Bất kể là đối với Thẩm Lãnh hay đối với Mạnh Trường An mà nói, chuyện tiêu diệt mật điệp Hắc Vũ cũng không được tính là chuyện lớn gì, cho dù chuyện của Vũ Văn Tiểu Sách cũng không tính là chuyện lớn gì đối với bọn họ. Dù sao bọn họ cũng là quân nhân, dù sao cũng phải về nơi bọn họ vốn nên ở.
Thủy sư cũng vậy, Đao Binh cũng vậy, đó mới là sân khấu của bọn họ.
Đối thủ của Vũ Văn Tiểu Sách là Hàn Hoán Chi.
Thành Trường An, phủ Đình Úy.
Phó đô đình úy Phương Bạch Kính từ bên ngoài đi vào, trong tay bưng một bản hồ sơ: "Đại nhân, đã điều tra ra được chuyện thuyền chìm ở bến thuyền ngoài cổng thành. Trong chiếc thuyền bị chìm chở lá trà, sau ngâm nước đều rất hỗn độn, lúc mới đầu cũng không có để ý nhiều, nhưng sau đó phát hiện trong lá trà còn có những thứ khác."
"Túi hỏa dược?"
Hàn Hoán Chi hỏi một câu.
Phương Bạch Kính ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Hoán Chi, thầm nghĩ xem ra đại nhân đã sớm có dự đoán.
"Đúng, là túi hỏa dược."
Phương Bạch Kính nói: "Sau khi ngâm nước quả thật không dễ phân biệt ra, hơn nữa hiển nhiên là bọn họ đã chuẩn bị sẵn mọi tình hình huống, mua lá trà chính là để che giấu túi hỏa dược, lá trà của bọn họ đều là đóng lẻ, túi giấy bình thường, túi giấy ngâm nước liền nát, lượng lớn lá trà phủ lên túi hỏa dược."
Hàn Hoán Chi gật đầu: "Cho nên... Vũ Văn Tiểu Sách có người Hắc Vũ hậu thuẫn."
Ông ta đứng dậy: "Chúng ta lại đi gặp Bộc Nguyệt."
"Vâng."
Phương Bạch Kính lên tiếng, đi theo Hàn Hoán Chi ra khỏi thư phòng. Hình phòng mà Bộc Nguyệt đang ở cách thư phòng của Hàn Hoán Chi không quá xa, trọng phạm như vậy, đương nhiên Hàn Hoán Chi sẽ đặc biệt lưu tâm trông giữ.
Vừa vào phòng, Hàn Hoán Chi đã nhìn thấy Bộc Nguyệt nằm trên giường đá đang ầm trầm nhìn mình. Tên này đã bị phế nhưng không thể nghi ngờ là thể chất quả thật vô cùng tốt, người khác bị thương nặng như vậy có thể đã toi đời rồi, nhưng mà y lại hồi phục cũng không tệ.
Hàn Hoán Chi vào phòng sau đó ngồi xuống ghế, nhìn Bộc Nguyệt đang nằm ở đó: "Chúng ta không cần nói những lời thừa thãi đúng không?"
"Cái đó cũng phải xem tâm trạng của ta."
Bộc Nguyệt cười cười nói: "Hiện giờ ta đã thành như thế này, một phế nhân, sống và chết không khác nhau, hơn nữa ngươi nên tin ta, với ta mà nói tra tấn hay không tra tấn cũng không có ý nghĩa gì, cho nên nếu ngươi muốn tin tức gì từ ta, ít nhất phải khiến ta vui vẻ."
Hàn Hoán Chi: "Ngươi muốn vui vẻ như thế nào?"
Bộc Nguyệt nói: "Ví dụ như, ngươi nói cho ta biết một vài tin tức khiến ta vui."
Hàn Hoán Chi: "Ngươi lấy ví dụ đi."
Bộc Nguyệt nói: "Sở Kiếm Liên đã chết chưa?"
Hàn Hoán Chi: "Hẳn là sống rất tốt, gần đây đang ở trong nhà Thẩm Lãnh, ăn ngon ngủ ngon, mỗi ngày còn bớt thời giờ dạy bọn trẻ tập võ, rất yên bình, có lẽ là còn béo lên một chút, người thoải mái cho nên có vẻ càng trẻ hơn."
Bộc Nguyệt thở dài: "Đây thật sự không phải một tin tức khiến người ta vui vẻ."
Gã dừng lại một chút: "Vậy Thẩm Lãnh đã chết chưa?"
Hàn Hoán Chi: "Cũng chưa, vừa mới nhận được tin tức, hắn đã tiêu diệt sáu nơi ẩn nấp của mật điệp Hắc Vũ các ngươi ở Liêu Bắc đạo."
Bộc Nguyệt: "Tin này còn thú vị một chút."
Hàn Hoán Chi cười nói: "Ngươi không nên bi thương một chút sao? Đó đều là người của các ngươi."
"Ta cũng chẳng phải người Hắc Vũ."
Bộc Nguyệt nói: "Người Hắc Vũ sống chết cũng không có quan hệ gì với ta, huống chi là một đám người Bột Hải thấp kém, chuyện sống chết của bọn họ ngay cả người Hắc Vũ cũng không quan tâm thì huống chi là ta? Chết nhiều hơn nữa cũng chẳng sao. Nếu không phải ta hai tay không cử động được, thậm chí ta còn muốn vỗ tay để chúc mừng các ngươi nữa."
Hàn Hoán Chi: "Hình như ở chỗ ta sẽ không có tin tức gì có thể khiến ngươi vui."
"Không sao, tâm trạng ta tốt."
Bộc Nguyệt cười nói: "Ngươi hỏi đi."
Hàn Hoán Chi hỏi: "Các ngươi hoạt động ở trong thành Trường An, có phải từng có liên hệ với một người tên là Vũ Văn Tiểu Sách hay không? Có phải đã cung cấp cho hắn một chút trợ giúp hay không? Ví dụ như vàng bạc."
"Không có, như vậy sao tính là giúp được chứ?"
Bộc Nguyệt nói: "Nói chính xác thì chỉ là giao dịch, hắn bán đồ chúng ta muốn mua, chúng ta trả bạc mà hắn muốn, chỉ đơn giản như vậy. Về phần trợ giúp... Nếu chúng ta mua được thứ đó, nên nói là hắn trợ giúp chúng ta thì hơn."
Sau khi nói xong y hơi trầm ngâm một lát, sau đó nhổ nước bọt: "Đã không phải là chúng ta nữa rồi. Nếu biết ta bị các ngươi bắt, chắc hẳn là Nguyên Phụ Cơ sẽ từ bỏ ta, hơn nữa sẽ còn rất vui vẻ. Dù sao hắn cũng không muốn ta sống, hắn cũng không muốn xuất hiện thêm một Tâm Phụng Nguyệt nữa."
Hàn Hoán Chi gật đầu: "Trên thực tế, Nguyên Bồi Thánh bị ta bắt cũng không đơn thuần là một sự trùng hợp."
Bộc Nguyệt ừm một tiếng: "Ta có thể nghĩ đến, tuy rằng ta cực lực cẩn thận che giấu bản thân nhưng chỉ cần ta rời Hắc Vũ vào Ninh quốc, kẻ có tâm địa xấu xa Nguyên Phụ Cơ kia sẽ lập tức phái người nghĩ cách thông báo cho người Ninh là ta đã đến."
Hàn Hoán Chi nói: "Cho nên thật ra trong thành Trường An vẫn luôn tìm các ngươi, cho dù ta không gặp được Nguyên Bồi Thánh, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được các ngươi."
Bộc Nguyệt nói: "Theo như ngươi nói thì ta nên trả thù người Hắc Vũ."
Hàn Hoán Chi: "Quả thật là ngươi nên trả thù người Hắc Vũ."
Bộc Nguyệt cười: "Vậy thì được, như ngươi mong muốn, nhưng ta càng muốn xử lý mối quan hệ giữa ngươi và ta giống như hợp tác hơn, chứ không phải bị thẩm vấn."
Hàn Hoán Chi nói: "Nói chút chuyện khiến ta vui đi."
Bộc Nguyệt liếc mắt nhìn ông ta: "Mật điệp của Hắc Vũ vẫn luôn không từ bỏ việc mua chuộc quan viên, hoặc là người ở tầng lớp tương đối cao của Ninh quốc. Mà sở dĩ chúng ta có thể mua được túi hỏa dược thật ra không phải chúng ta chủ động tìm đến ai, mà là có người chủ động tìm đến chúng ta."
Y nhìn Hàn Hoán Chi một cái: "Có thể giúp ta lật người lại không, ta cứ nằm sấp như vậy bụng cũng sắp mọc mụn nhọt rồi, thứ đó không phải là rất ghê sao?"
Hàn Hoán Chi khoát tay, hai gã đình úy đi qua giúp Bộc Nguyệt lật người lại. Bộc Nguyệt ra hiệu bọn họ đỡ mình ngồi vững, còn yêu cầu chèn thêm một cái đệm ở sau lưng, cũng may những yêu cầu này rất dễ đáp ứng.
"Thanh Nha Hắc Vũ có một chỉ lệnh cao nhất cho mật điệp lẻn vào Ninh quốc, đại khái là chỉ lệnh hơn một trăm năm trước nhưng hữu hiệu lâu dài. Chỉ lệnh này chính là mua chuộc quan trọng hơn ám sát, có thể mua chuộc một quan lớn của Ninh quốc, tác dụng lớn hơn việc giết chết một quan lớn rất nhiều."
Y thở mạnh một hơi, chỉ cái bàn cách đó không xa: "Rót ly nước cho ta."
Đình úy đứng ở một bên trừng mắt nhìn y một cái, đi qua rót một chén nước cho y. Bộc Nguyệt hừ một tiếng nói: "Ta đang giúp các ngươi, rót ly nước mà ngươi còn khó chịu?"
Y bảo đình úy cho mình uống một ngụm nước, dường như càng thỏa mãn hơn.
"Thanh Nha phái trú ở Ninh quốc có một mật điệp cấp bậc rất cao, tương đương với phó chỉ huy sứ Thanh Nha, nhưng khi người này đến Ninh quốc mới chưa đến hai mươi tuổi, ngươi có thể tin không? Một người chưa đến hai mươi tuổi nhưng khi Thanh Nha khảo hạch đã đạt được mười điểm, trong vòng ba trăm năm cũng chỉ có một mình hắn làm được."
Hàn Hoán Chi hơi nheo mắt lại, ông ta cảm thấy hứng thú rất với người này.
"Ta chỉ biết tên của hắn là Dạ Khải, đã đến Ninh quốc khoảng mười năm trước, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì là ở Liêu Bắc đạo, nhưng mà không biết cụ thể ở đâu. Không những ta không biết, ngay cả Nguyên Bồi Thánh cũng không biết."
Bộc Nguyệt tiếp tục nói: "Tất cả mật điệp Hắc Vũ trong khắp Ninh quốc, tất cả đều do Dạ Khải điều khiển, hắn có quyền lợi tuyệt đối, tất cả tin tình báo đều sẽ hội tụ trong tay hắn, sau đó trải qua phân tích phán đoán của hắn rồi lại phân công nhiệm vụ, quyết định ai có thể mua chuộc, ai không thể mua chuộc."
"Đây là chuyện rất khó, quan viên của Ninh quốc trên cơ bản cũng không thể mua chuộc, bởi vì bọn họ đều sống rất tốt, không thiếu tiền, và còn có cảm giác kiêu ngạo của người Ninh các ngươi nữa, rất ghê tởm."
Hàn Hoán Chi trừng mắt nhìn y một cái.
Bộc Nguyệt cười cười rồi tiếp tục nói: "Nhưng mười năm trước, cũng là khi Dạ Khải vừa mới đến Ninh quốc không lâu, hắn đã đưa một tin mật báo về cho Thanh Nha Hắc Vũ. Tin mật báo này được trực tiếp giao đến tay Tâm Phụng Nguyệt, sau đó ta từng nghe Tâm Phụng Nguyệt nhắc đến."
Bộc Nguyệt nói: "Trong tin mật báo này chỉ nhắc tới một người."
Hàn Hoán Chi suy nghĩ, hỏi Bộc Nguyệt một câu: "Tướng quân Giáp Tử Doanh Kinh Kỳ đạo Tiết Thành?"
"Đúng."
Bộc Nguyệt nhìn Hàn Hoán Chi một cái có vẻ rất tán thưởng: "Không hổ là Hàn đại nhân, quả nhiên tài giỏi, lại có thể ngay lập tức đoán được là Tiết Thành... Trong tin mật báo gửi Thanh Nha, Dạ Khải nói nếu như có thể cho hắn quyền lợi đủ lớn, vàng bạc tài bảo đủ nhiều, hắn có chắc chắn hợp tác với Tiết Thành. Hắn nói hợp tác chứ không phải mua chuộc, chính bởi vì câu nói này mà Thanh Nha bẩm báo lên Tâm Phụng Nguyệt. Phán đoán của Tâm Phụng Nguyệt là Tiết Thành sẽ không phản bội Ninh quốc, nhiều nhất chỉ có thể cung cấp cho Hắc Vũ một ít tin tình báo thôi, cho nên không đáng để hao phí tiền tài khổng lồ, nhưng lão ta vẫn cho Dạ Khải quyền có thể tự hành quyết đoán, hơn nữa còn bí mật tập hợp khoảng mười vạn lượng bạc cho Dạ Khải để liên lạc với Tiết Thành. Khi đó Hắc Vũ vẫn rất giàu có, không nghèo kiết xác giống như hiện tại."
Hàn Hoán Chi: "Các ngươi là muốn có thứ gì từ trong tay Tiết Thành?"
Bộc Nguyệt: "Đừng nói từ "các ngươi" này được không, ta và bọn họ không phải người chung đường."
Hàn Hoán Chi nhún vai.
Bộc Nguyệt tiếp tục nói: "Nhưng sau đó phát hiện Tiết Thành này chính là một con cáo già, y có thể nhận vàng bạc tài bảo của ngươi nhưng lại không làm việc cho ngươi, y coi Thanh Nha Hắc Vũ là cây rụng tiền, thế nên sau đó Dạ Khải cũng mất kiên nhẫn với y, chuẩn bị diệt trừ y."
"Rồi sau đó..."
Bộc Nguyệt chỉ vào đai lưng của đình úy đứng bên cạnh Hàn Hoán Chi: "Đó là tẩu thuốc sao? Đốt lên, cho ta hút mấy hơi."
Gã đình úy kia nhìn Hàn Hoán Chi, Hàn Hoán Chi gật đầu.
Đình úy hơi luyến tiếc đốt tẩu thuốc của mình lên, còn phải cầm tẩu cho Bộc Nguyệt, Bộc Nguyệt hút một hơi liền ho sặc sụa, lắc đầu: "Cái thứ quỷ gì vậy, tại sao vẫn có nhiều người thích hút thuốc như vậy?"
Y nhổ nước bọt, nhìn về phía Hàn Hoán Chi và tiếp tục nói: "Nhưng sau đó, Dạ Khải đột nhiên phát hiện điểm yếu của Tiết Thành."
Hàn Hoán Chi: "Vẫn là tiền?"
"Không phải."
Bộc Nguyệt nói: "Đương nhiên cũng có thể nói là tiền, bởi vì là thứ dùng tiền để mua. Người của Tiết Thành liên lạc với Dạ Khải, hỏi hắn có thể nghĩ cách lén chuyển những thứ như binh khí và bì giáp vào hay không."
Hàn Hoán Chi nhướn đầu lông mày, lửa giận trong lòng lập tức bùng lên.
Bộc Nguyệt tiếp tục nói: "Để có thể nắm được nhược điểm của Tiết Thành, quả thật Dạ Khải đã làm chuyện này. Hắn liên lạc với Thanh Nha, thông qua Thanh Nha vận chuyển một số binh khí giáp giới đến Bột Hải, lại đưa đồ từ Bột Hải đến Tang quốc, rồi lại trải qua những thương nhân hải vận lén lút đưa đồ đến Ninh quốc, sau đó nghĩ cách đưa đến Kinh Kỳ đạo."
Bộc Nguyệt nói: "Sau khi làm xong chuyện này, coi như là Dạ Khải đã nắm được nhược điểm của Tiết Thành. Đây là tội chết, chỉ cần để chứng cứ trước mặt phủ Đình Úy các ngươi, Tiết Thành sẽ chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Vậy là Dạ Khải có thứ để có thể áp chế Tiết Thành."
Hàn Hoán Chi nói: "Tại sao Tiết Thành phải làm như vậy?"
"Ai biết được."
Bộc Nguyệt nói: "Nhưng người tính không bằng trời tính, ngay khi tưởng là nắm chắc thắng lợi trong tay thì Đại Ninh bắc phạt đại thắng, Hắc Vũ thất bại thảm hại, mật điệp ở Ninh quốc mất đi chi viện, vì thế Dạ Khải đã từ bỏ kế hoạch, hắn quyết định cắt đứt liên lạc với Hắc Vũ. Không chỉ là hắn, tất cả mọi người đều cắt đứt để tự bảo vệ mình, từ đó về sau Dạ Khải liền mất tích."
Y liếc nhìn Hàn Hoán Chi một cái: "Cho đến hơn một năm trước, bỗng nhiên có người dùng phương thức liên lạc của thủ hạ Tiết Thành để liên lạc với mật điệp Hắc Vũ trong thành Trường An, nói là có thể bán túi hỏa dược cho chúng ta."
Y nói có chút thương cảm: "Cho nên ta đã đến đây, ngươi nói có bi thảm không?"
Hàn Hoán Chi hỏi: "Người này chính là Vũ Văn Tiểu Sách?"
"Đúng."
Bộc Nguyệt nói: "Năm đó cũng là người này phụ trách liên lạc với Dạ Khải, nhưng hai người bọn họ chưa từng gặp mặt. Dạ Khải là người sẽ không dễ dàng để lộ mặt trước bất cứ người nào, trừ phi hắn cho rằng cần thiết."
Hàn Hoán Chi lại hỏi: "Vậy sau khi ngươi đến có liên lạc với Dạ Khải không?"
Bộc Nguyệt bĩu môi: "Ngươi hỏi câu này hơi ngốc."