Bên ngoài mỗi một nhà kho trong đại doanh quân nhu đều có không ít chiến binh canh gác bảo vệ, sau khi thấy có người xông vào bọn họ cũng nhanh chóng chạy đến chỗ Vương Căn Đống chi viện, nhưng giờ là gần đến giờ Tý, số lượng binh sĩ trong doanh địa đương nhiên không thể nào so sánh với ban ngày được.
Vương Căn Đống đã năm mươi mấy tuổi nhưng ông ta đã tiến lên thì tất nhiên sẽ không lùi bước.
Một thanh hắc tuyến đao rút ra, giết qua đám lính Tang kia.
"Nhanh đi thổi tù và cảnh báo!"
Ông ta vội xông lên vừa hô một tiếng.
"Lão già kia!"
Đằng Huy Trị nhìn thấy tướng lĩnh quân Ninh đã già nên hoàn toàn không coi ra gì, mắng một tiếng rồi trực tiếp ngăn cản Vương Căn Đống.
Một canh giờ trước, đại doanh Đông Hải Thủy Sư.
Tân Tật Công ngồi ở phía sau bàn sách sắp xếp lại hồ sơ, cũng không biết tại sao hôm nay tâm thần luôn không yên, gã nghĩ có lẽ là bởi vì không yên tâm về tướng quân Vương Căn Đống. Vị lão tướng quân đó cố ý muốn đến chỗ vất vả hơn, gã trẻ hơn lão tướng quân gần hai mươi tuổi, trong lòng thực sự rất bất an.
Gã nghĩ sáng sớm ngày mai phải đi đại doanh quân nhu đổi chỗ cho lão tướng quân về đây, nếu không thì sợ là mình sẽ không ngủ yên giấc được.
Thấy đã là giờ Tý, Tân Tật Công duỗi lưng một cái, để hồ sơ đã sắp xếp xong sang một bên, nghĩ nên ngủ rồi, sáng sớm dậy còn phải đi đại doanh quân nhu nữa.
Gã vừa muốn nằm xuống thì bên ngoài chợt có người gõ cửa.
"Tướng quân, Râu Xồm phái người đến nói có chuyện gấp xin chỉ thị của tướng quân."
Tân Tật Công ngẩn ra: "Giờ này rồi, Râu Xồm có chuyện gì gấp?"
"Hắn nói phát hiện bên xưởng thuyền không tiện cất trữ hỏa dược, đã có không ít hỏa dược bị ẩm, hắn phát hiện khi tuần tra trong đêm nay, cho nên muốn xin chỉ thị tướng quân có cần mau chóng chuyển hết hỏa dược đến đại doanh quân nhu không."
Tân Tật Công không nhịn được cười khổ một tiếng, gã Râu Xồm này làm việc cũng nghiêm túc khác thường, phát hiện hỏa dược bị ẩm, lo lắng đại chiến sẽ có ảnh hưởng. Thật ra hắn ta hoàn toàn có thể tổ chức cho người lập tức chuyển hỏa dược đến đại doanh quân nhu, làm gì phải phái người xin chỉ thị trước.
"Phái người về nói với hắn là có thể, thuận tiện hỗ trợ Râu Xồm chở hỏa dược về đại doanh quân nhu là được. Sáng sớm ngày mai ta cũng sẽ đi đại doanh quân nhu, đêm nay sẽ không qua đó."
Tân Tật Công trả lời một câu, cởi áo khoác treo lên giá áo: "Bảo Râu Xồm dẫn người vận chuyển ngay trong đêm là được."
"Vâng."
Thân binh ở bên ngoài đáp lời rồi xoay người đi.
Tân Tật Công nằm xuống giường, dường như hơi buồn ngủ.
Xưởng thuyền Đông Hải Thủy Sư, Râu Xồm nhìn túi hỏa dược cất trữ trong nhà kho mà tâm trạng hơi khó chịu, quan viên của nhà kho đã bị hắn ta mắng một trận nhưng hắn ta vẫn khó chịu.
Bản thân hắn ta vẫn luôn chú ý đến chuyện cải tạo thuyền mới, căn bản cũng không chăm lo được bên phía nhà kho, hôm nay đột nhiên nhớ ra nên sang đây xem thử, vừa thấy đã làm hắn ta giật mình.
Tuy rằng triều đình vẫn chưa xác định khi nào khai chiến nhưng túi hỏa dược bị ẩm, lỡ như đột nhiên khai chiến thì phải làm sao.
Hắn ta sắp xếp người đi xin chỉ thị Tân Tật Công, đột nhiên nhớ ra tướng quân Vương Căn Đống bảo hôm nay sẽ đến bên doanh quân nhu, hắn ta vỗ trán một cái, thầm nghĩ mình nghĩ cái gì vậy, đại doanh thủy sư cách xưởng thuyền có ba mươi bốn mươi dặm, đại doanh quân nhu chỉ cách mười mấy dặm, phái người đi xin chỉ thị của Tân Tật Công thì sao không trực tiếp đi gặp Vương Căn Đống luôn?
"Triệu tập nhân thủ."
Râu Xồm vừa đi ra ngoài vừa nói: "Lập tức chất hết tất cả túi hỏa dược lên xe, đưa thẳng đến bên đại doanh quân nhu."
Hắn ta suy nghĩ: "Những người đang canh gác đừng làm, gọi các binh sĩ đang thay ca nghỉ ngơi dậy khuân vác, để bọn họ vất vả một chút."
Thủ hạ vội vàng lên tiếng đáp lại.
Bên xưởng thuyền này có hai doanh chiến binh bảo vệ, tổng cộng hai ngàn hơn bốn trăm chiến binh, hiện giờ Râu Xồm đã là quan chính tứ phẩm, hắn ta là chủ quan bên xưởng thuyền này.
Triệu tập khoảng hơn ngàn binh lính khuân vác túi hỏa dược chất lên xe, Râu Xồm quay lại liếc nhìn, phỏng chừng còn phải làm thêm một lát nữa mới có thể vận chuyển đi, vì thế căn dặn: "Các ngươi chất đồ xong thì trực tiếp đưa đến đại doanh quân nhu, ta đi qua trước với tướng quân Vương Căn Đống nói một tiếng, để ông ta chuẩn bị sớm một chút."
Sau khi căn dặn xong, Râu Xồm sai người kéo một chiến mã đến: "Làm nhanh nhẹn một chút."
Hắn ta dẫn theo mấy chục gã hộ vệ phóng ngựa rời khỏi xưởng thuyền Đông Hải.
Đại doanh quân nhu.
Vương Căn Đống một đao chém gục tên lính Tang nhào đến, bên cạnh ông ta đã có sáu bảy cỗ thi thể. Tuy đã năm mươi mấy tuổi nhưng võ nghệ của ông ta vẫn còn tốt, hàng năm không gián đoạn việc rèn luyện cũng khiến ông ta duy trì thể năng cực kỳ tốt.
"Lão già kia!"
Đằng Huy Trị liên tiếp chém ngã hai gã chiến binh Đại Ninh ngăn cản gã ta, thấy Vương Căn Đống lại cực kỳ cường hãn như vậy, gã ta lập tức hưng trí, bật nhảy lên cao rồi chém một đao về phía Vương Căn Đống.
Vương Căn Đống dựng hắc tuyến đao lên, keng một tiếng, hai thanh đao va vào nhau. Quyền sợ thiếu tráng, lực càng sợ thiếu tráng, Đằng Huy Trị mới hai mươi mấy tuổi, đang là lứa tuổi mạnh nhất, một nhát đao này chém xuống nhanh chóng ép hắc tuyến đao của Vương Căn Đống xuống.
Hắc tuyến đao đập vào vai Vương Căn Đống, cũng may là sống đao, nếu không thì với lực độ này cũng có thể bổ vai của Vương Căn Đống ra.
Vương Căn Đống cắn răng một cái, nhấc chân đạp vào bụng dưới của Đằng Huy Trị, Đằng Huy Trị nâng đầu gối lên đưa sang bên cạnh cản lại, dùng đầu gối đẩy chân Vương Căn Đống ra, sau đó đầu gối hướng về phía trước thúc mạnh vào bụng dưới của Vương Căn Đống.
Vương Căn Đống bị lực va chạm này đẩy lùi về phía sau vài bước, Đằng Huy Trị cười đắc ý, theo thói quen quay đầu lại muốn nhìn xem ca ca Đằng Huy Thái có thấy mình hay không. Võ nghệ của gã ta đều là do Đằng Huy Thái dạy, chỉ cần có thành tựu thành là khoe với ca ca theo thói quen, thật ra cũng chỉ là muốn nhận được một câu khích lệ.
Nhưng khi gã ta quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy người của mình và quân Ninh đang chém giết nhau, không thấy bóng dáng ca ca Đằng Huy Thái đâu cả.
Ngay khi gã ta đang ngây người thì Vương Căn Đống đã lao về chém một đao, Đằng Huy Trị bước ngang sang một bước tránh nhát đao này, trường đao của gã ta chém xéo ra, một đao rạch lên ngực Vương Căn Đống.
Lưỡi dao lướt trên miếng hộ tâm tóe ra một chuỗi đốm lửa.
Đằng Huy Trị xoay người nhìn về phía Vương Căn Đống: "Ngươi không phải đối thủ của ta."
Vương Căn Đống vẫn chưa hiểu tiếng của người Tang lắm. Đại tướng quân đã dặn tìm hiểu kẻ thù vĩnh viễn là việc rất quan trọng. Bản thân Thẩm Lãnh có thói quen như vậy, hắn đến nơi nào là sẽ học ngôn ngữ của nơi đó, Vương Căn Đống đã đi theo Thẩm Lãnh lâu như vậy, rất nhiều thói quen của Thẩm Lãnh cũng đã biến thành thói quen của ông ta.
Chỉ là quả thật ông ta đã hơi lớn tuổi, lại mới đến đông cương không bao lâu cho nên quả thật ông ta chưa hiểu rõ hết người Tang.
Nhưng ông ta nhìn ra sự khinh miệt trong ánh mắt của người Tang kia.
"Ngươi đắc ý cái rắm."
Vương Căn Đống mắng một câu, lại vung đao lên.
Nhưng đao của ông ta quả thật là chậm hơn đao của Đằng Huy Trị, sau khi hai người đấu mấy đao, Vương Căn Đống bị Đằng Huy Trị đâm một đao vào vị trí tim, nhưng ở đó có một miếng hộ tâm cực dày nặng chắc chắn, mũi đao đâm lên miếng hộ tâm rồi trượt sang một bên, đâm xuyên qua vai Vương Căn Đống phập một tiếng.
Mũi đao đâm ra từ lưng Vương Căn Đống, Đằng Huy Trị hai tay nắm chuôi đao xoay mạnh một cái, thân đao quay nửa vòng ở trong vai Vương Căn Đống, vết thương lập tức biến thành một lỗ máu.
"Ngươi không phải đối thủ của ta!"
Đằng Huy Trị thét một tiếng, đạp một cước vào bụng Vương Căn Đống, Vương Căn Đống ngã ngửa xuống đất, máu chảy như suối.
Đằng Huy Trị lại quay đầu lại nhìn về phía sau, vẫn không nhìn thấy bóng dáng ca ca Đằng Huy Thái của gã ta. Gã ta bỗng hiểu ra chắc hẳn là Đằng Huy Thái đã đi rồi, thân ca ca của gã ta cũng bỏ gã ta giữa đường.
"Đáng ghét!"
Đằng Huy Trị nổi giận, trút tất cả lửa giận vào Vương Căn Đống, gã ta chém một đao xuống Vương Căn Đống.
Xưởng thuyền Đông Hải.
Các binh sĩ chất hỏa dược lên xe chuẩn bị chở đi, đúng lúc này một đội kỵ binh vào xưởng thuyền, nhân số cũng không quá nhiều, chỉ cần hơn trăm người, người dẫn đầu lại là Tân Tật Công.
Gã nhìn chung quanh hỏi: "Râu Xồm đâu?"
"Bẩm tướng quân, ngài ấy đã đi đại doanh quân nhu gặp Vương tướng quân trước, nói là để Vương tướng quân chuẩn bị sớm một chút."
Tân Tật Công gật đầu, đi đến phía trước xe ngựa nhìn túi hỏa dược trên xe, quả thật có dấu hiệu bị ẩm, xưởng thuyền cách biển quá gần, tuy đã có một số biện pháp phòng hộ nhưng cũng không có tác dụng gì quá lớn.
"Tốc độ nhanh lên, đưa đến đại doanh quân nhu rồi trở lại ngay."
Tân Tật Công tìm một chỗ ngồi xuống, thầm nghĩ quả nhiên mình vẫn có tật xấu như vậy, trong lòng có chuyện là không ngủ được, biết rõ việc này Râu Xồm có thể tự xử lý tốt, Râu Xồm phái người đi nói với gã là hợp tình lý, gã hoàn toàn không cần phải đến một chuyến.
Mười mấy chiếc xe ngựa chất hàng xong, Tân Tật Công xua tay: "Sắp xếp thêm vài người hộ tống, tuy sẽ không có chuyện gì nhưng chú ý cẩn thận một chút cũng không tệ."
Gã nhìn về phía giáo úy thân binh của mình, Cao Thịnh: "Ngươi dẫn đội đi, ta hơi mệt, ở đây chờ các ngươi trở lại."
"Vâng!"
Cao Thịnh lên tiếng, để lại một đám thân binh sau đó mang theo khoảng tám trăm chín trăm chiến binh hộ tống mười mấy chiếc xe ngựa rời khỏi xưởng thuyền.
Đội ngũ mới vừa đi không bao lâu thì bên tháp quan sát đột nhiên thổi tù và cảnh báo.
Tân Tật Công ngẩn người ra: "Chuyện gì vậy?"
Gã lập tức đứng dậy, cầm đao nhanh chóng chạy ra ngoài xưởng thuyền.
Không ít lính Tang đã giết vào, bọn họ cũng chia thành từng tiểu đội năm người một, bốn người lấy mạng bảo vệ một người, mà người được bảo vệ thì ôm một túi hỏa dược trong lòng.
"Tướng quân, người Tang tập kích ban đêm!"
Một gã giáo úy vội vã chạy đến bên cạnh Tân Tật Công: "Nhân số không ít!"
"Ép bọn chúng ra ngoài!"
Tân Tật Công vươn tay ra lấy một cái cung cứng: "Thân binh, theo ta lên!"
"Rõ!"
Mấy chục thân binh cùng Tân Tật Công xông lên, chiến binh của Đại Ninh gặp nguy không loạn, rất nhanh chóng tổ chức phản kích. Nói về tố chất chiến đấu thì những lính Tang này đã không phải là yếu, nhưng nếu so sánh với chiến binh trong quân Thẩm Lãnh thì vẫn thua kém một chút, bọn họ mạnh hơn ở kỹ năng bơi lội, lâm trận đối chiến trên đất liền, thiên hạ này sẽ không có người nào là đối thủ của chiến binh Đại Ninh.
"Ép về!"
Tân Tật Công vừa đi vừa hô một tiếng.
Không ít lính Tang còn đang cầm cây đuốc trong tay định ném lên trên chiến thuyền, đó đều là những thuyền mới, mỗi một chiếc đều có giá trị cực cao.
"Cung tiễn thủ!"
Một gã giáo úy lớn tiếng hô: "Bắn đồng loạt, bắn!"
Vèo một tiếng, một lớp mũi tên rậm rạp bắn ngang đi, lính Tang tới gần lập tức đã bị ngã xuống một lớp, thế nhưng những người này giống như hoàn toàn không sợ chết, gào thét tiếp tục tấn công về phía trước.
"Bày trận!"
Tân Tật Công bắn một mũi tên hạ gục một gã lính Tang, quay đầu lại căn dặn.
May mà gã cũng đã hình thành thói quen cực kỳ tốt, xuất hành là mặc áo giáp, cho nên đột ngột lâm trận giết địch cũng không có gì lo lắng.
Chiến binh Đại Ninh lập tức tạo thành hàng ngũ, bắt đầu dùng liên nỏ áp chế lính Tang đã lên bờ. Với ưu thế tuyệt đối về tố chất chiến đấu và vũ khí, tuy rằng lính Tang nhân số nhiều hơn nhưng vẫn bị hàng ngũ chiến binh Đại Ninh ép lui về phía sau từng bước.
"Đổi hộp nỏ, bắn những kẻ xông vào."
Tân Tật Công hô một tiếng, hai hàng binh sĩ phía trước lập tức dừng lại đổi hộp nỏ mới, mà bên phía lính Tang không bị áp chế lại nhào lên, bọn họ chạy về phía trước giống như điên, vóc dáng cũng không quá cao nhưng chạy cực nhanh.
"Giáo!"
Tân Tật Công lại phát lệnh lần nữa.
Hai hàng chiến binh ở phía sau lập tức ném thiết tiêu thương, lính Tang lúc nãy tưởng là có thể đến gần trong nháy mắt đã bị hai hàng tiêu thương này đâm thương vong thảm trọng, nằm la liệt dưới đất, tiếng kêu rên cũng nối liền không dứt.
Đúng lúc này, Tân Tật Công bỗng nhiên chú ý tới bên phía người Tang có người ôm thứ gì đó trong lòng liều lĩnh xông đến, mà những thứ đó lại còn đang bốc khói.
"Là túi hỏa dược!"
Tân Tật Công lập tức trợn mắt.
"Bắn đồng loạt, ngăn bọn chúng lại!"
Sau một tiếng ra lệnh, liên nỏ dày đặc bắn về phía những người có túi hỏa dược trong lòng, những người đó liên tiếp bị bắn ngã xuống đất.
Ầm!
Một túi hỏa dược nổ tung, cách đội ngũ chiến binh Đại Ninh không đến mười trượng, đầu mũi tên và những thứ linh tinh bay ra dày đặc, trong nháy mắt đã có người bị văng trúng.
Sau khi túi hỏa dược nổ tung, tất cả mọi người đều khom lưng xoay người theo bản năng.
Nhưng phía sau lại có người lao đến, ngay sau khi túi hỏa dược thứ nhất nổ tung y liều lao vọt tới phía chiếc thuyền gần nhất, hét to một tiếng gì đó rồi bổ nhào đến thuyền lớn.
Trong tốc độ ánh sáng này, Tân Tật Công lao đến, một đao chém gục tên lính Tang kia, sau đó nhặt túi hỏa dược lên ném về phía đối diện.
Ầm một tiếng, không ít lính Tang bị nổ chết.
Đội thân binh lập tức xông lên vây quanh Tân Tật Công chuẩn bị tiếp ứng cho gã lui về. Ngay trong một khắc này lại có không ít lính Tang xuất hiện, trong đó có một túi hỏa dược bị ném tới, bị Tân Tật Công đạp một cước trở về, nhưng một túi hỏa dược khác lại bị ném xuống dưới chân Tân Tật Công.
Tân Tật Công cúi đầu nhìn, ngòi nổ của túi hỏa dược đã đến điểm cuối, gã không có thời gian ném túi hỏa dược về nữa, mà bên cạnh đều là thân binh của gã.
Tân Tật Công đột nhiên nhào xuống, dùng thân thể của mình chặn túi hỏa dược, trong khoảnh khắc đó, hai tay của gã ôm chặt đầu gối co lại, dùng hết toàn lực để ngăn chặn.
Ầm!