Thạch Thành, phủ đệ đạo phủ đại nhân.
Thẩm Lãnh ngồi ở đó ngẩn người, Sầm Chinh bước vào nhìn hắn, đưa tới một túi bánh điểm tâm: "Lúc ăn cơm tối ngươi ăn ít như vậy sẽ nhanh đói, đây là điểm tâm chà bông, mùi vị rất ngon, không cần cảm ơn, ngươi cũng không cần đợi, ta sẽ không nói bao nhiêu tiền một túi đâu, ít nhất sẽ không nói trước khi ngươi ăn."
Thẩm Lãnh cười cười tỏ ý cảm ơn: "Cảm ơn tướng quân."
"Quốc công, ngươi không thể gọi ta là tướng quân nữa, đó là chuyện rất lâu trước đây rồi."
Thẩm Lãnh trả lời: "Hôm qua."
Sầm Chinh lắc đầu: "Vẫn phải dựa theo quy định."
Thẩm Lãnh: "Bao năm nay tướng quân đã đi đâu vậy?"
Sầm Chinh: "Hửm? Không phải là nói chuyện quy định sao?"
Thẩm Lãnh: "Ta không muốn nói, hơn nữa, nói quy định, ta chức quan lớn hơn ông, ta không muốn nói thì ông không thể nói."
Sầm Chinh cười nói: "Được, ngươi không muốn nói thì không nói... Sau khi rời thủy sư nhậm chức ở Bình Việt đạo, sau đó khi Diệp Cảnh Thiên vừa mới điều nhiệm nam cương Lang Viên đại tướng quân, trong tay thiếu người nên điều ta qua đó nhậm chức tướng quân. Ta ở Lang Viên nhiều năm, sau đó tướng quân chiến binh Tây Thục đạo Thạch Nguyên Hùng được điều đi, ta phụng chỉ điều đến Tây Thục đạo làm tướng quân chiến binh."
"Hơn nửa năm trước, bệ hạ đột nhiên hạ chỉ, điều ta đến Kinh Kỳ đạo nhậm chức đạo phủ. Ta là một quân nhân, bây giờ suốt ngày mặc quan phục của quan văn, đến bây giờ vẫn chưa thích ứng được, trên người không có chút tiếng động của phiến giáp sắt liền thấy khó chịu."
Thẩm Lãnh cười nói: "Thói quen trong xương tủy, không sửa được nữa, mặc quan phục của quan văn cũng không thích ứng, có thể vĩnh viễn cũng sẽ không thích ứng. Tướng quân, hay là ông thử làm quần đùi sắt xem, vừa lách cách vừa sáng loáng."
"Ngươi cởi quần ra ta xem của ngươi có sáng không."
Sầm Chinh cười cười rồi nói: "Bệ hạ cảm thấy Kinh Kỳ đạo không vững chắc, chức trách của ta chính là làm cho Kinh Kỳ đạo ổn định. Bệ hạ liên tiếp điều ta đến, Đạm Đài đến, lại điều Tiết Hoa Y đến, chính là muốn hoàn toàn xóa bỏ ảnh hưởng của Tiết Thành đối với Kinh Kỳ đạo."
Với mối quan hệ giữa ông ta và Thẩm Lãnh, nói những lời này đương nhiên cũng không có gì cố kỵ.
"Tướng quân." Thẩm Lãnh hỏi: "Ông hiểu Tiết Hoa Y không?"
"Không hiểu."
Sầm Chinh nói: "Ta cũng là lâm trận mới mài gươm, sau khi biết Tiết Hoa Y sắp tới mới tìm hiểu một ít. Bao năm nay hắn còn đi nhiều nơi hơn ta, ta đi bốn năm nơi, hắn bị điều đến điều đi khoảng bảy tám nơi. Người này danh tiếng cực kỳ tốt, dùng thân văn nhân dẫn binh diệt phỉ, chưa từng thất bại."
"Ừm."
Thẩm Lãnh gật đầu, hắn cũng đều biết những chuyện Sầm Chinh nói.
Thật ra khi bệ hạ hạ chỉ điều Tiết Hoa Y nhậm chức đạo phủ Kinh Kỳ đạo, Thẩm Lãnh đã cố ý tìm hiểu người này một chút, bình thường hoàn toàn không có nghe nói, nhưng tìm hiểu rồi mới biết được đây là một người rất lợi hại, là một đại thần tiên.
Xuất thân quan văn, điều chức làm sương binh, võ nghệ tầm thường nhưng lại luyện được binh giỏi, sương binh do hắn ta huấn luyện có chiến tích khiến ngay cả người như Thẩm Lãnh cũng không thể không nói một tiếng bội phục.
Khi đó nam cương rất loạn, không chỉ là thủy phỉ hải tặc của Cầu Lập không ngừng quấy nhiễu biên cảnh, còn có loạn tặc bên Bình Việt đạo hoành hành khắp nơi, Hồ Kiến đạo giáp Bình Việt đạo, là nơi đứng mũi chịu sào.
Mấy năm đó hắn ta tiêu diệt tổng cộng trên vạn phỉ khấu phản tặc, sau khi điều đến Hồ Kiến đạo làm đạo thừa lại vụt sáng chói lòa. Hồ Kiến đạo bị lũ lụt, hắn ta làm gương đi đầu, cùng ăn cùng ở với sương binh bách tính ở khu thiên tai, lú cứu tế, bởi vì ngâm người trong nước cả ngày mà hai chân luôn phù thũng, suýt nữa đã bị phế.
Sau khi lũ lụt thì Hồ Kiến đạo có dịch bệnh hoành hành, không ít quan viên ở địa phương khi đối kháng lũ lụt đều có thể gương cho binh sĩ, nhưng khi đối mặt với dịch bệnh thì lại hơi chùn bước, nỗi sợ hãi bệnh tật của mọi người vượt xa lũ lụt.
Tiết Hoa Y đích thân làm việc với tư cách đạo thừa, người của y học quán các nơi đều là hắn ta đích thân sắp xếp hộ tống và tiếp đãi, không ai đứng ở phía trước hắn ta.
Một người như vậy, lý lịch sáng chói, hào quang rực rỡ.
"Ngươi nghi ngờ Tiết Hoa Y?" Sầm Chinh hỏi nhỏ một câu.
Tiết Hoa Y là quan to chính nhị phẩm, không một ai dám tùy tiện nghi ngờ quan viên ở cấp bậc này, một khi sai thì người nghi ngờ hắn ta sẽ thân bại danh liệt.
"Cũng không phải nghi ngờ, chỉ là có chút suy nghĩ."
Thẩm Lãnh nói: "Vũ Văn Tiểu Sách phái người áp chế hắn ta có thể hiểu được. Nếu muốn tiếp tục lợi dụng những thứ vẫn chưa bị đào lên ở Kinh Kỳ đạo, Vũ Văn Tiểu Sách nhất định phải có một chỗ dựa mới, nhưng hắn biết tướng quân là người của bệ hạ, là gia thần trong phủ Lưu Vương trước kia, cho nên hắn không dám tiếp xúc với ông, mà phái người tiếp xúc với Tiết Hoa Y ở giữa đường, điểm này cũng nằm trong tình lý."
Sầm Chinh gật đầu: "Vậy thì sao? Ngươi đang nghĩ gì?"
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Hơi loạn một chút, không có đầu mối cho nên cũng không biết đang nghĩ gì, có lẽ chỉ là cảm thấy mình bị đả kích, không phục... Để người ta giết Vũ Văn Tiểu Sách trước mặt ta, sau đó lại dễ dàng chạy thoát, đến bây giờ cũng không có manh mối gì, ta cảm thấy hơi uất ức."
"Ngươi quả thật chưa từng bị uất ức gì."
Sầm Chinh nói: "Bắt đầu từ lúc tòng quân đã chưa từng bị uất ức gì."
Thẩm Lãnh bĩu môi: "Lúc ta mới đi theo ông, ông khiến ta uất ức còn ít à?"
Sầm Chinh cười lớn ha ha: "Nhìn đi, ngươi vẫn ghi thù."
Thẩm Lãnh: "Đương nhiên phải ghi thù, nếu không thì hiên ngang ăn cơm của ông, ở nhà của ông, trước khi đi còn phải lấy đồ của ông."
Sầm Chinh: "Chỗ ta không có gì để lấy cả, thịt lừa nướng ở Kinh Kỳ đạo cũng được, trước khi ngươi về Trường An, ta tặng ngươi một xe? Thịt lừa nướng bóng loáng."
Thẩm Lãnh cười cười, trầm tư một lát rồi hỏi: "Sau khi ta lao ra ngoài tường thành, đại nhân có chú ý tới Tiết Hoa Y ở chỗ nào không?"
"Khi ta chạy đến, Tiết Hoa Y từ trong đám người chạy đến trước mặt ta. lúc ấy hắn cũng đã chạy đến cổng thành, còn chưa kịp ra ngoài đã nhìn thấy ta, cho nên trở lại nói với ta về tình hình lúc đó."
"Hắn đi bộ hay cưỡi ngựa?" Thẩm Lãnh hỏi.
"Đi bộ."
Sầm Chinh nói: "Lúc ấy cổng thành có rất nhiều người, rất nhiều bách tính muốn vào ra cổng thành đều bị chặn ở đó, cưỡi ngựa lại càng không ra được, tất cả mọi người đều xuống ngựa, hắn cũng không ngoại lệ."
Sầm Chinh nói: "Ngươi vẫn nghi ngờ hắn?"
Thẩm Lãnh: "Không có lý... Một người sống sờ sờ, làm sao có thể bốc hơi được?"
Phủ đệ đạo thừa đại nhân.
Sau khi ăn cơm tối cùng Sầm Chinh và Thẩm Lãnh bọn họ xong, Tiết Hoa Y trở về chỗ ở của mình. Hắn ta vào cửa rồi khoát tay, tùy tùng đều lập tức lui xuống. Trở lại thư phòng, Tiết Hoa Y cởi quan phục trên người ra đưa cho thị nữ thân cận là Chân Nhi. Tiểu cô nương nhìn khoảng mười sáu mười bảy tuổi, rất xinh xắn, dáng vẻ thanh tú, mắt rất lớn, mặt vẫn còn chút mũm mĩm của trẻ con.
Người ở Hồ Kiến đạo đều biết thị nữ thân cận bên cạnh Tiết Hoa Y là cô nhi được hắn ta nhận nuôi. Năm ấy hải tặc của Cầu Lập xông vào một làng chài, tàn sát không ít bách tính, cha mẹ Chân Nhi đều chết hết, lúc ấy nàng ta mới bốn năm tuổi, khi Tiết Hoa Y vừa mới thăng nhiệm huyện thừa dẫn sương binh đến thì hải tặc đã chạy mất, hắn ta liền nhận nuôi Chân Nhi.
Ngoại trừ Chân Nhi ra, thư đồng Chiêu Nhi bên cạnh hắn ta cũng có thân thế giống như Chân Nhi, đều là không có nơi nương tựa, cho nên được Tiết Hoa Y nhận nuôi.
Đến nay Tiết Hoa Y không lấy vợ sinh con, hai tiểu hài tử này nói là hạ nhân thân cận nhưng lại thân thiết giống như con của hắn ta.
Chân Nhi nhận lấy quan phục của Tiết Hoa Y, không yên tâm còn lật lại xem thử, xác định trên y phục không có tổn hại mới thở phào nhẹ nhõm. Bên trong quan phục lại là màu đen nhánh, hơn nữa bộ quan phục này được may rất tinh xảo.
"Ta nói không bị thương mà ngươi vẫn chưa yên tâm?"
Tiết Hoa Y cười cười: "Đốt bộ quan phục này đi."
Chân Nhi gật đầu: "Biết rồi, ta sẽ đi ngay."
"Để ta đi."
Chiêu Nhi đi qua nhận lấy y phục: "Hun khói lửa cháy, lại làm cay mắt muội."
Chân Nhi cười hì hì, mặt ửng hồng.
Tiết Hoa Y nhìn hai tiểu hài tử này, cười lắc đầu: "Sau này chờ các ngươi lớn hơn chút nữa, ta sẽ làm chủ hôn cho các ngươi, hai người các ngươi chăm sóc lẫn nhau, ta cũng yên tâm."
"Ai muốn lấy huynh ấy chứ!"
Chân Nhi đỏ mặt quay đầu đi: "Hậu đậu vụng về."
Chiêu Nhi thì lại cười hì hì : "Tạ đại nhân!"
Tiết Hoa Y ngồi xuống, thở dài một hơi, một lát sau hắn ta lẩm bẩm nói: "Võ nghệ của Thẩm Lãnh đó quả nhiên rất mạnh, nằm ngoài dự liệu của ta, nếu không phải hắn bị ta tập kích bất ngờ, đơn đả độc đấu, chưa chắc ta có thể dễ dàng thắng hắn."
Chiêu Nhi nói: "Đại nhân, dù sao Thẩm Lãnh cũng là đệ nhất chiến tướng Đại Ninh từ khi tòng quân đến nay vẫn chưa từng chiến bại, đại nhân có thể giết Vũ Văn Tiểu Sách ở trước mặt hắn, có thể thấy được võ nghệ của đại nhân cao hơn hắn."
"Không..."
Tiết Hoa Y nói: "Là ta gặp may."
Chiêu Nhi gật đầu, xoay người đi ra ngoài đốt y phục.
Tiết Hoa Y nhìn Chân Nhi: "Hủy cả chỗ bột máu đó đi."
"Đại nhân, sau này không cần dùng nữa sao? Thật đáng tiếc ."
"Không thể dùng nữa, một lần cũng không thể dùng."
Tiết Hoa Y tựa người về phía sau, dường như có vẻ rất mệt mỏi, Chân Nhi đi đến sau lưng hắn ta, nhẹ nhàng đấm vai và lưng hắn ta. Tiết Hoa Y chậm rãi nhắm mắt lại, im lặng một lúc rồi nói: "Sau khi Cảnh Viễn trở về, ta không tiện gặp hắn. Ngươi gặp hắn, bảo hắn còn phải ra ngoài một chuyến, ba năm sau này, tất cả mọi người ở Kinh Kỳ đạo không được có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào. Vốn dĩ ta không có dự định như vậy, sau khi gặp Thẩm Lãnh, gặp Hàn Hoán Chi, ta nhất định phải cẩn thận hơn."
"Tại sao là ba năm?"
Chân Nhi tò mò hỏi: "Nếu ba năm không có động tĩnh, sau ba năm, lỡ như những người đó đều mất đi sự khống chế thì sao?"
"Sẽ không đâu."
Tiết Hoa Y nói: "Sở dĩ là ba năm, đầu tiên là ta muốn dùng ba năm để làm mất đi sự nghi ngờ của mọi người đối với ta, trong ba năm ta có thể làm ra chính tích cực tốt thì chuyện ngày hôm nay sẽ bị quên đi."
"Thứ hai... trong vòng ba năm bệ hạ là sẽ không rời Trường An, ít nhất ông ta sẽ hướng dẫn thái tử ba năm."
Chân Nhi nói: "Nhưng đại nhân, làm sao ngài xác định ba năm sau bệ hạ sẽ rời Trường An?"
"Không ngoài một năm, Đông Hải Thủy Sư của Thẩm Lãnh sẽ xuất chinh. Thật ra Tang quốc không có uy hiếp lớn như vậy, với khả năng của Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An mà liên thủ tấn công Tang quốc, cho dù người Tang trên dưới một lòng, nhiều nhất cũng chỉ ngăn cản một năm, tổng cộng hai năm là Tang quốc tất diệt. Sau khi đánh xong Tang quốc, bệ hạ sẽ dùng khoảng một năm để khôi phục quốc lực, chuẩn bị đại chiến... Dựa theo suy tính của ta, ba năm sau bệ hạ tất sẽ ngự giá thân chinh lần thứ hai, ông ta là người muốn làm thiên cổ nhất đế, bệ hạ này, mọi chuyện mọi lúc mọi nơi đều bằng Thái Tổ hoàng đế, ông ta muốn trở thành người giống như Thái Tổ hoàng đế, được lịch sử của Đại Ninh mãi mãi ghi nhớ."
"Nhưng Thái Tổ hoàng đế có công khai quốc, khoáng cổ tuyệt kim, đương kim bệ hạ lấy gì để có thể so sánh với Thái Tổ? Chỉ có tiêu diệt Hắc Vũ mới có thể sánh vai. Hiện giờ Hắc Vũ loạn trong giặc ngoài thực lực yếu kém, bệ hạ chờ thêm nhiều nhất là ba năm, bệ hạ cũng lo ba năm sau Hắc Vũ đã trở lại thống nhất, cho nên ba năm là một cực hạn."
"Diệt Tang quốc trước, khiến Hắc Vũ mất đi đồng minh duy nhất, sau đó lại đánh Hắc Vũ, thiên cổ nhất đế của bệ hạ... sẽ thành."
Tiết Hoa Y mở mắt ra, lại thở ra một hơi: "Đó là cơ hội duy nhất của chúng ta, bệ hạ ngự giá thân chinh, thái tử lưu thủ Trường An, nhưng tiền thái tử có thể không tâm động?"