạnh Trường An, bắn tên chưa chắc có thể bắn trúng Mạnh Trường An nhưng nhất định có thể bắn trúng người của phe bọn họ.

Lúc này vẫn không có người nào tin một mình Mạnh Trường An có thể làm gì được, cho dù bị tốc độ giết người nhanh như vậy, hung ác như vậy.

Người thứ ba lao đến trước người Mạnh Trường An, mộc thương trong tay đâm vào ngực Mạnh Trường An, Mạnh Trường An tay phải túm đầu thương, tay trái đập xuống cán thương, rắc một tiếng, mộc thương gãy rời. Gã giơ nửa thanh mộc thương trong tay phải lên đâm vào hốc mắt của người kia, mộc thương chui vào từ trong mắt rồi đâm ra từ sau đầu.

Mạnh Trường An sải bước đi lên lại cong lưng nhặt thiết tiêu thương dưới đất lên, dường như ngay cả ham muốn rút đao cũng không có.

Một tráng hán vung đao chém ngang, Mạnh Trường An đưa một chân về phía sau đạp bay người chuẩn bị đánh lén ở sau lưng trước, sau đó thiết tiêu thương đập vào vai người ở phía trước, một đòn này đã đánh rơi nửa bên vai.

Nếu như là đao chặt đứt nửa bên vai còn có tình có lý, ít nhất cũng phù hợp lẽ thường, nhưng Mạnh Trường An lại dùng thiết tiêu thương, đập một nhát xuống, cánh tay đang cầm đao lập tức tách rời khỏi bả vai, rơi xuống.

Bốn phía càng lúc càng nhiều người xúm lại, nhưng bọn họ đông như vậy mà tốc độ ra tay cũng không nhanh bằng Mạnh Trường An, cũng không hung hãn bằng Mạnh Trường An.

Cao Trường Đức gào thét một tiếng: "Tất cả tránh ra cho ta!"

Thân hình của hắn ta không thua kém Vương Khoát Hải, dao cầu trong tay nặng khoảng mấy chục cân, đi nhanh đến, giống như một con voi điên. Dao cầu từ trên trời rơi xuống, Mạnh Trường An liếc mắt nhìn sau đó ném thiết tiêu thương, keng một tiếng... Thiết tiêu thương đập vào dao cầu, dao cầu nặng nề kia rời khỏi tay bay về phía sau Cao Trường Đức, một người không may mắn bị dao cầu chém vào đầu, nửa bên sọ tách ra.

Mạnh Trường An đạp một cước vào ngực Cao Trường Đức, cơ thể cường tráng bay về phía sau. Sau khi rơi xuống đất, sắc mặt Cao Trường Đức đại biến, luống cuống bò dậy, thuận tay rút dao cầu của hắn ta ra khỏi đầu của người kia, nhưng lúc này Mạnh Trường An đã bước nhanh đến, thiết tiêu thương đâm đến lồng ngực của hắn ta.

Cao Trường Đức không kịp đánh trả, chắn ngang dao cầu dày nặng che ngực mình.

Keng...

Một tiếng giòn vang.

Cao Trường Đức bị một thương này đẩy trượt lui về phía sau, để lại hai vệt dài trên mặt đất. Sau khi ổn định bước chân hắn ta quát ầm lên: "Mạnh Trường An! Ngươi sẽ không còn sống để rời khỏi đây!"

Thế nhưng Mạnh Trường An thậm chí cũng không liếc mắt nhìn hắn ta thêm một cái, vòng qua hắn ta tiếp tục đi về trước.

Cao Trường Đức cúi đầu nhìn, không ngờ thiết tiêu thương lại xuyên thủng dao cầu của hắn ta, miếng sắt bên trong dao cầu tách ra, thiết tiêu thương đâm vào tim hắn ta.

Bụp một tiếng, Cao Trường Đức quỳ xuống, máu chảy xuôi theo thiết tiêu thương, hai tay của hắn ta vô lực buông ra nhưng dao cầu lại không rơi xuống. Thiết tiêu thương đâm thủng tim hắn ta, dao cầu treo trên thiết tiêu thương.

Mạnh Trường An cất bước đi qua bên cạnh hắn ta, tay duỗi về phía sau, nắm lấy phần thiết tiêu thương thò ra ở sau lưng Cao Trường Đức, tay kéo một cái, rút thiết tiêu thương trong thân thể Cao Trường Đức ra.

Tiếng ma sát của tiêu thương đi qua dao cầu chói tai giống như có thể khiến đầu người ta cũng nổ tung.

Cao Hữu Lâm nhìn thấy cảnh này đâu còn dám tiến lên nữa, y vừa phất cho người xông lên vừa tự lui về phía sau.

Thiết tiêu thương của Mạnh Trường An vung ra nện vào đầu một người, trực tiếp đập vỡ đầu, máu phun tán loạn.

Mà Mạnh Trường An thì trước sau vẫn là khuôn mặt không cảm xúc.

Gã vừa đi vừa giết người, nơi đi qua, trên mặt đất toàn là thi thể.

"Đại tướng quân sẽ không sao chứ?"

Đệ tử Võ Viện Lý Tề lẩm bẩm nói một câu, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Tiết Vô Cữu: "Có cần lên không?"

Gã ta đang nói thì một đoạn tường đất ở phía xa nổ bùm một tiếp. Một người bị Mạnh Trường An đặt trên tường đất đạp một cước, một cước này khiến lồng ngực của người kia lún xuống, cũng đạp vỡ cả tường đất.

Đất vụn bay về phía sau đâu giống như bị người ta đá văng mà giống như hỏa dược nổ tung hơn, người bị đạp ra ngoài bay xa hơn cả đất vụn.

"Nếu đại tướng quân cần chúng ta lên thì sẽ nói."

Tiết Vô Cữu nói xong lại liếc mắt nhìn Lý Tề một cái, hắn ta cũng là khuôn mặt không cảm xúc, cực kỳ giống Mạnh Trường An.

Đệ tử của Võ Viện ai nấy cũng căng thẳng cực độ, trong lòng bàn tay đẫm mồ hôi. Nếu không phải thân binh của Mạnh Trường An từ đầu đến cuối đều không nhúc nhích, có thể bọn họ đã sớm không nhịn được mà xông lên rồi, nhưng mà thân binh của Mạnh Trường An lại giống như những pho tượng, thế nên đệ tử của Võ Viện cũng bắt đầu nghi ngờ những thân binh này có phải là giả hay không.

"Đại tướng quân!"

Tiết Vô Cữu thò tay ra chỉ về phía trước.

Phía sau chỗ hổng tường đất bị sụp đổ, Mạnh Trường An nhấc chân bước ra ngoài, tay phải xách một cây thiết tiêu thương không ngừng rỏ máu, tay trái túm tóc một người kéo lê đi.

Thời khắc này tất cả các thân binh đều nhấc tay phải lên gõ giáp ngực của bọn họ, bịch, bịch, bịch, bịch...

Lý Tề nuốt nước bọt đánh ực, trong lòng thầm nghĩ... Đó là một con người?

"Khi đại tướng quân nói không cho chúng ta lên..."

Tiết Vô Cữu nhìn gã ta một cái: "Là bản thân đại tướng quân muốn luyện tập."

Hắn ta dừng lại một chút, bổ sung thêm một câu: "Hoặc là đại tướng quân rất tức giận."

Bình Luận (0)
Comment