Bởi vì vụ án hôm qua mà huyện lệnh Trương đại nhân gần như cả đêm không ngủ, lúc trời sắp sáng mới chợp mắt một lát, nhưng lúc ngủ lại nằm mơ. Ông ta mơ thấy có người chỉ vào quan phục trên người ông ta chất vấn ông ta, ông có xứng không?
Trương đại nhân bừng tỉnh, mãi một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại, ông ta rửa mặt thay y phục, định lát nữa đến nha môn đích thân hỏi về vụ án đó.
"Á!"
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét nghe rất thê lương, Trương đại nhân vội vàng chạy ra ngoài, ngay cả giày cũng không kịp mang vào.
Hạ nhân vừa mới ngủ dậy, chuẩn bị quét dọn trong viện thì ngồi bệt dưới đất, sắc mặt trắng bệch.
"Chuyện gì thế?"
Trương đại nhân chạy ra khỏi phòng, hạ nhân kia nơm nớp lo sợ chỉ tay ra giữa viện, có một người đang nằm ở đó, trên người còn đắp một tấm vải trắng.
Trong nháy mắt sắc mặt Trương đại nhân cũng tái mét, ông ta lấy cây chổi trong tay hạ nhân kia khều tấm vải trắng ra, đó quả thực là một người chết, trên cổ có vết siết rất rõ, hoặc là bị người khác siết chết hoặc là thắt cổ tự sát. Thế nhưng một người chết như vậy làm sao có thể lẳng lặng xuất hiện trong nhà ông ta mà người trong phủ không có ai phát hiện được?
Nếu người để xác chết vào trong viện muốn gây bất lợi cho ông ta thì có thể ông ta đã chết rồi. Thân thủ của người này tất nhiên là tốt đến khó mà tưởng tượng được.
"Đi tìm huyện thừa Lý Đông Thanh đến đây!"
Trương đại nhân căn dặn một tiếng, đúng lúc này ông ta phát hiện trên xác chết có một tờ giấy, ông ta lấy hết can đảm đi qua cầm tờ giấy lên, sau đó sắc mặt lại thay đổi một lần nữa.
Ông ta suy nghĩ một lát rồi trở vào phòng, cầm bút viết một phong thư sau đó giao cho quản gia: "Lập tức phái người đi thành đạo trị, cầu kiến thiên bạn Ngôn đại nhân của phân nha phủ Đình Úy đạo trị, xin hắn phái người đến, cứ nói có một vụ án lớn cần phủ Đình Úy bí mật điều tra."
Sau khi nói xong ông ta lại bổ sung thêm một câu: "Nói cho phủ Đình Úy biết là ta không thể tin được người trong huyện nha."
Quản gia đáp lời, biết chuyện này nghiêm trọng nên vội vàng sắp xếp người đi thành đạo trị.
Không bao lâu sau Lý Đông Thanh vội vã chạy tới, lúc nhìn thấy xác chết kia hắn ta sợ đến nỗi suýt chút nữa thì xụi lơ dưới đất. Xác chết này hôm qua vẫn còn nằm yên ổn trong hình phòng của huyện nha, sao hôm nay lại bị người ta trộm ra đặt trong nhà huyện lệnh đại nhân?
"Đại nhân... đây là, đây là xác chết ngày hôm qua đã treo cổ trước cổng nhà người khác, hắn tên là Đỗ Đức Hải. Ngoài xác chết ra, còn có thứ gì khác không?"
Lý Đông Thanh hỏi một câu.
Trương đại nhân lắc đầu: "Không có, chỉ có xác chết. Các người quản lý như thế nào vậy! Kiểm tra kỹ cho ta, ta cũng muốn xem là ai to gan như vậy, đây là vì bổn quan mới nhậm chức cho nên muốn ra oai phủ đầu bổn quan phải không?"
"Vâng vâng vâng..."
Lý Đông Thanh vội vàng sai người khiêng xác chết đi nhưng hắn ta vẫn không yên tâm, lại truy hỏi một câu: "Đại nhân, để tiện cho việc điều tra vụ án, ti chức vẫn muốn hỏi thêm một câu, quả thật trên xác chết này không có thứ gì khác?"
"Xác chết vẫn chưa bị đụng tới, ngươi nghĩ bổn quan sẽ đích thân đi kiểm tra người chết sao?"
"Vâng vâng vâng..."
Lý Đông Thanh thầm thở phào nhẹ nhõm nhưng hắn ta biết vụ án này nhất định sẽ khiến cho Trương đại nhân chú ý, vừa nãy Trương đại nhân cũng đã nhắc nhở hắn ta một câu...
Nửa canh giờ sau, trong một tửu lâu ở huyện thành, Lý Đông Thanh liếc mắt nhìn Viên Khải: "Bây giờ phải lập tức chuẩn bị tốt hai việc, đầu tiên là mau chóng tìm ra con trai của Phương Hoản. Không ngờ nó lại muốn lợi dụng Trương đại nhân vừa mới đến nhậm chức để lật lại vụ án cũ, một khi vụ án này bị lật lại thì chúng ta đều phải chết. Sau tìm được người này thì mau chóng giết nó đi...Việc thứ hai là nếu không tìm được người này..."
Hắn ta liếc nhìn Viên Khải một cái: "Liên lạc với mấy kẻ lưu manh chỉ cần cho tiền là có thể làm bất cứ chuyện gì ở trong thành, bảo bọn họ diệt trừ Trương đại nhân."
Câu nói này khiến Viên Khải giật mình: "Giết Trương đại nhân?"
"Đúng, tạo hiện trường giả cho tốt, cứ nói là có người trả thù, là kẻ thù của Trương đại nhân tìm đến. Chúng ta không thể hành động chậm hơn ông ta được. Ta nghi ngờ ông ta đã muốn đích thân theo dõi vụ án này rồi." Lý Đông Thanh nói: "Sau khi ông ta chết, chúng ta sẽ có thời gian chuẩn bị nhiều chứng cứ hơn, lúc quan trên xuống kiểm tra chúng ta cũng sẽ không cần sợ gì cả."
Viên Khải nuốt nước bọt đánh ực: "Giết huyện lệnh đại nhân... Tội danh này quá lớn."
"Ngu ngốc."
Lý Đông Thanh nói: "Ngươi cho là không giết ông ta, với những chuyện chúng ta đã làm thì không phải là tội chết hay sao? Nếu để người khác lật lại vụ án đó chúng ta cũng sẽ chết chắc!"
Viên Khải nói: "Vậy thì giết chết Trương đại nhân trước hay tìm người kia trước? Chúng ta nhân thủ có hạn."
"Giết trước..."
Lý Đông Thanh nói: "Giết Trương đại nhân trước, buổi tối trên đường ông ta trở về từ huyện nha thì ra tay. Lúc ông ta trở về chỉ có một phu xe đi theo, ra tay cũng không khó."
"Được!"
Viên Khải nói: "Ta sẽ đi sắp xếp ngay."
Sau khi Viên Khải đi rồi, Lý Đông Thanh đi tới đi lui trong phòng một lúc lâu, suy nghĩ nếu sau khi diệt trừ Trương đại nhân rồi bản thân hắn ta phải làm gì mới có thể bảo đảm ổn thỏa mọi thứ. Môt huyện lệnh mất mạng, chắc chắn quan trên sẽ cho người của phủ Đình Úy đến điều tra...
Hắn ta ngồi trong tửu lâu suy nghĩ chuyện này hơn một canh giờ, vừa muốn rời đi thì thủ hạ vội vã tới.
"Đại nhân... Viên bổ đầu, Viên bổ đầu đã bị người ta treo trước cổng nhà Phương Hoản."
Trong nháy mắt tim của Lý Đông Thanh giống như bị một bàn tay bóp chặt.
Chiều tối.
Khi xe ngựa của Trương đại nhân sắp đến nhà thì bị một đám người che mặt chặn lại, bọn họ lao về phía xe ngựa. Mà phu xe đã bỏ chạy ngay từ đầu, không hề do dự, ngay cả kêu cứu cũng không có, giống như Trương đại nhân hoàn toàn không có liên quan gì đến y vậy.
Mấy kẻ lưu manh vô lại kia lao nhanh đến bên cạnh xe ngựa, ngược lại không có ai đuổi theo phu xe kia, dù sao phu xe cũng không quan trọng, có chết hay không cũng chẳng sao.
Một tên lưu manh kéo rèm xe ngựa lên, khoảnh khắc rèm xe ngựa bị kéo lên, không phải là một văn nhân đang hoảng hốt luống cuống xuất hiện mà là một nắm tấm to như cái bát.
Bịch!
Tên lưu manh kia bị đấm trúng mũi, sống mũi vỡ nát ngay lập tức, cả người y ngã ngửa về phía sau, người trên xe cất bước nhanh xuống, sau khi nhìn đám người lưu manh kia liền không nhịn được mà thở dài. Cũng không biết tại sao gã lại thở dài, chỉ là giữa mi tâm còn có chút khinh miệt. Có thể là gã cảm thấy mình ra tay với đám vô lại này thật sự không có ý nghĩa gì, hoặc là gã cảm thấy trong Đại Ninh có đám vô lại như thế này thật khiến người ta thất vọng.
Không bao lâu sau tất cả người có ý đồ hành hung Trương đại nhân đều bị đánh gục trên mặt đất, người kia cũng không thèm nhìn thêm một cái liền xoay người bỏ đi.
Ban đêm, trong nhà Trương đại nhân.
Phương Thiệp Di nói: "Bây giờ đại nhân tin rồi chứ? Những người này có thể làm bất cứ chuyện gì. Năm đó phụ thân ta chết rất thảm, vị huyện lệnh đại nhân đã được điều đi đó thật sự không nghi ngờ? Chỉ là ông ta không muốn dính thị phi, không muốn rước họa vào người."
Trương đại nhân gật đầu: "Hôm nay ta đã âm thầm cho người tìm hồ sơ vụ án đó để xem lại, vụ án đó quả thật có rất nhiều điều đáng ngờ. Ngươi yên tâm, nếu vụ án này là án oan, ta nhất định sẽ trả cho phụ thân ngươi một công đạo."
Mười năm sau.
Phương Thiệp Di đứng trong đại đường huyện nha nhìn chung quanh. Nơi này gã đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nhưng gã vẫn cảm thấy rất xa lạ. Đây là một huyện nha của người Ninh, là nơi chủ trì công đạo thể hiện pháp trị, vốn dĩ không phải là nơi gã nên ở.
Một bổ khoái tới gần bên cạnh gã hạ giọng hỏi một câu: "Đại nhân, thật sự muốn đi Trường An sao?"
"Muốn đi."
Phương Thiệp Di nói: "Ta đã suy nghĩ rất lâu, vẫn muốn đi."
"Nhưng mà đại nhân, quá nguy hiểm."
Người trẻ tuổi này chính là Tôn Khứ Đài vừa mới trở về từ huyện Sơn Bắc, y giả chết ở huyện Sơn Bắc, làm chứng nhận thân phận giả, sau đó được Phương Thiệp Di khi ấy đã là bổ khoái giới thiệu vào huyện nha làm việc.
Khi đó Trương đại nhân vừa mới sửa lại vụ án của Phương Hoản, toàn bộ bổ khoái của cả huyện nha đều bị bắt về quy án, ông ta không có người làm việc cho nên để Phương Thiệp Di vào huyện nha, hơn nữa còn rất tín nhiệm Phương Thiệp Di. Mấy người Phương Thiệp Di giới thiệu đến, ông ta đều giữ lại làm việc trong huyện nha cho đến khi ông ta rời đi.
"Ngươi không cần khuyên ta."
Phương Thiệp Di mỉm cười, trong ánh mắt dường như có chút lưu luyến, cho dù vẫn còn cảm giác xa lạ với nơi này.
"Ta nên đi từ lâu rồi, lúc trước khi là phó chỉ huy sứ của Thanh Nha Hắc Vũ thì ta đã nên đi, nhưng ta mãi vẫn chưa chuẩn bị xong."
"Đại nhân, sau khi ngài đến phủ Đình Úy sẽ bị điều tra chi tiết, bọn họ cũng đã đến huyện Sơn Bắc, tuy rằng lúc đi không nói gì nhưng rõ ràng là đang nghi ngờ gì đó. Hơn nưa ta nghi ngờ những người đó căn bản không phải là người của phủ Đình Úy phái tới, mà là người của Thẩm Lãnh tìm đến."
"Ta biết."
Phương Thiệp Di nói: "Cho dù Thẩm Lãnh tiến cử ta đến Trường An nhậm chức, thư qua lại sẽ mất nửa tháng, người của phủ Đình Úy đâu có tới nhanh như vậy, còn trực tiếp đến huyện Sơn Bắc, dựa theo trình tự, bọn họ nên tới tiếp xúc với ta trước mới phải."
Phương Thiệp Di mỉm cười: "Nhưng không sao."
Gã nhìn Tôn Khứ Đài: "Mấy ngày nay ta vẫn luôn suy nghĩ một chuyện. Lúc ta ở núi Thanh Tuyển đã phát hiện ra đội ngũ của Thẩm Lãnh, đoán là bọn họ đến nông trường cho nên ta đã đến đó giết hai chủ sự kia trước, hủy bỏ danh sách, cố ý để lại hồ sơ nhiệm vụ hành động. Ta chỉ muốn cho Thẩm Lãnh thấy những người trong nông trường này ngoại trừ xuất thân không sạch sẽ ra thì những thứ khác đều sạch sẽ."
"Ta cố ý cho người báo tin cho những người của thôn Nghĩa Tụ, bảo bọn họ sẵn sàng chuẩn bị cá chết lưới rách, chính là vì ta biết ta không thể khống chế được những người đó, bọn họ đều là kẻ điên, bọn họ nhất định phải chết."
Phương Thiệp Di nói: "Người không đáng chết thì đừng chết, người không đáng sống thì đừng sống, những chuyện ta có thể làm được chỉ bấy nhiêu thôi. Nhưng sau đó ta bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, lúc ta mới đến huyện Nam Sơn, phản ứng đầu tiên của đám bổ khoái chuyên làm việc ác kia là gì? Là muốn che giấu những chuyện đã làm, vậy nhưng có che giấu được không?"
Gã nhìn Tôn Khứ Đài: "Sau khi thân quen với Thẩm Lãnhthì ta càng tin tưởng hơn, Đại Ninh có anh tài như vậy, bất cứ chuyện gì chỉ cần chịu điều tra thì chắc chắn có thể điều tra rõ ràng được, có che giấu cũng không được. Vì vậy lúc Thẩm Lãnh thử thăm dò ta, nói muốn để ta đến phủ Đình Úy nhậm chức, ta không từ chối. Phản ứng đầu tiên của ta khi gặp Thẩm Lãnh cũng là muốn che giấu sự việc, vậy thì ta có gì khác những bổ khoái chuyên làm việc ác kia?"
Gã mỉm cười: "Trường An à... Ta cũng muốn đi xem thử, rốt cuộc phủ Đình Úy đã làm đối thủ của Thanh Nha suốt nhiều năm trông như thế nào? Ta cũng muốn xem thử rốt cuộc Hàn Hoán Chi, người mà Khám La Hắc Đình cho là đối thủ duy nhất là như thế nào?"
Gã vỗ vai Tôn Khứ Đài: "Mặc kệ ta quyết định thế nào cũng đều là vì tốt cho các ngươi."
Đúng lúc này Trần Nhiễm mỉm cười từ bên ngoài bước vào, trên tay còn xách theo một con gà.
"Vừa nãy đại tướng quân nói người của phủ Đình Úy đã đến, vụ án ở đây giao cho phủ Đình Úy tiếp tục điều tra, ngươi và chúng ta cùng đi Trường An. Hàn đại nhân nhận được thư của đại tướng quân cũng cảm thấy rất hứng thú với ngươi, biết đâu có thể trực tiếp bổ nhiệm ngươi làm thiên bạn thì sao?"
Phương Thiệp Di đi đến trước mặt Trần Nhiễm, bỗng nhiên dang hai cánh tay ra ôm lấy Trần Nhiễm, cái ôm này khiến Trần Nhiễm ngây người.
"Ngươi làm gì thế?"
Trần Nhiễm hỏi.
"Ngươi là người có thể làm huynh đệ."
Phương Thiệp Di cười nói: "Ngươi cảm thấy ta như thế nào?"
Trần Nhiễm: "Trước khi ngươi ôm ta, ta cũng cảm thấy ngươi là người có thể làm huynh đệ, nhưng sau khi ngươi ôm ta, ta đột nhiên cảm thấy có thể ngươi không chỉ muốn làm huynh đệ với ta, không phải người thích nam nhân đấy chứ? Tại sao tay của ngươi còn sờ lưng ta?"
Phương Thiệp Di cười lớn, sau đó hỏi một câu: "Tửu lâu tốt nhất ở thành Trường An là nhà nào? Sau khi tới đó ngươi mời ta ăn một bữa chứ."
"Nghênh Tân Lâu đó."
Trần Nhiễm cười nói: "Không chỗ nào tốt hơn Nghênh Tân Lâu."
Phương Thiệp Di hỏi: "Tửu lâu tốt nhất?"
"Quan trọng là có thể ghi nợ."
Trần Nhiễm cười nói: "Là kiểu có thể ghi nợ cả đời."