Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1442 - Chương 1442: Đại Ninh Không Hoàn Mỹ Nhưng Đã Rất Đẹp

Chương 1442: Đại Ninh không hoàn mỹ nhưng đã rất đẹp Chương 1442: Đại Ninh không hoàn mỹ nhưng đã rất đẹp

"Trần tướng quân."

Phương Thiệp Di nằm ở trên giường liếc nhìn Trần Nhiễm một cái: "Lần này các ngươi rời Trường An chính là vì vụ án mật điệp Hắc Vũ sao? Theo lý mà nói vụ án này không phải là việc của phủ Đình Úy ư, sao lại kinh động đến hai vị đại tướng quân, sợ là ngay cả những mật điệp đó cũng không ngờ sẽ là hai vị đại tướng quân đến đối phó với bọn họ."

"Rảnh rỗi không có việc gì làm thôi."

Trần Nhiễm vừa gọt trái cây vừa nói: "Hai vị đại tướng quân phụng chỉ về kinh, đúng lúc phủ Đình Úy lại hơi bận, cho nên Hàn đại nhân của phủ Đình Úy thỉnh cầu bệ hạ chỉ phái hai vị đại tướng quân đến xử lý chuyện mật điệp Hắc Vũ. Ngoài ra chính là lần này tới phá án đều là đệ tử của võ viện Nhạn Tháp, nhân cơ hội rèn luyện một chút."

"Ồ." Phương Thiệp Di gật đầu: "Muốn vào võ viện học rất khó phải không?"

Trần Nhiễm đưa trái cây đã gọt xong cho Phương Thiệp Di: "Ngươi muốn vào võ viện?"

Phương Thiệp Di lắc đầu: "Ta ở tuổi này đã sớm qua thời điểm có thể vào võ viện rồi, ta chỉ rất hiếu kỳ, người ưu tú cỡ nào mới có thể vào võ viện... Là cần gia cảnh tốt hay là chỉ cần đủ ưu tú là được."

"Ta chưa từng vào võ viện, đại tướng quân cũng chưa từng vào."

Trần Nhiễm nói: "Trong Đại Ninh, không phải chỉ có vào những nơi như thư viện võ viện thì ngươi mới có thể thành công, nói như thế nào nhỉ, tương đối mà nói thì Đại Ninh rất sạch sẽ..."

Gã liếc mắt nhìn Phương Thiệp Di một cái: "Ta từng cùng đại tướng quân chinh chiến không chỉ ở một địa phương, ví dụ như Tây Vực, ví dụ như nam cương, ví dụ như Bột Hải, ví dụ như Hắc Vũ."

Gã đếm trên đầu ngón tay: "Những nơi này đều đã tận mắt nhìn thấy, đều đã tận tai nghe, cho nên ta biết Đại Ninh sạch sẽ cỡ nào. Có những lời mà những người mặc quan phục trên người như chúng ta không thể nói, nhưng chúng ta là bằng hữu, ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, cho nên có mấy lời ta không sợ nói với ngươi."

"Đại Ninh, quả thật không phải khắp mọi nơi đều sạch sẽ, nhưng điều đó phải xem so sánh như thế nào. Bên Tây Vực, bách tính giống như gia súc, bọn họ không gọi là bách tính, gọi là nô lệ, người nuôi dê bò gọi mục nô, người làm ruộng gọi là nông nô, nha hoàn nữ giúp việc gọi gọi là nô. Những quý tộc cầm quyền cho ngươi một miếng cơm ăn thì ngươi ăn, không cho thì ngươi bị đói."

"Ở những nơi như Nhật Lang, Điệu quốc, bề ngoài nhìn có vẻ như các bách tính sống cũng không tệ, bởi vì bọn họ lấy kinh thương làm chính, điều kiện sống cũng tốt, nhưng cũng chính bởi vì như vậy mà đại thương nhân một tay che trời. Bọn họ nắm giữ lượng lớn tiền tài, ngay cả quan phủ địa phương ai tới làm quan, ai không thể làm quan đều là thương nhân định đoạt, thậm chí còn có thể khống chế hoàng quyền, bọn họ chọn hoàng tử nào kế thừa ngôi vị hoàng đế thì hoàng tử đó mới có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, đừng nói pháp luật, ngay cả chế độ cũng không có."

"Lại nói đến Hắc Vũ..."

Trần Nhiễm liếc mắt nhìn Phương Thiệp Di một cái: "Ngươi hiểu Hắc Vũ không? Kẻ thù đã đánh với Đại Ninh chúng ta mấy trăm năm."

Phương Thiệp Di lắc đầu: "Mọi hiểu biết của ta về Hắc Vũ đều là thông cáo của triều đình."

"Ta nói cho ngươi biết."

Trần Nhiễm đứng lên, vừa đi trong phòng vừa nói: "Bên Hắc Vũ ngươi có năng lực đến mấy đi chăng nữa, ngươi không phải xuất thân quý tộc thì cũng chỉ có thể là một kẻ vô danh tiểu tốt. Ngươi quân công hiển hách, nhưng những quân công này không đến tay ngươi được, sẽ bị những con cháu quý tộc chiếm lấy chia nhau. Ở Hắc Vũ, quý tộc đánh chết một bách tính chỉ phạt tiền là được, về phần là phạt tiền thật hay phạt tiền giả thì không nói vội, nhưng nếu như một bách tính lỡ tay đánh chết quý tộc, đó chính là cả nhà bồi táng, chết một người cũng không được, phải chết cả nhà."

Gã nhìn về phía Phương Thiệp Di: "Lấy một ví dụ, ở Đại Ninh, người xuất thân như đại tướng quân và ta có thể có cơ hội thành công, nhưng ở Hắc Vũ, với xuất thân như đại tướng quân và ta thì chỉ có thể làm binh lính cả đời. Binh lính cũng phải phân ra dăm ba bảy loại, binh xuất thân tộc Quỷ Nguyệt đều cao quý hơn binh lính của các tộc khác. Ở Đại Ninh ngươi có thể nhìn thấy chuyện như vậy không?"

Gã cười cười: "Đại Ninh của chúng ta thoạt nhìn không hoàn mỹ nhưng đã rất tốt rồi, hơn nữa đang càng ngày càng tốt hơn."

Phương Thiệp Di lẩm bẩm nói: "Nếu như là ở Hắc Vũ, có thể án oan của phụ thân ta vĩnh viễn cũng sẽ không được người ta sửa lại... Những người mở sòng bạc ngầm đó có thể mua chuộc bổ khoái, có thể mua chuộc huyện lệnh, có thể mua chuộc huyện lệnh nhiệm kỳ trước thì có thể mua chuộc huyện lệnh nhiệm kỳ này. Nếu bọn họ không đắc tội với quý tộc, bọn họ có thể luôn vô pháp vô thiên."

Trần Nhiễm ừ một tiếng: "Lấy thêm một ví dụ nữa, ví dụ như cấp bậc mà ta vừa mới nói, không ai có thể nghi ngờ địa vị của tộc Quỷ Nguyệt ở Hắc Vũ, không ai có thể đụng chạm vào. Hiện tại cho dù là Nguyên Phụ Cơ đang nắm quyền nhưng hắn không phải người của tộc Quỷ Nguyệt, vẫn phải nhìn sắc mặt tộc Quỷ Nguyệt. Hắn có thể sẽ chèn ép giết hại một đám quý tộc, nhưng đó nhất định đã lôi kéo một đám khác."

Phương Thiệp Di gật đầu: "Ví dụ như những quý tộc trong Tinh Thành, đều là người của hãn hoàng hoặc là hậu tộc trước đây, hoặc là người của Tâm Phụng Nguyệt, bọn họ chèn ép các quý tộc khác rời khỏi đô thành. Mà sau khi Nguyên Phụ Cơ cầm quyền đã liên thủ với các quý tộc ở ngoài Tinh Thành chèn ép quý tộc cầm quyền cũ, giết một nhóm người, nhận được sự ủng hộ của một khác nhóm người, nhưng xét đến cùng vẫn phải nịnh bợ người Quỷ Nguyệt."

"Đúng."

Trần Nhiễm tiếp tục nói: "Cho nên chuyện ta vẫn nghĩ mãi mà không hiểu là... sao người Bột Hải lại hèn kém như vậy? Người Hắc Vũ giết người Bột Hải hàng năm, sau đó người Bột Hải lại coi người Hắc Vũ giống như tổ tông. Sau khi Đại Ninh đánh chiếm Bột Hải nào là giúp bọn họ xây dựng lại gia viên, nào là chia ruộng đất rồi chia lương thực, thậm chí còn miễn tô miễn thuế, nhưng người Bột Hải thì sao? Ngươi cho hắn tôn trọng hắn không cần, hắn lại muốn làm chó."

Trần Nhiễm thò tay chỉ ra ngoài cửa sổ: "Những mật điệp Hắc Vũ mà chúng ta đi Liêu Bắc đạo để tiêu diệt đều là người Bột Hải. Bọn họ còn là người Hắc Vũ hơn cả người Hắc Vũ, giống như sau khi trở thành chó của người Hắc Vũ thì ngay cả huyết thống của chính bọn họ đều cao quý vậy. Hơn nữa ta còn có thể bảo đảm với ngươi, nói người Hắc Vũ giết người Bột Hải tàn ác, chó săn Bột Hải của người Hắc Vũ giết người Bột Hải tàn ác hơn gấp mười lần."

Phương Thiệp Di thở dài: "Ta cũng không hiểu, rõ ràng đã đến điểm ngoặt lịch sử, người Bột Hải có thể làm người rồi, chỉ cần tuân thủ luật pháp của Đại Ninh là bọn họ có thể thay đổi cuộc sống trong quá khứ, tại sao bọn họ lại không muốn thay đổi?"

"Quy về thói hư tật xấu thôi."

Trần Nhiễm nhìn gã ta nói một câu, lắc đầu: "Trời sinh đã như vậy rồi."

Phương Thiệp Di nói: "Có lẽ không phải là vậy, có thể chỉ là bọn họ thật sự sợ người Hắc Vũ."

Trần Nhiễm nói: "Cho nên Đại Ninh đã thay đổi sách lược, nếu đã nuôi không quen, vậy thì dùng phương pháp của người Hắc Vũ là được, cho ngươi sự tôn trọng mà ngươi không muốn, vậy thì cho ngươi dao mổ."

Phương Thiệp Di thở dài một hơi, dường như không muốn nói gì nữa.

Hai người vốn trò chuyện về chủ đề võ viện, không biết sao lại chạy đến người Bột Hải. Phương Thiệp Di cúi đầu nhìn băng vải trên ngực mình, im lặng một lúc rồi nói: "Nếu ta không bị thương, thật sự muốn cùng các ngươi đi xem những mật điệp Hắc Vũ đó là người như thế nào."

Đúng lúc này bên ngoài có người lên tiếng: "Không có gì khác nhau, nhìn giống như người Ninh, bọn họ ngụy trang hết thế hệ này đến thế hệ khác, có khi con trai còn không biết phụ thân là mật điệp, có khi thê tử cũng không biết trượng phu là mật điệp. Khi bọn họ không có nhiệm vụ thì giống y như người bình thường."

Trần Nhiễm và Phương Thiệp Di đồng thời nhìn ra ngoài, thấy Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An sóng vai đi đến. Phương Thiệp Di không biết Mạnh Trường An, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy người đó trong lòng chợt căng thẳng.

Ở người đó có một sự sắc bén lạnh lùng làm cho gã ta nảy sinh lòng đề phòng trong nháy mắt, cũng không chỉ là lòng đề phòng, khó có thể nói rõ được, đại khái chính là người này có xâm lược tính quá mạnh, khí thế quá thịnh, chỉ đi tới thôi mà Phương Thiệp Di đã lập tức có cảm giác nhất định phải chuẩn bị phòng thủ.

"Vị này là Đại Ninh đông cương đại tướng quân."

Trần Nhiễm vội vàng giới thiệu một câu.

Phương Thiệp Di muốn đứng dậy, Mạnh Trường An cất bước đi vào: "Không cần, nằm đi. Ta chỉ muốn đến xem hán tử đã cứu huynh đệ Trần Nhiễm nhà ta trông như thế này, sau này ta cũng ghi nhớ."

Phương Thiệp Di nhất thời không biết nói gì cho phải.

Thẩm Lãnh cười nói: "Ta đã chọn người này rồi, ngươi hòng lấy đi."

Mạnh Trường An cười cười, tự tìm một chỗ ngồi xuống rồi nói: "Coi như ngươi ra tay nhanh, ta không tranh với ngươi nữa, nhưng mà hắn có thể tự chọn."

Gã nhìn về phía Phương Thiệp Di: "Ta nghe nói một mình ngươi truy kích Vũ Văn Tiểu Sách hai ngày hai đêm, sau khi rõ ràng đã mất tung tích của đối phương mà vẫn không từ bỏ, lăn lộn ở trong núi sáu bảy ngày tiếp tục tìm kiếm. Người như ngươi không thích hợp đi theo Thẩm Lãnh, ta lại cảm thấy thích hợp đến đông cương Đao Binh của ta hơn. Không phải ta lôi kéo ngươi, ta muốn cho ngươi một cơ hội tự do lựa chọn."

Thẩm Lãnh: "Mặt mũi đâu?"

Phương Thiệp Di ngượng ngùng cười cười: "Thật ra, ta vẫn chưa nghĩ kỹ rốt cuộc có rời khỏi huyện Nam Sơn hay không."

Gã ta bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề, không nhịn được liền hỏi: "Trấn Ngư Lân có hai vị đại tướng quân một vị tướng quân, có phải bây giờ các bách tính của trấn Ngư Lân đã khác trước đây rồi không?"

Mạnh Trường An nhíu mày: "Tại sao lại khác?"

Phương Thiệp Di vội vàng giải thích: "Ti chức không có ý gì khác, ti chức vừa mới cùng Trần tướng quân nói tới Hắc Vũ, nói tới các quốc gia Tây Vực, nói tới người Bột Hải, cho nên ta nghĩ nếu một thôn ở những nơi này có hai vị đại tướng quân và một vị tướng quân, sợ là thôn đã khác xưa rồi."

Mạnh Trường An nói: "Ta làm đại tướng quân, có quan hệ gì với bọn họ?"

Phương Thiệp Di lại ngẩn ra.

Trần Nhiễm nói: "Trấn Ngư Lân vẫn là trấn Ngư Lân trước kia, sẽ không bởi vì có hai vị đại tướng quân là cao hơn người khác một bậc. Sau này đại tướng quân tự bỏ tiền sửa đường cho trấn Ngư Lân, sửa nhà cho các bà mẹ goá con côi và lão nhân, nhưng như vậy không có nghĩa là người của trấn Ngư Lân cao hơn người khác một bậc, đó là hai chuyện khác nhau."

Phương Thiệp Di gật đầu như đang suy nghĩ gì đó.

"Đại tướng quân."

Phương Thiệp Di hỏi Thẩm Lãnh: "Không có tin tức của Vũ Văn Tiểu Sách sao?"

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Tạm thời không có, nhưng có thể đoán được là chỗ ẩn nấp của hắn phủ khắp Liêu Bắc đạo, Kinh Kỳ đạo, thậm chí bao gồm cả Giang Nam đạo. Không lâu sau ta cùng Mạnh Trường An sẽ trở về đông cương chuẩn bị chiến tranh, cho nên vụ án này xét đến cùng vẫn phải để đình úy điều tra. Nếu ngươi muốn tiếp tục truy tra vụ án này thì có thể tạm thời đến phủ Đình Úy, với năng lực của ngươi, không thể trực tiếp cho ngươi chức thiên bạn nhưng đó cũng là chuyện sớm muộn."

Phương Thiệp Di hỏi: "Nếu ta đến phủ Đình Úy, tương lai còn có thể vào quân đội không?"

Mạnh Trường An nói: "Tất nhiên có thể."

Thẩm Lãnh: "Của ta, người là của ta."

Mạnh Trường An: "Của ngươi chính là của ta."

Thẩm Lãnh: "Phì."

Phương Thiệp Di nhìn hai người bọn họ, không tự chủ được cảm khái một câu: "Có huynh đệ thật sự rất tốt."

Mạnh Trường An nhìn hắn: "Ngươi không có?"

Phương Thiệp Di trầm tư một lát, lắc đầu: "Không có... Có lẽ các bộ khoái trong huyện nha cũng sẽ cảm thấy ta làm việc quá nghiêm túc, quá hà khắc, bọn họ không có được một chút lợi lộc cho nên không muốn làm bằng hữu với người như ta, ta cũng không cần bằng hữu như vậy."

Thẩm Lãnh thở dài: "Quả thật ngươi nên đến Đao Binh."

Mạnh Trường An liếc mắt nhìn hắn.

"Ngươi tự quyết định đi."

Thẩm Lãnh đứng dậy: "Chúng ta phải trở về thu dọn một chút, có lẽ ngày mai người của phủ Đình Úy sẽ đến, ngươi tĩnh dưỡng cho khỏe. Ta sẽ nói với Hàn Hoán Chi, sau khi thương thế của ngươi khỏi rồi thì có thể đến phủ Đình Úy báo danh bất cứ lúc nào."

Phương Thiệp Di gật đầu nhưng nhìn gã ta dường như không quá vui vẻ.

Bình Luận (0)
Comment