"Ta là thiên bạn của phủ Đình Úy Đại Ninh, nhiệm vụ lần này là do ta chỉ huy đội. Trước khi mỗi người các ngươi tham gia nhiệm vụ lần này đều được yêu cầu nghe lệnh ta vô điều kiện, các ngươi còn nhớ không?" Nhiếp Dã hỏi.
"Nhớ."
Mấy chục đình úy đồng thanh trả lời.
Nhiếp Dã gật đầu, bên cạnh gã để cái bọc bằng một chiếc áo choàng máu me bê bết, trong đó là tàn cốt mà gã nhặt nhạnh lại. Thi cốt của năm người đều ở bên trong đã không còn phân biệt được là của ai nữa.
"Đình úy chính là quân nhân, phủ Đình Úy làm việc dựa theo quân pháp, nếu có người cãi lại mệnh lệnh của cấp trên thì xử lý theo quân pháp, các ngươi đều biết những điều này chứ?"
"Biết!"
Mấy chục người lại đồng thanh trả lời.
Bách bạn Thiếp Thiếp Nhi tiến lên một bước: "Thiên bạn, hạ mệnh lệnh đi!"
"Được."
Nhiếp Dã gật đầu: "Bây giờ ta sẽ ra một mệnh lệnh."
Roạt!
Mấy chục người đứng nghiêm, mấy chục cặp mắt chăm chú nhìn vào Nhiếp Dã.
"Hành động tiếp theo giao cho bách bạn Thiếp Thiếp Nhi chỉ huy, nàng ta sẽ dẫn các ngươi trở về theo đường cũ, tất cả mọi người nhất định phải an toàn ra ngoài Yên Sơn, dùng tốc độ nhanh nhất báo cho đô đình úy đại nhân biết tình hình ở đây, nghe rõ chưa?!"
Sắc mặt Thiếp Thiếp Nhi lập tức thay đổi: "Thiên bạn đại nhân, ngài muốn..."
Nhiếp Dã xua tay ngăn cản nàng ta nói tiếp, gã lấy thiết bài thiên bạn từ trong ngực ra đưa cho Thiếp Thiếp Nhi: "Bắt đầu từ giờ phút này, ngươi tạm thay quyền thiên bạn, trên vai ngươi gánh vác sự sống chết của mấy chục người."
Gã cũng đưa cho Thiếp Thiếp Nhi một túi vải nhỏ, bên trong là năm miếng thiết bài thân phận phủ Đình Úy. Thiết bài của đội thám báo năm người Dương Viễn đều do gã tạm thời giữ. Lúc thám báo đi điều tra, dựa theo lệ thường của phủ Đình Úy bọn họ sẽ giao lại thiết bài đại diện cho thân phận phủ Đình Úy lên trên, sau khi kết thúc nhiệm vụ cấp trên sẽ trả lại cho bọn họ.
Nhưng lần này không thể nào trả lại cho bọn họ được nữa.
"Cái này cũng giao cho ngươi giữ."
Nhiếp Dã nói: "Không được nghi ngờ, không được trái lệnh. Bây giờ ta hỏi một câu xem các ngươi còn nhớ không, tại sao lúc thám báo chấp hành nhiệm vụ phải nộp lại thiết bài? "
"Nhớ!"
Mọi người lên tiếng.
Nhiếp Dã dừng một chút rồi nói tiếp: "Đây là lệ thường đã được hình thành từ trước đây rất lâu, đại khái là phải ngược về mấy trăm năm trước, khi đó biên quân bắc cương chịu tổn thất nặng nề qua mấy lần đại chiến với ngươi Hắc Vũ. Thời kỳ đầu khi Đại Ninh mới lập quốc, người Hắc Vũ thừa dịp Đại Ninh căn cơ chưa vững, xuôi nam với quy mô lớn một lần nữa, sáu mươi vạn binh lực ở bên ngoài bắc cương."
"Thánh hoàng hậu sáng lập quân đình úy Đại Ninh đã hạ lệnh, phủ Đình Úy vừa mới thành lập phải dốc hết sức chi viện cho biên quân bắc cương. Ba ngàn sáu trăm đình úy đến bắc cương, việc bọn họ chấp hành chính là nhiệm vụ thám báo nguy hiểm nhất."
"Khi đó biên quân Đại Ninh và biên quân Hắc Vũ vẫn đang giằng co, không một ai biết được người Hắc Vũ sẽ đột nhiên tấn công lúc nào, để biết rõ nội tình của kẻ địch, thám báo đã nhận nhiệm vụ gian khổ nhất."
Nhiếp Dã nghiêm nghị nói: "Thám báo! Sau khi ba ngàn sáu trăm đình úy đến bắc cương, bọn họ đã gánh trên vai trách nhiệm như vậy, nhưng mà lúc đó Thánh hoàng hậu còn có một câu dặn dò, một mệnh lệnh khiến cho các đình úy cảm thấy hơi bực bội nhưng lại không thể không chấp hành."
"Khi Đại Ninh mới lập quốc, quân lực thua xa Hắc Vũ, một khi để cho Hắc Vũ mượn cớ thì bọn họ sẽ lập tức tấn công mạnh, vì vậy khi mỗi một đình úy chấp hành nhiệm vụ thám báo đều sẽ nộp thiết bài lên, nếu bọn họ xảy ra chuyện, phủ Đình Úy sẽ không thừa nhận thân phận của bọn họ. Khi đó thứ chúng ta không chỉ gánh vác hy vọng mà còn có sự nhục nhã."
"Một khi có thám báo rơi vào trong tay người Hắc Vũ, bọn họ tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình là đình úy, sẽ không thừa nhận có bất kỳ quan hệ gì với triều đình Đại Ninh. Trong nhiều năm dài đằng đẵng sau đó có bốn trăm sáu mươi hai đình úy đã chết bên ngoài bắc cương. Bọn họ phải ẩn nấp trong nội cảnh Hắc Vũ để thăm dò tin tức, bọn họ đã lập công lao lớn cho đại thắng của trận chiến Phong Nghiễn Đài mấy năm sau."
"Nhưng mà khi đó hơn bốn trăm đình úy đã chết trận ở bắc cương mà không thể lưu lại tên của bọn họ, mãi cho đến sau đại thắng Phong Nghiễn Đài, tên của bọn họ mới xuất hiện trong thông báo khen thưởng của triều đình. Giờ phút này ta hy vọng sau khi các ngươi trở về hãy nhớ tên của năm người này, đội chính Dương Viễn, đình úy Cao An An, đình úy Lý Thạnh, đình úy Túc Định Thành, đình úy Khâu Thụ."
Gã thở dài một hơi: "Dựa theo lệ thường của phủ Đình Úy, bây giờ ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ điều tra một mình, trong lúc chấp hành nhiệm vụ, ta từ chức thiên bạn phủ Đình Úy, từ giờ trở đi..."
Gã nhìn về phía Thiếp Thiếp Nhi: "Ngươi là quan chỉ huy."
Thiếp Thiếp Nhi: "Vậy thì ta ra lệnh cho ngươi trở về cùng chúng ta."
"Ngươi vẫn luôn bình tĩnh hơn ta."
Nhiếp Dã cười, trong nụ cười chỉ có sự kiên quyết.
"Đại Ninh đã không phải là Đại Ninh trước đây, nhưng phủ Đình Úy thì vẫn là phủ Đình Úy."
Nhiếp Dã nói: "Chính bởi vì người của phủ Đình Úy sẽ đưa ra lựa chọn chính xác nhất vào lúc quan trọng nhất. Bây giờ ngươi là chủ quan của đội ngũ, chức trách của ngươi là dẫn bọn họ trở về an toàn, nếu có một người chết ở đây thì đó đều là sự thất trách của ngươi..."
Thiếp Thiếp Nhi kéo ống tay áo của Nhiếp Dã lại: "Thiên bạn đại nhân, nếu ngài đã hiểu rõ cái gì mới là lựa chọn chính xác nhất, vậy thì ngài mới nên gánh vác trách nhiệm dẫn bọn họ ra khỏi Yên Sơn!"
"Dương Viễn là do ta dạy dỗ, Cao An An, Túc Định Thành, Lý Thạnh, Khâu Thụ... năm người bọn họ đều là ta dạy dỗ."
Nhiếp Dã xoay người: "Giúp ta cột đao lên."
Thiếp Thiếp Nhi mấp máy môi, không nhúc nhích.
"Không phải ngươi nói mình còn nam nhân hơn cả nam nhân trên thảo nguyên sao? Ngươi cảm thấy tự hào nhất không phải cũng là sự quyết đoán và bình tĩnh của ngươi sao? Thiếp Thiếp Nhi, giúp ta cột đao lên."
Thiếp Thiếp Nhi đỏ mắt đi qua, lần lượt cột năm thanh đao bày dưới đất lên lưng Nhiếp Dã, mỗi một thanh đao đều bảo đảm có thể rút ra một cách thuận lợi. Năm thanh hoành đao này là của năm người Dương Viễn bọn họ.
Trong tay Nhiếp Dã vẫn còn một thanh đao, là của chính gã.
"Giúp ta cột hai liên nỏ lên bên trái và phải."
"Vâng..."
Thiếp Thiếp Nhi lên tiếng, sau đó cột hai cái liên nỏ lên hai bên đùi của Nhiếp Dã, còn bỏ thêm mấy vào hộp nỏ vào túi da hươu của gã.
"Thiếp Thiếp Nhi."
Nhiếp Dã xoay người vỗ vai Thiếp Thiếp Nhi: "Ngươi biết không, thật ra lúc ngươi mới vào phủ Đình Úy có rất nhiều người đều nói ngươi sẽ không kiên trì được bao lâu, một cô nương như ngươi làm sao có thể đối mặt với khó khăn gian khổ, thậm chí còn có nhiệm vụ sinh tử nguy hiểm được, thế nhưng không bao lâu, ngươi đã khiến cho đám hán tử bọn họ tâm phục khẩu phục, bọn họ tin tưởng ngươi."
Nhiếp Dã chậm rãi thở ra một hơi, cười: "Dẫn bọn họ về nhà."
Sau đó gã xoay người chạy tới đám cây.
Thiếp Thiếp Nhi giơ tay lên lau nước mắt, liếc mắt nhìn cái bọc máu me nhầy nhụa kia, khàn giọng nói: "Mang các huynh đệ theo, trở về."
Trong rừng cây, Nhiếp Dã nhanh chóng leo lên một cây đại thụ cao lớn, tốc độ của gã nhanh đến mức sợ là ngay cả linh vượn cũng phải chịu thua.
Gã leo lên chỗ cao nhất trên cây, sau đó dùng một cái khăn tay che phần trước của thiên lý nhãn lại, không để cho thiên lý nhãn phản xạ ánh sáng chói mắt. Một tay gã ôm cành cây, một tay giơ thiên lý nhãn lên quan sát.
Kẻ biến thái đó nói muốn chơi thật vui.
Vậy thì chơi thật vui.
Nhiếp Dã không đi quá xa là vì gã biết đội ngũ vẫn luôn nằm trong sự giám sát của những người đó, chỉ cần Thiếp Thiếp Nhi dẫn đội ngũ rút về phía sau thì bọn họ sẽ lập tức nhào lên. Nhiếp Dã ở cách chỗ bọn họ khoảng mấy chục trượng nhìn, gã muốn một mình giải quyết hậu hoạn cho đội ngũ.
Chỗ cao, Tiết Tam Sinh buông thiên lý nhãn xuống, không nhịn được cười: "Một mình hắn rời khỏi đội ngũ, muốn dựa vào sức của một mình hắn giết hết chúng ta sao?"
Một đám người đứng sau lưng y cùng cười vang, đó là đội ngũ hai trăm người đều được huấn luyện bài bản.
"Tiểu Lục."
Tiết Tam Sinh gọi một tiếng, một nam nhân trẻ tuổi lập tức chạy đến trước mặt y: "Lão đại, huynh nói đi."
Tiết Tam Sinh chỉ vị trí Nhiếp Dã tiến vào khu rừng nói: "Ngươi mang mười người qua đó, cho hắn biết thế nào gọi là tuyệt vọng."
"Vâng."
Tiểu Lục đáp lời rồi vẫy tay, dẫn theo một đội mười người đi về phía Nhiếp Dã.
Tiết Tam Sinh vác trường đao lên vai sải bước ra ngoài: "Những người khác theo ta đi săn, ta muốn treo những người kia trên cây, treo lên theo thứ tự chết, sau đó đánh số cho bọn họ. Đợi sau khi viện binh của phủ Đình Úy tới, bọn họ sẽ nhìn thấy từng hàng từng hàng xác chết hư thối treo ngay ngắn, nhưng nhất định phải đánh số rõ ràng mới được."
Trong rừng cây, Nhiếp Dã để thiên lý nhãn xuống, gã phát hiện ra có một nhóm kẻ thù khoảng mười người đang đi về phía mình. Gã trượt từ trên cao xuống, bẻ gãy một ít cành cây, sau đó ngồi trên chạc cây bện một cái mũ đội lên đầu.
Cách đó không xa, Tiểu Lục dẫn đội mười người đến lục soát. Nhiếp Dã nhìn đội hình của bọn họ đã biết những người này hoàn toàn là được huấn luyện theo tiêu chuẩn chiến binh, cho nên sự lo lắng của Hàn đại nhân là đúng. Những tư binh bị tiêu diệt lần trước căn bản không phải là đội ngũ chủ lực của đám giặc mà là vật hy sinh, là đồ bỏ đi, một đám sơn tặc thổ phỉ hoàn toàn không có sức chiến đấu gì.
Dưới cây có một người khom lưng chậm rãi đi qua, Nhiếp Dã từ từ thả thòng lọng trong tay xuống, lúc người kia đi qua thì thòng lọng tròng vào cổ một cách chuẩn xác. Nhiếp Dã nắm chặt dây thừng nhảy từ trên cây xuống, kẻ thù lập tức bị treo lên, hai chân điên cuồng quẫy đạp nhưng càng vùng vẫy thì thòng lọng càng siết chặt.
Nhiếp Dã chạy xung quanh cây đại thụ hai vòng, nhanh chóng cột chặt sợi dây thừng.
Vừa quay người lại thì mấy mũi tên nỏ đã bay vù vù đến, ghim lên thân cây.
Nhiếp Dã khom lưng lao về phía trước một quãng rồi nhào vào trong đám cỏ, tháo liên nỏ ở bên trái xuống. Ba kẻ thù xếp thành hình tam giác xông đến chỗ gã, liên nỏ từ sau đám cỏ bắn ra, ba người kia liên tiếp trúng tên.
Nhiếp Dã nghiêng người lăn đến chỗ cách đó không xa, chỗ gã ẩn nấp lập tức bị mấy mũi tên bắn trúng, đất cũng bị bắn lên.
Roẹt một tiếng, Nhiếp Dã rút một thanh hoành đao ném ra ngoài, thanh đao hóa thành một đường sáng thẳng tắp xuyên qua cổ họng một kẻ thù, gã lao nhanh ra ngoài rút thanh hoành đao ra rồi cắm vào vỏ đao, động tác cực kỳ nhanh chóng chuẩn xác.
Một giây sau, kẻ tên là Tiểu Lục kia phát giác sau lưng mình có tiếng động truyền tới, hắn ta lập tức xoay người lại sau đó nhìn thấy một luồng sáng trắng.
Ánh sáng lóe lên trước mắt hắn ta rồi biến mất rất nhanh, sau đó hắn ta mới có cảm giác lạnh toát trên cổ... Phụt, máu phun ra như suối.
Sau một khắc vẫn không đợi được Tiểu Lục dẫn người về, Tiết Tam Sinh cảm thấy không ổn, y dẫn một đội người đi về phía bên này tìm kiếm. Người của y phát hiện vết máu trên mặt đất, còn có cung nỏ ghim trên thân cây.
Tiết Tam Sinh nghe thấy tiếng tí tách tí tách, ngẩng đầu nhìn lên, trên cành cao treo mười xác chết nối tiếp nhau, mỗi một xác chết còn đều viết một số bằng máu.
Đó là số thứ tự giết người.
Nhìn rất rõ ràng.
"Lôi hắn ra đây!"
Tiết Tam Sinh nổi giận quát một tiếng.