Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1444 - Chương 1444: Thăng Quan

Chương 1444: Thăng quan Chương 1444: Thăng quan

Bộc Nguyệt cười ha hả nhìn Hàn Hoán Chi, nói: "Hôm nay ta đã nói nhiều như vậy, chẳng lẽ ngươi không nên cho ta một chút ưu đãi?"

Hàn Hoán Chi hỏi: "Ngươi không cảm thấy có thể ngồi mặt đối mặt tâm bình khí hòa nói chuyện cùng ta như thế này chính là ưu đãi?"

Bộc Nguyệt: "Đừng keo kiệt như vậy, sớm muộn gì ta cũng sẽ bị người của các ngươi xử tử, cho chút ưu đãi thì có thể thế nào chứ, dù sao ta cũng không mang đi được. Nếu đã không mang đi, đương nhiên ta sẽ không đòi ngươi vàng bạc tài bảo gì đó, những thứ đó không có ý nghĩa đối với ta."

Hàn Hoán Chi hỏi: "Ngươi muốn gì?"

Bộc Nguyệt: "Gái chứ, trong kinh chắc có người giỏi kỹ năng miệng?"

Hàn Hoán Chi ngẩn ra, sau đó kịp phản ứng lại: "Ngươi nghĩ cũng hay lắm."

"Ồ." Bộc Nguyệt cười nói: "Ta đã thành như thế này rồi, tứ chi đều phế, chẳng lẽ ngươi còn mong ta tự vận động?"

Hàn Hoán Chi: "Đổi cái khác đi."

Bộc Nguyệt nói: "Đường đường là Hàn đại nhân của phủ Đình Úy, đúng là keo kiệt... Thôi vậy, nếu không có gái, vậy thì có rượu ngon thức ăn ngon không?"

Hàn Hoán Chi quay đầu lại căn dặn một câu: "Đi chuẩn bị một ít rượu và thức ăn."

"Phải có thịt."

Bộc Nguyệt nghiêm túc nói: "Các loại thịt, cá."

Hàn Hoán Chi: "Tầm thường."

Bộc Nguyệt nói: "Nếu không thì hai chúng ta thay đổi vị trí, ta đến chỗ ngươi ở còn ngươi đến chỗ ta ở, mỗi ngày hai bữa bánh ngô với dưa muối, ta xem sau khi ngươi ở một thời gian rồi có tầm thường hay không."

Hàn Hoán Chi nói: "Vậy thì cho ngươi thịt và cá."

Ông ta nhìn Bộc Nguyệt: "Nhưng sau đãi ngộ thịt cá, ta hy vọng ngươi còn có thể cùng ta nói vài chuyện gì đó, ví dụ như những chuyện này vừa mới nói đến, ta khá có hứng thú, nếu như là chuyện về Dạ Khải, ta càng có hứng thú hơn."

"Vậy thì có thể có gái không?" Bộc Nguyệt hỏi.

Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Tuyệt đối không có."

Bộc Nguyệt bĩu môi: "Dù gì ta cũng là một người hữu dụng, cho dù là tù nhân thì cũng là tù nhân hữu dụng, người Ninh các ngươi ngay cả mua chuộc người cũng bủn xỉn như vậy à? Nghiêm hình tra tấn vô ích đối với ta, mỹ nhân kế dễ dùng nhất, hôm nay ta khai rồi ngày mai vẫn muốn chiêu, ngươi dùng mỹ nhân kế mỗi ngày khiến ta khai ra mỗi ngày."

Hàn Hoán Chi: "Ta coi như ngươi đang khoác lác."

Bộc Nguyệt cười lớn ha ha: "Hóa ra ngồi tù cũng không phải là không có chút thú vị nào, mau đi chuẩn bị rượu và thức ăn, chuẩn bị xong, nếu ta hài lòng, ta biết những gì sẽ nói cho ngươi biết."

Không bao lâu rượu và thức ăn được đem lên, chính như Bộc Nguyệt mong muốn, một bàn toàn thịt và cá, đủ các loại thịt. Nếu như là trước đây cả một bàn thịt rau như vậy sẽ làm Bộc Nguyệt cảm thấy chán ngán, cũng thật sự sẽ cảm thấy tầm thường, nhưng mà bây giờ y hận không thể nuốt hết tất cả. Con người quả nhiên là sẽ thay đổi, giờ mới bị nhốt bao lâu.

"Nào nào nào, Hàn đại nhân đích thân bón cho ta ăn thật tốt?"

Bộc Nguyệt nói như có chút khiêu khích.

Hàn Hoán Chi kéo ghế ngồi bên cạnh Bộc Nguyệt: "Bón thì bón, có gì mà không được?"

Ông ta gắp một miếng thức ăn cho Bộc Nguyệt, Bộc Nguyệt dường như cực kỳ hưởng thụ quá trình này, ba miếng thức ăn hai ngụm rượu, ăn vô cùng ngon miệng.

Cơm nước no nê, Bộc Nguyệt nhìn Hàn Hoán Chi với vẻ tán thưởng, nói: "Sự thật chứng minh người như Hàn đại nhân mới là nhân kiệt, Hàn đại nhân biết rất rõ rằng có được cái gì thì cần bỏ ra cái gì đó. Ta nhớ trước đây từng nghe người ta nói, danh hiệu Quỷ Kiến Sầu này của Hàn đại nhân thật ra là hữu danh vô thực, ngươi là người miệng lưỡi như dao nhưng lòng như đậu hũ."

Hàn Hoán Chi để đũa xuống, rướn người về phía trước sau đó rất nghiêm túc hỏi một câu: "Ngươi tin trên thế giới này thật sự có người miệng lưỡi như dao nhưng lòng như đậu hũ sao?"

"Tin chứ."

Bộc Nguyệt nói: "Thế giới này to lớn như thế loại người nào mà không có, người miệng lưỡi như dao nhưng lòng như đậu hũ cũng không phải là kiểu hiếm thấy."

Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Trên thế giới này có lẽ có người miệng lưỡi như dao nhưng lòng như đậu hũ như ngươi nói, nhưng trên thực tế miệng lưỡi như dao là miệng lưỡi như dao, lòng như đậu hũ là lòng như đậu hũ."

Bộc Nguyệt hỏi: "Sao lại nói vậy?"

Hàn Hoán Chi nói: "Khi miệng lưỡi như dao nói lời cay nghiệt, ngươi đoán khi người ta nói ra những lời làm tổn thương người khác, trái tim đó là dao hay là đậu hũ?"

Bộc Nguyệt nhíu mày suy nghĩ, một lúc lâu sau y gật đầu: "Lời giải thích của Hàn đại nhân thâm hậu, quả thật là như vậy, miệng lưỡi như dao nhưng lòng như đậu hũ phải tách ra để xem xét, khi nói năng cay nghiệt nhất định là tâm dao, về phần tâm đậu hũ, đó là hối hận sau khi đã nói thì tâm dao mới biến thành tâm đậu hũ, chẳng qua là áy náy hối hận thôi."

Hàn Hoán Chi gật đầu cười: "Cho nên ngươi nghĩ ta là một người miệng lưỡi như dao nhưng lòng như đậu hũ sao?"

Bộc Nguyệt cười nói: "Khi miệng lưỡi như dao là tim dao."

Hàn Hoán Chi tựa người về phía sau: "Cho nên bây giờ chúng ta có thể nói chuyện về Dạ Khải này chưa?"

"Đương nhiên có thể."

Bộc Nguyệt học theo Hàn Hoán Chi tựa người về phía sau, còn ra hiệu cho đình úy ở bên cạnh chỉnh lại tấm đệm sau lưng y, hy ngồi thật thoải mái.

"Bởi vì trước đây ta từng nghe Tâm Phụng Nguyệt nhắc đến Dạ Khải này không chỉ một lần, cho nên ta rất ngạc nhiên, ta phía trước cứ luôn đều đang bế quan luyện kiếm, sau khi xuất quan người thứ nhất để cho ta tò mò người của chính là Dạ Khải."

Bộc Nguyệt nói: "Ta cố ý đi Thanh Nha một chuyến hỏi về người này. Ngươi biết đấy, khi đó ta là đệ tử đắc ý nhất của Tâm Phụng Nguyệt, người của Thanh Nha sẽ không đắc tội với ta, cho nên lấy được hồ sơ về Dạ Khải cũng rất dễ dàng, nhưng mà cho dù là trong Thanh Nha cũng rất ít ghi chép về Dạ Khải."

Hàn Hoán Chi gật đầu: "Có thể nghĩ được một người quan trọng như vậy, đương nhiên hồ sơ này sẽ không tuỳ tiện để ở Thanh Nha, thứ quan trọng như vậy tất nhiên ở trong tay người quan trọng hơn."

"Không sai."

Bộc Nguyệt nói: "Hồ sơ ghi chép chi tiết về Dạ Khải ở trong tay Khám La Hắc Đình, vốn đó là thứ mà ai cũng không thể dễ dàng nhìn thấy, nhưng sau này Khám La Hắc Đình chết, cho nên những thứ do hắn đích thân quản lý đều được giao cho Tâm Phụng Nguyệt, mà Tâm Phụng Nguyệt lại là một người rất lười, hắn còn lâu mới tự sắp xếp nhiều hồ sơ như vậy."

Bộc Nguyệt cười cười: "Mà ta lại tò mò về Dạ Khải cho nên chủ động giúp sắp xếp những thứ này. Sau đó ta phát hiện một bí mật khó lường... Dạ Khải, thế mà lại là con trai của Bột Hải vương."

Hàn Hoán Chi lập tức khẽ nhíu lông mày.

Bộc Nguyệt nói: "Khi ta nhìn thấy hồ sơ đó, ta cũng rất kinh ngạc. Tuy rằng người Bột Hải vô cùng kính sợ người Hắc Vũ, nhưng Bột Hải vương lại đưa con trai ruột của mình đến Hắc Vũ để làm mật điệp, chuyện này quả thật là nằm ngoài dự liệu. Hơn nữa trong hồ sơ ghi chép Dạ Khải này còn là đứa con trai mà Bột Hải vương yêu thích nhất, sau khi ông ta đưa Dạ Khải đến Thanh Nha liền tuyên bố với bên ngoài là Dạ Khải sơ ý ngã ngựa mà chết."

Hàn Hoán Chi nói: "Chưa chắc là Bột Hải vương không có tư tâm, ông ta biết con trai của mình thông minh cỡ nào, có thiên phú tốt cỡ nào, cho nên đưa con trai đến Thanh Nha nhận sự huấn luyện khắc nghiệt nhất, tương lai mới có thể trở lại Bột Hải nắm chắc hoàng quyền Bột Hải, và còn có thể dùng những thứ học được từ Thanh Nha để chấn hưng Bột Hải, ít nhất là có tác dụng đối với việc huấn luyện quân đội."

Bộc Nguyệt gật đầu: "Có lẽ ngươi nói đúng, Bột Hải vương đưa Dạ Khải đến Thanh Nha quả thật có mưu đồ khác, nhưng Bột Hải vương số mệnh không tốt, đã bị người Ninh các ngươi tiêu diệt rồi."

Hàn Hoán Chi thở dài: "Lúc trước ta còn không hiểu, tại sao một người Bột Hải có thể có quyền lực tương đương với phó chỉ huy sứ Thanh Nha, cho dù hắn là người duy nhất đạt mười điểm khảo hạch Thanh Nha trong ba trăm năm qua, người Hắc Vũ cũng không thể trực tiếp cho hắn vị trí cao như vậy. Lúc trước ngươi nói Dạ Khải chuyển binh khí cho Tiết Thành, ta cũng đang nghĩ, hắn làm sao có thể khiến quốc nội Bột Hải cũng có thể phối hợp trơn tru như vậy."

Ông ta nhìn Bộc Nguyệt nói: "Bởi vì hắn là con trai của Bột Hải vương, cho nên đương nhiên những người Bột Hải sẽ phục tùng hắn không điều kiện. Nhất là sau khi lẻn vào Ninh quốc, thật ra có rất nhiều người Bột Hải lựa chọn bỏ trốn, cũng chỉ có một nửa người có thể chấp hành nhiệm vụ thật sự, cho nên Thanh Nha lựa chọn Dạ Khải làm phó chỉ huy sứ, như vậy thì mật điệp Bột Hải lẻn vào Đại Ninh đều sẽ ngoan ngoãn nghe lời."

Bộc Nguyệt gật đầu: "Cho nên ta đoán chắc hẳn là Dạ Khải người này tràn ngập thù hận đối với người Ninh các ngươi. Nếu không phải Hắc Vũ thua Ninh quốc làm cho hắn mất đi hậu viện, ngay sau đó người Ninh lại diệt Bột Hải, hẳn là hắn đã trở về kế thừa vương vị rồi."

Hàn Hoán Chi đứng dậy: "Cũng may Ninh quốc đã sớm diệt Bột Hải."

Bộc Nguyệt: "Nếu không thì sao?"

Hàn Hoán Chi nói: "Nếu không thì ta cũng không có đối thủ để chơi."

Bộc Nguyệt: "..."

Đúng lúc này Phương Bạch Kính từ bên ngoài đi vào, đi đến bên cạnh Hàn Hoán Chi nói nhỏ: "Đại nhân, bên ngoài có mấy người đến, nói là đến đầu thú."

"Hửm?" Hàn Hoán Chi hỏi: "Đầu thú án gì?"

"Vụ án phiếu hào Thiên Cơ quận Trọng An."

Giang Nam đạo, trên sông Nam Bình.

Một chiếc thương thuyền ngược dòng đi về phía tây, Vũ Văn Tiểu Sách dựa lưng vào mạn thuyền cảm nhận làn gió trước mặt thổi đến, nhìn y giống như đang ngẩn người nhưng trên thực tế trong đầu vẫn luôn suy nghĩ, trên đường đi đều suy nghĩ. Mà người khiến phải suy nghĩ không phải Thẩm Lãnh, cũng không phải Mạnh Trường An, mà là Phương Thiệp Di.

Thủ hạ đi tới đưa cho y một bình nước, Vũ Văn Tiểu Sách nhận lấy uống một ngụm, im lặng một lát rồi căn dặn: "Phái người đi huyện Sơn Bắc, điều tra rõ ràng chuyện về Phương Thiệp Di, không thể nào không có một chút manh mối gì được."

"Tiên sinh."

Thủ hạ khó hiểu: "Tại sao tiên sinh lại có hứng thú với Phương Thiệp Di như vậy?"

"Bởi vì hắn là một người thú vị, một người giỏi diễn kịch."

Vũ Văn Tiểu Sách nói: "Ta không tin hắn thật sự chỉ là một tiểu bổ đầu..."

Cùng lúc đó, huyện Sơn Bắc.

Mười mấy người mặc cẩm y phủ Đình Úy cưỡi ngựa vào nơi có tên là trấn Tô Hà này. Thôn trấn không lớn, tổng cộng chỉ hơn hai trăm người cho nên mọi người trong trấn đều quen biết nhau, bọn họ hỏi thăm đến cửa nhà lý chính. Không bao lâu sau lý chính Đường Xuân Lai vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, cúi đầu khom lưng hành lễ.

Đây là lần đầu tiên hắn ta gặp người của phủ Đình Úy, đương nhiên sẽ rất căng thẳng. Hắn ta tưởng là mình đã phạm tội gì, lúc chạy ra ngoài còn nghĩ chẳng lẽ phủ Đình Úy đã tra được chuyện của mình và con dâu Diêu gia? Chỉ một lần như vậy thôi, bị chê là yếu nên chưa từng đến nữa.

Phủ Đình Úy thật là thần thông quảng đại!

Ngay sau đó hắn ta nghĩ phủ Đình Úy cũng biết chuyện hắn ta bị bất lực ư?

Vậy thì liệu có báo cáo với bệ hạ không, như vậy chẳng phải là ngay cả bệ hạ cũng biết hắn ta bị bất lực à?

Đội chính phủ Đình Úy dẫn đầu hỏi hắn ta: "Trước đây trong thôn các ngươi có một cặp mẹ con chuyển từ huyện Nam Sơn đến không? Bọn họ đã ở chỗ các ngươi này khoảng mười năm."

"Có!"

Đường Xuân Lai lập tức nhớ ra: "Thật sự là người đáng thương, nam nhân nhà họ là bổ khoái của huyện Nam Sơn, bởi vì bị án oan mà chết, nữ nhân mang đứa trẻ chạy đến trấn này rồi ở lại, cũng không có tái giá, cuộc sống cô nhi quả mẫu. Khoảng bảy tám năm trước, hay là sáu bảy năm trước gì đó, ta nhớ không rõ lắm, nữ nhân bệnh nặng không khỏi đã chết, sau khi tiểu tử đó mai táng mẫu thân hắn thì đi, nói là về huyện Nam Sơn."

Người của phủ Đình Úy hỏi: "Tên là Phương Thiệp Di sao?"

"Cũng thật sự không biết đứa bé đó tên chính thức là gì, luôn nghe thấy mẫu thân hắn gọi nhũ danh của hắn là Lỗi Tử, ta vẫn tưởng đứa bé đó tên là Lỗi gì đó, họ Phương thì không sai."

Người của phủ Đình Úy gật đầu: "Mẹ con bọn họ ở trong thôn có quen biết thân thiết với nhà nào không, đưa chúng ta qua đó hỏi thăm một chút."

Đường Xuân Lai hỏi: "Tiểu tử đó đã là phạm tội gì sao?"

"Không phải, hắn sắp thăng quan rồi, chỉ là điều tra thông lệ, mỗi một quan viên sắp thăng quan đều sẽ bị điều tra gia cảnh một chút."

"Thăng quan ư?"

Đường Xuân Lai ngẩn ra: "Hắn thăng quan gì?"

Bình Luận (0)
Comment