Nhiếp Dã dẫn người lần theo ký hiệu do đám người Dương Viễn để lại mà tìm đến, từ xa Nhiếp Dã đã ngửi được mùi máu thoang thoảng trong gió núi. Những người quanh năm lăn lộn trước đao kiếm cực kỳ nhạy cảm với mùi máu.
Gã lập tức ra dấu tay bảo mọi người dừng lại đề phòng, thủ hạ của gã nhanh chóng tản ra xung quanh, chuẩn bị trận hình đề phòng.
"Thiếp Thiếp Nhi."
Gã nhỏ giọng gọi một tiếng.
Một nữ nhân thoạt nhìn khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi chạy nhanh đến bên cạnh gã. Lần này ra ngoài mọi người đều không mặc quan phục của phủ Đình Úy mà mặc thường phục. Thiếp Thiếp Nhi là cô nương thảo nguyên, trên người mặc phục sức của thảo nguyên. Nàng ta là thị vệ của đại ai cân thảo nguyên Vân Tang Đóa. Sau khi Vân Tang Đóa định cư ở Trường An, nàng ta luôn cảm thấy cuộc sống nhàm chán cho nên xin phép Vân Tang Đóa cho nàng ta đến phủ Đình Úy làm việc.
Cô nương này có một trái tim còn dũng cảm hơn cả nam nhân, cũng có thân thủ mạnh mẽ nhanh nhẹn hơn đa số nam nhân. Nếu không thì nàng ta cũng sẽ không trở thành một trong những thị vệ cận thân của Vân Tang Đóa.
"Đại nhân."
Thiếp Thiếp Nhi ngồi xổm xuống bên cạnh Nhiếp Dã: "Sao vậy?"
"Ngươi có ngửi thấy mùi máu không?"
Nhiếp Dã hỏi.
Thiếp Thiếp Nhi khịt mũi, gật đầu: "Hình như có."
"Ngươi nhìn bên kia, nếu có người thì nhất định sẽ ở bên kia."
Nhiếp Dã vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn. Rừng cây um tùm trên sườn núi chỗ xa kia, những cây cổ thụ đó có đến một ngàn tám trăm năm lịch sử, mỗi một cây đều khiến người ta rung động, nếu có người ẩn nấp trên đó thì hoàn toàn sẽ không phát hiện ra.
Gã cứ cảm thấy có người nào đó đang ở bên kia theo dõi bọn họ. Đội năm người của Dương Viễn đến đây thì đã không có thêm ký hiệu, mà lúc này vị trí Nhiếp Dã đứng chính là vị trí Dương Viễn đã dừng lại cách đây không lâu.
"Bọn họ đã đi lên."
Nhiếp Dã chỉ vào sườn núi bên kia, nói: "Có lẽ đã xảy ra chuyện. Chúng ta đã truy tra ở trong Yên Sơn hơn một tháng mà vẫn không có thu hoạch gì, đến đây...Nếu bên triền núi kia có trạm gác ngầm thì có thể quan sát được bên này, mọi hành động đều đang nằm trong sự giám sát. Dương Viễn là một đội chính đủ tư cách, hẳn là hắn cũng sẽ nhận ra được trên sườn núi không ổn, cho nên nhất định sẽ đi xem thử."
Thiếp Thiếp Nhi nói: "Ý của đại nhân là ta đi lên đó xem thử?"
"Không phải."
Nhiếp Dã chỉnh lại trang bị trên người: "Ta lên, nếu ta gặp chuyện không may thì ngươi dẫn đội trở về."
Thiếp Thiếp Nhi ngẩn ra: "Đại nhân!"
Nhiếp Dã lắc đầu: "Ta là thiên bạn, lớn hơn ngươi."
Gã cúi thấp người, cẩn thận nhìn địa hình, trong đầu nhanh chóng sắp xếp tuyến đường, vậy nhưng gã cũng phủ định tuyến đường rất nhanh chóng. Tư duy của thám báo đều không khác nhau nhiều, Dương Viễn là do gã dạy dỗ, tuyến đường mà gã muốn đi cũng là tuyến đường Dương Viễn đã đi, gần như không khác nhau chút nào, có thể ẩn thân phía sau tảng đá nào, có thể lợi dụng gốc cây nào, bụi cỏ nào đều đã thông qua phán đoán.
Thiếp Thiếp Nhi khuyên nhủ: "Đại nhân, nếu đã phán đoán được Dương đội chính bọn họ gặp nguy hiểm, chi bằng chúng ta rút về trước, phái người liên lạc với viện binh rồi chúng ta hãy lên."
"Ngươi nói đúng."
Nhiếp Dã nói: "Đây là cách làm chính xác nhất, cho nên ta mới giao đội ngũ cho ngươi..."
Sau khi nói xong câu này Nhiếp Dã lại không lựa chọn tuyến đường kín đáo nhất, gã chọn tuyến đường dễ thấy nhất, cũng gần nhất mà xông thẳng ra ngoài. Trong nháy mắt mấy chục gã đình úy đều đứng lên, nhanh chóng giơ liên nỏ canh phòng cho gã.
Trên cây cổ thụ ở sườn núi, Tiết Tam Sinh ngồi ở đó đung đưa hai chân, giơ thiên lý nhãn nhìn Nhiếp Dã đi lên, y không nhịn được cười: "Đúng là một kẻ mãng phu."
Một lát sau y lại lắc đầu: "Không đúng, thông minh hơn người trước. Có lẽ hắn đoán ra được những thám báo kia đã chết cho nên không lựa chọn tuyến đường giống nhau mà chọn tuyến đường ngắn nhất. Người của phủ Đình Úy cũng đúng là không dễ dàng, chuyện khó nhọc gì, chuyện dơ bẩn gì cũng là của bọn họ. Ngươi nói nơi sâu trong Yên Sơn như thế này mà bọn họ cũng có thể tìm được, không thể không khâm phục."
Chỉ trước đó một ngày người của Tiết Tam Sinh mới phát hiện đội ngũ thám báo của phủ Đình Úy. Nếu không phải người của Dương Viễn đã tới quá gần thì y sẽ không lựa chọn ra tay, có thể tránh né thì tránh né, dù sao nơi này cũng khá quan trọng.
"Chắc hẳn là bọn họ đã dùng cách xử lý ngu ngốc nhất."
Một hán tử trung niên râu quai nón đứng bên cạnh trả lời một câu, hắn ta tên là Tiết Phác Tượng.
"Ừm."
Tiết Tam Sinh gật đầu: "Bọn họ nghi ngờ trong Yên Sơn còn có người nhưng lại không có thông tin, cho nên chỉ có thể vừa đi vừa tìm. Nhìn bọn họ phong trần mệt mỏi, chắc là đã loanh quanh trong núi rất lâu rồi."
"Hay là chúng ta rút đi."
Tiết Phác Tượng nói: "Cho dù giết hết bọn họ cũng vô dụng, qua một thời gian người của phủ Đình Úy vẫn sẽ phái thêm nhiều người đến tìm bọn họ. Chắc chắn bọn họ cũng đã để lại ký hiệu trên đường đi, đến lúc đó đại đội nhân mã vào núi, chúng ta cũng không giấu được."
"Ngươi nói đúng, chúng ta phải rút đi rồi."
Tiết Tam Sinh cười nói: "Nhưng nếu chúng ta đã phải rút đi thì tại sao không chơi đã rồi hãy rút đi? Ở trong núi nín nhịn lâu như vậy, khó khăn lắm mới có đối thủ để chơi, cứ bỏ qua như vậy thật đáng tiếc."
Y quay đầu lại căn dặn một tiếng: "Chẳng lẽ đây không phải là cơ hội tốt để kiểm chứng thú binh của chúng ta huấn luyện thực chiến như thế nào sao? Người của phủ Đình Úy và chiến binh không có gì khác nhau, thậm chí sức chiến đấu đơn độc còn mạnh hơn cả chiến binh, kiểm chứng một chút chắc hẳn sẽ rất thú vị."
Tiết Phác Tượng nhíu mày: "Nhưng Vũ Văn tiên sinh đã nói thú binh là quan trọng của quan trọng, nhất định phải dùng đến khi khống chế Trường An trong tương lai, một khi ngươi không thể giết hết mọi người, chỉ cần một người thoát ra ngoài là sẽ bị bại lộ."
"Vũ Văn Tiểu Sách?"
Tiết Tam Sinh hừ một tiếng: "Sớm muộn gì ta cũng giết y. Nghĩa phụ chết như thế nào? Thường tiên sinh chết như thế nào? Phác Tượng ngươi chưa từng suy nghĩ kỹ sao? Bây giờ ta nghi ngờ là Vũ Văn Tiểu Sách cố ý tiết lộ doanh trại đó của chúng ta cho triều đình, Giáp Tử Doanh mới lập tức nhào tới. Vũ Văn Tiểu Sách biết Tiết Hoa Y sắp đến, y muốn đổi chủ."
Tiết Phác Tượng nói: "Vũ Văn tiên sinh sẽ không phải là người như vậy chứ."
"Y chính là tên khốn kiếp."
Tiết Tam Sinh nói: "Ta vẫn luôn nói y tâm cơ quá sâu nhưng nghĩa phụ và Thường tiên sinh lại rất tin tưởng y. Ta cũng đã từng nói với nghĩa phụ mấy lần là phải cẩn thận Vũ Văn Tiểu Sách này, nghĩa phụ còn mắng ta một trận, sau đó còn tống ta đến nơi khỉ ho cò gáy này để huấn luyện thú binh..."
Y thở dài: "Khuyết điểm lớn nhất của nghĩa phụ chính là khi đã tin tưởng người nào thì sẽ không bao giờ nghi ngờ điều gì."
Tiết Phác Tượng lắc đầu: "Mặc kệ ngươi nói Vũ Văn Tiểu Sách như thế nào, ta vẫn không muốn người để lộ thú binh ra ngoài. Bây giờ nghĩa phụ đã chết, Thường tiên sinh cũng đã chết, cơ hội duy nhất của chúng ta chính là Tiết Hoa Y..."
Tiết Tam Sinh suy nghĩ, gật đầu: "Ngươi nói cũng có lý. Như vậy đi, ngươi dẫn người di dời thú binh đi, các ngươi cũng dời đi hết, đi qua bên núi Mạo Đài, để lại cho ta hai trăm người vây săn, ta chơi chán rồi sẽ đi tìm các ngươi."
Tiết Phác Tượng ừ một tiếng nói: "Ngươi đừng quá ham chơi, làm lỡ việc lớn sẽ không tốt."
"Ta biết."
Tiết Tam Sinh nói: "Chỉ là quá tịch mịch thôi..."
Y giơ thiên lý nhãn lên nhìn người đang nhanh chóng di động về phía sườn núi bên này: "Ngươi nhìn hắn xem, thân thủ mạnh mẽ như hổ báo, thú vị hơn năm kẻ trước rất nhiều..."
Tiết Phác Tượng thở dài: "Nghĩa phụ đã từng nói ngươi rất nhiều lần, có lúc ngươi không biết nặng nhẹ, thong thả hay gấp rút, muốn làm gì thì làm, không để cho ông ấy bớt lo chút nào. Ông ấy vốn dĩ rất thích ngươi, nhưng ngươi lại chọc tức ông ấy hết lần này đến lần khác."
Tiết Tam Sinh cười nói: "Ông ấy cũng đã chết rồi, ngươi đừng lải nhải nữa, người hay lải nhải đều không sống lâu, ngươi không muốn sống lâu trăm tuổi à?"
Tiết Phác Tượng: "Phì!"
Hắn ta xoay người: "Ta đi di dời thú binh."
Tiết Tam Sinh không quay đầu lại, giơ tay lên: "Lát nữa gặp."
Nhiếp Dã tới gần phía dưới sườn núi bằng tốc độ nhanh, gã dừng lại ở một vị trí tương đối cao. Nếu không có gì bất ngờ, Dương Viễn sẽ sắp xếp người canh gác ở chỗ này, tầm nhìn ở đây rất trống trải.
Rất nhanh là gã đã nhìn thấy dấu chân dưới mặt đất nhưng không chỉ có dấu chân của người, trên đám cỏ cách chỗ dấu chân không xa dường như còn có vết máu.
Ta sẽ tìm được các ngươi, đưa các ngươi về.
Nhiếp Dã thì thầm trong lòng, sau đó lao nhanh ra ngoài.
Bên chỗ tảng đá lớn, Nhiếp Dã dừng bước chân lại, trên mặt đất là những mảnh thi thể, thi thể không nguyên vẹn khiến da đầu người ta tê dại. Đó là dấu vết bị vô số dã thú cắn nuốt, máu thịt trên mặt đều bị gặm sạch sẽ, chỉ còn lại xương cốt dính máu nhày nhụa.
Ở chỗ xa hơn một chút còn có một cỗ thi thể hơi hoàn chỉnh, nửa khuôn mặt vẫn còn, lờ mờ có thể nhận ra được đó là Khâu Thụ, thám báo trẻ tuổi nhất trong đội thám báo Dương Viễn, người trẻ mới qua hai mươi tuổi.
Trái tim Nhiếp Dã run rẩy.
Gã nhặt một chiếc áo choàng được xem như khá lành lặn lên, nhặt những mảnh thi thể không nguyên vẹn và từng khúc xương một để lên áo choàng, đã không còn phân biệt được là xương của ai nữa, gã chỉ có thể mang tất cả về.
Vù!
Nhiếp Dã lập tức nghiêng người, hắc tuyến đao bên hông chớp mắt đã nằm trong tay, một đao chém ra.
Keng một tiếng, mũi tên bị Nhiếp Dã chém ra, lưỡi dao chuẩn xác chém lên mũi tên, tia lửa văng ra.
"Ồ!"
Tiết Tam Sinh đứng trên cây cổ thụ ở sườn núi nhìn thấy Nhiếp Dã chém mũi tên này ra, ngược lại còn cảm thấy vui vẻ, giống như trẻ con nhìn thấy món đồ chơi mới lạ gì đó liền muốn đoạt lấy ngay lập tức, kiểu trẻ con gian tà.
Y không bắn thêm mũi tên thứ hai nữa mà nhảy từ trên cây cổ thụ xuống. Chỗ y nhảy xuống cách vị trí của Nhiếp Dã khoảng mấy chục trượng, ngồi xổm ở đó nói một cách rất nghiêm túc: "Những kẻ đó là đồng đội của ngươi sao? Xin cho phép ta đau buồn cùng với ngươi. Ta đã tận mắt thấy quá trình này, ta có thể nói cho người biết chuyện gì xảy ra, thảm lắm."
Y ngồi xổm ở đó, vẻ mặt rất thương hại.
"Bọn họ đã liều mạng chiến đấu, liều mạng chiến đấu, nhưng đám súc sinh đó thật sự là quá nhiều, ta vốn muốn giúp đỡ nhưng ta cũng không dám tới gần, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ bị cắn chết, bị ăn thịt."
Y lần tìm trong ngực lấy ra một miếng bạc vụn quơ quơ trước mặt Nhiếp Dã: "Hay là ta trả tiền cho ngươi."
Nhiếp Dã: "Ngươi qua đây nói chuyện với ta."
Tiết Tam Sinh cười nói: "Ánh mắt của ngươi rất không thân thiện, ta không qua, hay là ngươi lại đây?"
Nhiếp Dã gật đầu: "Được."
Sau đó gã cất bước đi về phía trước.
Tiết Tam Sinh chỉ về phía sau Nhiếp Dã: "Ngươi không sợ thủ hạ của ngươi cũng sẽ bị ăn sao?"
Nhiếp Dã quay phắt đầu lại, sau đó lại lập tức quay đầu trở lại, mà lúc này cung tiễn trong tay Tiết Tam Sinh đã kéo căng. Y nhìn thấy Nhiếp Dã lại quay đầu lại nhìn mình, dường như rất xấu hổ cười nói: "Ây da, bị ngươi phát hiện rồi."
Vù!
Một mũi tên bắn ra.
Nhiếp Dã một đao chém rơi mũi tên, lấy liên nỏ xuống bắn về phía Tiết Tam Sinh. Tiết Tam Sinh nhảy lùi về phía sau tảng đá, hô to: "Không bắn trúng, không bắn trúng."
Nhiếp Dã đi nhanh về phía trước, Tiết Tam Sinh ló ra từ phía sau tảng đá, hai tay kéo mí mắt xuống làm mặt quỷ, còn uốn éo.
"Ta sẽ chơi với ngươi thật vui."
Y xoay người bỏ chạy.
Nhiếp Dã đuổi theo mấy bước, động tác của Tiết Tam Sinh cực kỳ nhanh, hơn nữa còn rất quen thuộc địa hình, lợi dụng cây và đá để tránh né tất cả cung tên.
"Mau về xem thử đi, lỡ như người của ngươi đều bị cắn chết thì sao, còn có một đứa con gái nữa, ha ha ha ha... Súc sinh khá là thích ăn người da trắng thịt mềm."
Tiết Tam Sinh nói to một tiếng sau đó biến mất trong rừng cây.