Đông Hải, đại doanh quân nhu.
Trận chiến này không phải vội vàng chuẩn bị mà là đã được chuẩn bị rất lâu, đại doanh quân nhu xây dựng ở nơi cách xưởng thuyền Đông Hải khoảng hơn mười dặm. Nếu xây quá gần bờ biển thì không thể bảo quản vật tư, hơn nữa cũng dễ bị phát hiện, hơn mười dặm đã là cực hạn rồi.
Mấy năm trước đã cố ý xây dựng một quan đạo rộng rãi, trước làm đường sau xây kho hàng, bảo đảm cơ mật ở mức độ lớn nhất, nhưng với thủ đoạn ở thời đại này, muốn canh phòng nghiêm ngặt tử thủ cơ bản là không thể nào.
Càng là nơi phong tỏa nghiêm ngặt sẽ càng khiến cho mật thám Tang quốc chú ý, tất cả các đường đều chặn, mỗi ngày còn có rất nhiều người tuần tra không được tới gần, nhưng cho dù không tới gần, dựa vào phỏng đoán thì cũng có thể đoán được đại khái đang xây dựng cái gì.
Trong đại doanh quân nhu ngoại trừ vật tư của Hộ bộ phân phát ra, còn có vật tư từ Liên Sơn đạo và Liêu Bắc đạo cung ứng, lượng lớn binh khí giáp giới, lương thực, khí giới công thành đều ở trong đại doanh quân nhu.
Để bảo đảm sự an toàn của đại doanh quân nhu, lúc trước Vương Căn Đống và Tân Tật Công đã thương lượng với nhau, phái hai doanh gồm hai ngàn bốn trăm chiến binh canh giữ, Tân Tật Công phụ trách sắp xếp.
Xưởng thuyền Đông Hải Thủy Sư cách đây hơn mười dặm đã xây dựng xong, lượng lớn chiến thuyền đều đang neo đậu ở trong xưởng thuyền làm bảo dưỡng và giữ gìn thông thường.
Vương Căn Đống bận rộn cả ngày, dẫn người kiểm tra số lượng lương thực vật tư vừa mới đưa từ quận Việt Lai Liên Sơn đạo đến. Liêu Bắc đạo và Liên Sơn đạo đều là trọng địa sản xuất lương thực, hai địa phương này đã đủ để cung ứng lương thảo tiếp tế cho đại quân.
"Tướng quân."
Giáo úy thân binh Lý Nguyên Bảo đi đến trước mặt Vương Căn Đống, đưa cho Vương Căn Đống một bình nước: "Nghỉ một lát đi, một ngày rồi, ngài vẫn chưa ăn cơm trưa."
Vương Căn Đống cười nói: "Đại tướng quân sắp về rồi, cũng không thể để đại tướng quân trở lại nhìn thấy trong đại doanh quân nhu này còn lộn xộn được. Ta vừa mới xem rồi, vấn đề cất giữ vật tư gửi rất lớn, tốc độ đội ngũ đưa vật tư đến đây dỡ hàng nhanh thì nhanh, nhưng cứ như vậy sẽ không có phân chia quá rõ ràng, cả ngày hôm nay ta đều bận mấy việc này."
Ông ta uống một ngụm nước rồi nói: "Cuối cùng là phân chia khu vực, người bên dưới làm việc vẫn không chi tiết, vật tư binh khí cơ giới đưa đến một kho hàng nhưng không có chi tiết hóa, kết quả là binh khí và khí giới để lẫn cùng nhau, đến lúc cần chất lên thuyền lại phải phân chia lần nữa. Binh khí là binh khí, khí giới là khí giới, binh khí cũng phải phân chia ra, đao là đao, thương là thương, tách ra để riêng, lúc dùng đến thì lấy mới không bị loạn, cũng nhanh hơn."
Lý Nguyên Bảo cười nói: "Người làm việc đều là người trẻ tuổi, người trẻ tuổi mà, chính là hấp tấp nóng vội."
Vương Căn Đống cười nói: "Ta nghi ngờ ngươi đang giở trò lưu manh."
Lý Nguyên Bảo cười: "Mau về nghỉ một lát đi, trời đã tối rồi, nếu không ăn cơm tối là cơ thể già yếu này của tướng quân ngài không chịu được đâu."
Vương Căn Đống liếc mắt nhìn gã ta: "Phì, ta già chỗ nào?"
Hai người vừa nói vừa đi về, thân binh nấu một nồi mì sợi, kèm thêm mấy cây dưa muối là thành cơm tối. Vương Căn Đống và Lý Nguyên Bảo mỗi người bưng một bát lớn ăn sì sụp, ngấu nghiến nuốt mì vào bụng.
"Ngươi đi nghỉ một lát trước đi."
Vương Căn Đống đứng dậy hoạt động một chút: "Sau nửa đêm ngươi đi canh gác, trước nửa đêm ta đi lại trong nhà kho."
"Vâng!"
Lý Nguyên Bảo lên tiếng đáp lời, quay đầu lại căn dặn thân binh thủ hạ: "Bảo vệ tướng quân an toàn."
Vương Căn Đống cười nói: "Vẫn chưa xuất chinh đâu, ở trong doanh địa thì có thể có chuyện gì, các ngươi cũng không cần đi theo ta hết, một nửa đi nghỉ ngơi, một nửa đi theo ta là được."
Các thân binh chia làm hai đội, một đội đi theo Vương Căn Đống trở lại đại doanh quân nhu. Đã một ngày không dừng lại nghỉ ngơi, hai chân của Vương Căn Đống đều đau nhức, đây còn là ông ta chưa bao giờ gián đoạn việc rèn luyện, người đi theo Thẩm Lãnh đều hình thành thói quen như vậy, nếu không thì chỉ sợ với độ tuổi của ông ta, thể chất đã sụt giảm nghiêm trọng rồi. Bất tri bất giác, nay Vương Căn Đống đã hơn năm mươi tuổi rồi.
"Quân nhu là sự bảo đảm của đại chiến."
Vương Căn Đống vừa đi vừa nói: "Ta đã sắp xếp người dặn dò xuống, ngày mai tăng gấp đôi trạm gác ngầm ở vòng quanh doanh địa, vật tư càng ngày càng nhiều, lỡ như trộm người Tang mò vào, một mồi lửa là có thể làm cho chúng ta dã tràng se cát, chưa chiến đã bị nhục trước."
Ông ta là tướng lĩnh cẩn thận nhất dưới trướng Thẩm Lãnh, qua nhiều năm vẫn luôn như vậy.
"Ngoài ra, ta vừa mới xem qua."
Vương Căn Đống dừng lại: "Hai doanh chiến binh do tướng quân Tân Tật Công điều đến đều là bộ binh, không có kỵ binh, trong Đông Hải Thủy Sư xưởng thuyền cách đây hơn mười dặm cũng không có kỵ binh. Theo lý mà nói là không cần, nhưng mà lỡ như có tình huống gì sẽ không thể kịp thời chi viện, hơn mười dặm đường, nếu có kỵ binh thì khoảng chừng một khắc là đến nơi, không có kỵ binh sẽ chậm hơn không chỉ gấp đôi."
Quan văn chủ quan của quân nhu doanh là người do Hộ bộ điều đến, viên ngoại lang chính ngũ phẩm Trác Vĩnh Thuần, hắn ta đi theo phía sau Vương Căn Đống, nói: "Tướng quân suy nghĩ sâu xa, nhưng trước đó Tân tướng quân đã nói đường bờ biển có chiến thuyền của chúng ta tuần tra qua lại, bên xưởng thuyền cũng có hơn hai ngàn chiến binh, cho nên cũng không có bố trí kỵ binh."
Vương Căn Đống nói: "Cẩn thận vẫn hơn, đại tướng quân từng nói đối với chiến tranh, chuẩn bị nhiều đến đâu cũng không tính là nhiều, đối với sinh tử mà nói, chuẩn bị nhiều đến đâu đi chăng nữa cũng là ít."
Trác Vĩnh Thuần lẩm bẩm lặp lại một lần: "Đối với sinh tử mà nói, chuẩn bị nhiều đến đâu đi chăng nữa cũng là ít..."
Vương Căn Đống cười nói: "Đại tướng quân không quá giống người khác. Khi người khác chuẩn bị chiến tranh, điều đầu tiên nghĩ là làm sao để có thể thắng, mà điều đầu tiên đại tướng quân nghĩ là làm sao để có thể giảm bớt thương vong, thật ra hai cái này cũng không khác nhau quá lớn nhưng chuẩn bị sẽ chênh lệch xa."
Ông ta vỗ ngực: "Ví dụ như miếng hộ tâm này, rồi ví dụ như đại tướng quân chuẩn bị hai năm để tạo ra giáp xích cho các huynh đệ chiến binh thủy sư, những điều này đều là để giảm bớt thương vong."
Trác Vĩnh Thuần hỏi: "Tướng quân ngài cũng có giáp xích sao?"
"Ta có." Vương Căn Đống cười cười: "Do đại tướng quân chuẩn bị, nhưng mà ta đã nhường cho người khác. Người trẻ tuổi mới là chủ lực của trận chiến tranh này, một gã giáo úy nhất định sẽ giết địch nhiều hơn ta, ta không còn nhỏ tuổi nữa, không phải là không dám xung phong mà là nhất định không chạy nhanh bằng bọn họ, cho nên nhường giáp xích cho người trẻ tuổi sẽ có ích hơn."
Trác Vĩnh Thuần ngẩn ra, Vương Căn Đống là tướng quân tam phẩm mà lại nhường giáp xích của mình cho người trẻ tuổi.
Bọn họ vừa trò chuyện vừa tuần tra đại doanh, chung quanh nhà kho đèn đuốc sáng trưng, mỗi một nhà kho đều có không ít binh lính canh gác, ngoài ra, còn có đội tuần tra cứ cách khoảng một khắc sẽ tuần tra một lần.
Cách đại doanh khoảng một dặm, tướng quân Tang quốc Đằng Huy Thái lau chủy thủ trong tay lên thi thể ở bên cạnh, nơi này có năm gã chiến binh, là đồn quan sát bên ngoài đại doanh quân nhu.
Vẫn là bởi vì lơi lỏng, bọn họ cũng không ngờ người Tang sẽ đến, năm người thì có ba người đang nghỉ ngơi, hai người canh gác, hoàn toàn không chú ý đến đã bị kẻ thù lần mò tới gần.
Đằng Huy Thái là võ tướng nổi tiếng ở Tang quốc, là một trong các tướng quân dũng mãnh thiện chiến nhất dưới trướng Cao Tỉnh Nguyên. Nếu không phải có đủ sự tín nhiệm đối với người này, Cao Tỉnh Nguyên cũng sẽ không giao việc tập kích xưởng thuyền Đông Hải Thủy Sư cho hắn ta.
Đây là trận chiến quan trọng nhất, liên quan tới chuyện thành bại.
Đằng Huy Thái học võ từ nhỏ, đầu tiên là bái sư ở môn hạ võ sĩ học đao pháp, sau đó một gã đao khách lang thang khiêu chiến với sư phụ hắn ta, sư phụ hắn ta không địch lại được liền bị giết, hắn ta chẳng những không báo thù cho sư phụ, ngược lại quỳ xuống xin tên đao khách kia nhận hắn làm đồ đệ.
Cứ như vậy, hắn ta lại học võ từ đao khách bảy năm, gia cảnh của hắn ta không tệ, cung cấp chỗ ở cho đao khách, muốn gì được nấy. Bảy năm sau, võ kỹ của hắn ta đã vượt qua tên đao khách kia nên không hề do dự mà giết đối phương.
Năm hắn ta hai mươi bảy hai mươi tám tuổi thì được Cao Tỉnh Nguyên chiêu mộ về dưới trướng, vẫn luôn ủy thác trọng trách.
Đằng Huy Thái giơ thiên lý nhãn lên nhìn về phía đại doanh quân nhu, có thể nhìn thấy từng đội từng đội binh sĩ tuần tra đi qua.
"Khoảng chừng một khắc sẽ đi tuần."
Đằng Huy Thái căn dặn: "Chờ sau khi đội ngũ tuần tra đi qua thì các ngươi lập tức xông vào, nhìn thấy bên kia không? Tòa nhà kho lớn nhất chắc chắn là kho lương thảo, nơi đó dễ cháy nhất, mặc kệ xảy ra chuyện gì, mặc kệ nguy hiểm cỡ nào, các ngươi nhất định phải đốt đại doanh lương thảo."
Tất cả thủ hạ đều gật đầu.
Đằng Huy Thái nói: "Đừng quan tâm đến chỗ khác, chỉ cần đốt lương thảo của bọn họ là được."
Hắn ta quay đầu nhìn về phía thân đệ đệ Đằng Huy Trị của mình: "Võ nghệ của đệ không kém ta nhưng tâm tính của đệ quá nóng vội, trước khi đến đệ xin ta dẫn đệ đi, đệ còn nhớ yêu cầu của ta đối với đệ không?"
Đằng Huy Trị mới hai mươi ba hai mươi tư tuổi, gã ta nhỏ hơn Đằng Huy Thái mười tuổi, võ kỹ của gã ta là do Đằng Huy Thái đích thân dạy.
"Nhớ, đừng ham muốn giết người mà là lấy nhiệm vụ làm chính, giết nhiều người đến mấy nhưng nếu nhiệm vụ thất bại thì cũng không có ý nghĩa."
"Ừ." Đằng Huy Thái nói: "Lát nữa đệ dẫn đội xông vào, ta chi viện cho các đệ."
"Vâng!"
Đằng Huy Trị gật đầu, trong mắt tràn ngập vẻ hưng phấn.
"Ca ca, đế quốc Đại Tang nhất định sẽ thắng đúng không?"
"Đúng vậy, đế quốc Đại Tang nhất định sẽ thắng."
Nói xong câu này hắn ta khoát tay, đội ngũ mặc quần áo đi đêm màu đen lập tức áp thấp người cùng hắn ta nhanh chóng di chuyển về phía trước. Quanh đại doanh đều có tường vây do cọc gỗ tạo thành, sau tiếng hạ lệnh khe khẽ của hắn ta, thủ hạ mang theo xẻng sắt bắt đầu nhanh nhẹn đào hố, đào cọc gỗ ra, dùng chủy thủ cắt dây thừng buộc cọc gỗ, dỡ bảy tám cọc gỗ xuống.
"Vào trong!"
Đằng Huy Thái thò tay ra chỉ về phía trước.
Đằng Huy Trị xông vào đầu tiên, đám người đông nghịt đi theo phía sau.
Lúc này binh lính tuần tra trong đại doanh vừa mới đi qua không bao lâu, chính là khoảng trống của đội tuần tra, thế nhưng đúng lúc này Vương Căn Đống lại dẫn thân binh tuần tra qua đây, từ rất xa đã nhìn thấy có những bóng đen vào doanh địa.
"Ai?!"
Vương Căn Đống lập tức quát một tiếng.
Đằng Huy Trị nhìn bên Vương Căn Đống tổng cộng chỉ có mấy chục người, gã ta khoát tay: "Mấy chục người đi theo ta là được, tất cả những người khác đều đi phóng hỏa, phải nhanh lên!"
Đây quả thật là một trận tập kích mà không một ai trong quân Ninh ngờ đến. Sứ đoàn của Tang quốc còn đang khúm núm ở trong thành Trường An, lúc này nếu người Tang tập kích, chẳng lẽ không sợ toàn bộ sứ đoàn của bọn họ đều bị giết hết sao?
Đằng Huy Thái đã đến rất nhiều ngày, đã quan sát rất nhiều ngày rồi, hắn ta biết trời vừa tối là lượng chiến thuyền tuần tra gần biển sẽ giảm bớt một nửa, lúc ban ngày đại khái cứ cách nửa canh giờ sẽ có một đội thuyền đi qua, nhưng đến buổi tối thì khoảng một canh giờ mới có mấy chiếc thuyền đi qua.
Cho nên hắn ta quyết định mạo hiểm, neo đậu thuyền lớn ở chỗ rất xa, mọi người đều chèo ván gỗ đến, mục tiêu nhỏ nhất, sống chết có số. Những người này đều là xuất thân hải tặc, kỹ năng bơi rất mạnh, thế nhưng dù vậy thì vẫn có ít nhất một hai trăm người chết đuối ngoài biển. Để không bị phát hiện, nơi bọn họ xuống thuyền cách bờ quá xa.
"Lính Tang!"
Vương Căn Đống lập tức trợn trừng mắt: "Cho người thổi tù và cảnh báo!"
Ông ta nói xong câu này liền rút đao lao về phía những tên lính Tang kia, mà Trác Vĩnh Thuần ở bên cạnh ông ta đã sợ đến sắc mặt trắng bệch. Hắn ta là một văn nhân, chưa bao giờ đánh nhau với người khác, đầu tiên là lui về sau mấy bước theo bản năng nhưng lại do dự một lát, hắn ta cũng kéo bội kiếm trên người ra rồi xông lên.
Đối với hắn ta mà nói kiếm chỉ là một món đồ trang sức.
Nhưng giờ khắc này, nó đã biến thành binh khí.