Các đệ tử của võ viện Nhạn Tháp xuống chiến mã chia đội vào thôn Nghĩa Tụ. Lúc Lý Tề dẫn một đội mười người tiến vào đã sửng sốt một chút, cảm thấy tim của mình càng lúc càng đập nhanh, gần như sắp nhảy vọt ra khỏi cổ họng.
Không chỉ là bởi vì bọn họ nhìn thấy xác chết la liệt khắp nơi, những thi thể nằm ngổng ngang dưới đất đã khiến bọn họ rất chấn động, nhưng chấn động nhất không phải thi thể mà là người sống.
Có ít nhất 200 - 300 người quỳ dưới đất, binh khí bị chính bọn họ ném tới chỗ cách đó vài chục trượng chất thành một đống, bọn họ nơm nớp lo sợ quỳ ở đó không dám chạy, không dám cử động, chỉ dám run rẩy, bởi vì run rẩy là bọn họ không khống chế nổi.
Chỉ là bởi vì trước khi Mạnh Trường An túm tóc Cao Hữu Lâm bước ra ngoài vách tường đất đã bảo bọn họ quỳ ở đây, không ai được nhúc nhích, bọn họ thật sự không dám cử động.
Mạnh Trường An đã ra khỏi thôn, bọn họ vẫn run rẩy nhưng cố gắng quỳ ngay ngắn.
Điều đáng sợ không phải một mình Mạnh Trường An có thể giết chết tất cả kẻ phản loạn, mà là một mình Mạnh Trường An có thể dọa bọn họ vỡ mật.
Lý Tề mang người đi đếm số lượng, trong thời gian ngắn ngủi từ kúc Mạnh Trường An vào thôn đến khi ra ngoài, gã đã giết tổng cộng chín mươi sáu người, đều là một đòn mất mạng, hơn nữa gần như không tìm được một khối thi thể nhìn có vẻ nguyên vẹn.
Cái chết của chín mươi sáu người này làm cho những người còn lại đã hoàn toàn mất đi dũng khí chống cự. Lý chính Cao Hữu Lâm của bọn họ đã phỏng đoán dũng khí của bọn họ quá cao, cũng đã phỏng đoán thực lực của bọn họ quá cao.
Đối phương có tổng cộng khoảng hơn bốn trăm người, bốn trăm người thoạt nhìn có lẽ cũng có một chút khí thế, nhất là khi đối thủ của bọn họ chỉ có một người, cho dù bốn trăm người chắp vá lại thì bọn họ cũng có thể cảm thấy đội ngũ của mình là thiên quân vạn mã.
Nhưng sau khi một người chém chết gần một trăm người, hơn ba trăm người còn lại ngoại trừ quỳ xuống thì không có lựa chọn nào khác, dũng khí của bọn họ không cho bọn họ đưa ra lựa chọn khác.
Mạnh Trường An kéo Cao Hữu Lâm ra, tiện tay quăng đi, người kia bị gã ném đi xa hai ba trượng, lưng chà sát trên mặt đất tạo ra một vệt dài.
Cao Hữu Lâm lóp ngóp ngồi dậy, mặt dính đầy máu, tóc tai bù xù.
"Ngươi thắng rồi."
Y nhìn Mạnh Trường An, trong mắt tràn ngập sợ hãi, cũng có một tia độc địa cuối cùng còn sót lại, mà chút độc địa này nhiều nhất cũng chỉ có thể chống đỡ cho y nói vài lời khá hung hăng mà thôi, nhưng hung hăng hơn nữa cũng có ý nghĩa gì với Mạnh Trường An sao?
"Mạnh Trường An."
Cao Hữu Lâm nhổ một ngụm nước bọt dính máu, nhếch môi cười, dáng vẻ dữ tợn.
"Ngươi sẽ không có kết cục tốt, người Bột Hải chết ở trong tay ngươi biến thành quỷ cũng sẽ bắt ngươi đền mạng, ngươi đã giết quá nhiều người, địa ngục cũng sẽ tìm ngươi đòi mạng, một đại quân trăm vạn hồn ma sẽ cắn xé ngươi thành mảnh nhỏ!"
Mạnh Trường An đi đến trước mặt y, mặt không cảm xúc cúi đầu nhìn y.
Gã không nói nhưng ánh mắt của gã đã đủ để chứng tỏ tất cả... Mạnh Trường An tàn sát trăm vạn người, thật sự sẽ e ngại hồn ma gì đó.
"Ngươi sẽ gặp báo ứng, không được chết tử tế."
Cao Hữu Lâm toét miệng đầy máu me ra cười, những lời này đều giống như đang nguyền rủa.
"Sau khi ngươi chết có thể hỏi những người bị ta giết xem bọn họ có dám đến hay không. Nếu bọn họ cũng không dám đến, ngươi nhớ một mình trở lại tìm ta, ta còn có thể đợi ngươi ít nhất sáu mươi bảy mươi năm, người như ta sống một trăm tuổi không thành vấn đề, nếu như có thể sống lâu hơn, có thể là bởi vì giết người quá nhiều cho nên tăng thêm tuổi thọ cho ta."
Bịch!
Một cước đá sang.
Chân của Mạnh Trường An đá vào mặt Cao Hữu Lâm, đầu của Cao Hữu Lâm lập tức ngoẹo sang một bên, người ngã nghiêng xuống, đầu đập xuống đất sau đó lại lật qua, sau khi ngã xuống đất người đã mềm nhũn, miệng há rộng thở dốc từng hơi, mỗi một lần thở dốc là trong miệng đều sẽ có máu trào ra.
Mạnh Trường An lại đi đến bên cạnh Cao Hữu Lâm, cúi đầu nhìn người đang hấp hối này.
"Ta đã giết rất nhiều người ở Bột Hải, nhiều đến mức thật ra căn bản không có một con số chuẩn xác. Nếu thật sự giống như ngươi nói, hồn ma sẽ trở lại báo thù, quả thật ít nhất cũng sẽ có một đại quân trăm vạn, nhưng ngươi có tin không, trăm vạn hồn mà ở trước mặt ta, ta bảo các ngươi quỳ xuống, các ngươi không dám không quỳ."
Gã dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Người Bột Hải khiến ta không có nổi một chút lòng thương hại. Người Hắc Vũ giết hại các ngươi hết lần này đến lần khác, các ngươi sợ đến tận xương tủy cho nên cam tâm tình nguyện biến thành chó của người Hắc Vũ. Đại Ninh phát lương thực chia ruộng đất cho người Bột Hải các ngươi, thế nhưng các ngươi vẫn là chó của người Hắc Vũ. Nếu đối phó với các ngươi chỉ có một cách giết hại này là có tác dụng, ta nên có sát tâm nặng hơn người Hắc Vũ một chút."
"Trước khi rời Bột Hải, ta cho người treo một thanh hắc tuyến đao ở cửa lớn hoàng cung Bột Hải quốc, tất cả người Bột Hải chỉ cần nhìn thấy thì nhất định phải vái lạy, nhưng sau khi treo đao lên lại không có một người vái lạy, ngươi biết tại sao không?"
Miệng Cao Hữu Lâm trào máu ộc ộc, muốn nói gì cũng cũng không nói ra được.
Mạnh Trường An liếc mắt nhìn Cao Hữu Lâm một cái: "Bởi vì bọn họ không dám đi qua chỗ đó, đều tránh thật xa, năm năm, mười năm... Sau này người Bột Hải lớn hơn nữa sẽ biến thành chó của Đại Ninh, tuy rằng ta cũng không thích loại chó như vậy. Nếu bọn họ thông minh thì sẽ hiểu, học văn hóa lễ nghi của người Ninh sẽ khiến bọn họ biến trở lại thành con người, chứ không phải vẫn luôn là chó của người Hắc Vũ, ta vẫn thích người hơn."
Sau khi nói xong câu này Mạnh Trường An xoay người bỏ đi.
Tứ chi của Cao Hữu Lâm dần dần không còn co giật nữa, nằm ở đó từ từ trở nên lạnh ngắt.
"Đại tướng quân, áp giải tất cả người bị bắt về Trường An sao?"
Giáo úy tân binh Tiết Vô Cữu cúi người hỏi một câu.
Mạnh Trường An xua tay: "Giết hết tất cả những người lúc nãy cầm vũ khí đi, tiết kiệm một chút sức lực cho phủ Đình Úy, nếu không thì mấy trăm người còn phải hỏi tới hỏi lui, phiền phức."
"Đại tướng quân, những đứa trẻ và nữ nhân thì phải làm sao?"
"Áp giải về Trường An."
Mạnh Trường An lên chiến mã, quay đầu lại liếc nhìn: "Lý Tề, ngươi lại đây."
Đệ tử Võ Viện Lý Tề vội vàng chạy tới, khom người cúi đầu: "Mời đại tướng quân căn dặn."
"Bây giờ ngươi dẫn đội, dẫn theo tất cả đệ tử Võ Viện áp giải người về Trường An, nhớ hai chuyện, thứ nhất, có người phản kháng hoặc là muốn chạy trốn, bất kể nam nữ già trẻ, giết... Thứ hai, người của các ngươi có ai bắt nạt nữ nhân và trẻ con, bất kể là ai, giết."
Mạnh Trường An thúc ngựa: "Ta để cho còn sống thì chính là người."
Tiết Vô Cữu giơ cánh tay lên: "Đội thân binh!"
Vù!
Mấy chục thân binh lập tức phóng ngựa đến, tụ tập ở bên cạnh Mạnh Trường An. Mạnh Trường An nhìn về phía nam: "Cùng ta đi huyện Nam Sơn, ta muốn biết rốt cuộc Thẩm Lãnh đã đến đó chơi gì."
Huyện Nam Sơn.
Huyện nha, Phương Thiệp Di mở mắt nhìn chung quanh, vừa mới tỉnh lại nên mắt vẫn chưa thích ứng được với ánh sáng, gã ta hé miệng yếu ớt nói gì đó. Trần Nhiễm ngồi ở một bên lập tức đi qua đỡ gã ta ngồi dậy một ít, sau đó bón nước vào miệng gã ta.
"Khụ khụ... Đi tiểu..."
Phương Thiệp Di nhìn Trần Nhiễm, Trần Nhiễm nhìn gã ta.
"Không phải người vừa mới tỉnh lại đều là giơ tay ra, khó nhọc nói... nước, ta muốn, ta muốn uống nước..."
Trần Nhiễm khoa tay múa chân một chút: "Ngươi không dựa theo nội dung kịch."
Phương Thiệp Di: "Nội dung kịch cần ta đi tiểu."
Trần Nhiễm: "Xem ra ngươi không còn nguy hiểm gì rồi."
Gã đỡ Phương Thiệp Di dậy. Sau khi hai người ra khỏi phòng Phương Thiệp Di hít một hơi thật dài, cơn đau trên ngực lập tức lan ra khắp toàn thân, nhưng không khí ở bên ngoài phòng dường như khiến gã ta có chút mê luyến, cho nên vẫn nén đau hít thở mấy hơi. Có lẽ thứ gã ta mê luyến cũng không phải không khí, mà là vẫn được sống.
"Thật tốt."
Phương Thiệp Di cười cười.
Trần Nhiễm: "Cười cái rắm."
Phương Thiệp Di chỉ chỗ cách đó không xa: "Không cười thì không cười, bên kia chính là nhà xí."
Trần Nhiễm đỡ gã ta chậm rãi đi vào nhà xí, tiếp theo thì khá lúng túng. Một cánh tay của Phương Thiệp Di còn đang quấn băng vải, một cánh tay khác quàng trên vai Trần Nhiễm, vậy nên việc cởi quần cần phải giúp đỡ mới được.
Gã ta cúi đầu nhìn, sau đó ra hiệu với Trần Nhiễm.
Trần Nhiễm thở dài: "Cổ nhân có câu hình dung một người gà yếu như thế nào nhỉ, thật là chuẩn xác vô cùng, bây giờ ta thật sự bội phục sát đất trí tuệ của cổ nhân... Ngươi, bây giờ ngươi là tay không có sức giữ gà."
Phương Thiệp Di nói: "Vậy thì mượn tay của ngươi thôi."
Trần Nhiễm thở dài: "Nếu ngươi nói chuyện này ra ngoài, ta sẽ giết ngươi diệt khẩu."
Phương Thiệp Di: "Ngươi nhanh lên đi..."
Trần Nhiễm thở dài giúp Phương Thiệp Di cởi quần, ngập ngừng vài lần, sau đó cực kỳ khó xử, nói: "Ngươi nói, cũng không phải ta quá xa lạ cái thứ này, chơi cái của mình như thế nào cũng không có vấn đề, nhưng sao giữ cho ngươi đi tiểu lại không hạ thủ được chứ?"
Phương Thiệp Di nói với vẻ mặt đáng thương: "Coi như ta cầu xin ngươi."
Trần Nhiễm cắn răng liều mình giúp Phương Thiệp Di đi tiểu, sau khi trở về liền múc nước rửa tay. Phương Thiệp Di nằm ở đó nhìn gã, phát hiện Trần Nhiễm chủ yếu là rửa ngón tay cái, ngón trỏ và ngón giữa, cho nên gã thấy hơi ngại quá: "Dính nước tiểu à? Thật sự... xin lỗi."
Trần Nhiễm nói: "Không có, làm sao có thể vậy được."
Phương Thiệp Di nói: "Ngươi thôi đi, một nam nhân sau khi đi nhà xí về rửa tay, nếu như nghiêm túc rửa tay toàn diện như vậy thì không sao, nhưng chủ yếu là rửa hai ba đầu ngón tay thì nhất định là bị dính nước tiểu."
Trần Nhiễm nói: "Ngươi có thể im miệng không?"
Phương Thiệp Di: "Đây không phải vết thương hơi nặng sao? Bất kể nói thế nào, ngươi đỡ ta đi nhà xí, đi tiểu, đây là tích thủy chi ân (1)."
Trần Nhiễm: "Vậy mẹ nó chứ ngươi liền dũng tuyền tương báo (2)?"
Phương Thiệp Di phì cười một tiếng: "Đại ca ngươi đừng chọc ta cười, vết thương của ta đau."
Trần Nhiễm: "Vết thương của ngươi ở gần ti của ngươi, ti của ngươi có đau không?"
Phương Thiệp Di: "Đau, hai cái đều đau."
Trần Nhiễm: "Cút..."
Gã đi ra ngoài: "Ta đi đun thuốc."
Phương Thiệp Di: "Đói bụng... Thuốc gì đó thì không vội, làm chút đồ ăn trước đã."
Trần Nhiễm liếc mắt nhìn gã ta: "Ngươi không phải là một người sắt sao."
Phương Thiệp Di: "Người là sát, cơm là thép."
Trần Nhiễm nói: "Chờ đi."
Sau khi nói xong gã bước ra ngoài, đúng lúc này Thẩm Lãnh xách một hộp cơm đến, nhìn thấy Trần Nhiễm ra ngoài liền hỏi một câu. Trần Nhiễm thấy Thẩm Lãnh mang đồ ăn đến lập tức cười: "Ta bớt việc rồi."
Thẩm Lãnh đặt hộp cơm ở trên bàn, múc một bát cháo, Trần Nhiễm muốn bón cho Phương Thiệp Di nhưng gã ta vội vàng nói: "Đừng đừng đừng, ngại lắm, ta tự ăn được. Ngươi giúp ta tìm cái bàn vuông nhỏ đặt trên giường, ta có thể tự ăn."
Trần Nhiễm: "Ngươi có thể tự ăn cái rắm, ngươi đi tiểu cũng là ta giữ cho."
Thẩm Lãnh: "Ớ!"
Phương Thiệp Di nhìn Trần Nhiễm, sau đó chỉ về phía Thẩm Lãnh: "Ngươi giết An Quốc Công diệt khẩu đi."
Thẩm Lãnh ngồi ở một bên, Trần Nhiễm bón cháo cho Phương Thiệp Di ăn. Trần Nhiễm vẫn cảm thấy áy náy, nếu không phải là vì bảo vệ gã thì Phương Thiệp Di cũng sẽ không bị thương nặng như vậy, cũng may người của y quán Thẩm gia diệu thủ hồi xuân, nhìn Phương Thiệp Di có vẻ khôi phục lại không có vấn đề gì, thật ra ngoại thương còn hồi phục nhanh hơn nội thương nhiều.
"Ngươi có ý kiến gì về những người phục kích các ngươi không?"
"Nghiêm chỉnh huấn luyện."
Phương Thiệp Di nói trả lời: "Những người này không phải đào binh thì là từng trải qua huấn luyện giống như chiến binh, hơn nữa tuyệt đối không phải một ngày hai ngày, từ phối hợp đến võ kỹ cá nhân đều không giống như chỉ luyện một ngày hai ngày."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Cho nên..."
Hắn không nói ra câu phía sau.
Cho nên rốt cuộc những tư binh này ẩn nấp ở chỗ nào? Nếu Vũ Văn Tiểu Sách bỏ ra công sức lớn như vậy, chết nhiều người như vậy đều không chỉ là để che đậy cho nhiều tư binh hơn nữa, y muốn che đậy cái gì, hoặc là người nào?
(1) Tích thủy chi ân: nhận một chút ít ân tình của người khác thì nên báo đáp gấp nhiều lần.
(2) Dũng tuyền tương báo: báo đáp ân tình của người khác phải như nước suối tuôn trào.