Phương Thiệp Di một lòng muốn chết. Nhìn gã có vẻ là một người tính cách khá cởi mở nhưng chỉ có bản thân gã mới biết trong lòng mình tích tụ bao nhiêu sầu khổ và áp lực.
Gã là con trai của Bột Hải vương. Bột Hải quốc bị Đại Ninh tiêu diệt, thậm chí quân Ninh cũng bắt đầu tiến hành tàn sát trong Bột Hải quốc giống như người Hắc Vũ bởi vì phản loạn liên tiếp. Sau khi Mạnh Trường An đến Bột Hải thì mức độ tàn sát còn lớn hơn, dữ dội hơn người Hắc Vũ rất nhiều.
Cho nên bất kể nói như thế nào Phương Thiệp Di cũng không nên khuất phục người Ninh, không nên khuất phục Ninh đế. Gã từng không chỉ một lần khuyên nhủ bản thân phải trả thù người Ninh, cho dù chỉ giết vài bách tính bình thường cũng xem như là trả thù.
Gã không ngừng khuyến khích bản thân nhưng sau đó mới phát hiện sâu thẳm trong lòng gã yếu đuối cỡ nào, gã không làm được.
Gã cảm thấy một đời của mình cho đến lúc này đều rất thất bại. Lúc trước phụ thân đưa gã tới Hắc Vũ, gã muốn đấu tranh nhưng thất bại. Gã tiếp nhận huấn luyện ở Hắc Vũ, bị Hắc Vũ yêu cầu cố gắng hết sức để phá hủy Ninh quốc, gã muốn đấu tranh nhưng cũng đã thất bại, cho nên gã thuận thế đến Đại Ninh, làm phó chỉ huy sứ Thanh Nha thì gã vẫn thất bại, bởi vì gã không có kế hoạch hành động cùng nhau.
Gã thất bại khi làm một hoàng tử, gã thất bại khi làm một thủ lĩnh, gã vẫn thất bại khi làm kẻ ẩn thân.
Trong Đại Ninh còn có ít nhất mấy ngàn người Bột Hải sinh sống, Phương Thiệp Di đã trù tính vô số lần, cuối cùng gã vẫn lựa chọn để cho những người này đều lộ ra ngoài ánh sáng.
Đó là cách duy nhất để bọn họ có thể sống tiếp như một người bình thường, thế nhưng gã không vượt được cửa ải của bản thân.
Gã là hoàng tử, là người đứng đầu, là một người Bột Hải, cho nên để cứu tất cả mọi người thì gã dứt khoát phải chết.
Gã lao đầu vào thân cây lớn bên ngoài Tứ Mao Trai, bởi vì gã dùng sức quá mạnh nên bậc thềm cũng bị gã giẫm vỡ.
Bịch một tiếng, gã đụng đầu lên thân cây nhưng cảm giác không hề cứng rắn.
Đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật một tay đẩy đỉnh đầu của Phương Thiệp Di, Không ngờ lực va chạm này lại đẩy ông ta lui về sau, hai chân để lại hai vệt dài trên mặt đất. Ông ta quay đầu lại nhìn, nhấc chân trái lên đá vào cây đại thụ ở phía sau, cây đại thụ lắc lư dữ dội, cả tán cây giống như sắp bị rơi xuống, lá cây đáng lẽ không nên rụng vào mùa này cũng bị rơi lả tả.
Phương Thiệp Di ngỡ ngàng ngẩng đầu lên nhìn, thấy một lão già hai bên tóc mai hoa râm đang đứng trước mặt gã. Gã vội vàng lui về phía sau: "Ta không làm ông bị thương chứ?"
Đạm Đài Viên Thuật cười: "Lần đầu tiên ta thấy người dùng sức lớn như vậy để đâm đầu vào cây chết. Ngươi đâm đầu như vậy thì cây cũng sẽ bị đâm đổ, may mà ta đã làm giảm lực độ của ngươi, nếu không thì cổ của ngươi cũng sẽ gãy rời."
Rắc...
Ầm...
Cái cây kia vẫn không chịu nổi, bị Đạm Đài Viên Thuật đạp một cước rồi đổ rầm xuống, tán cây khổng lồ đập xuống mặt đất, bụi bay mù mịt.
Vô số đại nội thị vệ từ chung quanh lao tới, đề phòng nhìn Phương Thiệp Di.
Hoàng đế đi từ Tứ Mao Trai ra nhìn cây đại thụ kia rồi lại nhìn Đạm Đài Viên Thuật: "Tính cho khanh."
Đạm Đài Viên Thuật: "..."
Tầm nhìn của hoàng đế chuyển sang Phương Thiệp Di, ông ta im lặng một lúc rồi nói: "Lòng khoan dung của trẫm không nhỏ hẹp như ngươi tưởng đâu."
Ông ta xoay người: "Vào đây."
Phương Thiệp Di vội vàng cúi đầu đi theo hoàng đế vào phòng. Cổ gã đau muốn chết, tuy rằng Đạm Đài Viên Thuật đã giảm bớt phần lớn lực độ của gã nhưng nơi yếu ớt như vùng cổ sao có thể không hề có vấn đề gì được?
Lúc này cổ gã đang bị lệch, phỏng chừng muốn giữ thẳng một lát cũng không được.
Hoàng đế trở lại Tứ Mao Trai ngồi xuống, nhìn hai bản danh sách Phương Thiệp Di đặt trên bàn, im lặng một hồi rồi nói: "Trẫm sẽ không trực tiếp hứa với ngươi, không truy cứu những người trong danh sách của ngươi là sai. Trẫm là đế vương, trẫm không thể phạm sai lầm vì lòng nhân từ của mình."
"Phủ Đình Úy sẽ điều tra kỹ những người này, nếu là ngươi chưa từng làm bất cứ chuyện gì nguy hại đến Đại Ninh, trẫm có thể cho bọn họ tự do, để cho bọn họ sống trong ánh sáng giống như ngươi nói, nhưng chỉ cần từng làm việc, từng có lỗi, sau khi phủ Đình Úy điều tra rõ ràng xong thì nên xử phạt thế nào thì vẫn phải xử phạt như thế, nên đi đày thì đi đày, nên sung quân thì sung quân, nên chém đầu thì chém đầu."
Hoàng đế dừng lại một chút rồi nói: "Cho nên cái chết của ngươi không đổi được sự bình yên vô sự cho tất cả mọi người."
Phương Thiệp Di lại quỳ rạp xuống đất: "Tội nhân không phải muốn đổi sự bình yên cho mọi người, như lời bệ hạ nói, chỉ cần có thể cho phần lớn mọi người tiếp tục sống bình thường là được rồi. Năm đó bọn họ bị Hắc Vũ phái đến Đại Ninh cũng là bất đắc dĩ, bọn họ đều không phải là người có thể quyết định được cuộc đời của mình. "
"Ngươi thì sao?"
Hoàng đế nhìn vào mắt Phương Thiệp Di hỏi: "Ngươi có thể quyết định cuộc đời của mình không?"
"Tội nhân... Không thể."
"Quả thật ngươi không thể."
Hoàng đế nói: "Ngươi đã phá hủy cây đại thụ mà trẫm thích nhất..."
Ông ta còn chưa nói xong Thẩm Lãnh đã thầm thở dài. Hắn không khỏi nhớ đến cách đây không lâu hoàng đế nói ba người hắn, Mạnh Trường An và Trần Nhiễm đã nhổ không ít cỏ dại mà hoàng đế thích nhất trong nông trường hoàng gia.
Muốn trừ tiền mà lại ngang nhiên vu oan như vậy?
Nhưng đây không phải là mong muốn bình thường mà là ước muốn của hoàng đế.
Hoàng đế tiếp tục nói: "Ngươi đụng gãy cây đại thụ mà trẫm thích nhất, còn giẫm hỏng bậc thềm của trẫm, ngươi không nên đền tiền sao? Cây đại thụ đó có ít nhất hơn trăm năm lịch sử, định giá một trăm lượng cũng không nhiều, chất liệu đá của bậc thềm không tệ, định giá năm mươi lượng cũng không phải là nhiều."
Hoàng đế nói: "Cho nên, là người tiến cử, người bảo lãnh của gã, Thẩm Lãnh, lát nữa nhớ đi nộp phạt."
Thẩm Lãnh: "????"
Phương Thiệp Di: "?????"
Hoàng đế im lặng một lúc rồi nói: "Thật ra dựa theo luật lệ của Đại Ninh, tất cả mật điệp Bột Hải đều đáng chết, những chuyện này đều có viết rõ trong luật pháp, mặc kệ có làm chuyện ác hay không đều phải xử tử theo luật pháp. Không phải ngươi muốn trao đổi sao? Lấy mạng của ngươi để đổi lấy mạng của bọn họ, trẫm sẽ đổi cho ngươi một cách khác."
Hoàng đế đứng dậy chậm rãi đi đến trước mặt Phương Thiệp Di, Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đồng thời tiến lên bước muốn che trước người hoàng đế nhưng ông ta lại khoát tay, cúi người đỡ Phương Thiệp Di dậy: "Suy nghĩ của ngươi là muốn dùng cái chết của ngươi để đổi lấy mạng sống của bọn họ nhưng vậy chẳng phải là trẫm thiệt sao? Trẫm chưa từng làm chuyện bị thiệt bao giờ."
Phương Thiệp Di nói: "Xinbệ hạ chỉ rõ, chỉ cần tội nhân có thể làm được."
"Ngươi sống đi, ngươi sống có tác dụng, coi như là nợ trẫm, ngươi làm công cho trẫm, làm việc vì trẫm. Ngươi suy nghĩ cho thật kỹ, ngươi dùng tính mạng của ngươi để đổi lấy mạng sống của một đám người, trẫm phá hỏng luật pháp của Đại Ninh vì một người chết, chuyện như vậy thì trẫm bị thiệt cỡ nào chứ?"
Ông ta xoay người đi trở về chỗ bàn sách: "Nếu Thẩm Lãnh và Hàn Hoán Chi đã tiến cử ngươi tới gặp trẫm thì tự ngươi chọnmột, là đi theo Thẩm Lãnh đến đông cương, hay đi theo Hàn Hoán Chi đến phủ Đình Úy. Chỉ có điều như thế này, trong vòng năm năm, mặc kệ ngươi làm tốt cỡ nào, ngươi lập được công lao lớn cỡ nào, trẫm cũng không thưởng cho ngươi, ngươi cũng sẽ không vì thế mà được thăng chức. Sau năm năm nếu ngươi vẫn muốn làm tiếp thì trẫm sẽ luận công ban thưởng, nếu ngươi không muốn làm tiếp, đến lúc đó ngươi còn muốn chết thì trẫm cũng sẽ không ngăn cản ngươi nữa."
Phương Thiệp Di do dự một lát, cúi đầu nói: "Tội nhân tuân chỉ."
Đạm Đài Viên Thuật không nhịn được cười nói: "Thật tốt."
Hoàng đế nhìn ông ta một cái: "Sao khanh lại vui như thế? Là bởi vì khanh cũng thấy hắn là một lương tài sao?"
"Thần vui là vì bệ hạ nói cây đại thụ kia do Thẩm Lãnh trả tiền, không tính cho thần nữa..."
Hoàng đế: "..."
Thẩm Lãnh: "Đúng vậy, vừa rồi ở bên ngoài không phải bệ hạ nói cái cây này tính cho đại tướng quân sao?"
Hoàng đế gật đầu: "Đúng, trẫm từng nói tính cho ông ta, khanh đền tiền, cây thì tính cho ông ta. Sau khi lôi cây bán được bao nhiêu tiền đều thuộc về Đạm Đài."
Đạm Đài Viên Thuật khom người cúi đầu: "Bệ hạ anh minh."
Thẩm Lãnh thấy Phương Thiệp Di nhìn về phía mình, hắn khoát tay nói: "Ngươi đừng nhìn ta, ta không cần ngươi đâu. Ngươi làm năm năm cũng không có bổng lộc gì, ta lấy gì để trừ tiền chứ? Ngươi đến chỗ Hàn đại nhân ăn nhờ ở đậu là được rồi, bên ông ta ăn ngon."
Phương Thiệp Di nói: "Ta không thích hợp ở phủ Đình Úy."
Thẩm Lãnh: "Không, ngươi thích hợp."
Hoàng đế hỏi Phương Thiệp Di: "Vậy là ngươi muốn đi thủy sư đông cương?"
Phương Thiệp Di nói: "Thật ra tội nhân không nên đi chỗ nào hết. Nếu đến phủ Đình Úy có thể sẽ tiết lộ cơ mật luật pháp, đi thủy sư cũng có thể tiết lộ cơ mật quân vụ, nếu tội nhân không chết thì tốt hơn, nên bị giam giữ mới đúng."
Thẩm Lãnh nói: "Bệ hạ, ý của hắn là không muốn làm gì chỉ muốn ăn nhờ ở đậu thôi."
Hoàng đế hỏi: "Vậy khanh nghĩ nên thế nào?"
Thẩm Lãnh: "Tên lệch cổ này quả nhiên người đã xấu mà còn tưởng bỏ, thần quyết định mang hắn đi thủy sư."
Hoàng đế gật đầu, sau đó nhìn về Phương Thiệp Di: "Ngươi có cách gì để tập hợp tất cả người của ngươi lại không, cố gắng bớt việc một chút, phủ Đình Úy còn phải điều tra vụ án khác nữa. Không lâu nữa Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An sẽ trở về đông cương, trước khi hai người bọn họ về đông cương, ngươi giúp đỡ phủ Đình Úy làm xong chuyện này. Còn về việc ăn uống đi lại, mỗi một hành động của ngươi đều do Thẩm Lãnh quản lý."
Thẩm Lãnh: "?"
Phương Thiệp Di cúi đầu nói: "Nếu tội nhân triệu tập bọn họ đến Trường An, bọn họ đều sẽ có điều kiêng kỵ, thần sẽ viết rõ địa chỉ của bọn họ sau đó mời quan viên địa phương giúp đỡ điều tra."
"Cũng được."
Hoàng đế gật đầu: "Tất cả các khanh lui ra đi, Lại Thành ở lại."
Tất cả mọi người đều khom người lui ra khỏi Tứ Mao Trai, Lại Thành cúi người nói: "Bệ hạ đặc xá cho Phương Thiệp Di, chiêu cáo thiên hạ, tất cả mật điệp mang tịch Bột Hải đều sẽ không còn băn khoăn nữa, như vậy thì xem như đã có thể quét sạch tất cả tai họa mật điệp trong Đại Ninh rồi."
Hoàng đế gật đầu: "Trẫm là vì dự định này nên mới đặc xá cho hắn, gã sẽ không chết nếu không có tội, lẻn vào Đại Ninh chính là tội chết nhưng một người nếu sống mà có ích hơn chết thì hà tất phải khiến hắn chết.
Hoàng đế nói: "Trẫm bảo khanh ở lại không phải vì chuyện của Phương Thiệp Di, cũng không tính là chuyện lớn gì, trẫm chỉ muốn hỏi khanh chuyện liên quan đến hải chiến đông cương, các bộ đã chuẩn bị như thế nào rồi?"
"Bẩm bệ hạ."
Lại Thành trả lời: "Các khoản tiền, lương thảo, vật tư do Hộ bộ cấp phát đều đã bắt đầu lên đường vận chuyển, chuyến sớm nhất phỏng chừng đã đến đông cương rồi, vật tư đến sau, chậm nhất thì nửa năm sẽ vận chuyển đến đông cương. Binh bộ phối hợp với hai vệ chiến binh Liêu Bắc đạo và Liên Sơn đạo, chờ sau khi vật tư của Hộ bộ đến sẽ lập tức phát xuống, trong vòng một tháng sẽ đến đại doanh thủy sư đông cương."
Hoàng đế gật đầu: "Trận chiến đầu tiên tất nhiên là ở trên biển, hai vệ chiến binh Liêu Bắc đạo và Liên Sơn đạo cộng lại có gần mười vạn binh lực, Đao Binh đông cương, chiến binh thủy sư, tổng cộng có hai mươi lăm vạn, trận chiến đầu tiên như vậy là đủ rồi."
Lại Thành nói: "Bệ hạ... vẫn là muốn đi đông cương sao?"
"Không đi."
Hoàng đế lắc đầu: "Tâm tư của trẫm có bốc đồng hơn nữa cũng không thể lấy giang sơn xã tắc ra làm trò đùa, Trường Diệp vẫn chưa đủ để ổn định Trường An, trẫm định để cho nó rèn luyện thêm một thời gian nữa."
Lại Thành loáng thoáng nghe ra được điều gì đó từ giọng điệu của hoàng đế cho nên hỏi dò một câu: "Bệ hạ, người không đi hải chiến đông cương, có phải làmuốn rời Trường An vào lúc khác không?"
"Trẫm sẽ không trả lời khanh."
Hoàng đế cười, có vẻ hơi xảo quyệt.
Lại Thành lại hỏi dò một câu: "Bệ hạ muốn bắc chinh lần thứ hai?"
Hoàng đế liếc mắt nhìn ông ta: "Có phải khanh muốn ép trẫm giết khanh diệt khẩu không?"
Lại Thành khom người cúi đầu nói: "Thần khôngnói gì cả, thần cũng không đoán được gì cả."
Hoàng đế nhắm mắt lại, thở mạnh một hơi rồi nói: "Sau khi đánh xong hải chiến đông cương, trợ thủ cuối cùng của người Hắc Vũ cũng không còn nữa..."