Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1456 - Chương 1456: Đến!

Chương 1456: Đến! Chương 1456: Đến!

Chủy thủ gần như cắt ngang đầu của Tiết Tam Sinh, trên bàn tay cầm chủy thủ của Nhiếp Dã dính đầy máu. Giờ khắc này có hơn trăm người vây xung quanh Nhiếp Dã, gã đã không còn cách nào giết ra khỏi vòng vây nữa.

Nhưng mà gã cũng không có ý định từ bỏ như vậy.

Thi thể của Tiết Tam Sinh mềm nhũn ngã xuống trước mặt gã, Nhiếp Dã cúi đầu nhìn xác chết kia, vẻ mặt có chút hài lòng. Gã cảm thấy mình thật lợi hại, trước mặt gã đều là kẻ địch nhưng lại không hề sợ hãi, không hề dao động, thậm chí còn muốn hét lên một tiếng "Nhiếp Dã ngươi thật giỏi".

Hai tay gã duỗi về phía sau nắm chặt hai thanh hoành đao, roẹt một tiếng. Rừng cây đã che khuất phần lớn ánh trăng nhưng khi hai thanh đao được rút ra, hàn quang vẫn lạnh thấu xương.

Hơn một trăm người bao vây ép sát từng bước, bọn họ đã không còn tên nỏ nữa.

Nhiếp Dã cầm song cặp đao trên tay, hai tay vẫn hết sức vững vàng, không hề run rẩy.

Nhưng gã đang chảy máu, vẫn luôn chảy máu.

Trước đó bị hơn một trăm người bao vây quanh cây bắn tên, gã vẫn luôn áp sát mặt vào cây đại thụ, hai tay ôm cành, cố gắng không để lộ mặt ra ngoài, tránh thoát tất cả chỗ hiểm, nhưng trên đùi, trên cánh tay và trên mông đều trúng tên.

Lúc gã cố ý rơi từ trên cây xuống cũng không nhẹ, lúc này gã còn có thể đứng vững đã là chuyện mà người bình thường không làm được rồi, huống hồ gã không những chỉ có thể đứng mà còn muốn xung phong nữa.

"Đình úy!"

Nhiếp Dã hô to một tiếng, song đao chỉ về phía trước: "Xung phong!"

"Rõ!"

Tiếng hô xuất hiện ở sau lưng những người đó, đó là tiếng hô đáp lại của đình úy.

"Đình úy, xung phong!"

Mấy chục gã đình úy lao từ trong rừng cây ra, liên nỏ không ngừng bắn tên. Kẻ thù bất ngờ bị tập kích còn chưa kịp xoay người đã bị mũi tên bắn gục một lớp, lúc bọn họ xoay người lại thì người của phủ Đình Úy đã xông tới gần rồi.

Hai bên hỗn chiến.

Thiếp Thiếp Nhi một đao chém ngã kẻ thù trước mặt, sau đó một cước đá văng thi thể của kẻ thù. Nàng ta sải bước qua, một tay đẩy thi thể lao về trước, mượn thi thể để chặn mấy nhát đao, sau đó chém ngang một đao cắt đứt cổ của người từ bên cạnh xông tới.

Nàng ta liếc mắt nhìn sang phía Nhiếp Dã. Thiên bạn đại nhân của bọn họ đang khom người, trường đao trên tay trái đã không thể vung lên được nữa mà chống dưới đất làm gậy, trường đao trên tay phải thì không ngừng đỡ đao chém tới. Chắc hẳn là gã đã hoàn toàn chọc giận những kẻ thù kia, nhìn tình thế đó, cho dù bọn họ chết cũng phải kéo thiên bạn đại nhân cùng chết.

Thiếp Thiếp Nhi đỏ mắt lên, nắm chặt loan đao xông qua. Nàng ta vẫn là quen sử dụng loan đao trên thảo nguyên hơn chứ không phải trực đao, nhưng đao của nàng ta hoàn toàn không thua kém bất kỳ đình úy nào.

Nhìn thấy hai kẻ thù lao về phía Nhiếp Dã, Thiếp Thiếp Nhi nhảy lên cao, hai chân đá vào lưng của một trong hai người làm y ngã nhào xuống đất, nàng ta đáp xuống đất rồi lăn người đến bên cạnh kẻ thù, loan đao chém mạnh xuống một nhát, chặt đứt cổ kẻ thù.

Một giây sau Thiếp Thiếp Nhi tránh né đao của kẻ thù, lăn tới phía sau y rồi đâm một đao vào sau lưng, rút ra đao ra rồi lại đâm vào, đâm nhanh rút nhanh liên tục ba lần.

Sau khi liên tiếp giết hai người, Thiếp Thiếp Nhi chạy qua đỡ Nhiếp Dã: "Thiên bạn đại nhân."

Nhiếp Dã: "Sao các ngươi quay lại?"

Thiếp Thiếp Nhi đỡ gã đi lên phía trước: "Bởi vì chúng ta không nghe lời."

Nhiếp Dã nghiêng đầu nhìn nàng ta một cái.

Thiếp Thiếp Nhi cũng nhìn gã một cái: "Quay lại muộn rồi."

"Không muộn."

Nhiếp Dã cười: "Đúng lúc nhìn thấy vẻ nhếch nhác của ta."

Thiếp Thiếp Nhi lắc đầu: "Đúng lúc nhìn thấy ngài rất cường đại."

Thật ra sau khi nhìn thấy người của phủ Đình Úy giết ngược về là những kẻ thù kia đã không còn muốn chiến đấu nữa, có không ít người quay đầu bỏ chạy. Vốn dĩ bọn họ đã không muốn đánh, là do Tiết Tam Sinh ép buộc bọn họ đánh, giờ Tiết Tam Sinh đã chết, bọn họ còn lý do gì ở lại đây liều mạng nữa.

Không ít người lao vào bóng đêm bỏ chạy không quay đầu lại, cuộc chém giết bắt đầu nhanh mà kết thúc cũng rất nhanh. Mọi người xách đao tụ tập lại, trên đao của mỗi người đều có máu.

Nhiếp Dã nhìn mọi người, cười: "Các ngươi đều không nghe lời."

"Làm một cái cáng cho thiên bạn đại nhân."

Có người hô một tiếng, sau đó mọi người bắt tay vào chặt cành cây làm một cái cáng cho Nhiếp Dã. Thiếp Thiếp Nhi đỡ Nhiếp Dã định để gã nằm lên cáng, Nhiếp Dã có vẻ khó xử: "Không thể nằm..."

Thiếp Thiếp Nhi hỏi: "Sao vậy?"

Nhiếp Dã nói: "Ngươi đi qua một bên nghỉ ngơi trước, đổi người khác đến đỡ ta được không?"

Thiếp Thiếp Nhi nói: "Sao vậy? Ta không có cả tư cách đỡ ngài à?"

Nhiếp Dã nói: "Ta bị thương, phải xử lý một chút."

Thiếp Thiếp Nhi: "Ta không thể xử lý?"

Nhiếp Dã thở dài, xoay người vểnh mông lên: "Làm đi."

Trên mông vẫn còn cắm mấy mũi tên.

Thiếp Thiếp Nhi xoay người: "Ta đi tìm chỗ nghỉ ngơi trước, ngài xử lý xong thì nói với ta một tiếng..."

Nàng ta đi vài bước lại quay đầu liếc nhìn, sau đó nhếch miệng: "Thật thảm."

Trên đường núi, mấy gã đình úy khiêng Nhiếp Dã đi, ngọn đuốc chiếu sáng khe núi, không ai nói chuyện, đội ngũ im lặng đi giống như một con rồng đen uốn lượn trong núi.

Hai ngày sau, bọn họ ra khỏi Yên Sơn, tìm người kiểm tra vết thương cho Nhiếp Dã ở huyện thành gần đó. Tuy rất nhiều vết thương nhưng cũng may không hại đến nội tạng. Thuốc trị thương của phủ Đình Úy có thể nói là tốt nhất Đại Ninh, y quán Thẩm gia phối chế, hiệu quả không cần phải bàn cãi.

Người trong y quán ở huyện thành y thuật hết sức bình thường, hơn nữa thật ra cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm xử lý vết thương do đao kiếm, thuốc của ông ta cũng không tốt bằng của phủ Đình Úy, vì vậy ông ta chỉ rửa sạch vết thương rồi băng bó lại, sau đó đội ngũ lại xuất phát.

Lại ba ngày sau, trên quan đạo.

Một đội kỵ binh từ phía đối diện đi tới, sau khi nhìn thấy đội ngũ của phủ Đình Úy liền dừng lại, không ngờ người dẫn đầu lại là Trần Nhiễm, bên cạnh còn có một người lạ mà Nhiếp Dã không quen.

Trần Nhiễm xuống ngựa hỏi thăm tình hình, biết được Nhiếp Dã bị thương liền chui luôn vào trong xe ngựa. Hai người từng có giao tình sinh tử trên chiến trường, vừa lên xe đã nhìn thấy Nhiếp Dã bị băng bó như cái bánh chưng, Trần Nhiễm liền thấy cay cay sống mũi...

"Huynh đệ..."

Gã gọi một tiếng giọng run run nhưng Nhiếp Dã không có phản ứng gì. Thấy Nhiếp Dã vẫn nhắm mắt, Trần Nhiễm lo lắng, gã bò lên hai bước, đến bên cạnh, nắm chặt một tay của Nhiếp Dã: "Huynh đệ?"

Nhiếp Dã vẫn không có bất cứ phản ứng nào.

Trần Nhiễm đỏ mắt nhìn Thiếp Thiếp Nhi ngồi bên cạnh: "Hắn sao vậy?"

Thiếp Thiếp Nhi hơi khó xử, nói: "Huynh ấy không cho ta nói với huynh."

Trần Nhiễm đã chảy nước mắt, gã khàn giọng hỏi: "Hắn nói với các ngươi những lời này sau khi bị thương sao? Hắn sợ chúng ta biết được sẽ đau lòng... Huynh đệ ngốc của ta!"

Thiếp Thiếp Nhi nghiêm túc lắc đầu: "Không phải, là vừa mới nói với ta. Lúc nãy huynh ấy nằm sấp lên cửa sổ xe thấy huynh đến, sau đó nói ta phải phối hợp với huynh ấy, không cho ta nói với huynh thật ra vết thương của huynh ấy không phải là chuyện lớn gì, vết thương nặng nhất vẫn là ở trên mông."

Nhiếp Dã phụt cười một tiếng, mở mắt ra: "Ca...Ta chỉ trêu huynh thôi."

Trần Nhiễm giơ tay lên: "Nói cho ta biết, bên mông nào của hắn bị thương nặng nhất."

Thiếp Thiếp Nhi chỉ chỉ: "Bên này, chính là bên này."

Tay Trần Nhiễm không đánh xuống, mà là nghiêng đầu nhìn về phía Thiếp Thiếp Nhi: "Tại sao ngươi biết hắn bị thương bên mông nào nặng nhất? Ngươi đã nhìn mông hắn rồi?"

Nhiếp Dã: "Không có, nàng ta không có!"

Thiếp Thiếp Nhi thở dài: "Ta muốn nhìn nhưng huynh ấy không cho."

Trần Nhiễm: "Vậy thì đúng rồi, chẳng có gì đẹp cả."

Thiếp Thiếp Nhi hơi nheo mắt lại: "Huynh từng nhìn?"

Trần Nhiễm: "..."

Hai khắc sau, Trần Nhiễm vỗ vai Nhiếp Dã: "Về Trường An tĩnh dưỡng đi."

Nhiếp Dã ngẩn ra: "Ta đã về rồi, huynh còn muốn đi đâu nữa? Không phải huynh nói đặc biệt đến đón ta sao?"

"Ta đặc biệt đến đón ngươi, nhưng bây giờ thấy ngươi không sao thì ta yên tâm rồi, tiếp theo ta phải phải đi làm việc nên làm."

"Huynh còn có việc khác?"

"Có."

Trần Nhiễm nhảy từ trên xe ngựa xuống, quay đầu lại nhìn Nhiếp Dã: "Huynh đệ của ta đã bị bắt nạt."

Nhiếp Dã đỏ mắt.

Trần Nhiễm đi đến bên cạnh chiến mã leo lên lưng ngựa, gã nhìn Phương Thiệp Di: "Theo lý mà nói thì nhiệm vụ của ngươi là đón Nhiếp Dã về, bây giờ hắn đã về rồi, nhiệm vụ của ngươi cũng đã hoàn thành, nhưng ta không định cứ kết thúc như vậy."

Phương Thiệp Di nói: "Ta cũng không muốn."

Gã ta chỉ vào áo tang trên người các đình úy. Bọn họ đã mua vải trắng ở trong huyện thành cắt thành áo tang, dọc đường trở lại cũng là đưa tang năm người huynh đệ đã chết trận.

"Nếu cứ bỏ qua như vậy, có lẽ ngay cả ta cũng không chấp nhận được."

Phương Thiệp Di thúc ngựa đi về phía trước.

Trần Nhiễm nhìn về phía những đình úy kia nói: "Các ngươi có thể trở về Trường An rồi, chuyện tiếp theo giao cho chúng ta."

Gã vung roi ngựa lên: "Chạy!"

Mấy trăm kỵ sĩ lao vụt đi.

Năm ngày sau, dưới Yên Sơn, Trần Nhiễm nhìn Phương Thiệp Di: "Lúc Nhiếp Dã bọn họ rút ra ngoài đều để lại ký hiệu trên đường đi, chúng ta lần theo ký hiệu là có thể tìm qua đó. Ngươi có từng nghĩ tại sao những người đó dám tập kích người của phủ Đình Úy không? Nhiếp Dã nói với ta, đối thủ lần này là một kẻ biến thái, nhưng ta không nghĩ chỉ bởi vì đối thủ là một kẻ biến thái mà bọn họ dám ra tay với người của phủ Đình Úy."

"Bọn họ đề phòng trước để tránh hoạ."

Phương Thiệp Di nói: "Nhiếp thiên bạn đã phát hiện ra bọn họ nhưng cũng không có phát hiện thứ nên phát hiện, mà bọn họ vốn tưởng rằng có thể giết tất cả người của Nhiếp thiên bạn, không ngờ Nhiếp thiên bạn lại đơn độc một mình giết ngược trở lại... Nhưng chắc hẳn là bọn họ đã lại giấu kỹ thứ muốn giấu đi cho nên mới không lo lắng gì."

Trần Nhiễm nói: "Ngươi rất am hiểu phương diện này, phải nói không có bao nhiêu người am hiểu hơn ngươi, lần duy nhất ngươi bị cắt đuôi là Vũ Văn Tiểu Sách. Lần này người mà chúng ta muốn đối phó cũng là người của Vũ Văn Tiểu Sách, có muốn đánh trả lại một lần không?"

Phương Thiệp Di quay đầu lại liếc nhìn đội ngũ: "Vào núi rồi ngựa sẽ không có tác dụng nữa, đội ngũ của chúng ta cũng không nhiều nhân thủ lắm. Trước đó ngươi nói với ta, Nhiếp thiên bạn nói có chừng hai trăm người tập kích bọn họ, suy luận dựa theo lẽ thường thì bọn họ sẽ không lấy toàn bộ binh lực ra đánh cược, cho nên rất có khả năng hai trăm người là một phần nhỏ binh lực của bọn họ. Lần này là ngươi dẫn đội, ta không vấn đề gì. Ta là người lập công chuộc tội, có liều mạng cũng không sao, mà người của ngươi là mượn từ cấm quân, nếu xảy ra chuyện, bệ hạ sẽ hỏi tội."

Trần Nhiễm ừ một tiếng: "Ta biết."

Phương Thiệp Di nói: "Nếu ngươi đã nghĩ kỹ rồi thì tiếp tục đi thôi."

Trần Nhiễm gật đầu: "Không vội, đợi đã. Sau khi chia tay Nhiếp Dã, ta đã phái người ra ngoài, hẳn là ngươi là chú ý tới."

"Ừ, ngươi phái người đi làm gì vậy?"

"Đi tìm một chỗ dựa lớn."

Đúng lúc này, trên đường chân trời xa xa xuất hiện một lớp sóng màu đen, mặt đất dường như hơi run rẩy, lớp sóng kia càng ngày càng gần, âm thanh vang như sấm rền cũng càng lúc càng rõ.

"Ngươi... tìm chỗ dựa lớn cỡ nào?"

Phương Thiệp Di kinh ngạc mở to hai mắt.

"Không chỉ là một mình ta dựa. Trước khi Nhiếp Dã rời đi cũng phái người thông báo tình hình trong Yên Sơn cho tướng quân Giáp Tử Doanh Đạm Đài Thảo Dã, cho dù ta không phái người đi, hắn cũng sẽ đích thân dẫn người đến đây điều tra."

Trần Nhiễm nhìn đại quân đông nghịt kéo đến, lắc đầu: "Ta chỉ không ngờ hắn lại mang theo nhiều người như vậy đến, đây không phải là đến đánh nhau, đây là đến dời núi."

Giáp Tử Doanh, Đạm Đài Thảo Dã.

Đến!

Bình Luận (0)
Comment