Phủ Đình Úy.
Phương Bạch Kính đặt một bản hồ sơ lên bàn, lui lại một bước đứng nghiêm nói: "Lần này chắc hẳn Vũ Văn Tiểu Sách đã trốn thật rồi. Người của chúng ta đã tìm hết tất cả thuyền trên sông Nam Bình đã nhưng chẳng có manh mối gì. Cho dù hắn không đi đâu cả, chỉ vào núi Thanh Tuyển, dãy núi dài hai ngàn dặm, muốn lôi hắn ra cũng khó."
Hàn Hoán Chi gật đầu: "Đại Ninh quá lớn, nếu trong tay một người không thiếu tiền, không thiếu vật tư, không thiếu trợ thủ, muốn tìm một chỗ ẩn nấp để không bị người khác phát hiện thì quả thực không dễ tìm."
Phương Bạch Kính nói: "Người này rất có khả năng có một chỗ ẩn nấp như vậy ở trên núi Thanh Tuyển. Bây giờ bốn đạo Kinh Kỳ đạo, Liêu Bắc đạo, còn có Giang Nam đạo và Liên Sơn đạo đều đang điều tra triệt để, hơn nữa không chỉ là điều tra người mà còn điều tra sổ sách. Theo thông tin gửi đến Trường An, quả thực hàng năm Vũ Văn Tiểu Sách đều có đi lại ở bốn đạo này, cho dù không phải đích thân hắn đi thì cũng có thủ hạ của hắn đi lại."
Hàn Hoán Chi hỏi: "Bọn họ có rất nhiều tiền?"
"Nhiều hơn mức bình thường."
Phương Bạch Kính nói: "Trước đây chúng ta đã bị Vũ Văn Tiểu Sách lừa. Sau khi hắn chế tạo vụ án phiếu hào Thiên Cơ ở quận Trọng An, ban đầu chúng ta nghi ngờ là bọn họ đã đến đường cùng nên mới gây ra vụ án lớn như vậy."
"Tuy nhiên trên thực tế sau khi liên hợp điều tra bốn đạo, từ sổ sách của một số thương hành đã phát hiện ra vấn đề, Vũ Văn Tiểu Sách bọn họ vẫn luôn làm buôn bán, hơn nữa còn buôn bán rất nhiều thứ, thứ gì có thể kiếm được tiền thì làm thứ đó, nhưng mà bạc của bọn họ lại không gửi vào bất cứ tiền trang phiếu hào nào."
"Lượng lớn hiện ngân bị trôi mất?"
"Đúng."
Phương Bạch Kính nói: "Chính là nhúng tay vào phương diện này mới mới điều tra được manh mối. Bọn họ kiếm tiền không gửi vào phiếu hào tiền trang, điều này khiến cho một số bạc nhất định không lưu thông nữa. Nếu chuyện này xảy ra liên tục ở cùng một nơi mới có phản ứng, mà bọn họ làm ăn rất quỷ quyệt, đi lại khắp bốn đạo, quan trọng hơn là việc buôn bán của bọn họ làm rất bí mật."
Phương Bạch Kính nói tiếp: "Bọn họ thường lấy danh nghĩa của một thương hành nào đó đi buôn bán, đồ qua tay sẽ bán cho thương hành này để lấy giá chênh lệch."
"Ví dụ như bọn họ thu mua tơ tằm ở Giang Nam. Bọn họ lấy danh nghĩa của thương hành Đằng Vận thu mua lượng lớn tơ tằm của mấy huyện ở Giang Nam đạo, sau đó mỗi nửa cân nâng giá lên một chút rồi bán lại cho thương hành Đằng Vận. Các bách tính tưởng rằng tơ tằm của bọn họ được thương hành Đằng Vận thu mua trực tiếp, còn thương hành Đằng Vận thì tưởng rằng mình cũng tiết kiệm được tiền."
Hàn Hoán Chi ừ một tiếng: "Đã điều tra thương hành Đằng Vận chưa?"
"Điều tra rồi, bọn họ rất sạch sẽ, chỉ là bị lợi dụng thôi."
Hàn Hoán Chi ừ một tiếng, ông ta im lặng một lát rồi hỏi: "Có tin gì của Nhiếp Dã không?"
"Không có."
Phương Bạch Kính nói: "Hắn vào núi rồi, đâm đầu vào đó thì không ở mấy tháng là không ra được."
Hàn Hoán Chi gật đầu: "Ngươi đến chỗ Thẩm Lãnh một chuyến, ta muốn mượn một người của hắn."
Phương Bạch Kính: "Phương Thiệp Di đó?"
"Đúng."
Hàn Hoán Chi nói: "Người này nếu để đó không dùng thì quá đáng tiếc, bảo hắn đi tìm Nhiếp Dã."
Yên Sơn.
Bốn gã thám báo đi trong núi, bọn họ dừng lại ở những vị trí khác nhau. Không thể nghi ngờ bốn vị trí này đều là những điểm quan sát tốt nhất, bốn phía đều nằm trong tầm quan sát của bốn vị trí này.
Mà ở chính giữa bốn vị trí này còn có một gã thám báo. Hắn ta chịu trách nhiệm quan sát ở giữa, vị trí nào xảy ra vấn đề thì hắn đều có thể biết ngay lập tức.
Đội thám báo năm người này đã lần mò về phía trước khoảng hai mươi dặm, đường núi khó đi, hai mươi dặm phải tốn thời gian hơn nửa ngày.
Đúng lúc này một trong năm gã thám báo ra dấu tay, bốn người còn lại nhanh chóng đến gần chỗ hắn ta, trong đó một người chạy tới chỗ canh phòng trên cao với tốc độ nhanh nhất, bốn người còn lại thì ngồi xổm xuống ngay chỗ đó...
"Dấu chân, còn có cái này..."
Một gã thám báo chỉ vào dấu vết mờ mờ trên tảng đá: "Có người nghỉ chân ở đây, chắc chắn là đã hút thuốc ở đây, sau đó gõ lên tảng đá..."
Đội chính gật đầu nhìn về phía thủ hạ đang ở chỗ cao, người kia lắc đầu ra hiệu không phát hiện được gì.
"Có lẽ chỉ là thợ săn vào núi săn bắn, nghỉ chân ở chỗ này."
"Không đúng, thợ săn sẽ không vào sâu như thế này, và còn cố ý xóa dấu chân của mình. Dọc đường đuổi đến đây, người này chỉ để lại tổng cộng ba dấu vết hơi rõ một chút, nếu không phải chúng ta đuổi đến, người bình thường hoàn toàn rất khó phát hiện ra."
Sau khi phân tích xong đội chính chỉ về triền núi ở phía xa: "Nếu quanh đây có vấn đề, bên kia có thể sẽ có trạm gác ngầm theo dõi bên này, chỉ cần chúng ta ra khỏi rừng sẽ bị bọn họ phát hiện ngay lập tức."
"Khâu Thụ."
Đội chính khẽ gọi một tiếng, gã thám báo trẻ tuổi nhất nhanh chóng nhảy xuống khỏi chỗ cao kia, ngồi xổm bên cạnh đội chính hỏi: "Đội chính, sao vậy?"
"Bây giờ ngươi trở về bẩm báo với thiên bạn đại nhân, bảo đại nhân dẫn đội ngũ đến đây, có thể chỗ này sẽ có phát hiện, nhanh lên."
"Vâng!"
Khâu Thụ lên tiếng: "Đội chính, các người thì sao?"
"Ngươi đi làm chuyện của ngươi đi."
Đội chính khoát tay: "Càng nhanh càng tốt."
"Vâng!"
Khâu Thụ lại lên tiếng, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.
"Cao An An, Lý Thạnh, hai người các ngươi ở hậu đội chi viện. Túc Định Thành ngươi đến chỗ canh gác trên cao, sau khi thiên bạn đại nhân lên thì ngươi phụ trách dẫn đường cho bọn họ, ta muốn sang bên kia."
Đội chính Dương Viễn chỉ lên triền núi cao: "Nếu có vấn đề thì nhất định là ở chỗ đó."
"Đội chính, huynh đi một mình?"
"Ừ, một người mục tiêu nhỏ."
Dương Viễn hít thật sâu, sau đó chỉnh lại trang bị của mình: "Chúng ta đã ở trong núi hơn một tháng rồi, cuối cùng coi như cũng có chút phát hiện, nhiệm vụ lần này quá gian nan, mau chóng tìm được người thì chúng ta cũng có thể mau chóng về Trường An."
Hắn ta chỉnh lại trang bị xong, im lặng một hồi rồi lại bổ sung thêm một câu: "Nếu ta xảy ra chuyện, đừng ai đến cứu ta. Trên người ta không có mang bất cứ thứ gì chứng minh ta là người của phủ Đình Úy, nếu ta bị bắt, ta cũng sẽ không nói ra thân phận của mình, các ngươi cũng phải như thế, nhớ chưa?"
"Vâng!"
Ba người đồng thanh khẽ trả lời một câu.
"Lên."
Dương Viễn quay người từ dưới thân cây khom lưng chạy ra ngoài, hắn ta như một con báo trẻ xuyên qua rừng cây với tốc độ cực kỳ nhanh. Hắn ta lợi dụng mỗi một tảng đá, cái cây, bụi cỏ có thể lợi dụng được, đưa ra phán đoán chính xác nhất trong thời gian ngắn nhất.
Người của phủ Đình Úy ai cũng đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, mà người của đội thám báo trong phủ Đình Úy lại là tinh nhuệ trong phủ Đình Úy. Nhiếp Dã vốn quanh năm ở biên quân, thuộc hạ của gã cũng đều là người như vậy.
Dương Viễn dừng lại ở phía sau một tảng đá, điều chỉnh nhịp thở của mình, một lát sau hắn ta chậm rãi nằm rạp xuống, rất chậm rãi rất nhẹ nhàng thò đầu ra ở một bên tảng đá, dùng thiên lý nhãn nhìn lên chỗ cao.
"Quả nhiên..."
Hắn ta lẩm bẩm hai chữ.
Cây cối trên triền núi đều rất cao to, cũng rất rậm rạp. Cây cối nơi này có thể có hơn ngàn năm lịch sử, thân cây cao to đến nỗi khiến người ta phải ngạc nhiên. Trên một cây cổ thụ cành lá sum suê, có người dựng một căn nhà gỗ trên đó, nếu nhìn từ xa sẽ không thể nào phát hiện được vì lá cây đã che chắn cho ngôi nhà gỗ đó một cách hoàn mỹ.
Cho dù là đến mùa đông, kết cấu của ngôi nhà gỗ cực kỳ đơn giản, nếu cách xa cũng sẽ chỉ nghĩ đó là chạc cây mọc ra, bởi vì cây cổ thụ này thực sự quá lớn, chạc cây lại dày đặc.
Dương Viễn từ từ di chuyển thiên lý nhãn, sau đó phát hiện một cửa sơn động ở phía dưới cây cổ thụ, đại khái chỉ có thể vừa một người ra vào. Sau đó hắn ra chợt hiểu, đó không phải là cửa sơn động mà là cổng tò vò của phong hỏa đài trước kia.
Cây cổ thụ kia gần như bao trùm cả phong hoả đài, hơn nữa tường thành cũng đã sụp đổ gần hết, rêu xanh cỏ dại mọc tràn lan, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra được.
"Động tàng binh?"
Dương Viễn lại lẩm bẩm một câu.
Đúng lúc này hắn ta nhìn thấy trong ngôi nhà gỗ kia có người đi ra, người kia dang hai cánh tay ra sau đó bỗng xoay người đưa mặt về phía Dương Viễn, vẫy tay về hướng hắn ta đang nằm, trong nháy mắt da đầu của Dương Viễn nổ tung.
Dương Viễn lập tức rụt đầu về phía sau tảng đá, núp ở đó hít thở thật sâu giảm bớt áp lực. Sau khi bình tĩnh lại, phản ứng đầu tiên của hắn ta là nên rút về, đã bị người ta phát hiện rồi, nếu còn không rút đi thì sẽ gặp nguy hiểm.
Sau đó hắn ta định xoay về phía Túc Định Thành đang đứng ở chỗ cao ra dấu tay, hy vọng Túc Định Thành cảnh báo cho Cao An An và Lý Thịnh ở phía sau, nhưng lúc hắn ta nhìn về phía chỗ cao lại thấy có ba người đang đứng ở đó, hai người một trái một phải đứng bên cạnh Túc Định Thành, một thanh đao đang kề trên cổ gã ta.
Trong nháy mắt trái tim Dương Viễn không ngừng đập nhanh.
"Này."
Lúc này trên đỉnh đầu hắn ta bỗng nhiên có người lên tiếng, Dương Viễn lập tức ngồi dậy, liên nỏ trong tay hắn ta chĩa lên trên.
"Đừng lộn xộn, thủ hạ của ngươi đang ở trong tay thủ hạ của ta, câu này nói thật không thuận miệng..."
Có một người trẻ tuổi ngồi xổm ngay bên trên tảng đá lớn mà Dương Viễn ẩn nấp. Người này nhìn khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, y nhìn Dương Viễn với vẻ mặt bỡn cợt, trong ánh mắt còn còn có chút khinh thường.
"Thám báo của phủ Đình Úy lại kém cỏi như vậy sao?"
Y ngồi xuống tảng đá lớn, chỉ vào liên nỏ của Dương Viễn nói: "Bỏ xuống."
Cánh tay của Dương Viễn hơi run lên, hắn ta vừa muốn bắn tên thì sau lưng đã xuất hiện mấy người mặc chiến phục, mấy thanh liên nỏ đều đang chĩa vào hắn ta.
"Mang người lại đây."
Người trẻ tuổi kia vẫy tay, không bao lâu sau mười mấy người áp giải ba thủ hạ của Dương Viễn đến, lúc này sắc mặt Dương Viễn đã trắng như tờ giấy.
"Buông liên nỏ của ngươi xuống."
Người trẻ tuổi ra lệnh cho Dương Viễn, hắn ta cắn chặt răng, không buông.
"Ngươi không thức thời."
Người trẻ tuổi lắc cổ, đứng lên: "Mấy người các người không ngừng đi loanh quanh trong núi, vốn dĩ ta không muốn để ý tới các ngươi, nhưng các ngươi lại càng ngày càng đến gần, nếu các ngươi đã muốn chết đến như vậy thì ta đành cho các ngươi toại nguyện thôi."
Dương Viễn đột nhiên bóp cơ quan của liên nỏ, mấy mũi tên bắn nhanh ra, trong nháy mắt người tuổi trẻ kia nhảy xuống khỏi tảng đá, có hai mũi tên bắn trúng vào tảng đá, đốm lửa văng ra.
Người trẻ tuổi kia đi vòng từ phía sau tảng đá ra, vẻ khinh thường trên mặt càng rõ nét hơn: "Ta là Tiết Tam Sinh, cho các ngươi một cơ hội báo cáo tên của ta với lão đại của các ngươi..."
Sau khi nói xong y cười cười, quay người lại: "Ra tay!"
Bịch bịch bịch mấy tiếng, ba người Cao An An, Lý Thịnh và Túc Định Thành cùng bị đập trúng huyệt Thái Dương, ba người đồng thời ngã xuống đất. Dương Viễn muốn bắn liên nỏ nhưng không thể cứu được người nào, mấy người kia đã nhanh chóng bỏ chạy, rất nhanh đã biến mất không còn tăm hơi.
Dương Viễn xông qua, ngồi xổm xuống bên cạnh thủ hạ của mình để kiểm tra, ba người đều trúng đòn nghiêm trọng, cũng may là không trực tiếp bị đánh chết.
"Này!"
Giọng nói của người trẻ tuổi kia vang lên một lần nữa ở chỗ xa, Dương Viễn quay phắt người lại, sau đó nhìn thấy Khâu Thụ đứng trước mặt người kia. Tiết Tam Sinh đứng sau lưng Khâu Thụ bóp cổ hắn ta, sau đó đấm một quyền vào huyệt Thái Dương của Khâu Thụ, mắt Khâu Thụ trợn ngược lên rồi ngã gục xuống đất.
"Ngươi sẽ không cứu được người nào cả, bao gồm cả chính ngươi."
Tiết Tam Sinh cười khiêu khích rồi xoay người chạy đi.
Đúng lúc này Dương Viễn nghe thấy tiếng sột soạt, dường như có thứ gì đó xuyên qua bụi cỏ đang tới gần, hắn ta vội vàng thay hộp nỏ đã hết mũi tên. Ngay khoảnh khắc hắn ta vừa thay xong hộp nỏ, một con sói từ bụi cỏ nhào ra.
Auuuu... Cùng với tiếng sói tru vang lên, càng lúc càng nhiều sói núi xông tới, Dương Viễn không ngừng chém giết nhưng rất nhanh đã bị ba bốn con sói vồ tới, cắn từng ngụm từng ngụm. Mấy thám báo bị ngất xỉu nằm dưới đất cũng không thể may mắn tránh thoát, những con sói núi này điên cuồng cắn xé, nhai nuốt.