Trong rừng cây, một đám người che mặt cầm liên nỏ đang tiến về phía trước thăm dò, cách bọn họ không đến một trăm trượng chính là tuyến đường rút lui của phủ Đình Úy do Thiếp Thiếp Nhi dẫn đội, hai đội mười người che mặt này phụ trách chặn đường ở đây.
Cách đó không xa chính là khe núi, bọn họ ở trên cao nhìn xuống, chỉ cần đội ngũ của phủ Đình Úy đi ngang qua bên dưới, liên nỏ và cung tiễn trong tay bọn họ sẽ mặc sức bắn chết người của phủ Đình Úy.
Tiết Tam Sinh đã tổn thất một đội mười người và một thủ hạ đắc lực, y hạ quyết tâm, hạ lệnh ngăn chặn người của phủ Đình Úy sau đó treo tất cả bọn họ lên mổ bụng.
Từ Khải là thủ lĩnh của hai đội mười người này, hắn ta phụ trách dẫn hai mươi người mai phục ở bên trái khe núi, một người khác tên là Trịnh Nam cũng dẫn theo hai đội mười người mai phục ở bên phải khe núi.
Bọn họ quen thuộc địa hình hơn người của phủ Đình Úy nhiều, cho nên bọn họ vòng qua chặn đường ở phía trước đội ngũ của phủ Đình Úy rất nhanh.
Từ Khải quay lại liếc nhìn thủ hạ: "Tam gia đã hạ lệnh giết toàn bộ người của phủ Đình Úy ở đây. Các ngươi cũng biết tính tình của Tam gia, nếu chúng ta không làm tốt việc này, Tam gia nổi giận thì ai cũng không chịu nổi."
"Vâng!"
Thủ hạ lên tiếng đáp lại.
Từ Khải không yên tâm, lại bổ sung vài câu: "Có một người của phủ Đình Úy đã ra ngoài một mình, chắc hẳn là kẻ dẫn đầu, một mình hắn đã giết chết đội mười người do Tiểu Lục dẫn đầu, xuất quỷ nhập thần, Tam gia đang đích thân đuổi theo nhưng vẫn chưa có tin tức. Các ngươi phải cẩn thận một chút, tên đó giết người trong vô hình, không ai biết hắn đang ẩn nấp ở đâu. Để phòng ngừa lỡ như, mỗi người đều phải nhớ người bên cạnh mình là ai, một khi xảy ra chuyện gì bất ngờ phải báo cho ta ngay lập tức."
"Vâng!"
Thủ hạ lại lên tiếng.
Từ Khải giơ thiên lý nhãn lên nhìn, những người của phủ Đình Úy ở phía xa đã tiến vào khe núi, tốc độ rất nhanh.
"Để ổn thỏa, ta sẽ kiểm tra số người một chút, chuẩn bị chiến đấu."
Từ Khải quay đầu lại nhìn thủ hạ, giơ tay lên chỉ vào từng người: "Một, hai, ba... mười tám, mười chín, hai mươi, hai mươi mốt..."
Hắn ta ngây người: "Hai mươi mốt?"
Phập!
Ngay khoảnh khắc hắn ta ngây người thì một người che mặt đứng cuối đội ngũ giơ tay lên bắn về phía hắn ta, mũi tên chui vào trong cổ họng của hắn ta thật chuẩn xác, từ phía trước cổ chui ra phía sau, máu lập tức tuôn ra như suối.
Trong lúc những người khác còn đang sững sỡ thì liên nỏ của người động thủ đã bắn tới bọn họ. Một hộp nỏ có thể chứa mười hai mũi tên, gã không lãng phí một mũi tên nào, trong thời gian cực ngắn đã bắn mười hai mũi tên vào cổ mười hai kẻ thù ở gần, mỗi người đều là một kích mất mạng.
Những người còn lại sực tỉnh liền lao về phía gã, gã treo liên nỏ lên đùi trái của mình sau đó duỗi hai tay ra, hai tay nắm hai chuôi hoành đao, hai tay trái phải đồng thời bổ chém, chém giết rất khốc liệt nhưng rất nhanh.
Nhiếp Dã một đao giết một người, tất cả hai mươi mốt người bao gồm cả Từ Khải đều bị gã giết chết, hết thảy những chuyện này đều xảy ra trong tích tắc. Gã đứng phía sau đám người, sau mũi tên đầu tiên giết chết Từ Khải, mười một mũi tên còn lại gã đã giết mười một người, không lãng phí một mũi tên nào.
Gã ngồi xổm xuống, nhặt cung cứng của kẻ thù lên, lắp mũi tên lên, bắn về phía kẻ thù ở đối diện.
Phập một tiếng, một kẻ thù bị mũi tên của gã bắn trúng ngã ngửa về phía sau, người đối diện lập tức đánh trả về phía bên này. Nhiếp Dã lại bắn liền ba mũi tên, mỗi mũi tên giết một người, người ở phía đối diện đã không dám tùy tiện thò đầu ra nữa.
Gã cứ giữ tư thế quỳ một chân, nửa người trên thẳng tắp, tay cầm cung tiễn ngắm chuẩn người ở trên vách núi đối diện. Khe núi cũng không rộng lắm, chỉ khoảng chừng ba mươi trượng, người ở phía đối diện bị một mình gã áp chế không dám thò đầu ra.
Trong khe núi, Thiếp Thiếp Nhi cùng mấy chục Đình Úy nhanh chóng đi qua, nàng ta ngẩng đầu nhìn lên hai bên vách núi, nghe thấy tiếng kêu rên nhưng không thấy người. Nàng ta biết là thiên bạn đại nhân đang mở đường cho bọn họ, cũng đang canh chừng con đường này cho bọn họ.
Nhiếp Dã ở trên vách núi sau khi nhìn thấy thủ hạ của mình nhanh chóng đi qua mới thở phào nhẹ nhõm, bây giờ có thể yên tâm rồi.
Gã đứng lên, hành quân lễ của phủ Đình Úy với các đồng đội đã đi xa.
Đúng vào lúc này Thiếp Thiếp Nhi quay đầu lại nhìn thấy nam nhân lẻ loi nhưng ngạo nghễ trên vách núi, một mình gã đứng ở đó giống như một cây tùng không đổ xuống.
Nàng ta chỉ hơi ngẩn người một chút, nam nhân đó đã biến mất.
Trên vách núi, Nhiếp Dã xếp từng người từng người bị gã giết chết trên bãi đất trống, sau đó dùng máu của kẻ thù viết số lên mỗi người. Sau khi làm xong gã lại liếc mắt nhìn khe núi một cái, các đồng đội đã biến mất trong tầm nhìn.
Nhiếp Dã thở phào, giờ thì có thể yên tâm làm việc rồi.
Gã không hy vọng lại có bất kỳ một người đồng đội nào chết ở đây nữa. Nếu gã dẫn theo mọi người cùng đối đầu với kẻ thù, đương nhiên lực lượng có vẻ lớn hơn, nhưng mà trên thực tế thì tổn thất phía bên gã cũng sẽ lớn hơn.
Không có thủ hạ ở đây, gã chỉ cần chăm sóc bản thân thật tốt là được.
Một người linh hoạt hơn, nhanh hơn, bí ẩn hơn, và còn không cần lo lắng người của mình sẽ bị làm hại.
Trên chiến trường gã cũng từng đưa ra lựa chọn như vậy.
Nhiếp Dã xoay người, trở về rừng cây lần nữa.
Vào đêm.
Tiết Tam Sinh đứng nhìn thi thể do thủ hạ thu nhặt về, tổng cộng đã có ba mươi mấy người bị người kia giết chết, mỗi một người đều là một kích mất mạng. Ba mươi mấy xác chết đặt dưới đất, Tiết Tam Sinh đi một vòng quanh thi thể, sắc mặt còn trắng hơn tờ giấy, đó không phải là đau thương, cũng không phải là sợ hãi, mà là giận dữ.
"Tam gia."
Trịnh Nam nói nhỏ: "Tượng gia vẫn đang chờ chúng ta về hội hợp, hay là bỏ đi, người của phủ Đình Úy đã rút đi rồi, không đuổi kịp nữa, bọn họ sẽ tìm viện binh đến đây rất nhanh."
"Bỏ đi?"
Tiết Tam Sinh quay phắt đầu lại nhìn Trịnh Nam: "Hơn ba mươi huynh đệ bị giết chết, ngươi nói với ta là bỏ đi?"
Trịnh Nam sợ hãi cúi đầu nhưng vẫn không nhịn được lại khuyên một câu: "Tam gia, trời đã tối rồi, muốn tìm được một người ở trong núi là chuyện không thể nào, hắn tùy tiện trốn ở đâu đó chúng ta cũng không phát hiện được. hắn chỉ có một mình, chúng ta có vẻ như người đông thế lớn nhưng mục tiêu quá lớn, hắn có thể đánh lén từng người từng người một."
"Chúng ta không đi tìm hắn."
Tiết Tam Sinh dặn dò một tiếng: "Đốt lửa, nói cho hắn biết là chúng ta đang ở đây, hắn sẽ tự tới. Hắn muốn trả thù cho năm người đã bị chúng ta giết chết, hắn nghĩ một mình hắn có thể giết hết tất cả chúng ta, chúng ta sẽ ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ hắn đến!"
Y quay đầu lại chỉ về phía bãi đất trống: "Dựng lều cho ta."
Mấy người lập tức đi qua, nhanh tay nhanh chân dựng lều trại, những người khác bắt đầu đốn củi nhóm lửa.
Tiết Tam Sinh gọi Trịnh Nam đến, nhìn một vòng chung quanh rồi nói nhỏ: "Ngươi dẫn người tản ra ngoài, mai phục trên các cây quanh bãi đất trống, chắc chắn hắn sẽ đến."
Trịnh Nam gật đầu: "Tam gia, nếu tối nay không bắt được hắn, sáng sớm mai chúng ta thật sự phải đi, tránh cho viện quân của phủ Đình Úy tới...chúng ta không thể tổn thất thêm nhiều huynh đệ nữa..."
Tiết Tam Sinh gật đầu: "Ta biết, qua tối nay rồi hãy nói."
Y im lặng một lúc, sau đó kéo một thủ hạ đến: "Ngươi đổi y phục với ta."
Đêm khuya, Nhiếp Dã lẳng lặng đến gần chỗ ánh lửa chiếu sáng, gã nằm sấp trong bụi cỏ, giơ thiên lý nhãn lên nhìn kỹ chỗ ánh lửa. Đối phương đốt mấy đống lửa, không ít người đang ngồi ăn quanh đống lửa.
"Đang đợi ta sao..."
Nhiếp Dã lẩm bẩm một câu.
Gã ngẩng đầu nhìn bóng tối chung quanh. Gã có thể đoán được mấy chỗ không nhìn thấy xung quanh đống lửa chắc chắn có không ít người ẩn nấp, đợi gã xuất hiện.
"Các ngươi không sợ phủ Đình Úy là vì các ngươi không biết."
Nhiếp Dã chậm rãi thở hắt ra, kéo khăn quàng cổ lên che khuất miệng mũi, sau đó lặng lẽ lui về.
Dưới một thân cây, Nhiếp Dã ngẩng đầu nhìn, nương theo ánh trăng có thể nhìn thấy có một bóng người đang ngồi ở giữa chạc cây, gã giơ liên nỏ lên bắn ra vài phát, trên cây lập tức có tiếng kêu rên truyền tới.
"Hắn ở đây, hắn ở đây!"
Người rơi từ trên cây xuống kêu gào, trong giọng nói tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng.
Nhiếp Dã đâm một đao về phía người đang nhúc nhích nhưng không rời đi mà nhanh chóng leo lên cây. Người kia vừa rơi từ trên cây này xuống, mà gã thì đến chỗ ẩn thân của người kia.
Ít nhất mấy chục người lao đến, đuốc nhanh chóng thắp sáng chung quanh, có người ngồi xổm xuống kiểm tra người chết, sau đó nhìn quanh nói: "Hắn sẽ không chạy xa đâu."
Nhiếp Dã ngồi xổm trên cây nhìn bọn họ, trong ánh mắt chỉ có sát ý.
"Dấu chân là từ bên kia đến."
Có người mượn ánh sáng từ ngọn đuốc phát ra, lờ mờ nhìn thấy dấu chân trên mặt đất, một đám người đề phòng đi về hướng lúc nãy Nhiếp Dã đã đi qua, bọn họ đi rất dè dặt, ai cũng không dám rời khỏi đội ngũ.
Nhiếp Dã nhìn sang bên đống lửa, lờ mờ nhìn thấy người tên là Tiết Tam Sinh kia đi từ trong lều vải ra nhìn sang bên này. Nhiếp Dã thở hắt ra một hơi, miệng rất khẽ rất khẽ lẩm bẩm mấy cái tên đó.
Dương Viễn, Cao An An, Túc Định Thành...
Gã ngồi xổm trên cây kéo cung cứng ra, Tiết Tam Sinh ngồi cạnh đống vừa mới xoay người định trở vào lều vải thì mũi tên của Nhiếp Dã đã bay đến, mũi tên như sao băng, phập một tiếng, bắn thủng cổ của người kia.
Người kia ôm cổ lảo đảo một chút rồi đổ gục xuống đất, hai chân vẫn còn co giật.
"Hắn ở trên cây kia!"
Đúng lúc này, trong bóng tối có người hô một tiếng.
Trong nháy mắt đám người từ bốn phương tám hướng đổ dồn tới, bọn họ điên cuồng bắn tên lên cây Nhiếp Dã đang ẩn nấp. Cung tiễn, liên nỏ không ngừng bắn qua, mưa tên dày đặc bắn lên, tiếng đầu mũi tên ghim vào thân cây không khác gì tiếng mũi tên ghim vào da thịt con người.
Cũng không biết qua bao lâu thì mưa tên ngừng lại, một đám người cầm đuốc từ chung quanh vây đến, ánh lửa chiếu sáng cây này, mũi tên trên thân cây nhiều đến mức khiến cho người ta cảm thấy da đầu tê dại.
"Quanh đây có hơn một trăm người."
Tiết Tam Sinh đi từ trong đám người ra, ngẩng đầu nhìn lên cây: "Ngươi sẽ bị băm từng đao từng đao thành thịt nát."
Vèo! Vèo vèo!
Mấy mũi tên từ ngọn cây bắn tới, Tiết Tam Sinh lập tức lùi về phía sau, y cố ý bước lên để dụ Nhiếp Dã làm lộ vị trí.
"Bắn lên cây!"
Hơn một trăm người bắt đầu bắn tên, tập trung vào phần ngọn cây, tiếng mũi tên xé gió vang lên bên tai không ngừng, cho đến khi mỗi người đều bắn hết mũi tên trong hộp nỏ.
Không bao lâu sau tiếng chạc cây bị gãy vang lên, một bóng đen rơi từ trên cây xuống, đập gãy rất nhiều nhánh cây rồi nặng nề rớt xuống đất.
Tiết Tam Sinh tách đám người ra cất bước đi tới. Y đi đến bên cạnh người vừa ngã xuống đất nhìn xthử, khóe miệng nhếch lên nụ cười dữ tợn.
"Ngươi đã rất lợi hại rồi, không có nhiều người khiến ta xem trọng. Ta cũng biết ngươi đã ôm quyết tâm muốn chết, ngươi muốn giết ta báo thù cho các huynh đệ của ngươi đúng không?"
Y cười khẩy: "Đáng tiếc, ngươi không có cơ hội."
Nhiếp Dã nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích, không biết đã trúng mấy mũi tên.
"Lật hắn lại."
Tiết Tam Sinh ra lệnh một tiếng, mấy người cầm đuốc đi qua, có người dè dặt lật người Nhiếp Dã lại, thoạt nhìn gã như người đã chết, hai mắt nhắm nghiền.
Một người trong số đó ngồi xổm xuống, giơ tay ra đặt trước mũi gã thử thăm dò xem gã còn hít thở không.
"Hắn chết rồi."
Người kiểm tra Nhiếp Dã quay đầu lại hô to một tiếng.
Tiết Tam Sinh gật đầu: "Đưa đao cho ta."
Một tên thủ hạ đưa cho Tiết Tam Sinh một thanh đao, Tiết Tam Sinh xách đao đến bên cạnh Nhiếp Dã, nhìn khuôn mặt của Nhiếp Dã, y hơi tiếc nuối nói: "Đáng tiếc, vẫn chưa biết tên của ngươi."
Vù!
Rõ ràng Nhiếp Dã đã không còn hít thở lúc này lại đột nhiên ngồi bật dậy, chủy thủ trong tay đâm mạnh vào hốc mắt của Tiết Tam Sinh, sau đó gã quay người lại siết cổ y, chủy thủ trong tay không ngừng xoay. Tiếng kêu thảm thiết của Tiết Tam Sinh xé rách cả bầu trời đêm.
"Nếu ngươi là người của phủ Đình Úy, nhất định sẽ có người dạy ngươi, lúc chưa xác định kẻ thù đã chết hay chưa thì không nên tùy tiện đi lên kiểm tra, mà nên bắn thêm mấy mũi tên vào đầu hoặc vào cổ trước."
Chủy thủ của Nhiếp Dã mạnh mẽ rạch ngang một nhát, phập một tiếng, chủy thủ từ hốc mắt trái cắt qua hốc mắt bên phải, lại từ huyệt Thái Dương cắt ra ngoài.
"Ta tên là Nhiếp Dã, có phải đã nói muộn rồi không?"
Gã thở dài một hơi.
Trả thù rồi.
Dù chết cũng không hối tiếc.