"Người Ninh luôn nghĩ bọn họ là người thông minh nhất trên thế giới này."
Cao Tỉnh Nguyên ngồi trên bảo tọa của hoàng đế, trong ánh mắt tràn ngập vẻ mong đợi. Quân nha đã nghiên cứu chế tạo ra túi hỏa dược có uy lực khổng lồ, điều này quả thật là khiến y nhìn thấy thắng lợi trong tầm mắt.
Tất cả sự chú ý của mật điệp Đại Ninh đều dồn vào thủy sư mới xây dựng của Tang quốc, nhưng đối với người Tang mà nói, bọn họ biết rõ nếu muốn giành phần thắng tuyệt đối không phải dựa vào chiến thuyền là được, bọn họ dựa vào cái gì để có thể tranh giành cao thấp với một Ninh quốc cường đại?
Cho nên từ sau khi Cao Tỉnh Nguyên trở thành hoàng đế Tang quốc liền đưa ra một mệnh lệnh, không tiếc bất cứ giá nào để nghiên cứu chế tạo ra hỏa khí, người để lộ bí mật sẽ bị tru sát cửu tộc.
Từ rất lâu rất lâu trước đây Tang quốc đã có buôn bán qua lại với Đại Ninh, mà pháo hoa là một trong các thương phẩm quan trọng Tang quốc mua từ Đại Ninh, sự yêu thích của người Tang đối với pháo hoa đã đến mức độ rất si mê rồi.
Nhưng trước giờ bọn họ chưa từng nghĩ sẽ biến hỏa dược bên trong pháo hoa thành vũ khí, hơn nữa bọn họ cũng không biết hỏa dược được phối chế như thế nào.
Khi người Hắc Vũ dốc hết sức lực muốn lấy được túi hỏa dược, mật điệp của Tang quốc thì dốc hết sức lực muốn biết người Ninh tạo ra gói thuốc nổ như thế nào.
Lấy được tin tức này dễ hơn lấy hỏa dược nhiều, bọn họ tìm hiểu thì được biết lai lịch của túi hỏa dược chính là đến từ hỏa dược trong pháo hoa, phối chế cải tiến thêm.
Sau đó bọn họ lại phát hiện bắt đầu từ mấy năm trước, Đại Ninh không hề bán pháo hoa cho bất kỳ một quốc gia nào.
Cũng may, Tang quốc có lượng lớn hàng tích trữ, cũng phải quy công lao cho phụ thân Anh Điều Thái của Anh Điều Liễu Ngạn. Anh Điều Thái quả thực si mê pháo hoa đến mức độ không thể tưởng tượng nổi, ông ta nghĩ pháo hoa là lễ vật của thần tặng cho con người, là thứ đẹp nhất trên đời.
Mà ở trong Tang quốc cũng có rất nhiều xưởng chế tạo pháo hoa, chỉ là chất lượng không tốt bằng pháo hoa của Đại Ninh chế tạo.
Lúc trước thương nhân Tang quốc muốn nịnh bợ nên đã từng mua lượng lớn ống pháo hoa từ Đại Ninh, lượng lưu trữ của những thứ này ở trong hoàng cung nhiều tới mức khiến người ta khó tưởng tượng nổi. Đối với người Tang mà nói, cái chết của Anh Điều Thái cũng không phải chỉ là ảnh hưởng không tốt, ít nhất sau khi chết Anh Điều Thái gần như tất cả mọi người đều đã quên những ống pháo hoa đó.
Đến sau khi Cao Tỉnh Nguyên trở thành hoàng đế Tang quốc, y hạ lệnh không tiếc mọi giá phải nghiên cứu chế tạo, hơn nữa còn chuyển hết tất cả vật liệu đến Bần Sơn cách Kinh Đô khoảng hơn hai trăm dặm, không ngừng thí nghiệm ở Bần Sơn hoang vắng. Từ đầu đến lúc nghiên cứu chế tạo thành công đã có ba mươi mấy người chết oan chết uổng.
"Người Tang sinh ra ở nơi mặt trời mọc."
Cao Tỉnh Nguyên ngồi trên bảo tọa lẩm bẩm nói: "Người Tang mới là con cháu đời sau do thần để lại sau khi sáng tạo nhân gian, mặt trời mọc lên, nơi đầu tiên chiếu rọi đến chính là đất Tang quốc."
Ngón tay của y gõ có tiết tấu trên tay vịn ghế.
"Người Ninh sẽ không ngờ chúng ta tiến công trước."
Cao Tỉnh Nguyên mở mắt ra rồi đứng bật dậy, y bước đi đến mép đài cao, phía dưới là cả triều văn võ Tang quốc, võ quan chiếm đa số.
"Các khanh có thể không ngờ được ta đã phái một đội ngũ tinh nhuệ đi tập kích xưởng thuyền Đông Hải của Ninh quốc, thuyền biển mà người Ninh chuẩn bị sẵn để quyết chiến cùng chúng ta đều ở trong xưởng thuyền Đông Hải."
Cao Tỉnh Nguyên lớn tiếng nói: "Xin thứ cho ta không nói với bất cứ người nào trong các khanh, trước giờ chiến tranh đều không phải trò đùa, mà cơ mật là mấu chốt bảo đảm chiến tranh thắng lợi."
Trên triều đình, tất cả mọi người đều hơi sững sờ nhưng rất nhanh liền thể hiện ra phản ứng không giống nhau.
Trên mặt quan văn có chút lo lắng nhưng vẫn kinh ngạc nhiều hơn, nhưng những võ quan thì dần hưng phấn lên, ai nấy dường như đã nhìn thấy cả giang sơn của Đại Ninh nằm trong tay mình.
"Bệ hạ vạn tuế!"
Một võ quan bỗng nhiên hô to một tiếng, ngay sau đó tất cả mọi người đều hô to, thanh âm cực lớn chấn rung cả màng nhĩ.
Cao Tỉnh Nguyên hạ hai tay xuống ra hiệu cho mọi người yên lặng, y mỉm cười nói: "Chắc các khanh đều biết rất rõ, trận chiến tranh này là không thể tránh khỏi, chúng ta biết, người Ninh cũng biết, chúng ta đang chuẩn bị, người Ninh cũng đang chuẩn bị."
"Người Ninh vô địch thiên hạ, bọn họ vừa mới đánh bại đế quốc Hắc Vũ từng vô địch thiên hạ, xâm chiếm đế quốc Hắc Vũ ít nhất cương vực ba ngàn dặm, điều này làm cho Ninh quốc trở nên khổng lồ hơn, mạnh mẽ hơn."
"Nhưng để củng cố ba ngàn dặm giang sơn mới này, hoàng đế Ninh quốc Lý Thừa Đường không thể không điều khiển lượng lớn quân đội đến bên đó, Nguyên bụng bọn họ rất trống trải, đây là một trong các cơ hội chúng ta có thể giành phần thắng."
"Ta là hoàng đế của Tang quốc, ta không thể trơ mắt nhìn sau khi kẻ thù xâm lấn Tang quốc thì chúng ta mới bắt đầu phản kích, đến lúc đó sẽ có bao nhiêu bách tính chết trong chiến hỏa, mà chiến hỏa này còn xảy ra trên đất của chính chúng ta."
"Nếu trận chiến này đã không thể tránh được, như vậy ta thà khởi xướng tấn công kẻ thù trước. Ta có trách nhiệm dẫn dắt Tang quốc đi lên con đường phú cường, ta có trách nhiệm để cho con dân bách tính của chúng ta sống trên vùng đất đẹp tốt hơn."
Cao Tỉnh Nguyên dừng lại một chút, đưa mắt nhìn khắp toàn trường.
"Người Ninh đang dùng tâm cơ, bọn họ tưởng thả Anh Điều Liễu Ngạn về là có thể khiến cho quốc gia chúng ta lâm vào nội loạn lần nữa, ta tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra, cho nên hôm nay ta sẽ ban bố hai mệnh lệnh trên triều đình."
"Thứ nhất..." Y lại lớn tiếng nói: "Ta tuyên bố Anh Điều Liễu Ngạn là phản đồ, chỉ cần hắn trở lại Tang quốc, trong vòng Tang quốc bất luận một người nào cũng có trách nhiệm bắt hoặc là xử tử hắn, bất kể là bắt hắn hay giết hắn, ta đều sẽ có khen thưởng hậu hĩnh. Hắn đã phản bội đế quốc Đại Tang, hắn là tội nhân của lịch sử, là tội nhân của dân tộc!"
"Thứ hai..." Cao Tỉnh Nguyên lớn tiếng nói: "Ta quyết định tuyên chiến với Ninh!"
"Vạn tuế!"
"Vạn tuế!"
"Bệ hạ vạn tuế!"
Khắp triều đình đều rơi vào một trạng thái cuồng nhiệt.
"Tiếp theo, thanh tra tất cả người Ninh ở Tang quốc, ta mặc kệ bọn họ là thương nhân hay mật điệp đến Tang quốc có mục đích, chỉ cần là từ Ninh quốc đến thì đều bắt lại thẩm vấn nghiêm ngặt. Nếu có người phản kháng thì giết chết tại chỗ, tịch thu tất cả tài sản của người Ninh, là tất cả!"
Y giơ tay lên chỉ lên trời: "Đế quốc Đại Tang vạn tuế!"
"Đế quốc Đại Tang vạn tuế!"
"Đế quốc Đại Tang vạn tuế!"
Người trên triều đình đã giống như biến thành một đám điên rồ, nhất là các võ quan, trong mắt bọn họ tràn ngập dục vọng cuồng nhiệt. Ttrong những võ quan này có không ít người từng là hải tặc, bọn họ biết Đại Ninh giàu có cỡ nào, chỉ cần có thể đánh vào lãnh thổ Ninh quốc, bọn họ có thể cướp đoạt được vô số vàng bạc tài bảo.
"Chúng ta đã đánh cược quốc vận."
Cao Tỉnh Nguyên nói: "Trận chiến này, đế quốc Đại Tang tất thắng!"
Một canh giờ sau, thành Kinh Đô.
Trong một thương hành, Cổ Lạc từ bên ngoài đi nhanh trở lại, vừa vào cửa liền căn dặn một tiếng: "Đóng cửa."
Thủ hạ lập tức đóng cửa lớn thương hành.
"Chúng ta phạm sai lầm rồi."
Cổ Lạc gọi Cảnh San đến: "Lúc trước chúng ta đều dồn sự chú ý vào chiến thuyền của người Tang, dốc toàn lực tìm hiểu tin tức về chiến thuyền Long Quy, nhưng không ngờ người Tang đã nghiên cứu chế tạo ra túi hỏa dược."
Sắc mặt Cảnh San lập tức trở nên khó coi: "Làm sao chàng biết?"
"Ta vừa mới đi dự tiệc trong phủ tướng quân võ bị, bọn họ đều đã uống rất nhiều rượu, tạm thời vẫn chưa nghi ngờ ta, bởi vì theo bọn họ thấy ta là một thương nhân Tang quốc rất lớn cho nên không giấu giếm gì cả. Cao Tỉnh Nguyên đã sắp xếp một đội quân đi tập kích xưởng thuyền Đông Hải của chúng ta, bây giờ gửi tin tức về đã không kịp nữa, nhưng mà chúng ta nhất định phải mau chóng trở về."
Cảnh San lập tức nói: "Chàng về đi!"
"Ta vẫn không thể trở về được."
Cổ Lạc nói: "Ta vẫn chưa bị lộ."
Hai tay của gã giữ vai Cảnh San: "Nàng hãy nghe ta nói, Cao Tỉnh Nguyên đã hạ lệnh bắt tất cả người Ninh, nàng ở đây có thân phận là người Lâm Việt, nhưng theo người Tang thấy thì đều giống nhau, nàng nhất định phải nhanh rời khỏi đây, nhân lúc vẫn chưa có người nào nghi ngờ ta, dùng thương thuyền về Đại Ninh, mang theo tất cả mọi người."
"Chàng cũng nhất định phải về!"
Mắt Cảnh San lập tức đỏ lên.
"Ta vẫn chưa thể trở về, ta còn hữu dụng."
Cổ Lạc thở dài một hơi, cười cười nói: "Nàng nên tin ta, hiện tại người Tang rất nể trọng ta, chúng ta hiến cho bọn họ một phần tài sản cướp được từ hải tặc để đổi lấy sự tín nhiệm hiếm có này, chỉ cần ta còn ở đây, ta có thể cung cấp tin tình báo cho đại tướng quân, bọn họ tạm thời sẽ không nghi ngờ ta."
Cảnh San nói: "Chàng biết người Tang tàn ác cỡ nào, hiện tại bọn họ không nghi ngờ chàng là vì tưởng chàng là người Tang, nhưng bọn họ sẽ không hạ thủ với người Tang sao? Bọn họ cần tiền trong tay chàng, chàng vẫn luôn giằng co, chỉ cho bọn họ một phần, nếu bọn họ vẫn không thể lấy được lợi ích gì từ chàng, nhất định sẽ ra tay bức ép chàng giao ra."
Cổ Lạc lắc đầu: "Chúng ta đã phạm sai lầm rồi, chúng ta không kịp thời phát hiện chuyện người Tang đã có được hỏa khí, đại tướng quân sẽ chịu thiệt thòi. Nàng không nên tranh cãi với ta, ta sẽ bảo vệ tốt bản thân, một khi ta phát hiện sẽ có nguy hiểm, ta sẽ lập tức rút đi."
Gã quay đầu lại căn dặn một tiếng: "Các ngươi đều đi theo Cảnh thiên bạn về Đại Ninh, trước khi trời tối hãy ra thành, đừng mang bất kỳ thứ gì cả, như vậy mới không bị nghi ngờ, chia nhóm ra ngoài."
Cảnh San vội vàng nói: "Chỉ cần chúng ta đi là chàng sẽ bị lộ."
Cổ Lạc nói: "Nàng quá coi thường ta rồi."
Gã lại quay đầu lại căn dặn một tiếng: "Còn chờ cái gì nữa! Tất cả làm nhanh lên, sau khi ra ngoài thì cố hết sức thông báo cho nhiều người hơn nữa, nhất là người của phiếu hào Thiên Cơ, thương thuyền của bọn họ vẫn còn ở bến thuyền, người Tang nhất định sẽ động thủ."
Cảnh San hít sâu một hơi sau đó gật đầu: "Được, ta hứa với chàng, nhưng mà chàng phải nhớ, gặp nguy hiểm thì nhất định phải về nhà, chàng nhớ, ta sẽ luôn chờ chàng."
"Yên tâm đi."
Cổ Lạc nói: "Các ngươi đi mau, ta đã mua chuộc người của xưởng thuyền, Quy trong tay ta đã có một phần bản vẽ chiến thuyền Long. Mấy người đó muốn lấy được nhiều tiền của ta hơn, bọn họ bán cho ta từng phần một, còn thiếu phần cuối cùng, ít nhất ta cũng phải lấy được phần bản vẽ cuối cùng rồi mới trở về."
Cảnh San ừ một tiếng: "Chàng cẩn thận."
Cổ Lạc xoay người đi ra ngoài: "Các ngươi đều nhanh lên chút... A!"
Bịch một tiếng, Cảnh San đập một chưởng vào gáy Cổ Lạc, Cổ Lạc cứng đờ xoay người lại nhìn nàng, Cảnh San khoát tay: "Trói hắn lại mang đi, sau khi về Đại Ninh nếu có trách phạt, ta chịu!"
"Vâng!"
Một đám người lập tức xông lên, trói Cổ Lạc lại một cách thuần thục.
Cổ Lạc mơ mơ màng màng vừa muốn nói thì Cảnh San tháo khăn quàng cổ của mình xuống nhét vào trong miệng gã: "Chàng im miệng đi, từ bây giờ chàng bị đình chỉ chức quyền."
Mấy người nhanh chóng để Cổ Lạc vào trong bao bố, sau đó ra ngoài từ cửa sau, bọn họ đến bến thuyền với tốc độ nhanh nhất, trên đường đi đã nhìn thấy có quân đội của Tang quốc đang tập kết, đến bến thuyền lập tức tìm người của phiếu hào Thiên Cơ. Cảnh San hạ lệnh, tất cả hàng hóa đều không cần, tiền cũng không cần, không cần cái gì cả, mọi người lên thuyền lập tức rời đi.
Thuyền lớn rời khỏi bến không đến nửa canh giờ, rất nhiều binh lính Tang quốc liền tràn vào bến thuyền.
Đứng ở mũi thuyền, Cảnh San quay lại liếc nhìn mọi người, tất cả mọi người vẫn còn sợ hãi trong lòng.
"Có cần thả Cổ thiên bạn ra không?" Thủ hạ hỏi.
Cảnh San nhếch khóe miệng lên: "Không thả, để hắn đói ba bữa rồi hãy nói!"