Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1447 - Chương 1447: Không Mượn Miễn Phí

Chương 1447: Không mượn miễn phí Chương 1447: Không mượn miễn phí

Thương nhân béo tên là Đỗ Đức Hải, y cũng được tính là một trong số những nhân vật nòng cốt trong đám người năm xưa, địa vị của y chỉ đứng sau bổ đầu Lý Đông Thanh trong đám người này. Sau khi Lý Đông Thanh lên chức huyện thừa cũng từng có ý cho y làm bổ đầu nhưng y từ chối, lựa chọn rời khỏi huyện nha làm buôn bán.

Y khác với Lý Đông Thanh. Lý Đông Thanh còn ôm ấp ảo tưởng mà y lại kính sợ luật pháp của Đại Ninh, đương nhiên sự kính sợ này cũng đã giảm bớt nhưng dù sao kính sợ vẫn là kính sợ.

Y cũng còn khá tỉnh táo. Sau khi làm huyện thừa, Lý Đông Thanh cảm thấy mình còn có thể leo lên cao hơn nữa, vị trí địa lý của huyện Nam Sơn rất ưu việt, là một huyện lớn rất dễ dàng tạo được thành tích chính trị. Từ trước tới nay không ai làm huyện lệnh huyện Nam Sơn quá sáu năm, huyện lệnh đại nhân trước đó đã được đề bạt đi rồi, mặc dù chỉ là thăng lên nửa cấp nhưng cũng là lên chức.

Lý Đông Thanh cảm thấy với năng lực của mình thì vẫn còn cơ hội. Hắn ta mới hơn bốn mươi tuổi, nếu làm chuẩn bị tốt thì tương lai nói không chừng có thể leo đến cấp quận trị. Một huyện thừa ở một huyện lớn như huyện Nam Sơn mới chỉ được coi như là vừa nhập phẩm, chính thất phẩm mà thôi, nhưng đến quận trị, nếu có thể leo lên được vị trí quận thừa thì chính là tòng ngũ phẩm hoặc chính ngũ phẩm.

Thế nhưng Đỗ Đức Hải không tin hắn ta có thể leo lên, mà cho dù có leo lên được, một khi rời khỏi huyện Nam Sơn mà bọn họ có thể một tay che trời thì ai còn có thể bao che cho ngươi?

Đến phủ quận trị, một người hoàn toàn không có gốc gác như Lý Đông Thanh chỉ cần sơ hở một chút cũng sẽ bị người khác nhìn chằm chằm không tha. Với năng lực của Lý Đông Thanh làm huyện thừa đã là cực hạn rồi, lên vị trí cao hơn, ai có thể để ý đến hắn ta.

Cho nên Đỗ Đức Hải đã sớm rời khỏi huyện nha, hàng năm hiếu kính cho Lý Đông Thanh không ít bạc, có Lý Đông Thanh chiếu cố cho y, việc làm ăn của y ở huyện Nam Sơn càng ngày càng lớn, giàu nứt đố đổ vách, tốt hơn nhiều so với việc làm bổ đầu mà cứ phải thấp thỏm lo lắng.

Lúc này ở quán trọ tâm trạng của Đỗ Đức Hải hơi phức tạp. Đỗ Đức Hải khác với Lý Đông Thanh ở chỗ quả thật y không có lòng dạ độc ác như Lý Đông Thanh.

Lúc trước Lý Đông Thanh cố ý muốn diệt trừ Phương Hoản, mà suy nghĩ của y là cố gắng lôi kéo được thì lôi kéo nhưng cuối cùng lại hết cách, bởi vì tính cách của Phương Hoản quả thật là vừa khó chịu lại vừa cứng nhắc, cho dù bọn họ biếu bạc, biếu nhà hay nữ nhân thì Phương Hoản cũng không để mắt đến.

"Phụ thân ngươi là một bổ khoái tốt."

Đỗ Đức Hải quay đầu lại liếc nhìn Phương Thiệp Di đang bị đè trên giường không thể nhúc nhích, y dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Thật ra ta sống nhiều năm như vậy, cũng chẳng có được mấy người khiến ta thật sự bội phục, phụ thân ngươi có thể tính là một trong số đó. Sau khi ngươi chết nếu có thể gặp được ông ta ở âm tào địa phủ, hãy thay ta xin lỗi ông ta."

Y nhìn vào mắt Phương Thiệp Di nói: "Bao năm nay ta vẫn luôn đốt vàng mã cho ông ta, thanh minh, ngày giỗ, ngày tết, không thiếu ngày nào. Chắc hẳn ông ta sống ở âm tào địa phủ cũng thoải mái."

Phương Thiệp Di cười khẩy: "Lúc ông ấy còn sống đã không dính dáng đến một đồng tiền của các ngươi rồi, ngươi còn cho rằng sau khi chết ông ấy sẽ dùng tiền của các ngươi sao?"

Đỗ Đức Hải ngẩn ra, suy nghĩ rồi cười khổ: "Ngươi nói cũng có lý, lúc ông ta còn sống quả thật chưa từng cầm một đồng tiền của chúng ta, sau khi ông ta chết chắc hẳn cũng sẽ chê tiền của ta bẩn."

Y đi đến trước mặt Phương Thiệp Di: "Ngươi thật sự không nên trở lại, mẫu thân ngươi đã dẫn ngươi đi rồi, ngươi quay lại còn có ý nghĩa gì? Ngươi quay lại thì có thể làm được gì?"

Phương Thiệp Di nói: "Ta trở lại là muốn xem thử trên đời này có báo ứng hay không?"

"Đâu có báo ứng gì."

Đỗ Đức Hải nói: "Nếu trên đời này thật sự có báo ứng thì ngươi nghĩ sẽ còn có chuyện bất công sao? Từ trước đến nay ta đều không cho rằng việc chúng ta làm là đúng, nhưng ta cũng không sợ có báo ứng gì đó, bởi vì thực lực khác nhau."

Y chỉ vào Phương Thiệp Di nói: "Ngươi không có năng lực, không có thực lực, không có bản lĩnh, cho nên ngươi chỉ có thể gửi hy vọng vào báo ứng, ngươi không thể đối phó với chúng ta được nên mới nghĩ chúng ta sẽ gặp báo ứng. Nếu ngươi có thể đối phó với chúng ta thì chắc chắn ngươi sẽ hiểu, ngươi mới chính là báo ứng của chúng ta."

Y dừng lại một chút rồi cười cười: "Từ báo ứng này chắc chắn là do kẻ yếu phát minh ra, ngươi có tin không?"

Phương Thiệp Di suy nghĩ một hồi, gật đầu: "Có lý."

Đỗ Đức Hải nói: "Từ trước tới nay kẻ mạnh đều là báo ứng của người khác, chứ không sợ báo ứng."

Phương Thiệp Di hỏi: "Nếu ngươi đã muốn giết ta, ta có thể cho ta hiểu rõ một số chuyện trước khi chết không? Năm đó có phải phụ thân ta bị các ngươi hãm hại không? Các ngươi gồm những ai, có phải phụ thân ta tự sát trong ngục không?"

"Ha ha ha ha..." Đỗ Đức Hải cười lớn ha hả, nheo mắt nhìn về phía Phương Thiệp Di hỏi ngược lại: "Chúng ta gồm những ai à?"

Phương Thiệp Di nhìn ánh mắt của Đỗ Đức Hải đột nhiên hiểu rõ, gã gật đầu nói: "Hóa ra là tất cả mọi người."

Đỗ Đức Hải ừ một tiếng: "Ta đã nói rồi, phụ thân ngươi là kẻ khác người."

Phương Thiệp Di thở dài: "Tại sao trong Đại Ninh cũng có người như các ngươi chứ?"

Đỗ Đức Hải nói: "Trong Đại Ninh, khắp nơi đều là những người như chúng ta."

Phương Thiệp Di lắc đầu: "Ta hy vọng không phải, nếu không thì ta hoàn toàn không nhìn thấy chút tốt đẹp nào cả."

Đỗ Đức Hải: "Ngươi bị bệnh phải không?"

Y nheo mắt nhìn Phương Thiệp Di: "Ngươi sắp chết rồi còn nói tốt đẹp hay không tốt đẹp gì nữa?"

Thế nhưng Phương Thiệp Di lại cười: "Tại sao ta lại sắp chết? Thẩm vấn rất thuận lợi, ta rất vui."

"Thẩm vấn?"

Phương Thiệp Di bỗng nhiên cử động, động tác nhanh đến nỗi khiến người ta không nhìn kịp, bàn tay như đao đánh lên cổ của mấy tráng hán kia, ba bốn tráng hán không kịp phản ứng gần như cùng lúc ngã xuống.

Phương Thiệp Di ngồi trên giường, cười ha hả nhìn Đỗ Đức Hải: "Bây giờ ta cho ngươi một lựa chọn, một là nói cho ta biết danh sách những người đó, hai là ngươi sẽ được chết một cách oanh liệt."

Phản ứng đầu tiên của Đỗ Đức Hải là quay đầu bỏ chạy.

Bóng người của Phương Thiệp Di nhoáng một cái đã đến sau lưng Đỗ Đức Hải, gã duỗi tay phải ra, ngón tay như kìm sắt, cách một lớp da thịt mà vẫn chộp được xương cột sống của Đỗ Đức Hải. Trong khoảnh khắc đó Đỗ Đức Hải cảm thấy như bị sét đánh, cả người lập tức sụp xuống, vừa mềm nhũn vừa run, cảnh tượng đó vô cùng quỷ dị.

"Nào, chúng ta qua bên kia ngồi."

Phương Thiệp Di nắm chặt xương cột sống của Đỗ Đức Hải, ngón tay không xuyên lủng da thịt nhưng lại bấm lõm vào năm lỗ, cảnh tượng siết xương cột sống như thế chỉ nghĩ thôi đã biết đáng sợ cỡ nào. Khuôn mặt của Đỗ Đức Hải rúm ró lại giống như một giọt dầu rớt trên mặt nước dần dần lan ra.

Phương Thiệp Di xoay người, Đỗ Đức Hải không thể không xoay người theo, y đi đến chỗ cái bàn, lúc này mới phát hiện trên bàn đã chuẩn bị sẵn giấy, nghiên mực và cả bút lông.

"Ngươi...cố ý chờ ta đến?"

"Không phải cố ý chờ ngươi, ta cũng không biết người đến là ai."

Phương Thiệp Di thản nhiên nói: "Viết lời khai ra, viết danh sách ra."

"Ha ha...có viết hay không ta cũng phải chết, vậy thì tại sao ta phải viết?"

"Có rất nhiều cách chết."

Phương Thiệp Di ghé sát vào tai Đỗ Đức Hải nói từng câu từng chữ: "Ngươi có vợ con không?"

Đỗ Đức Hải lập tức run lên: "Ta viết, ngươi đừng làm hại bọn họ."

"Không cần ta hại bọn họ, chính ngươi làm hại bọn họ là đủ rồi."

Phương Thiệp Di thản nhiên nói: "Sau khi ngươi chết, hành vi phạm tội của các ngươi năm đó cũng sẽ bị xét xử lại, tài sản của ngươi sẽ bị tịch thu, mà vợ và con của ngươi sẽ sống cuộc sống giống như của vợ con Phương Hoản năm đó, bọn họ sẽ bị người đời thóa mạ đến mức phải rời bỏ quê hương. Đại khái vợ và con ngươi cũng như vậy nhưng tốt xấu gì thì bọn họ vẫn sống sót. Nếu ngươi không viết, ta sẽ tiễn cả nhà các ngươi lên đường."

Gã ép người xuống, ghé vào tai Đỗ Đức Hải nói: "Bây giờ ngươi đã tin có báo ứng chưa?"

Sáng hôm sau.

Trần lão đầu dậy sớm như ngày thường, ông ta đã quen đi bộ vào sáng sớm khi vắng người, người càng già càng không thích ồn ào. Mỗi sáng sớm ra khỏi nhà ông ta cũng có thói quen đến Phương gia xem thử. Là hàng xóm nhiều năm như vậy, ông ta cũng quen với việc mỗi sáng sớm nhìn thấy ổ khóa đã gỉ sắt và tờ giấy niêm phong rách nát trên cánh cửa kia, mười năm rồi nhưng mỗi lần nhìn thấy ông ta vẫn còn hơi thổn thức.

Nhưng mà hôm nay ông ta không chỉ nhìn thấy mấy thứ này, dưới ánh sáng tờ mờ của buổi sớm, ông ta mơ hồ nhìn thấy một người cao to đứng lắc lư ở trước cổng Phương gia, khiến ông ta giật nảy mình. Ông ta dụi mắt đến gần xem thử, sau khi nhìn thấy liền hét lên.

Không phải là một người cao lớn gì cả, mà là một người chết treo ở đó.

Một canh giờ sau, huyện nha huyện Nam Sơn.

Huyện lệnh Trương đại nhân vừa được điều tới đây không lâu, hôm qua mới tán gẫu với huyện thừa Lý Đông Thanh và bổ đầu Viên Khải. Bổ đầu Viên Khải nói huyện Nam Sơn là huyện được quận trị liên tục khen ngợi mấy năm liền, nơi này trị cực kỳ tốt, suốt nhiều năm không xảy ra vụ án gì, hàng xóm láng giềng cũng hòa thuận, thậm chí ngay cả chuyện trộm cắp vặt cũng rất hiếm thấy.

Tâm trạng của Trương đại nhân không tệ, ông ta chỉ cần làm ra một số thành tích chính trị ở huyện Nam Sơn này thì chuyện lên chức không khó.

Nhưng ngay ngày hôm sau đã có người tới huyện nha báo án, có người chết treo ở ngoài cổng của một hộ dân bỏ hoang, mà người đó còn là thương nhân rất nổi tiếng của huyện này.

"Người chết tên là Đỗ Đức Hải."

Yết hầu của bổ đầu Viên Khải chuyển động lên xuống, vẻ mặt cũng rất mất tự nhiên.

"Ông ta là thương nhân nổi tiếng của huyện này, bởi vì ông ta là người thích làm việc thiện nên rất có danh vọng trong huyện. Nhiều năm nay ông ta đã giúp đỡ không ít bách tính nghèo khổ, làm buôn bán cũng giữ bổn phận. Còn về việc tại sao lại chết ở trước cổng nhà Phương Hoản..."

Viên Khải nhìn Lý Đông Thanh, Lý Đông Thanh nói: "Vẫn cần phải điều tra, chuyện này không thể quyết định qua loa được, ta thấy bây giờ hãy để cho Viên Khải đi theo dõi vụ án này, tới hiện trường khám nghiệm."

Viên Khải vội vàng đứng dậy: "Vâng vâng vâng, ti chức sẽ đi ngay."

Trương đại nhân gật đầu: "Có tình hình gì thì nhanh chóng báo cho ta biết."

"Vâng."

Viên Khải lên tiếng đáp lại sau đó xoay người đi ra ngoài rất nhanh.

Ngoài cửa, bổ khoái Trác Cửu nhìn thấy y đi ra liền lắc đầu, sắc mặt khó coi muốn chết.

"Hôm qua Đỗ Đức Hải đi tìm con trai của Phương Hoản, kết quả là sáng sớm hôm nay bị người ta phát hiện chết trước cổng nhà Phương Hoản."

Trác Cửu nói nhỏ: "Trên cửa còn dán một tờ giấy, ta đã xem qua, là chính tay Đỗ Đức Hải viết."

"Ông ta viết gì?"

"Ông ta viết là bởi vì năm đó ông ta hãm hại Phương Hoản nên vẫn luôn áy náy trong lòng, suốt nhiều năm cũng không có một giấc ngủ yên, còn nói ông ta luôn cảm thấy hổ thẹn trong lòng, có lỗi với Phương Hoản đã chết, vì thế ông ta thắt cổ tự tử trước cổng nhà Phương Hoản."

"Tờ giấy đó đâu?"

"Ta đã cất đi rồi, không dám đưa lên. Nếu để Trương đại nhân nhìn thấy tờ giấy thì chẳng phải chúng ta tiêu đời rồi sao? Chuyện này chắn hẳn là do đứa con trai đó của Phương Hoản trở về trả thù. Nói không chừng tiểu tử đó đã luyện võ, lúc trước nên nhổ cỏ tận gốc..."

Đúng lúc này Lý Đông Thanh cũng đi theo ra, hắn ta đi đến sau lưng hai người bọn họ nói: "Bắt tiểu tử kia về đây cho ta càng nhanh càng tốt, giết nó đi, không được để cho nó sống thêm ngày nào nữa."

"Vâng!"

Tuy xác chết trước cổng nhà Phương Hoản đã bị chuyển đi, không nhìn thấy gì ở cửa nhưng bên ngoài vẫn có một đám người tụ tập bàn tán xôn xao, phần lớn là những người sống trên con đường này.

Phương Thiệp Di đứng trong đám người nhìn về phía bên kia, mấy người mặc đồ bổ khoái đang giữ trật tự, không cho người khác tới gần.

"Vẫn còn muốn che đậy sao?"

Phương Thiệp Di nhướn mày

"Ta xem các ngươi có thể che đậy được không?"

Bình Luận (0)
Comment