Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1449 - Chương 1449: Đổi

Chương 1449: Đổi Chương 1449: Đổi

Thành Trường An, phủ Đình Úy.

Hàn Hoán Chi nhìn người trẻ tuổi có khuôn mặt thanh tú và chút ngại ngùng đứng trước mặt mình, đó là một khuôn mặt rất vô hại, nhìn đơn thuần giống như một tiểu tử con nhà nông chỉ biết làm việc trên đồng.

Nhưng nếu người trước mặt này thật sự chỉ là một tiểu tử con nhà nông đơn thuần thì tại sao Thẩm Lãnh lại bảo gã đến trước mặt mình ta chứ?

"Ngươi hiểu phủ Đình Úy không?" Hàn Hoán Chi hỏi.

Phương Thiệp Di hơi cúi người trả lời: "Có hiểu một chút."

Gã chỉ trả lời bốn chữ.

Hàn Hoán Chi nói: "Thẩm Lãnh nói ngươi là một người có năng lực xuất chúng, theo ta thấy bốn chữ năng lực xuất chúng này là đánh giá cực kỳ cao. Năng lực không đơn giản chỉ là nói bản lĩnh về một mặt nào đó của một người, mà là tố chất tổng hợp, mà ngươi chỉ trả lời bốn chữ, tại sao?"

Phương Thiệp Di nói: "Nếu ta thật sự muốn... Không, nếu ta thật sự có thể nhậm chức làm việc ở phủ Đình Úy thì câu trả lời của ta chắc chắn không phải là bốn chữ này. Trước khi đến đây ta sẽ tìm hiểu rõ ràng về chức quyền, cơ cấu, phạm vi và cách làm việc của phủ Đình Úy, nhưng mà ta không phải đến phủ Đình Úy nhậm chức."

Hàn Hoán Chi cười nói: "Vậy tại sao ngươi đến đây?"

"Ta không muốn trả lời câu hỏi này."

Phương Thiệp Di: "Ta tò mò một vấn đề khác hơn... Thẩm Lãnh hình dung về ta như thế nào?"

Hàn Hoán Chi không trả lời mà hỏi lại: "Ngươi cho rằng Thẩm Lãnh hình dung về ngươi như thế nào?"

Phương Thiệp Di hỏi: "Ta có thể ngồi xuống nói không?"

Hàn Hoán Chi gật đầu.

Phương Thiệp Di ngồi xuống sau đó cảm thấy cả người đều thả lỏng không ít, gã áy náy cười nói: "Đi đường quả thật hơi mệt... Có lẽ Thẩm Lãnh sẽ nghĩ ta là một người rất đáng nghi, tuy hắn không có biểu hiện gì trước mặt ta nhưng người khôn khéo như hắn sao có thể không nghi ngờ ta chút nào? Hơn nữa ta biết đã nghi ngờ ta kể từ lúc ta gặp hắn ở núi Thanh Tuyển rồi."

Hàn Hoán Chi hỏi: "Vậy ngươi nghĩ lý do nghi ngờ của Thẩm Lãnh là gì?"

"Trên thế giới này không có nhiều sự trùng hợp như vậy."

Phương Thiệp Di nói: "Tuy rằng ta xuất hiện ở núi Thanh Tuyển quả thật là trùng hợp."

Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Hắn nghi ngờ ngươi không phải vì trên thế giới này không có quá nhiều sự trùng hợp như vậy, là vì trên thế giới này có quá nhiều sự để ý."

"Hả?"

Phương Thiệp Di không hiểu.

Hàn Hoán Chi nói: "Sự nghi ngờ mà ngươi nghĩ thật ra không phải là nghi ngờ. Chắc hẳn ngươi không ngờ lúc đầu khi Thẩm Lãnh gặp ngươi hắn cảm thấy tiểu tử này rất được, là một nhân tài, mà hắn sẽ để ý đến những người hắn cho là nhân tài."

Phương Thiệp Di nhíu mày: "Ý của Hàn đại nhân là lúc đầu quả thật Thẩm Lãnh muốn đề bạt ta?"

"Thẩm Lãnh là một người nhìn thấy nhân tài còn sáng mắt hơn thấy vàng bạc. Hắn là người rất tham lam, tham tiền nhưng càng tham tài hơn. Hắn cho rằng ngươi là một miếng ngọc thì nhất định sẽ đào người từ dưới đất lên, nhưng người biết quá trình đào ngươi lên này được gọi là gì không?"

Hàn Hoán Chi nhìn gã hỏi.

Phương Thiệp Di suy nghĩ, trả lời: "Tìm hiểu."

"Ừm." Hàn Hoán Chi gật đầu: "Thẩm Lãnh là một người chân thành với bằng hữu, là người một khi đã nhận định người nào đó là nhân tài thì sẽ cố gắng hết sức đẩy người này lên, càng là người mà một khi đã nhận định ai có thể làm huynh đệ thì sẽ làm huynh đệ cả đời. Ngươi nói hắn nghi ngờ cũng được, ngươi nói hắn đang tìm hiểu cũng không sao, chỉ là khác câu từ mà thôi, về bản chất chẳng có gì khác nhau."

Phương Thiệp Di im lặng một lúc rồi cười: "Kẻ điên hình lục giác."

"Kẻ điên hình lục giác?"

Hàn Hoán Chi bị từ này khơi gợi lòng tò mò, ông ta nhìn vào mắt Phương Thiệp Di: "Vậy thì sao?"

"Ta... có thể gặp bệ hạ không?"

Phương Thiệp Di đứng lên, rất trịnh trọng nghiêm túc hỏi một câu.

"Tại sao ngươi muốn gặp bệ hạ?"

Hàn Hoán Chi chậm rãi đi vài vòng quanh Phương Thiệp Di, vừa đi vừa nói: "Nếu không có lý do thì không dễ sắp xếp, ngươi lại không có lập công lớn gì đủ để gặp bệ hạ, người không có chuyện gì tuyệt đối quan trọng cũng không thể gặp bệ hạ."

"Thân phận sao?"

Phương Thiệp Di nói: "Nếu ta lấy thân phận phó chỉ huy sứ Thanh Nha Hắc Vũ cầu kiến hoàng đế bệ hạ Đại Ninh, bệ hạ có gặp ta không?"

"Quả nhiên là ngươi đến thừa nhận thân phận."

Hàn Hoán Chi khẽ thở dài: "Thẩm Lãnh nói nếu ngươi là mật điệp Hắc Vũ thì cũng là một mật điệp Hắc Vũ rất không điển hình, nhưng ta lại rất khó hiểu, ngươi là thủ lĩnh của tất cả mật điệp Hắc Vũ trong Đại Ninh, phó chỉ huy sứ Thanh Nha, con trai nguyên Bột Hải vương, tại sao ngươi lại tới Trường An thừa nhận thân phận?"

Phương Thiệp Di cười: "Bởi vì ta cũng là một kẻ điên, có thể cũng đạt đến hình lục giác."

Hàn Hoán Chi cười lắc đầu.

"Ta muốn hỏi ngươi, ngươi cầu kiến bệ hạ muốn nói gì? Bản thân ngươi cũng đã nói ngươi là một kẻ điên hình lục giác, lỡ như ngươi làm chuyện gì gây bất lợi cho bệ hạ, chẳng phải ta sẽ khó thoát tội sao?"

"Hàn đại nhân không nên không quyết đoán như vậy."

"Ta là thần tử."

Hàn Hoán Chi nói: "Ngươi nên hiểu."

"Hiểu, nếu ta giao trọn danh sách tất cả mật điệp Hắc Vũ trong Đại Ninh cho bệ hạ thì sao?"

Phương Thiệp Di hỏi.

Hàn Hoán Chi xoay người: "Chờ đó, ta đi thỉnh chỉ."

Hai canh giờ sau, Tứ Mao Trai.

Phương Thiệp Di vốn tưởng rằng hoàng đế sẽ ở trong cung Vị Ương, gã thật sự muốn xem thử cung Vị Ương ra sao? Đó là trung tâm quyền lực của Đại Ninh, đó là nơi thần bí thậm chí là thần thánh, gã hoàn toàn không có bất kỳ hứng thú nào đối với Hồng Cung Tinh Thành của Hắc Vũ nhưng lại tràn ngập tò mò đối với cung Vị Ương thành Trường An.

Ngự viên nơi bệ hạ ở nhìn có vẻ rất gần gũi với thiên nhiên, cây xanh tươi tốt, hoa bướm dập dờn, đi đến nơi này hoàn toàn không có áp lực gì, cho nên gã bỗng nhiên nảy sinh cảm giác hoàng đế bệ hạ của Đại Ninh là một người hướng tới tự do.

Không hiểu tại sao gã lại đột nhiên nghĩ tới điều này, ý nghĩ này xuất hiện trong lòng gã rất đột ngột.

Tất cả mọi người đều nghĩ hoàng đế nên ở trong cung Vị Ương túc mục uy nghiêm, nhưng có lẽ đối với hoàng đế mà nói nơi đó cũng quá áp lực. Đương kim bệ hạ Đại Ninh Lý Thừa Đường đã sáng tạo ra vô số kỳ tích, thậm chí có thể nói là thần tích, sức ảnh hưởng của ông ta làm sao chỉ dừng lại ở bên trong Đại Ninh?

Không nói khoa trương chút nào, ngay ở Hắc Vũ cũng có vô số người sùng bái Lý Thừa Đường.

Cường giả mãi mãi không thiếu người sùng bái.

Ban đầu lúc Phương Thiệp Di được huấn luyện ở Hắc Vũ đã không từng nghe người ta nhắc tới không chỉ một lần, người Hắc Vũ vừa hận lại vừa kính Lý Thừa Đường. Người trên thảo nguyên gọi Lý Thừa Đường là thiên khả hãn, người Tây Vực gọi Lý Thừa Đường là đại hoàng đế. Một người như vậy hẳn là vô địch, tịch mịch, cao cao tại thượng, quyền uy tuyệt đối, bễ nghễ thiên hạ.

Càng nghĩ như vậy Phương Thiệp Di càng cảm thấy hoàng đế bệ hạ Đại Ninh hướng tới tự do, nhưng mà ông ta là hoàng đế của Đại Ninh cho nên tự do lớn nhất mà ông ta có thể theo đuổi chính là chuyển từ cung Vị Ương đến ngự viên Tứ Mao Trai. Ở đây gần gũi với thiên nhiên hơn, là sự thỏa mãn lớn nhất mà bản thân Lý Thừa Đường hướng tới.

Làm hoàng đế thật không dễ dàng.

Trong lòng Phương Thiệp Di cảm khái một câu.

Khi đi đến cửa Tứ Mao Trai, Hàn Hoán Chi bảo gã chờ ở ngoài cửa, Phương Thiệp Di hơi khó hiểu hỏi: "Không trói ta lại sao?"

Hàn Hoán Chi quay đầu lại nhìn gã: "Tại sao phải trói ngươi lại?"

Phương Thiệp Di nói: "Kẻ điên, hình lục giác."

Hàn Hoán Chi mỉm cười nói: "Ngươi có từng nghe nói Sở Kiếm Liên không?"

Phương Thiệp Di gật đầu: "Có từng nghe nói, đệ nhất thiên hạ, người của Kiếm Môn Hắc Vũ tuy bề ngoài rất cao ngạo nhưng đối với Sở Kiếm Liên chỉ có sợ. Thanh Nha từng có ý định điều tra người này nhưng không điều tra được gì cả."

Hàn Hoán Chi nói: "Sở tiên sinh là hậu duệ hoàng tộc của tiền triều Sở quốc, ngươi vừa mới nói ông ta là thiên hạ đệ nhất kiếm khách cũng không quá, lúc bệ hạ thấy ông ta còn uống rượu trò chuyện với ông ta."

Phương Thiệp Di im lặng, suy nghĩ, đại khái là điểm mà hãn hoàng Hắc Vũ không bằng Lý Thừa Đường.

Hàn Hoán Chi bước nhanh vào cửa, vừa muốn khom người cúi đầu thì hoàng đế khoát tay nói: "Gọi người vào đi, khanh vừa mới tự ý thay trẫm khoác lác một phen, chặn cả đường lui của trẫm, nếu trẫm còn cho người trói hắn lại thì chẳng phải trẫm rất dối trá sao..."

Hàn Hoán Chi cười ngượng, nói: "Thần biết sai."

Hàn Hoán Chi vừa tới đã cố ý thông báo cho Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An biết, bây giờ hai vị môn thần này đã trái và bên phải đứng bên cạnh hoàng thượng, cho nên Hàn Hoán Chi mới tự tin như vậy.

Không bao lâu sau Phương Thiệp Di bước nhanh vào, sau đó khấu đầu đại lễ.

Hoàng đế nói: "Đứng lên nói chuyện đi."

Phương Thiệp Di vái lạy lần nữa rồi đứng dậy: "Tội nhân Phương Thiệp Di bái kiến bệ hạ."

"Ngươi tên thật là gì?" Hoàng đế hỏi.

Phương Thiệp Di lắc đầu: "Không nhớ nữa."

Khóe miệng hoàng đế hơi cong lên: "Rất tốt."

Ông ta hỏi: "Ngươi muốn gặp trẫm, ngoài việc muốn giao danh sách tất cả mật điệp Hắc Vũ cho trẫm ra, còn muốn nói gì nữa không?"

Phương Thiệp Di suy nghĩ một lát, cúi người nói: "Tội nhân biết Đại Ninh chưa từng đàm phán, nhưng tội nhân vẫn có một câu muốn nói với bệ hạ, đây không phải đàm phán mà là cầu xin, cầu xin của tội nhân..."

Sau khi nói xong câu này gã đứng dậy, người thẳng tắp.

"Những mật điệp đó đều là thủ hạ của tội nhân, tội nhân từng nghĩ vô số cách để giúp bọn họ tiếp tục ẩn nấp, ẩn nấp thật kỹ, để bọn họ không còn bị Hắc Vũ khống chế nữa, cách xa tranh đấu thị phi, cách xa sinh tử. Tuyệt đại bộ phận bọn họ đều là người bình thường, cũng muốn sống như một người bình thường hơn."

Phương Thiệp Di nói: "Sau đó tội nhân tỉnh ngộ ra, cho dù tội nhân có che giấu không được, không ai có thể mong ước xa vời rằng luôn trốn trong bóng tối mà vẫn có thể sống trong ánh sáng, đó là nghịch lý. Cách duy nhất có thể khiến cho bọn họ sống ngoài ánh sáng chính là bảo bọn họ đi đến dưới mặt trời. Đối với Đại Ninh mà nói, bệ hạ chính là mặt trời, bệ hạ ban ơn cho vạn vật, để cho bọn họ cũng cảm nhận được ơn huệ của bệ hạ."

Hoàng đế nhìn Thẩm Lãnh: "Nhớ, sau này nịnh hót là phải như vậy."

Thẩm Lãnh: "Bệ hạ thích nịnh bợ nhập khẩu ư? Dùng đồ trong nước không tốt sao?"

Hoàng đế: "Hửm?"

Thẩm Lãnh liền cúi đầu: "Thần biết tội."

Phương Thiệp Di ngây người nhìn quân thần bọn họ giao tiếp với nhau, điều này không giống với hoàng đế bệ hạ Đại Ninh vô cùng uy nghiêm trong lòng gã.

Hoàng đế cười nói: "Ngươi nói tiếp đi."

Phương Thiệp Di nói: "Tội nhân hy vọng bệ hạ có thể cho bọn họ một cơ hội sống sót, tội nhân bảo đảm bọn họ sẽ không làm bất cứ chuyện gì phá hỏng Đại Ninh nữa, bọn họ cũng là bất đắc dĩ thôi. Tội nhân đã viết hai bản dánh sách, một bản là danh sách những người chưa từng tham gia bất cứ nhiệm vụ mật điệp nào, một bản là danh sách những người đã từng tham gia nhiệm vụ, tùy bệ hạ xét tình hình xử lý. Tội nhân hy vọng bệ hạ có thể đặc xá miễn tội cho những người chưa từng tham gia nhiệm vụ."

Sau khi nói xong câu này gã thở hắt ra một hơi: "Tội nhân là thủ lĩnh của bọn họ, còn là con trai của Bột Hải vương, tội nhân biết nếu tội nhân còn sống thì bệ hạ sẽ không yên tâm, lần này tội nhân đến cầu kiến bệ hạ là muốn lấy cái chết của tội nhân đổi lấy mạng sống cho bọn họ."

Phương Thiệp Di lùi lại một bước, quỳ lạy lần nữa: "Xin bệ hạ khai ân."

Hoàng đế khẽ nhíu mày: "Ngươi muốn chết?"

"Tội nhân nên chết."

Phương Thiệp Di nói: "Nước mất nhà tan, tội nhân sống là tội nhân, tội nhân chết đi, đối với ai cũng tốt."

Gã đứng dậy lui về phía sau, đột nhiên quay phắt người lại lao nhanh ra ngoài, sau khi ra khỏi Tứ Mao Trai gã đâm đầu vào cây đại thụ ở ngoài cửa, tốc độ cực nhanh, thế đi mạnh mẽ.

Khoảnh khắc gã lao ra khỏi cửa, hai chân gã giẫm mạnh lên bậc thềm khiến phiến đá cứng chắc cũng vỡ nát, gã là một lòng muốn chết.

Bịch!

Gã đập đầu.

Bình Luận (0)
Comment