Đường Xuân Lai nơm nớp lo sợ quay đầu lại, sau đó nhìn thấy đúng là có một xác chết đang treo trên xà nhà, đung đưa đung đưa, cười toe toét. Xác chết kia không thè lưỡi dài đầy máu như trong truyền thuyết mà là đang cười ngây ngô với hắn ta.
Trong khoảnh khắc đó Đường Xuân Lai sợ đến mức hồn vía lên mây, nhất là dáng vẻ người đang treo lơ lửng kia mỉm cười với hắn ta khiến da đầu người ta tê rần.
"Lừa ngươi đấy."
Cô con dâu Tôn gia mỉm cười nói: "Ngươi nhìn kỹ đi, hắn là Phương Thiệp Di sao?"
Lúc này Đường Xuân Lai mới dám nhìn kỹ lại, nam nhân đang treo lơ lửng trên xà nhà kia quả nhiên không phải là Phương Thiệp Di, hơn nữa nam nhân kia không phải là treo cổ ở đó mà là bám một tay vào xà nhà.
Người kia buông tay ra bay từ xà nhà xuống, rơi bên cạnh Đường Xuân Lai.
"Thật ra rất đơn giản, chắc hẳn là ngươi đã từng nghe các cụ già kể."
Con dâu Tôn gia mỉm cười: "Chân của ma không thể nào đi trên mặt đất được, các cụ già cũng nói ma quỷ là thứ dơ bẩn, hai chân chạm xuống đất thì sẽ bị âm tào địa phủ hút về cho nên ma quỷ đều bay lơ lửng trên không."
Đường Xuân Lai nói: "Làm ta sợ muốn chết, các ngươi muốn làm gì?"
Con dâu Tôn gia nói: "Tuy rằng hắn không phải là Phương Thiệp Di, nhưng tại sao ngươi không sợ hắn?"
Đường Xuân Lai đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán rồi nói: "Hắn cũng không phải là ma cho nên ta chắc chắn không quá sợ hắn."
Con dâu Tôn gia rướn người về phía trước, khuôn mặt dần dần trở nên dữ tợn: "Ta chỉ nói hắn không phải là Phương Thiệp Di, ai nói hắn không phải ma? Ngươi xem chân của hắn có chạm xuống đất không?"
Đường Xuân Lai chậm rãi cúi đầu, trên mặt đã không còn một tia máu, sau đó hắn ta nhìn thấy đôi chân kia thật sự không đứng trên mặt đất.
Tâm trạng của Đường Xuân Lai lập tức sắp suy sụp, nghẹn ngào hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Hắn là nam nhân của ta."
Con dâu Tôn gia mỉm cười: "Ngươi không nhận ra hắn sao?"
Đường Xuân Lai quỳ bụp xuống: "Đừng giày vò ta nữa, ta và nữ nhân của ngươi chỉ có một lần, ta bất lực, thật ra ta cũng chưa vào thì đã không được rồi, nữ nhân của ngươi chính là yêu tinh, nàng ta là yêu tinh mà..."
"Ta biết."
Nam nhân kia cười nói: "Nữ nhân của ta là yêu tinh, chuyện này ta có thể không biết được sao?"
Nam nhân kia ngoắc ngón tay, con dâu Tôn gia lập tức đi qua ôm eo y, y nhìn Đường Xuân Lai mỉm cười: "Ta chết như vậy đấy, ta hiểu ngươi."
Bụp một tiếng, Đường Xuân Lai ngất đi.
"Mau chóng xử lý đi."
Nam nhân đó trừng mắt nhìn con dâu Tôn gia: "Nam nhân già xấu như vậy mà cũng vừa miệng ngươi?"
Con dâu Tôn gia thở dài nói: "Các ngươi vứt ta ở đây một mình, đều giả chết rút đi hết. Một mình ta giữ nơi này, cũng không có ai giúp đỡ ta, ta ngay cả cơm ăn cũng không giải quyết được, nếu ta không thông đồng với tên lý chính này thì ta sống thế nào?"
"Làm khó ngươi rồi."
Nam nhân kia lắc đầu nói: "Đại nhân đi huyện Nam Sơn, chúng ta đều phải rút đi để bảo vệ ngài ấy. Mấy năm nay chúng ta chỉ lo cho bên kia mà lơ là ngươi, sau khi chúng ta giả chết cũng đã xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn."
Y lôi cỗ thi thể đã khô quắt từ trong giường đất ra: "Ta đi chôn thi thể này, lát nữa ngươi tìm con mèo hay con chó chết vứt vào đây. Chúng ta đã dọa hắn sợ như vậy, phỏng chừng trong thời gian ngắn hắn sẽ không trở lại bình thường được. Chúng ta dọn dẹp xong sẽ đi ngay, sau khi hắn tỉnh lại sẽ tưởng rằng bản thân đã gặp ma. Còn ngươi có đánh chết cũng không thừa nhận đã đến căn nhà này, sau này hắn cũng không dám quấy rầy ngươi nữa. Qua một thời gian ta sẽ tìm cách giúp ngươi rời khỏi nơi này, đến huyện Nam Sơn hội hợp với đại nhân, không cần theo dõi nơi này nữa."
Con dâu Tôn gia nói: "Rốt cuộc là đại nhân muốn làm gì vậy?"
"Ngươi cũng biết xưa nay đại nhân không muốn làm tay sai của người Hắc Vũ."
Nam nhân dùng bao vải quấn xác chết lại rồi nhìn Đường Xuân Lai, nghĩ trong thời gian ngắn hắn ta cũng sẽ không tỉnh lại được, thế là y dứt khoát ngồi xuống rồi nói: "Năm đó đại nhân quyết định cắt đứt liên hệ với bên phía Hắc Vũ không phải chỉ là vì Hắc Vũ bại trận, còn là vì đại nhân đã dự đoán được Bột Hải chắc chắc sẽ bị tiêu diệt."
Y thở ra một hơi giống như có chút thương cảm.
"Nhưng những người như chúng ta căn bản là chưa từng trở về Bột Hải, chúng ta có được tính là người Bột Hải không? Dòng máu chảy trong người chúng ta phần nhiều là của người Ninh, máu của người Bột Hải sớm đã phai nhạt rồi."
"Đại nhân nói ngày tháng người Bột Hải làm chó săn cho người Hắc Vũ sắp qua rồi. Năm đó ngài ấy cực lực yêu cầu đến Ninh quốc cũng là vì muốn thoát khỏi sự khống chế của người Hắc Vũ, nhưng mà sau khi đến đây thì có quá nhiều tai mắt, ngài ấy đều không dám tin tưởng mang theo bên cạnh những người cho nên mới sẽ lựa chọn thân tín trong số chúng ta."
Y chỉ vào mình: "170 – 180 năm trước tổ tiên của ta đã đến đây sống như những bách tính bình thường, chưa từng chấp hành nhiệm vụ lần nào, tuy mỗi thế hệ đều truyền lại cho ít nhất một người biết chuyện này nhưng chúng ta thật sự cam lòng sao?"
Y liếc nhìn nữ nhân một cái: "Nhà ngươi đến Ninh quốc cũng đã gần hai trăm năm rồi, ngươi cam lòng sao? Chúng ta đang sống yên lành, người Hắc Vũ tùy tiện phái một người đến truyền mệnh lệnh thì chúng ta phải từ bỏ tất cả mọi thứ rồi đi nộp mạng?"
"Đại nhân chính là không muốn để cho những chuyện như vậy xảy ra lần nữa nên năm đó lợi dụng Hắc Vũ bại trận, ngài ấy đã hạ lệnh cho tất cả mọi người cắt đứt liên hệ với bên phía người Hắc Vũ. Chúng ta còn đỡ, chúng ta vốn dĩ đã có thân phận, nhưng đại nhân cần một thân phận."
Y nhìn vào cái xác đã được bọc lại kia.
"Nhiều thế hệ nhà ta đều ẩn nấp trong thôn đợi lệnh, chuyện nhà người khác chúng ta biết rất rõ ràng, năm đó là ta đã báo cho đại nhân tin tức này. Lúc đó ý định của ta vốn là giết chết Phương Thiệp Di thật, sau đó đại nhân lấy thân phận của Phương Thiệp Di về huyện Nam Sơn, căn bản sẽ không có ai nghi ngờ gì."
"Nhưng đại nhân không cho phép. Đại nhân nói nếu muốn thoát khỏi gông xiềng thì sau này không thể sống như trước kia nữa, ngài ấy nói mẹ con Phương gia rất đáng thương, bảo ta chăm sóc bọn họ nhiều một chút."
Y lắc đầu thở dài: "Ai ngờ số mệnh của tiểu tử ngốc này lại khổ như vậy, hắn ra ngoài làm công nhật trở về nhìn thấy mẫu thân chết trên giường bệnh, hắn nhất thời nghĩ quẩn nên đã thắt cổ chết trong phòng này."
Nữ nhân gật đầu: "Sau đó đại nhân liền mượn thân phận của hắn đến huyện Nam Sơn, mà nơi này cần phải có người theo dõi, vì thế ta đến đây, còn các ngươi thì giả chết đi huyện Nam Sơn âm thầm bảo vệ đại nhân."
Nam nhân ừ một tiếng: "Sự việc đại khái là như vậy, nhưng mà sau khi đại nhân đến huyện Nam Sơn..."
Chín năm trước.
Phương Thiệp Di đeo một bọc hành lý đi vào huyện thành huyện Nam Sơn, lúc đến trước cổng thành gã đứng đó im lặng một lúc lâu. Gã nhìn những người xa lạ đi ra đi vào, chắc hẳn đều là người quen cũ của Phương Thiệp Di.
"Ta mượn thân phận của ngươi nhưng sẽ không mượn không công."
Gã lẩm bẩm một câu sau đó đi đến cổng thành. Đội chính sương binh chịu trách nhiệm kiểm tra cổng nhìn gã: "Ngươi không phải là người của huyện này? Lấy giấy thông quan ra cho ta xem."
"Ta là người của huyện này."
Phương Thiệp Di nghiêm túc nói: "Phụ thân ta vốn là bổ khoái của huyện nha, ông ấy tên là Phương Hoản, sau này ta và mẫu thân dọn đến huyện Sơn Bắc, mẫu thân ta đã qua đời, bây giờ chỉ còn một mình ta cho nên ta muốn trở về thăm lại nơi này."
Gã đưa giấy chứng nhận thân phận ra, đội chính sương binh kia không kiềm chế được nhìn gã thêm vài lần. Vụ án của Phương Hoản trôi qua chưa được mười năm nên lúc gã ta nghe đến cái tên này cũng cảm thấy quen tai, sau đó nhanh chóng nhớ ra nên thầm thở dài trong lòng.
"Ngươi cũng đã đi rồi, còn trở về đây làm gì nữa?"
Đội chính nhìn giấy chứng nhận thân phận xong rồi trả lại cho Phương Thiệp Di: "Nếu muốn trở về thăm nhà thì thăm một chút rồi đi đi."
"Tại sao?"
Phương Thiệp Di hỏi.
Đội chính kia nhìn chung quanh, mấy sương binh khác cũng đang nhìn sang bên này cho nên gã ta không nói gì thêm, chỉ lắc đầu.
Phương Thiệp Di cố ý làm vậy.
Sau khi vào thành, gã đi rất chậm, nhìn thật kỹ chung quanh giống như đang tìm lại những ký ức cũ, nhưng mà gã biết rất rõ ràng có vài người đang đi theo sau gã, thủ đoạn theo dõi rất cấp thấp.
Gã muốn để người khác đi theo gã.
Những người hại chết phụ thân của Phương Thiệp Di vẫn còn ở đây, có người đã rời khỏi huyện nha làm buôn bán, mà tên bổ đầu kia đã thăng chức làm huyện thừa huyện Nam Sơn. Huyện lệnh đại nhân mới đến không biết bộ mặt thật của những người này, cho nên rất tin tưởng bọn họ.
Sương binh trong huyện thành đều do huyện thừa quản chế và điều khiển, lúc nãy ở cổng thành gã cố ý nói rõ ràng như vậy chính là muốn để cho ngươi ta trở về nói cho huyện thừa biết.
Phương Thiệp Di đi trong thành hơn nửa canh giờ, sau đó dựa theo tin tình báo đi về nhà cũ của Phương gia.
Ở huyện Nam Sơn, tiểu tử của Tôn gia tên là Tôn Khứ Đài. Ông ta dặn dò Tôn Khứ Đài bình thường phải chăm sóc mẹ con Phương Thiệp Di nhiều một chút. Sau khi bọn họ chịu khó qua lại với nhau, quả thật Phương Thiệp Di cũng xem y là bằng hữu, kể cho y nghe rất nhiều chuyện cũ, ví dụ như nhà gã ở nơi nào, trước cửa có cây gì, cách cửa tiệm gì không xa, còn kể rất nhiều chuyện lúc nhỏ cho y nghe.
Những tin tình báo này bây giờ đều ở trong đầu Phương Thiệp Di giả. Gã quả thật là nhân tài hiếm có, tuy chưa từng đến huyện thành Nam Sơn nhưng dựa vào những thông tin tình báo đó mà lại không cần hỏi đường, vẫn có thể tìm về được nhà cũ.
Gã đứng trước cổng nhà cũ rất lâu, còn cố ý thử đẩy cửa ra nhưng trên cửa vẫn còn giấy niêm phong và ổ khóa sắt đã gỉ sét, thế là gã đành xoay người rời đi.
Từ đầu đến cuối vẫn luôn có người âm thầm đi theo gã.
Gã chọn đại một quán trọ rẻ tiền trong huyện thành thuê phòng, mua hai cái bánh nướng làm bữa tối.
Đêm đó có người đến quán trọ.
Một thương nhân mập mạp khoảng hơn bốn mươi tuổi dẫn theo mấy tên thủ hạ cùng vào nhà trọ, ở phòng đối diện với phòng của Phương Thiệp Di. Đêm khuya, cửa phòng của gã bị người ta cạy mở sau đó có mấy tráng hán ùa vào, đè Phương Thiệp Di trên giường.
Thương nhân béo kia đi đến trước mặt gã nhìn thật kỹ, lúc đầu trên mặt y có chút nghi ngờ, sau đó là khinh miệt.
Thương nhân ngồi xuống ghế, xua tay ra hiệu cho thủ hạ đóng cửa lại.
"Ngươi trở lại làm gì?"
Y hỏi.
Phương Thiệp Di hỏi: "Ngươi là ai?"
"Ta?"
Thương nhân cười nói: "Ta là đồng liêu của phụ thân ngươi, đã từng là vậy... Bây giờ ta buôn bán, dù sao mấy đồng tiền lẻ trong nha môn quả thực quá ít, nếu ngươi bằng lòng thì ta sẽ cho ngươi một khoản tiền, sáng sớm mai rời khỏi thành. Ta mặc kệ ngươi đi đâu, đi rồi cũng đừng về nữa, nếu ngươi không đi thì tối nay ngươi sẽ chết."
"Tại sao?"
Phương Thiệp Di hỏi.
"Không có tại sao, không thích ngươi."
Thương nhân béo đứng dậy: "Ta sẽ theo dõi ngươi, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội."
Y đi sang bên cạnh mở tay nải của Phương Thiệp Di ra xem, bên trong chỉ có mấy bộ y phục vải thô cũ rách, tất cả tiền trong túi cũng không đủ hai lượng.
"Năm đó phụ thân ngươi quá ngoan cố, nếu ông ta khôn khéo hơn một chút thì bây giờ cuộc sống của ngươi sẽ rất thoải mái mới đúng. Ngươi còn nhớ lúc ngươi bảy tuổi, ta còn từng bế ngươi một lần không? Kết quả là phụ thân ngươi lập tức cướp ngươi khỏi tay ta, ánh mắt nhìn ta tràn ngập căm thù."
Y nhún vai: "Khi đó chúng ta rất muốn xem ông ta là bằng hữu, nhưng ông ta quá ngoan cố. Đời này ta chỉ từng gặp một người ngoan cố như ông ta, nói cái gì mà mặc quan phục thì phải làm việc nghiêm chỉnh lỗi lạc, ai không muốn chứ? Nhưng mà cũng đâu ai có thù oán với tiền?"
Y nói đến đây lại ngừng một chút, lắc đầu: "Đừng trách ta lòng dạ ác độc, vừa rồi quả thật ta nghĩ sẽ cho ngươi một khoản tiền để ngươi đi, nhưng ta nhất thời cảm khái nói nhiều, mà nói nhiều sẽ chuốc lấy phiền phức..."
Y khoát tay: "Siết chết hắn đi."
Y quay đầu nhìn về phía Phương Thiệp Di: "Ngươi có làm ma cũng đừng trở lại."