Hoàng đế nói xong câu này lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Lại Thành nhìn bóng lưng của hoàng đế dường như nhìn thấy một ngọn núi cao, một ngọn núi cao khiến người ta vĩnh viễn không nhìn thấy đỉnh. Ông ta đứng ở nhân gian nhưng đã sớm chịu cảnh cô đơn khi đứng trên đỉnh quyền lực.
Ông ta không phải núi cao, cũng không phải đứng trên vai người khổng lồ, bản thân bệ hạ chính là một người khổng lồ.
Rất nhiều năm trước lão viện trưởng đã từng nói với Lại Thành, trên thế giới này tầm nhìn của người với người không giống nhau. Lúc đó Lại Thành nghĩ lão viện trưởng muốn nói đến học thức phẩm vị của người với người không giống nhau cho nên tầm nhìn tất nhiên sẽ khác nhau, nhưng mà sau này ông ta mới hiểu ra tầm nhìn mà lão viện trưởng nói chính là tương lai.
Ai cũng đều tràn ngập tò mò đối với tương lai, muốn biết rốt cuộc tương lai là thế giới ra sao?
Bởi vì con người tò mò về tương lai cho nên sinh ra không ít thứ huyền diệu không giải thích được, ví dụ như bói quẻ, ví dụ như xem tướng bói chữ, ví dụ như chiêm tinh.
Trên thế giới này tuyệt đại bộ phận mọi người đều là người bình thường, bọn họ đang đợi tương lai đến, sống cuộc sống rất đỗi bình thường, nghênh đón những một ngày mai không biết trước.
Một bộ phận người khác lại bước lên bục cao, bọn họ dựa vào học thức và khả năng của bản thân để phỏng đoán tương lai, mà đối với bọn họ tương lai vẫn là điều không biết.
Bệ hạ thì khác.
Bệ hạ đang cố gắng hết sức để kiểm soát tương lai, mỗi một bước phát triển của Đại Ninh đều là bệ hạ đang kiểm soát tương lai. Ba mươi năm trước bệ hạ nói phải khiến người Hắc Vũ cúi cái đầu cao quý của bọn họ trước mặt người Ninh. Khi đó cùng lắm mọi người chỉ cảm thấy bệ hạ là một người có lý tưởng cao, bọn họ nghĩ đó chỉ là một câu khẩu hiệu.
Nhưng mà bây giờ người Hắc Vũ đã cúi đầu, thậm chí khom lưng trước mặt người Ninh.
"Trong xương tủy người Hắc Vũ có sự bất khuất."
Hoàng đế quay đầu lại nhìn Lại Thành một cái: "Lại Thành, khanh có biết lai lịch của Hắc Vũ không?"
Lại Thành cúi đầu nói: "Thần biết."
Ông ta trả lời: "Hơn một ngàn năm trước đế quốc Mông càn quét thiên hạ, đầu tiên đã đánh bại vương triều Đại Chu của Trung Nguyên, sau đó càn quét thẳng về phía bắc. Khi đó Hắc Vũ vẫn là một địa vực khổng lồ nhưng rất tán loạn, vô số tiểu quốc cùng tồn tại, bọn họ không cản được thiết kỵ của đế quốc Mông, thế nhưng chính bởi vì sự cường đại của đế quốc Mông đã khơi dậy sự bất khuất của người Hắc Vũ."
Hoàng đế gật đầu: "Thiết kỵ của đế quốc Mông không tiêu diệt được Hắc Vũ nhưng lại khiến cho người Hắc Vũ đoàn kết hơn bao giờ hết. Sai lầm lớn nhất mà đế quốc Mông phạm phải chính là cho rằng bọn họ đã khiến người Hắc Vũ sợ hãi không dám phản kháng. Trên thế giới này không có không dám phản kháng, chỉ là vẫn chưa tới lúc."
"Sự đoàn kết hơn bao giờ hết của Đại Ninh cũng là vì ở trong tình hình nguy hiểm như thế. Sở quốc sắp bị diệt, Hắc Vũ xuôi nam, Trung Nguyên có thể hứng chịu tai kiếp ngàn năm không gặp, chính vào lúc đó người Trung Nguyên đã tỉnh ngộ, bọn họ đã đánh người Hắc Vũ trở về dưới sự dẫn dắt của Thái Tổ hoàng đế. Nếu không đánh người Hắc Vũ trở về thì Trung Nguyên sẽ ra sao?"
Hoàng đế thở dài, nói: "Đó chính là thời kỳ đầu đế quốc Mông thống trị Hắc Vũ... Trải qua trăm năm, người Hắc Vũ mới đánh bại đế quốc Mông, mà nếu Trung Nguyên cũng gặp phải tai kiếp trăm năm như vậy, bây giờ làm sao có thể có Đại Ninh thịnh thế."
Ông ta xoay người đi trở lại bên bàn ngồi xuống, dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Lịch sử đã không chỉ một lần nói với chúng ta rằng nếu cho kẻ thù cơ hội hồi phục, kẻ thù sẽ hung hăng cắn ngươi một miếng."
Lại Thành cúi đầu nói: "Người Hắc Vũ sẽ nghĩ hết mọi cách để khôi phục quốc lực, bọn họ cũng biết Đại Ninh sẽ không cho bọn họ nhiều thời gian để phục hồi."
"Sách lược trẫm lập ra lúc đầu là khiến người Hắc Vũ hoàn toàn khom lưng khi trẫm còn tại vị. Trẫm đã hoàn thành mục tiêu này, nhưng đó là mục tiêu trẫm lập ra từ ba mươi năm trước. Thế giới đang thay đổi, mục tiêu cũng sẽ thay đổi, khi đó trẫm nói sẽ tiếp tục đánh Hắc Vũ, Đại Ninh có thể ngẩng đầu trăm năm, bây giờ điều trẫm muốn là tiêu diệt Hắc Vũ, Đại Ninh sẽ có thể độc bá trăm năm."
"Người Trung Nguyên xưa nay đều quá chú ý đến quy định, lễ nghi, nhân nghĩa đạo đức... Cho nên nhìn chung hơn hai ngàn năm lịch sử Trung Nguyên vẫn luôn bị người bên ngoài không ngừng bắt nạt, luôn bị sỉ nhục, bị đánh, sau đó chúng ta đánh trả lại thì được ca ngợi, đây là vui buồn lẫn lộn... Trẫm không thích như vậy."
"Tại sao người Trung Nguyên luôn như vậy?"
Hoàng đế nói: "Bị người khác bắt nạt rồi mới đánh trả lại, lịch sử đã ghi chép rất nhiều về chuyện này. Bị người khác bắt nạt rồi nói một câu "ta không chấp nhặt với loại người man rợ như ngươi", đây mới là chuyện thường thấy... Chúng ta tự xưng là một bang lễ nghi nhưng lại chịu hết mọi nhục nhã."
Hoàng đế lắc đầu: "Bắt đầu từ khi Trung Nguyên có nền văn minh, tổ tiên vẫn luôn nói với chúng ta rằng không thể bắt nạt người khác, bắt nạt người khác là không đúng. Trẫm thì nghĩ ngoài Trung Nguyên ra, tổ tiên của những nền văn minh khác nhất định không dạy con cháu đời sau của bọn họ như vậy."
Lại Thành nhất thời không biết tiếp chuyện như thế nào, bởi vì tuy bệ hạ nói hơi cực đoan nhưng lịch sử quả thật như vậy. Nền văn minh Trung Nguyên xưa nay luôn nói không bắt nạt người khác, một câu "người không phạm ta ta không phạm người" đã nói lên hết thảy.
Mà câu nói tiếp theo được ca tụng suốt hai ngàn năm thật ra cũng không có bá khí gì đáng nói, câu nói tiếp theo là "nếu người phạm ta ta tất sẽ phạm người", không bá khí, thật sự không bá khí.
Hoàng đế thở hắt ra một hơi rồi nói: "Ta không phạm người, bọn họ sẽ mừng thầm chứ gì."
Ông ta im lặng một hồi rồi nói: "Đây cũng là lý do tại sao trẫm phải tập trung phát triển thủy sư. Thế giới không nhỏ như vậy, không phải chỉ có Đại Ninh và Hắc Vũ, thủy sư viễn dương là tìm hiểu thế giới này."
Lại Thành gật đầu, như có điều suy nghĩ.
Hắc Vũ, Tinh Thành.
Nguyên Phụ Cơ ngồi trên ngai vàng tượng trưng cho quyền uy tuyệt đối đó trông giống như đang ngẩn người, thế nhưng hắn ta làm gì có thời gian mà ngẩn người, hắn ta biết rõ mình đang ở vị trí nào, ở trong thời đại nào.
Hắn ta đứng trên một điểm cong. Hắn ta đứng vững thì nền văn minh của giang sơn này tiếp tục kéo dài. Hắn ta bị đánh ngã thì có thể đoán được không quá một trăm năm người Hắc Vũ sẽ quên chữ viết của mình, lịch sử của mình, bọn họ sẽ viết chữ của người Ninh, nói tiếng của người Ninh.
"Đại vương."
Tể tướng mới nhậm chức Hoa Mộc Lê khẽ gọi hắn ta một tiếng.
Tể tướng cũ Yết Mã Tô bị giết ở Kiếm Môn, những đệ tử Kiếm Môn điên cuồng đó dùng cự kiếm của bọn họ chém giết trong Tinh Thành máu chảy thành sông, mà bọn họ chỉ là một thanh đao của Nguyên Phụ Cơ mà thôi. Nguyên Phụ Cơ rất rõ giới hạn đó là gì cho nên hắn ta đã lợi dụng Kiếm Môn một cách hoàn mỹ, thế nhưng hắn ta không dám đối kháng với cả tộc Quỷ Nguyệt.
Thật ra sách lược của hắn ta là do Hoa Mộc Lê chỉ dạy, thủ đoạn mà người Trung Nguyên đã dùng rất nhiều lần, viễn giao cận công (1).
Chỉ là hắn ta dùng biện pháp ràng buộc lẫn nhau giữa quốc gia với quốc gia để áp dụng cho tộc Quỷ Nguyệt. Hắn ta kết giao với các quý tộc Quỷ Nguyệt ở bên ngoài Tinh Thành, hứa cho bọn họ địa vị trong triều đình, quyền lợi, hứa cho bọn họ tương lai, sau khi có được sự ủng hộ của những quý tộc này, hắn ta lại giết hết sạch những quý tộc Quỷ Nguyệt ở bên cạnh.
Cũng là để ràng buộc lẫn nhau, hắn ta thiết lập hai thừa tướng tả hữu trong triều, tả thừa tướng Hoa Mộc Lê là thân tín của hắn ta, hữu thừa tướng Khắc Đa Phu là đại diện của tộc Quỷ Nguyệt.
Hoa Mộc Lê kéo hắn ta ra khỏi vòng suy nghĩ, Nguyên Phụ Cơ nghiêng đầu nhìn y: "Sao vậy?"
"Loan Lộ Sơn phái người gửi tin về báo đã tìm được đường vượt qua Long Sơn, hắn đang chuẩn bị quân đội. Nhóm binh lực đầu tiên xuất chinh có khoảng tám ngàn người nhưng Long Sơn hiểm ác, hắn phỏng đoán sau khi vượt qua Long Sơn có thể sẽ hao tổn một phần tư binh lực, theo tin tức của thám báo gửi về, sát sườn bên kia Long Sơn là một thành bang tên Phả Lam, chắc hẳn là không khó đánh."
Nguyên Phụ Cơ gật đầu: "Khanh phái người báo cho Loan Lộ Sơn biết, ta cho hắn quyền lực lớn nhất, hắn có thể tự quyết định ở bên ngoài."
Hoa Mộc Lê vâng một tiếng: "Còn việc nữa là Hiếu Tức đại nhân đã sắp đến bắc cương Ninh quốc rồi, không lâu sau ông ta sẽ có thể gặp bắc cương đại tướng quân Võ Tân Vũ của Ninh quốc."
"Người Ninh..."
Nguyên Phụ Cơ thở dài: "Trong lịch sử tổ tiên của chúng ta cũng không ép người Hắc Vũ đến mức này."
Tổ tiên mà hắn ta nói chính là đế quốc Mông.
Nguyên Phụ Cơ đứng dậy, vừa đi vừa nói: "Tổ tiên của chúng ta khiến người Hắc Vũ thần phục nhưng lại khinh thường người Hắc Vũ tận xương tủy. Bọn họ nghĩ người Hắc Vũ chỉ là cừu hai chân (2)...Đó là sai lầm lớn mà tổ tiên chúng ta đã phạm phải, cho nên vừa nãy ta còn nghĩ nếu người Ninh đánh đến Tinh Thành, Hắc Vũ tuyên bố diệt quốc, cách làm của người Ninh có giống với cách làm của tổ tiên chúng ta không?"
Hoa Mộc Lê thở dài: "Tổ tiên của chúng ta đâu có cách làm nghiêm chỉnh gì, sau khi chiếm lĩnh được vùng đất rộng lớn này, cách làm của tổ tiên chỉ là không nghe lời thì đánh, không nghe lời thì giết, cho nên ngược lại còn không ngừng xảy ra phản loạn. Nếu người Ninh đến đây, bọn họ sẽ xóa bỏ nền văn minh, e rằng việc đầu tiên bọn họ làm sẽ phế bỏ chữ viết của Hắc Vũ và các tộc, chỉ cho học văn hóa của người Ninh. Như vậy thì trăm năm sau, nơi này cũng sẽ thật sự trở thành đất của người Ninh, người ở đây cũng sẽ thật sự trở thành người Ninh."
Nguyên Phụ Cơ gật đầu: "Cho nên ta vẫn luôn sợ, sợ ta là tội nhân... Lúc tổ tiên của chúng ta thống trị Hắc Vũ, người Hắc Vũ cũng không hề nghĩ sẽ vượt qua Long Sơn, mà bây giờ chúng ta lại không thể không gửi gắm hy vọng vào thế giới bên ngoài Long Sơn."
Hoa Mộc Lê hỏi dò một câu: "Đại vương, có phải cũng nên chuẩn bị, nếu người Ninh còn có bắc phạt lần thứ hai, chúng ta sẽ di dời phần lớn thực lực ra ngoài Long Sơn không?"
Nguyên Phụ Cơ nhìn y một cái, không trả lời.
"Thần chỉ nghĩ là không nên giữ giang sơn cho người Hắc Vũ."
Hoa Mộc Lê nói: "Người Quỷ Nguyệt không thể nào thật sự thần phục đại vương, bọn họ cũng không thể để chuyện như một ngàn năm trước bị tổ tiên chúng ta thống trị xảy ra. Bây giờ những quý tộc thần phục đại vương đó chắc chắn đang âm thầm trù tính làm thế nào để lật đổ đại vương, cho nên chi bằng chúng ta nhân luics trong tay nắm trọng quyền, đi sáng tạo thiên hạ của riêng chúng ta."
Y chỉ về hướng tây bắc nói: "Thế giới bên ngoài Long Sơn."
"Ta biết suy nghĩ của khanh."
Nguyên Phụ Cơ lắc đầu: "Nhưng ta vẫn muốn liều một chút."
Tay hắn ta nắm tay vịn của ngai vàng: "Tổ tiên chúng ta từng vấp ngã ở nơi này, dẫn đến đế quốc đỉnh cao thiên hạ sụp đổ, nếu ta có thể đánh bại Lý Thừa Đường... ta sẽ trở thành người vượt qua tổ tiên."
Bộp một tiếng.
Hắn ta vỗ thật mạnh lên tay vịn.
"Phát triển ra bên ngoài Long Sơn là cách nghĩ thỏa hiệp, là trốn tránh, là cảm thấy bản thân mình bất lực, việc ta muốn làm nhất là đánh bại người Ninh. Quốc đô trong lý tưởng của ta cũng không phải Tinh Thành mà là Trường An, tổ tiên của chúng ta trước giờ cũng chưa từng chính thức làm chủ Trung Nguyên..."
Hắn ta thở dài một hơi: "Ta muốn thử."
Hắn ta nhìn Hoa Mộc Lê: "Nếu không có gì bất ngờ, Lý Thừa Đường tất nhiên sẽ có lần bắc phạt thứ hai, bởi vì ông ta đã nhìn thấy cơ hội hoàn toàn đánh bại người Hắc Vũ. Người như ông ta muốn làm thiên cổ nhất đế, muốn làm thiên hạ đệ nhất..."
Hắn ta dừng lại một chút, siết chặt nắm tay.
"Nhưng người quá tự đại sẽ có sơ hở, người Ninh không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài, một lần thất bại thảm bại là có thể khiến người Ninh lộ nguyên hình. Sự kiêu ngạo mà người Ninh thể hiện ra ngoài chỉ là biểu hiện giả dối, mấy ngàn năm nay có lúc nào người Trung Nguyên không khúm núm? Có lúc nào bọn họ không yếu đuối dễ bắt nạt?"
"Năm đó tổ tiên của chúng ta đã từng bắt nạt bọn họ, bây giờ chờ bọn họ phạm sai lầm, chúng ta sẽ đánh bọn họ trở lại nguyên hình!"
Nguyên Phụ Cơ vung nắm đấm lên: "Lý Thừa Đường!"
Khuôn mặt hắn ta trở nên dữ tợn.
"Ta và ông ta đều đứng trên vai người khổng lồ, tại sao phải sợ ông ta?"
(1) viễn giao cận công: liên lạc với quốc gia ở xa, tấn công quốc gia ở gần. Đây là một kiểu sách lược ngoại giao và quân sự của nước Tần thời Chiến quốc.
(2) cừu hai chân: ý chỉ người bị lấy làm thức ăn.