Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1445 - Chương 1445: Đung Đưa

Chương 1445: Đung đưa Chương 1445: Đung đưa

Đời này vị quan lớn nhất mà Đường Xuân Lai từng gặp là huyện lệnh, mà theo hắn ta thấy muốn trở thành người như huyện lệnh đã là nhìn xa trông rộng rồi, một kiểu nhìn xa trông rộng không thực tế, cho nên hắn ta cũng không cho rằng tiểu tử nghèo rời khỏi thôn năm đó có thể làm nên được tiền đồ gì.

Đại Ninh giàu có như vậy nhưng cũng không phải là không có người nghèo. Mà sở dĩ một gia đình nghèo là vì có ba nguyên nhân đại khái như sau, một là do hoàn cảnh, nơi ở không phát triển, hoàn cảnh cản trở sự phát triển; hai là lười biếng lại còn mơ mộng hão huyền, nghĩ mình có bản lĩnh có thể ăn nhiều làm ít; ba là bởi vì thiên tai nhân họa.

Nhà Phương Thiệp Di vốn dĩ đã rất nghèo, bởi vì là người từ nơi khác đến nên không có ruộng đất, lúc đầu cũng không có việc gì để làm, dù sao không phải ai cũng có thể tin tưởng người lạ một cách vô điều kiện.

"Hắn biết võ?"

Sau khi nghe người của phủ Đình Úy nói Phương Thiệp Di đã là bổ đầu huyện Nam Sơn, Đường Xuân Lai vẫn còn hơi khó tin.

"Nhà hắn nghèo nhưng đứa trẻ này rất hiểu chuyện, vẫn luôn muốn kiếm tiền phụ giúp gia đình nhưng lại không biết gì cả. Nếu ngươi nói gã khỏe mạnh thì ta tin. Chỉ cần chỗ nào có việc là gã làm, chính là mấy công việc nặng nhọc. Tiền công làm thuê ít hơn phân nửa tiền làm chính, cũng không phải lúc nào cũng có việc. Mẫu thân hắn cơ thể không tốt lắm, hắn lại không đi xa được, chỉ tìm một số công việc ở gần đây để làm. Nhà ai sửa tường lợp nhà là hắn qua đó kiếm chút tiền cực nhọc. Hắn đi xa nhất cũng không ngoài hai mươi dặm, hắn lo nếu đi quá xa, mẫu thân hắn xảy ra chuyện không may."

Đường Xuân Lai nói: "Nhưng mà trước giờ ta chưa từng thấy hắn luyện võ, hắn bị người khác bắt nạt cũng không đánh trả, thậm chí cũng không muốn nói nhiều."

Người của phủ Đình Úy nhìn nhau sau đó ghi chép tỉ mỉ.

"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Phương Thiệp Di sẽ được điều đến phủ Đình Úy Trường An nhậm chức."

Gã ta nói một câu rồi quay lưng chuẩn bị đi. Bọn họ là người của phân nha phủ Đình Úy quận trị. Dựa theo cấu tạo quy mô của phủ Đình Úy hiện nay, mỗi phủ đạo trị của một đạo có phân nha, người chủ sự là thiên bạn, chính tứ phẩm đến tòng tam phẩm, phủ quận trị cũng có phân nha, người chủ sự là bách bạn, chính lục phẩm đến tòng ngũ phẩm, cấp huyện không có phân nha phủ Đình Úy, trừ khi là nơi quan trọng giống như huyện Phương Thành, đó chính là cửa nam của thành Trường An.

"Gã làm quan lớn cỡ nào?"

Đường Xuân Lai hỏi dò một câu.

"Bách bạn."

Trong đó có một đình úy cười nói: "Ngươi nói lớn cỡ nào?"

Đường Xuân Lai ngẩn ra: "Vậy chẳng phải là lớn hơn cả huyện lệnh sao?"

Mười mấy gã đình úy nhìn nhau đều không nhịn cười được, trong mắt lý chính này huyện lệnh đã là chức quan rất lớn rồi. Bọn họ điều tra kỹ càng trong thôn sau đó rời đi.

Đường Xuân Lai vừa muốn về nhà thì chợt thấy cô con dâu xinh đẹp của Tôn gia đang vẫy tay với hắn ta từ xa. Trượng phu của nàng ta đã bệnh chết mấy năm rồi, trong nhà chỉ có một mình nàng ta gánh vác. Đường Xuân Lai ham muốn sắc đẹp của nàng ta không chỉ một lần ve vãn, cuối cùng cũng thông đồng được một lần, có điều không biết là vì quá khẩn trương hay vì quá hưng phấn mà cuối cùng lại rất mất mặt.

Đại khái quá trình là ta chỉ nắm tay nàng, sẽ không mạo phạm nàng.

Ta chỉ ôm nàng thôi, sẽ không mạo phạm nàng.

Ta chỉ hôn nàng thôi, sẽ không mạo phạm nàng.

Ta chỉ cọ cọ ở bên ngoài thôi không vào đâu, nàng hãy tin tưởng ta.

Đừng sợ đừng sợ, đừng sợ đau, rất nhanh chỉ hai cái là xong việc.

Ừm, chỉ có câu cuối cùng là thật.

Sau lần đó, đã rất lâu rồi con dâu Tôn gia không ngó ngàng gì đến hắn ta, lúc này lại chủ động vẫy tay, bụng dưới của Đường Xuân Lai lập tức nóng lên, hắn ta hấp tấp chạy tới. Cô con dâu Tôn gia này cũng là số khổ, được gả đến Tôn gia chưa bao lâu thì trượng phu đã chết, cách hai năm sau cha mẹ chồng lần lượt qua đời, nàng ta lại không có con, một mình phòng không chiếc bóng sống qua ngày.

"Chuyện gì vậy?"

Đường Xuân Lai hỏi.

Con dâu Tôn gia hỏi: "Mấy người vừa nãy tới làm gì vậy?"

"Ngươi đúng là không có kiến thức." Đường Xuân Lai kiêu hãnh nói: "Đương nhiên là tới tìm ta rồi. Đó là người của phủ Đình Úy, tới tìm ta bàn bạc một số việc công."

"Người của phủ Đình Úy đến thôn chúng ta thì có việc công gì chứ?"

"À, chỉ là tùy tiện hỏi thăm một người thôi. Ngươi còn nhớ Lỗi Tử chứ? Ngươi có biết tên chính của hắn là gì không?"

"Ta nhớ, hắn là một tiểu tử rất sáng sủa, tên Phương Thiệp Di."

Con dâu Tôn gia hỏi: "Bọn họ hỏi thăm hắn làm gì?"

"Bọn họ nói hắn sắp được thăng lên làm bách bạn phủ Đình Úy rồi. Đây đúng là chó ngáp phải ruồi mà, tên tiểu tử đó thì có bản lĩnh gì mà lại vào phủ Đình Úy làm đại nhân chứ, haiz...nhưng mà ta cứ cảm thấy tiểu tử đó không ổn lắm. Sau này có cơ hội ta phải lên huyện nói với huyện lệnh đại nhân để ông ấy viết thư cho phủ Đình Úy. Người có lai lịch không rõ ràng thì sao có thể tùy tiện làm bách bạn đại nhân chứ?"

"Người ta lai lịch không rõ ràng chỗ nào?"

Con dâu Tôn gia nói: "Người ta lai lịch rõ ràng còn gì, ngươi đang ghen tỵ với người ta chứ gì."

"Ta mà ghen tị với hắn à?"

Đường Xuân Lai hừ một tiếng: "Ta làm lý chính bao nhiêu năm rồi."

Đường Xuân Lai bỗng hiểu ra, nheo mắt nhìn con dâu Tôn gia: "Ta cũng không biết tên chính của hắn là Phương Thiệp Di, tại sao ngươi biết? Trước giờ đâu có ai hỏi, cũng đâu có ai chú ý tới việc này. Tất cả mọi người đều gọi hắn là Lỗi Tử, tại sao ngươi biết? "

"Vậy thì sao chứ."

Con dâu Tôn gia lườm hắn ta: "Ta thích hỏi thăm, chuyện gì cũng thích hỏi thăm. Những chuyện người khác không biết thì ta đều biết, ví dụ như ta biết ngươi "bị yếu", người khác có biết không? Lúc ngươi khoác lác với mấy lão già nói mình ít nhất cũng có thể được nửa canh giờ, ta cũng đâu có vạch trần ngươi. Người ta tốt xấu gì thì cũng một, hai, một, một, một, hai, một, hai, ba, bốn, còn ngươi chỉ là một, hai, mẹ nó chứ ngay cả ba bốn cũng không có."

Đường Xuân Lai mặt đỏ như đít khỉ: "Đó là vì ta... vì ta gặp sự cố, ngươi thử để ta làm một lần nữa thử xem, ta không chơi chết ngươi mới lạ."

Bỗng nhiên hắn ta như nhớ tới chuyện gì đó, liếc mắt nhìn con dâu Tôn gia rồi vội vã bước đi, hai khắc sau trong tay hắn ta cầm lấy một xâu chìa khóa đi đến trước cổng ngôi nhà trống kia. Lúc đó Phương Thiệp Di đi rất đột ngột, không tạm biệt ai, trời còn chưa sáng hẳn đã đi, chỉ gặp người chăn dê trong thôn. Người chăn dê mơ mơ màng màng nhìn gã ta rồi hỏi một câu "Lỗi Tử ngươi đi đâu", gã ta chỉ nói rời khỏi nơi này không bao giờ trở về nữa.

Sau đó tiểu viện rách nát này đã bị Đường Xuân Lai khóa lại. Tuy miệng hắn ta rất độc nhưng lòng dạ không xấu lắm, lúc đó hắn ta còn nói tuy tiểu viện này rách nát nhưng đợi đứa bé đó trở về viện này vẫn thuộc về nó, không ai được chiếm giữ.

Cánh cửa đã mười năm nay chưa được mở ra, nay lại bị hắn ta mở ra một lần nữa. Trong viện cỏ dại mọc um tùm, Đường Xuân Lai nhìn căn nhà sắp sụp xuống kia trong lòng cảm khái muôn phần. Đứa bé bước ra khỏi ngôi nhà nghèo xơ xác này sắp làm quan lớn rồi, đúng là cơ ngộ đời người thật khó mà tưởng tượng.

Hắn ta giẫm lên cỏ dại, nhìn quanh trong sân, thầm nghĩ phải tìm người tới dọn dẹp những thứ này, người ta đã là quan lớn rồi, tuy lúc đi đã nói sẽ không bao giờ quay về nữa nhưng có trời mới biết lúc nào người ta nhớ tình cũ mà quay trở lại thăm. Lỡ như về đây nhìn thấy căn nhà ngày xưa mình từng ở lại rách nát như thế này, trong lòng sẽ khó tránh khỏi bực bội. Sau này mỗi năm đều phải dọn dẹp một lần, người ta không về cũng không sao, nếu trở về thì cũng có kiếm được một chút ân tình.

Hắn ta tính toán đại khái số tiền này cũng do mình tự bỏ ra thôi, nhưng làm thế nào mới có thể lấy được chút tiền từ tay con cọp cái nhà hắn ta chứ?

Đường Xuân Lai vừa suy nghĩ vừa đẩy cửa bước vào nhà. Trong nhà toàn là bụi, mạng nhện giăng đầy trong góc nhà. Sau khi hắn ta bước vào trong liền ngẩn người, trên nóc nhà lại có một lỗ thủng lớn, vốn dĩ là nóc nhà bằng rơm trộn bùn, không biết từ năm nào đã bị mưa dột mà sắp sụp thế này?

Giường đất trong phòng cũng bị nước mưa xói mòn một hố lớn. hắn ta mơ hồ phát hiện hình như bên trong giường đất có chỗ nào đó không ổn, có một đống lùm lùm bị vải rách gì đó bọc lại.

Hắn ta cũng hiếu kỳ, bước tới cầm lên xem thử, càng nhìn càng cảm thấy không ổn, sau đó trong nháy mắt da đầu như nổ tung.

Đó là một nhúm tóc.

"Ngươi rảnh rỗi không có việc gì tới đây xem gì vậy?"

Đúng lúc này sau lưng Đường Xuân Lai có người nói, hắn ta giật mình gần như mềm nhũn cả chân. Đường Xuân Lai quay người lại thì thấy cô con dâu Tôn gia đang đứng đó nhìn mình, lúc này hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm: "Ta chỉ muốn đến dọn dẹp nơi này một chút, ngươi xem trong cái giường đất này... sao lại có tóc người chứ? Liệu bên dưới có xác chết không?"

"Con người ngươi cũng không tệ, chỉ là quá nhiều chuyện."

Con dâu Tôn gia thở dài hỏi: "Ngươi muốn nghe một câu chuyện không?"

Đường Xuân Lai lùi về sau một bước theo bản năng: "Chuyện gì?"

"Một câu chuyện rất bi thảm, ta vẫn chưa từng kể cho ai nghe cả, chuyện liên quan đến Phương Thiệp Di và mẫu thân của hắn."

Trước đó Đường Xuân Lai đã cảm thấy không ổn, giờ phút này chợt nghĩ tới điều gì đó.

"Lúc Phương Thiệp Di rời khỏi thôn ngươi vẫn chưa được gả tới đây, ngươi không nên biết nhiều chuyện như vậy mới đúng, sau khi hắn đi ít nhất nửa năm ngươi mới tới thôn chúng ta..."

Con dâu Tôn gia nói: "Đúng vậy, hắn đi rồi ta mới tới, nhưng đâu đến nửa năm, hắn đi chưa được một tháng là ta đã tới rồi. Cũng tại ta quá lười, lúc đó hắn đi quá vội, đã bảo người dặn dò ta, khi đó hắn chưa thể xử lý quá tốt nên nhét người vào trong hố đất này, bảo ta nghĩ cách đưa người ra ngoài an táng đàng hoàng, nhưng ta nghĩ căn nhà này sẽ không có ai đến nên cứ chôn trong hố đất này thôi. Dù sao chôn ở đâu mà chẳng phải là chôn, đúng không?"

Nàng ta tựa người vào khung cửa, nói với vẻ hơi tiếc nuối: "Trước đây hắn nói cái gì ta cũng tốt, chỉ có điều quá lười, sao ta lại không nhớ được chứ?"

Sắc mặt Đường Xuân Lai trắng bệch: "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"

"Ngươi tin trên thế giới này có hồn ma không?"

Con dâu Tôn gia hỏi hắn ta một câu.

Đường Xuân Lai sợ tới mức run lẩy bẩy: "Rốt cuộc ngươi có ý gì?"

"Năm đó mẫu thân hắn bệnh nặng nằm mãi không dậy nổi, vì chăm sóc cho mẫu thân và còn phải kiếm tiền mua thuốc cho mẫu thân nên hắn chỉ có thể làm công nhật, sau khi làm xong lại lập tức chạy về nhà, cuộc sống trôi qua cực khổ như vậy đấy. Bỗng một hôm lúc hắn về nhà thì phát hiện mẫu thân đã bệnh chết trên giường, hắn đau khổ gào khóc, chắc hẳn là như vậy."

"Đối với hắn mà nói mẫu thân chính là tất cả. Trước năm mười mấy tuổi, gia đình hắn rất tốt, tuy phụ thân rất cứng nhắc nhưng rất thương hắn, thường xuyên cõng hắn trên vai chơi đùa, dành hết sự cưng chiều cho một mình hắn."

"Sau khi phụ thân hắn chết, nhà hắn cũng coi như đã tan nát. Mẫu thân là chỗ dựa tinh thần cuối cùng của hắn, hai mẹ con sống nương tựa vào nhau. Mẫu thân của hắn cũng không muốn chết, bà ta rất thương hắn cũng rất hiểu con trai mình. Bà ta biết nếu bà ta chết thì con trai sẽ không dậy nổi, vậy nhưng cuối cùng mẫu thân hắn vẫn chết, thật ra lòng hắn cũng đã chết rồi, thế là chính lúc đó hắn..."

Con dâu Tôn gia chỉ lên xà nhà: "Chính là thắt cổ tự sát ở đó, thi thể treo lên xà nhà. Cũng có lẽ sau khi chết rồi hắn mới nghĩ nên trở về quê nhà Nam Sơn xem thử, chắc hẳn trong lòng hắn cũng có hận. Nói thế nào hắn cũng phải trở về giết kẻ đã hại chết phụ thân của mình mới đúng chứ?"

"Vì thế thi thể treo ở đây, hồn ma rời khỏi thôn, lúc đi đến cửa thôn thì đụng phải một người chăn dê. Người chăn dê hỏi hắn đi đâu, hắn nói sẽ không bao giờ trở về nữa... Bởi vì hắn đã chết rồi, làm sao trở về được nữa?"

Con dâu Tôn gia nheo mắt nhìn Đường Xuân Lai: "Ngươi thật sự không nên tới đây."

Đường Xuân Lai sợ đến mức gần như hồn vía lên mây, đâu dám nghe tiếp nữa chứ: "Ta biết ngươi đang dọa ta, ta cũng đâu có đối xử tệ với ngươi, ngươi dọa ta như thế làm gì, ngươi tránh ra, ta phải đi."

"Ngươi còn không tin?"

Con dâu Tôn gia chỉ ra sau lưng Đường Xuân Lai: "Ngươi không nhìn thấy sao? Thi thể hắn đang treo ở kia kìa."

Đường Xuân Lai nơm nớp lo sợ quay đầu lại, sau đó hắn nhìn thấy một xác chết đang treo trên xà nhà, đung đưa đung đưa.

Bình Luận (0)
Comment