Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1462 - Chương 1462: Có Tội Và Vô Tội

Chương 1462: Có tội và vô tội Chương 1462: Có tội và vô tội

Phủ đệ đạo phủ đại nhân.

Bên ngoài gian phòng của Hàn Hoán Chi, Thẩm Lãnh gõ cửa. Mặc dù đêm đã khuya nhưng trong phòng Hàn Hoán Chi vẫn sáng đèn, hiển nhiên là ông ta cũng không ngủ được. Một kẻ tội phạm quan trọng đã đuổi bắt suốt bao lâu lại chết không rõ ràng ở bên ngoài tường thành Thạch Thành, Hàn Hoán Chi cũng không biết viết bản tấu chương này như thế nào.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Hàn Hoán Chi biết ngay là Thẩm Lãnh đến.

"Cửa không chốt."

Ông ta nói một câu mà cũng không ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn nhìn lên bàn sách. Ông ta đã viết bản tấu chương này suốt một canh giờ nhưng đến tận bây giờ cũng không viết được năm mươi chữ.

Thẩm Lãnh xách hai bầu rượu đi vào, đặt một bầu rượu ở trước mặt Hàn Hoán Chi, sau đó ghé mông ngồi trên bàn. Hàn Hoán Chi trợn mắt lườm hắn: "Ghế trong phòng này đều là giả à?"

Thẩm Lãnh nói: "Bàn rộng, ngồi thoải mái."

Hàn Hoán Chi hỏi: "Không ngủ được?"

Thẩm Lãnh: "Còn ông?"

Hàn Hoán Chi: "Ta đang nghĩ sâm tấu ngươi như thế nào, nói ngươi vì hận thù cá nhân mà giận dữ giết Vũ Văn Tiểu Sách, làm cho việc điều tra sau này căn bản không có cách nào tiếp tục tiến hành. Một trách nhiệm lớn như vậy, ta không muốn gánh, phủ Đình Úy không thể gánh, chỉ có thể là ngươi gánh."

Thẩm Lãnh: "Làm tốt lắm."

Hàn Hoán Chi phụt cười một tiếng: "Ngươi vẫn đang nghĩ về người áo đen đó?"

Thẩm Lãnh: "Ông giúp ta suy đoán đi."

Hàn Hoán Chi ừ một tiếng: "Cũng được."

Thẩm Lãnh nói: "Nếu ông là người áo đen kia, ông làm sao để tránh né nhiều người như vậy?"

Hàn Hoán Chi để bút trong tay xuống, tựa người về phía sau, trầm tư một lát rồi nói: "Thật ra ta vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này... Sau khi sương binh kiểm tra xác định nhân số không dư một người cũng không thiếu một người, hơn nữa ở trên dưới, trong ngoài tường thành cũng không có phát hiện bộ áo đen đó, ngươi lại không nói dối, như vậy thì giải thích hợp lý duy nhất chính là có một sương binh trên tường thành chính là sát thủ."

Thẩm Lãnh nói: "Khả năng một cao thủ đóng giả thành sương binh từ trước đó là không lớn, đây là chuyện có lỗ hổng, cho nên chỉ có thể là một trong số các sương binh chính là sát thủ, y phục của hắn là đồ đặc chế, lật lại chính là áo đen. Lúc ấy quá hỗn loạn, căn bản cũng không có nghĩ đến điều này, hiện tại chắc hẳn là bộ y phục này đã bị tiêu hủy rồi."

Hàn Hoán Chi: "Vẫn có lỗ hổng, trừ phi tất cả sương binh đều là cùng một giuộc, nếu không thì quá trình hắn cởi y phục và xoay y phục ở trên tường thành nhất định sẽ bị người khác nhìn thấy. Hiện tại những sương binh này vẫn đang bị giám sát, đốt y phục? Làm sao có thể, người của ta đang theo dõi bọn họ đấy."

Thẩm Lãnh nói: "Vậy nếu sương binh đều là cùng một giuộc thì sao?"

"Không có lý nào."

Hàn Hoán Chi nói: "Nếu tất cả sương binh đều là đồng lõa, còn trùng hợp là hôm nay bọn họ đều canh gác, xác suất này lớn cỡ nào? Trừ phi có một người biết hôm nay Vũ Văn Tiểu Sách sẽ đến, đoán chắc hắn sẽ chạy trốn từ tường thành cho nên sắp xếp lính canh gác trên tường thành hôm nay đều là người của hắn, trong số này còn có một tuyệt thế cao thủ bằng lòng mai danh ẩn tính trong đám sương binh tận mấy năm."

Ông ta liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Ta đã cho người thẩm tra đối chiếu kỹ lưỡng, sương binh canh gác trên tường thành hôm nay, người ít nhất cũng đã ở trong đại doanh sương binh bốn năm rưỡi."

Thẩm Lãnh thở dài: "Cho nên không ai có thể chờ từ 4 – 5 năm trước cho đến hôm nay."

"Đương nhiên không ai có thể."

Hàn Hoán Chi nói: "Ta biết ngươi muốn nói gì. Tiết Hoa Y là đạo thừa, sương binh của Thạch Thành đều do hắn quản lý, người duy nhất có thể khiến tất cả các sương binh đều nói dối chính là hắn đúng không? Nhưng trên thực tế, sau khi ta điều tra thì phát hiện đây là ngày thứ ba Tiết Hoa Y đến Thạch Thành, hắn vẫn chưa chính thức nhậm chức, vẫn chưa từng vào đại doanh sương binh. Sau khi đến Thạch Thành, quan viên duy nhất mà hắn đã tiếp xúc nhiều lần là đạo phủ đại nhân Sầm Chinh."

Thẩm Lãnh thở dài một hơi, thế nhưng buồn bực tích tụ trong lồng ngực lại không nhả ra được.

"Có phải ngươi cảm thấy Vũ Văn Tiểu Sách chết quá đơn giản không?" Hàn Hoán Chi hỏi.

Thẩm Lãnh gật đầu: "Người như vậy nên có một vạn cách chết tàn khốc nhất, hắn chết quá nhanh, thậm chí ngay cả đau đớn cũng không có."

Hàn Hoán Chi nói: "Ta nhớ là ba mươi năm trước..."

Ông ta uống một ngụm rượu, hồi tưởng lại một chút, sắp xếp từ ngữ rồi tiếp tục nói: "Chúng ta mới đến phủ Đình Úy không bao lâu, ta cùng Cửu Tuế... lúc ấy cũng là truy tra một vụ án lớn, tất cả mọi phỏng đoán đều là không hợp lý, lúc ấy chúng ta lâm vào khốn cảnh còn lớn hơn so với bây giờ. Cũng chính vào lúc đó, hai câu nói của Cửu Tuế khiến ta luôn ghi nhớ, vĩnh viễn không quên được."

Ông ta liếc nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Cửu Tuế nói khi tất cả mọi khả năng đều là không thể, tất cả sự hợp lý đều là không hợp lý, như vậy thì chỉ có hai lựa chọn, lựa chọn có vẻ không hợp lý nhất hoặc là lựa chọn có vẻ hợp lý nhất trong tất cả các lựa chọn không hợp lý."

Thẩm Lãnh hỏi: "Tại sao?"

Hàn Hoán Chi nói: "Lựa chọn cực đoan, tất cả phạm tội đều là hành vi cực đoan, cho nên khi không hề có manh mối nào thì chỉ có thể đưa ra lựa chọn cực đoan, hoặc là đầu này hoặc là đầu kia."

Ông ta tiếp tục nói: "Câu nói thứ hai của Cửu Tuế là... Tất cả mọi người đều có tội."

Thẩm Lãnh khẽ nhíu mày: "Tất cả mọi người đều có tội?"

Hàn Hoán Chi nói: "Khi đó Cửu Tuế đã uống không ít rượu, hắn nói lời mình nói đều là lời say xỉn, nhưng mà đối với phủ Đình Úy phá án sau này mà nói, những lời này đều là lời vàng ngọc... Hắn nói tại sao khi phủ Đình Úy tra án lại gặp phải tình huống rất khó khăn như vậy? Bởi vì thật ra xét đến cùng tất cả mọi suy luận và điều tra đều là điều tra vô tội, chúng ta cho rằng không thể nào, nói trắng ra một chút thì chính là chúng ta cho rằng hắn không thể nào phạm tội, cũng là suy luận vô tội, truóc đây phủ Đình Úy tra án đều là đang chứng thực ai vô tội."

"Cửu Tuế nói suy luận vô tội không phải là việc phủ Đình Úy nên làm, đó là việc của, phủ Đình Úy phải làm là suy luận có tội, trong mắt người của phủ Đình Úy, tất cả mọi người đều có tội."

Ông ta liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh: "Vụ án hôm nay đều là không hợp lý, như vậy thì lựa chọn hai cực đoan trong tất cả những điều không hợp lý."

Thẩm Lãnh chỉ vào mình: "Ta là một cực đoan."

Hàn Hoán Chi gật đầu: "Không thể phủ nhận, đúng vậy."

Thẩm Lãnh hỏi: "Cái còn lại thì sao? Tiết Hoa Y?"

Hàn Hoán Chi lắc đầu: "Không phải, là Sầm Chinh."

Thẩm Lãnh thay đổi sắc mặt: "Điều đó sao có thể!"

Hàn Hoán Chi nói: "Đương nhiên không thể, hắn và ta đều là cựu thần trong phủ Lưu Vương ra, hơn nữa... Hắn là thông văn hạp, cho nên có phải hắn là người không thể nhất không?"

Thẩm Lãnh: "Phải."

Hắn hỏi Hàn Hoán Chi: "Nhưng ông nói nhiều như vậy là muốn biểu đạt cái gì? Biểu đạt ta và Sầm Chinh là hiềm nghi lớn nhất?"

Hàn Hoán Chi nói: "Không, ta muốn nói là tư duy của hai người chúng ta khác nhau. Ngươi nghĩ là mình vô tội, Sầm Chinh vô tội, tất cả suy nghĩ của ngươi đều là suy đoán vô tội. Mà ngươi nghĩ Tiết Hoa Y có thể có tội, cho nên suy nghĩ của ngươi về hắn là suy đoán có tội."

Thẩm Lãnh im lặng.

Hàn Hoán Chi vỗ vai hắn: "Khuyết điểm của ngươi là ngươi đều tin tưởng những người ngươi quan tâm, mà không phải là người mà ngươi quen, ngươi mới có thể phân tích một cách lý trí... Ngươi bảo ta suy đoán giúp ngươi, bảo ta phỏng đoán giúp ngươi, ta nói nhiều như vậy là muốn nói cho ngươi biết, theo ta thấy tất cả mọi người đều có tội."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Hiểu rồi, ông không thể bị suy nghĩ của ta khống chế, cho nên điều ông suy đoán giúp ta nhất định không phải là điều ta muốn, mà điều ta muốn chỉ là chứng minh mình vô tội."

Hàn Hoán Chi ừ một tiếng: "Mọi người đều như vậy, người vô tội muốn chứng minh mình vô tội."

Thẩm Lãnh lại thở dài một hơi, cầm nửa bầu rượu Hàn Hoán Chi uống còn thừa ở trên bàn lên: "Coi như ta không đến đây."

Hàn Hoán Chi: "Ta đệch..."

Thẩm Lãnh: "Một bầu rượu của ta chỉ đổi lấy một câu nói tục của ông."

Hàn Hoán Chi nói: "Nửa bầu."

Thẩm Lãnh để rượu xuống, rướn người về phía trước, rất nghiêm túc hỏi: "Năm đó vụ án lớn khiến ông và Cửu Tuế đều khó khăn là gì?"

Hàn Hoán Chi im lặng.

Rất lâu sau ông ta cầm bầu rượu lên uống một ngụm: "Về tội hoàng hậu... và ngươi, Cửu Tuế muốn chứng minh bà ta vô tội."

Thẩm Lãnh ngẩn ra.

"Thật ra tối hôm đó nếu ta hiểu ra thì sẽ không có chuyện sau này Cửu Tuế đả thương Thẩm tiên sinh. Buổi tối ngày hắn rời thành Trường An đã nói chuyện với ta rất lâu, về chuyện cũ trong vương phủ, rốt cuộc là ai đã sai."

Thẩm Lãnh hỏi: "Người nào?"

"Tội hoàng hậu, và hoàng hậu..."

Khi đó còn là hoàng hậu và Trân phi, lâu hơn nữa thì là vương phi và trắc phi.

Hàn Hoán Chi nói: "Trước đó bệ hạ bảo ta và Cửu Tuế âm thầm điều tra tội hậu và Dương gia, lúc ấy trong lòng Cửu Tuế rất khó chịu. Khi ở vương phủ, tội hậu đối xử với hắn rất tốt, hơn nữa hắn là cô nhi được tội hậu mang vào vương phủ, con người luôn biết ơn. Khi đó hắn cảm thấy người sai là Trân phi, nếu Trân phi không vào vương phủ thì sẽ không có chuyển biến của vương phi sau này."

Thẩm Lãnh nói: "Tất cả mọi người đều có tội."

Hàn Hoán Chi gật đầu: "Ừ, chính vào lúc đó Cửu Tuế nói không ai vô tội, tất cả mọi người đều có tội."

Hiển nhiên là tâm trạng của Hàn Hoán Chi đã tụt xuống, có chút thương cảm nói: "Tối hôm đó ta không nhận thấy được tâm trạng của Cửu Tuế đau khổ cỡ nào, chắc hẳn là hắn vừa mới nhận được mệnh lệnh của tội hậu sai hắn đi giết ngươi và Thẩm tiên sinh."

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Cho nên tiền bối Cửu Tuế và ta giống nhau, khi đưa ra phán đoán thường suy nghĩ theo thói quen, người thân cận với mình không sai, người không thân cận với mình nhất định là sai."

Hàn Hoán Chi nói: "Cho nên trên thế giới này có luật pháp."

Thẩm Lãnh trầm mặc.

Phủ đệ đạo thừa.

Tiết Hoa Y tắm rửa thay y phục mới, thư phòng của hắn ta bài trí cực kỳ đơn giản, một vài món đồ trang trí khá quý giá vốn có ở trong phòng này đều bị hắn ta sai người dọn ra ngoài, trả lại cho phủ khố đạo trị.

Hắn ta là một người giữ mình trong sạch, mặc kệ mục đích của hắn ta là gì, mặc kệ ý nghĩ của hắn ta là gì, hắn ta quả thật là một người như vậy, không tìm được một chút tỳ vết nào trên lý lịch của hắn ta, hắn ta sạch sẽ giống như một đóa hoa sen nổi trên mặt nước vậy.

"Đại nhân."

Chân Nhi đẩy cửa phòng đi vào, bưng một bát thuốc: "Thuốc đã nấu xong rồi."

Tiết Hoa Y nhíu mày: "Có thể không uống không?"

"Không thể."

Chân Nhi đặt bát thuốc xuống: "Ta nhìn ngài uống."

Tiết Hoa Y có bệnh rất nặng. Hồ Kiến đạo bị lũ lụt, hắn ta xung phong lên tuyến đầu, mà trên thực tế hắn ta cũng bị nhiễm dịch bệnh, nếu không phải người của y học quán y thuật cao siêu, có thể hắn ta đã hi sinh vì nhiệm vụ ở nơi phòng chống thiên tai rồi.

Ngâm mình trong nước bẩn quá lâu làm cho hai chân của hắn ta thường xuyên bị đau nhức. Thời gian hắn ta ngâm mình trong nước bẩn vượt xa bất kỳ một người chống thiên tai nào, nhiều hơn bất cứ một gã binh sĩ thủ hạ nào của hắn ta, binh lính thay phiên nhau đi xuống nhưng hắn ta thì không, mà dịch bệnh làm phổi của hắn ta bị tổn thương, vẫn cần phải điều trị, cũng không biết có thể chữa khỏi hay không.

"Chân Nhi."

"Sao vậy đại nhân?"

"Ngươi và Chiêu Nhi... qua một thời gian nữa hãy trở về phía nam đi."

"Tại sao?"

Chân Nhi thay đổi sắc mặt.

"Hai người chúng ta đều đi rồi, ai sẽ chăm sóc đại nhân?"

"Ta không cần chăm sóc, một mình ta rất tốt."

Tiết Hoa Y nhắm mắt lại, trong đầu tới tới lui lui đều là khuôn mặt mấy người kia, Thẩm Lãnh, Hàn Hoán Chi, Sầm Chinh...

Không biết tại sao, trước giờ chưa từng lo sợ nhưng giờ Tiết Hoa Y lại mơ hồ có một chút sợ hãi, hắn ta cảm thấy lần này có thể mình sẽ gặp chuyện không may.

Bình Luận (0)
Comment