Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1460 - Chương 1460: Đột Biến!

Chương 1460: Đột biến! Chương 1460: Đột biến!

Thẩm Lãnh vừa mới từ trên tường thành lao ra ngoài, nhát kiếm đó đã chờ sẵn, người vừa xuất hiện thì kiếm đã đến, ngay trong tích tắc.

Keng một tiếng...

Kiếm của Vũ Văn Tiểu Sách đâm vào thứ cứng rắn gì đó, bắn ra một chuỗi đốm lửa, thế mà lại không thể đâm thủng.

Bởi vì động tác quá nhanh, ngay cả y cũng không nhìn rõ tình hình.

Trong tình huống này Thẩm Lãnh đã không thể nào tránh né được, với lực độ từ nhát kiếm này của Vũ Văn Tiểu Sách, đâm xuyên qua trán Thẩm Lãnh tất nhiên không thành vấn đề.

Nhưng một tiếng keng đó là thế nào?

Trong khoảnh khắc Vũ Văn Tiểu Sách ngây người, Thẩm Lãnh bám một tay vào mép tường thành leo lên, hai chân đạp ngược vào ngực Vũ Văn Tiểu Sách. Vũ Văn Tiểu Sách không kịp tránh, cũng may là có áo bảo hộ, bị hai chân đạp liên tiếp lui về phía sau.

"Sao ngươi cản được?!"

Không ngờ Vũ Văn Tiểu Sách lại quên cả việc chạy trước rồi hãy nói, mà cực kỳ tò mò hỏi một câu.

Khuôn mặt Thẩm Lãnh vẫn lành lặn, không có một chút dấu hiệu bị thương nào.

"Có phải ngay cả vết rách cũng không có không?"

Thẩm Lãnh cười cười: "Ta có thần công bảo vệ mặt."

Thật ra ngay khi hắn vừa muốn nhảy lên, hắn đột nhiên nghĩ đến một người giảo hoạt như Vũ Văn Tiểu Sách, vô cùng có khả năng đánh lén ngay khi mình vừa mới thò đầu ra đích nháy mắt, cho nên khi cơ thể nhô lên, Thẩm Lãnh dùng hai tay đẩy áo giáp sắt cộc tay trong áo lên trên.

Đầu của hắn rụt vào trong áo sắt, nhát kiếm kia đâm vào áo sắt thì tất nhiên là kêu một tiếng keng, nhưng Thẩm Lãnh trong khoảnh khắc nào đó cũng không nhịn được mà nghĩ, nếu đâm vào mặt mình thì liệu có cũng là một tiếng keng hay không.

Hắn rất lý trí khi không nghĩ liệu thanh kiếm có gãy hay không.

Có lẽ Vũ Văn Tiểu Sách cũng chợt nghĩ đến, bởi vì trên áo của Thẩm Lãnh có một lỗ nhỏ do kiếm đâm ra, y hừ một tiếng xoay người bỏ đi, trong nháy mắt người đã lao đến bên kia tường thành. Thiết trảo trong tay bám vào tường thành trượt xuống, thiết trảo để lại vết cắt trên tường thành giống như bị dã thú nào đó cào xước vậy.

Thẩm Lãnh cũng nhảy xuống ngay sau đó, hắn không có thiết trảo, hắn nhảy thẳng xuống, cho nên hắn rơi xuống nhanh hơn Vũ Văn Tiểu Sách không ít.

Bịch một tiếng, Thẩm Lãnh đạp hai chân vào vai của Vũ Văn Tiểu Sách, hai tay của Vũ Văn Tiểu Sách không bám vào tường thành được, cũng bị rơi xuống nhanh chóng.

Khi sắp sửa rơi xuống dưới tường thành, Thẩm Lãnh lại đạp một cước lên người Vũ Văn Tiểu Sách, mượn lực để bật lên trên, lộn người một cái rồi đáp xuống đất vững vàng, mà Vũ Văn Tiểu Sách thì lại ngã xuống đất.

Lần này ngã rất mạnh, Vũ Văn Tiểu Sách chống hai tay lên mặt đất muốn đứng dậy, hai cánh tay cũng run lên, nhưng Thẩm Lãnh đã đi nhanh đến đá ngang một cước, hai tiếng rắc rắc, cánh tay của Vũ Văn Tiểu Sách đồng thời bị gãy rời.

Lúc này Thẩm Lãnh và Vũ Văn Tiểu Sách theo trên tường thành trực tiếp nhảy ra, nhưng những người khác không thể, bọn họ nhằm phía cổng thành bên kia, nhưng mà cổng thành vừa mới đóng lại, như vậy nặng nề đích cổng thành muốn đẩy ra cũng rất cố sức.

Ngay giây phút Thẩm Lãnh một cước đá gãy hai cánh tay của Vũ Văn Tiểu Sách, trên tường thành lại có một người mặc áo đen nhảy xuống, ngay khi nhảy xuống liền kéo áo choàng của mình ra, giống như một cái ô khổng lồ. Y dùng áo choàng lao vụt đến bên cạnh Thẩm Lãnh, hai chân đạp mạnh về phía Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nâng cả hai tay lên đặt trước người, lực độ của hai chân người kia lớn đến mức ngay cả Thẩm Lãnh cũng bị đạp bay về phía sau.

Người áo đen kia đá văng Thẩm Lãnh sau đó mượn lực lộn người về phía sau, tay hướng xuống phía dưới túm tóc Vũ Văn Tiểu Sách, khi y lôn đầu trở lại đồng thời cũng ném Vũ Văn Tiểu Sách đi, đầu của Vũ Văn Tiểu Sách đập mạnh vào tường thành.

Người áo đen đáp xuống đất sau đó chân phát lực, nâng đầu gối lên thúc mạnh vào ngực Vũ Văn Tiểu Sách, Vũ Văn Tiểu Sách lại đập lưng vào tường thành, thành gạch lập tức bị vỡ vài miếng, có thể thấy được lực độ của đầu gối đáng sợ cỡ nào.

Người kia dùng đầu gối giữ người Vũ Văn Tiểu Sách, đưa tay phải ra túm cổ Vũ Văn Tiểu Sách kéo sang bên cạnh, năm ngón tay móc vào trong cổ Vũ Văn Tiểu Sách, trực tiếp kéo ra một mẩu huyết nhục, còn có một đoạn yết hầu máu me nhầy nhụa.

Sau khi giết người, người áo đen tháo thiết trảo trên hai tay Vũ Văn Tiểu Sách và đeo lên tay mình với tốc độ nhanh nhất, sau đó y leo lên trên tường thành giống như một con thằn lằn khổng lồ, tốc độ cực nhanh, nhanh hơn Vũ Văn Tiểu Sách nhiều.

Tất cả mọi thứ đều diễn ra với tốc độ ánh sáng, Thẩm Lãnh bị người áo đen đạp ra xa ít nhất hai trượng, bay ngược lại có thể tới một trượng, sau khi rơi xuống đất lại trượt đi hơn một trượng. Mặc dù hắn không ngã nhưng hai chân đã để lại một vệt dài trên mặt đất, sức mạnh khủng khiếp như thế, đổi lại là người khác thì có thể hai cánh tay đã bị phế rồi.

Thẩm Lãnh lắc lắc cánh tay theo bản năng, khi nhìn lại thì người áo đen đã leo lên tường thành, hắn lao nhanh đến.

"Ngươi có thể đi ư?"

Thẩm Lãnh nhíu mày, thế mà người kia đã trở về bên trong tường thành, trong tường thành có thiên quân vạn mã, hắn ta làm sao có thể chạy thoát?

Thẩm Lãnh không có thiết trảo, trong tay cũng không có thiết tiêu thương, muốn leo lên tường thành đuổi theo nữa là rất khó, cổng thành đang mở, không ít người đã lao ra, nhưng khi nhìn thấy cảnh này đều ngây người.

"Sao ngươi lại giết hắn?"

Hàn Hoán Chi đi đến bên cạnh Thẩm Lãnh: "Nên giữ lại một người sống chứ."

"Không phải ta giết."

Thẩm Lãnh lại ngẩng đầu nhìn về phía tường thành: "Các ông không chú ý thấy có người từ trên tường thành xuống dưới?"

"Không có."

Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Ta chỉ nhìn thấy ngươi đuổi theo hắn lên tường thành, sau đó ta liền lao đến chỗ cổng thành, còn cố ý quay đầu lại nhìn, không còn người nào lên theo nữa, có lẽ là ta ra ngoài quá nhanh chăng?"

"Người đó vẫn luôn ở trên tường thành?" Hàn Hoán Chi lại hỏi một câu.

Thẩm Lãnh lắc đầu.

"Không có?"

"Không biết."

Thẩm Lãnh hơi mơ hồ, nhớ lại chuyện sau khi mình lên trên: "Ta đuổi theo chỉ lo nhìn Vũ Văn Tiểu Sách, trên tường thành hẳn là có sương binh, nhìn qua thì khoảng cách cũng không phải là quá gần cho nên không có để ý. Vũ Văn Tiểu Sách đâm ta một kiếm bị ta tránh được, sau đó hắn liền nhảy xuống dưới tường thành, ta nhảy xuống theo, không chú ý có phải trên tường thành còn có người khả nghi hay không, nhưng ta có thể khẳng định không có người áo đen."

Thẩm Lãnh đi nhanh vào trong cổng thành: "Gọi tất cả sương binh trên tường thành xuống dưới, kiểm kê nhân số."

"Mạnh cỡ nào?"

Hàn Hoán Chi đi theo phía sau Thẩm Lãnh, hỏi một câu.

Thẩm Lãnh vừa đi vừa trả lời: "Mười."

Bởi vì bên cổng thành thật sự có quá nhiều người nên rất loạn, người của phủ Đình Úy, chiến binh, người của nha môn, sương binh, còn có bách tính xem náo nhiệt nữa, người vốn sắp vào thành ra khỏi thành, gần như đã chặn kín cổng thành.

Sau khi Thẩm Lãnh vào trong liền nhìn chung quanh. Đạo phủ đại nhân Kinh Kỳ đạo Sầm Chinh đã tới, mà đạo thừa Tiết Hoa Y đang đứng ở bên cạnh Sầm Chinh đang nói nhỏ gì đó. Sầm Chinh nhìn thấy Thẩm Lãnh liền vội vàng đi qua, vừa muốn hành lễ, thì Thẩm Lãnh đã cúi đầu lạy.

"Tướng quân!"

Thẩm Lãnh cúi người.

Sầm Chinh giật mình, hai tay đỡ Thẩm Lãnh: "Quốc công, thế này làm sao được, ngươi là quốc công, ngươi là đại tướng quân..."

Thẩm Lãnh nói: "Ông là tướng quân của ta."

Hắn đứng thẳng người: "Bất kể khi nào, ông cũng là tướng quân của ta."

Mắt Sầm Chinh lập tức hơi ươn ướt, ông ta đỡ hai cánh tay của Thẩm Lãnh, nhất thời không biết nói gì cho phải.

"Người đâu?" Một lúc lâu sau Sầm Chinh hỏi.

Thẩm Lãnh nhìn về phía sau, người của phủ Đình Úy đã mang thi thể của Vũ Văn Tiểu Sách lên.

"Chết rồi?"

Sầm Chinh ngây người ra: "Ngươi đã giết hắn?"

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không phải ta."

Hắn hỏi: "Tướng quân, các ông có chú ý thấy sau ta còn có người nào xông lên tường thành không?"

"Không có."

Sầm Chinh lắc đầu, nhìn về phía Tiết Hoa Y, Tiết Hoa Y cũng lắc đầu: "Không nhìn thấy, chỉ thấy ngài và Vũ Văn Tiểu Sách một trước một sau ra ngoài."

Một canh giờ sau, tất cả sương binh canh gác trên tường thành đều bị tập hợp lại, từ lúc xuống dưới đến khi tập hợp không có bất kỳ sự chậm trễ nào, kiểm lại nhân số một lượt, không thiếu một người cũng không dư một người.

Tướng quân sương binh ngũ phẩm Thạch Thành là Vi Kiến Đức bước nhanh đến bên cạnh Thẩm Lãnh, cúi người nói: "Quốc công, đã kiểm kê tất cả mọi người, không thiếu một người, cũng không dư một người, cũng đã kiểm tra y phục trên người bọn họ, không có bất kỳ chỗ nào không ổn, mọi người ti chức đều biết, có thể chỉ rõ mỗi một người bọn họ cho quốc công."

Thẩm Lãnh gật đầu nhìn về phía Hàn Hoán Chi, Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Sau khi sương binh xuống dưới, ta đã cho người lục soát trên tường thành, không phát hiện có áo đen mà ngươi nói, trong ngoài tường thành cũng đã tìm qua, cũng không có."

Thẩm Lãnh: "Người đâu, bốc hơi rồi à?"

Tiết Hoa Y hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải quốc công giết hắn?

Thẩm Lãnh: "Không phải."

"Ngươi..."

Sắc mặt Hàn Hoán Chi có chút khác thường, chỉ vào hai tay Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh cúi đầu nhìn, lúc này mới chú ý tới hai tay của mình toàn là vết máu, nhưng trên ống tay áo lại không có.

"Ngươi bị thương?" Hàn Hoán Chi hỏi.

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không."

Tiết Hoa Y cúi đầu nhìn thi thể của Vũ Văn Tiểu Sách trên mặt đất, cổ bị tay móc mất một mảng nhìn mà thấy ghê người, nếu là bách tính phổ thông nhìn thấy không chừng sẽ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, có thể thấy được lực tay này như thế nào. Hắn ta nhìn kỹ một lát sau đó lại quay lại nhìn hai tay Thẩm Lãnh.

Hàn Hoán Chi kéo Thẩm Lãnh một cái, Thẩm Lãnh đi theo Hàn Hoán Chi qua một bên. Thẩm Lãnh nói: "Không phải ông cũng sẽ cho là ta đã giết hắn chứ."

Hàn Hoán Chi: "Ngươi nói không giết chính là không giết, đương nhiên ta sẽ không nghi ngờ lời ngươi nói, nhưng bây giờ ngươi không bị thương, làm sao có vết máu trên hai tay?"

Thẩm Lãnh nhớ lại một chút, tiếp xúc duy nhất với người áo đen chính là y đạp mình hai cước, mà khi đó Thẩm Lãnh nâng hai cánh tay lên chặn đế giày của đối phương.

"Trên giày của người áo đen có vấn đề."

Thẩm Lãnh nói: "Hắn đạp qua, ta cản lại, lúc ấy cũng không chú ý, có thể trên giày của người áo đen giấu túi máu, sau khi đạp trúng ta thì túi máu vỡ ra, máu bắn vào áo và tay ta."

Hàn Hoán Chi: "Ngươi không phát hiện?"

"Không."

Thẩm Lãnh nhíu mày, hắn biết chuyện mình nói có vấn đề, nhưng đây chính là sự thật, nhưng mà sự thật này quả thật rất có vấn đề. Nếu trên giày của đối phương thật sự có túi máu, bắn vào tay hắn thì sao hắn lại không nhìn thấy? Cho dù không nhìn thấy, máu bắn vào tay thì làm sao lại không cảm nhận được?

Hàn Hoán Chi thở dài: "Nếu không phải ta tuyệt đối tin tưởng lời ngươi nói mà phán đoán khách quan, chỉ có thể là ngươi nói dối. Trên ống tay áo của ngươi không có vết máu, nhưng trên tay thì có, nếu đối phương hắt túi máu thì làm sao có thể còn né áo của ngươi một cách chuẩn xác bằng tốc độ ánh sáng?"

Thẩm Lãnh giơ tay lên ngửi, quả thật là mùi máu, nhưng có chút không ổn lắm. Hắn sờ mu bàn tay mình, hình như trong vết máu còn có hạt rất nhỏ, đó chắc hẳn là bụi đất trên đế giày của đối phương.

Bụi đất?

Thẩm Lãnh nhìn về phía Hàn Hoán Chi: "Có thứ gì giống như bột, rắc lên sẽ biến thành máu không?"

Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Chưa từng nghe nói, nhưng ngươi nói vậy cũng có khả năng, dùng thủ pháp đặc biệt làm máu thành bột, rắc lên người sẽ..."

Ông ta nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Trên ống tay áo không có vết máu là vì ống tay áo khô, mà ngươi đã chạy lâu như vậy nên trên người đổ mồ hôi, bột rắc vào mu bàn tay của ngươi, bị mồ hôi hòa thành máu."

Thẩm Lãnh im lặng một lúc, lắc đầu cười khổ: "Chỉ sợ là người khác không tin."

Trên ống tay áo không có cũng là vì bị tê rần sau khi bị đạp hai cước, cho nên hắn đã lắc cánh tay.

Bình Luận (0)
Comment