Đại doanh quân nhu.
Vương Căn Đống bị Đằng Huy Trị đụng ngã lăn xuống đất, ông ta vươn tay ra cầm hắc tuyến đao của mình nhưng hắc tuyến đao rơi ra xa, duỗi hai lần tay cũng không thể nắm được, mà trường đao của Đằng Huy Trị đã giơ lên.
"Đế quốc Đại Tang tất thắng!"
Đằng Huy Trị hai tay nắm chuôi đao, mũi đao hướng xuống, nhắm thẳng đầu của Vương Căn Đống hung hăng đâm một đao xuống.
Bịch một tiếng!
Giáo úy thân binh Lý Nguyên Bảo của Vương Căn Đống kịp thời chạy đến, nhảy bật lên đạp mạnh vào Đằng Huy Trị từ phía sau, Đằng Huy Trị bị đạp ngã sấp về phía trước, chân lại vấp vào người Vương Căn Đống, ngã xuống đất bụp một tiếng, ngã rất mạnh.
Vương Căn Đống lập tức xoay người nhào qua chặn Đằng Huy Trị, cưỡi lên người gã ta, sau đó đấm một cú thật mạnh vào huyệt Thái Dương của Đằng Huy Trị, một quyền này khiến Đằng Huy Trị trợn ngược cả hai mắt.
Quyền quá nặng, lại là nơi yếu hại như huyệt Thái Dương, một cú đấm đánh đầu Đằng Huy Trị kêu ong ong, trong nháy mắt liền mất đi thần trí.
Vương Căn Đống vốn muốn đánh một quyền nữa, tay phải đánh xuống, tay trái lại không có thể giơ lên được, bên trái vai của ông ta bị Đằng Huy Trị đâm xuyên một đao, còn xoay nửa vòng, trên vai có một lỗ máu trông rất đáng sợ, cánh tay trái không nâng lên nổi.
"Tướng quân, đao!"
Lý Nguyên Bảo bò dậy, rút hắc tuyến đao của mình ra ném đến bên cạnh Vương Căn Đống, Vương Căn Đống cầm lên cắt cổ Đằng Huy Trị, cùng với lưỡi dao ép xuống, máu chảy ra từng dòng từng dòng.
Nhưng Vương Căn Đống đã không còn bao nhiêu sức lực, không thể cắt đứt cái cổ này, Lý Nguyên Bảo đã xông đến, đạp mạnh một cước xuống sống đao, phập một tiếng... Hắc tuyến cắt đứt cổ Đằng Huy Trị, lưỡi dao lại đụng xuống mặt đất, nửa thanh đao đều cắt vào nền đất.
Lý Nguyên Bảo đỡ Vương Căn Đống đứng lên. Máu trên người Vương Căn Đống đã thấm ướt cả nửa người, ông ta lảo đảo đứng dậy, quay đầu lại liếc nhìn, chiến binh đến chi viện đã áp chế lính Tang xuống, tuy rằng bị đốt vài mồi lửa nhưng bên đó căn bản không phải kho lương thảo mà là kho khí giới công thành. Người Tang không nắm chuẩn tình hình, tưởng nhà kho lớn nhất chính là lương thảo cho nên lao thẳng đến, kết quả khi phát hiện không phải kho lương thảo thì đã muộn rồi.
Lương thảo căn bản là không ở bên này, để bảo quản tốt hơn nên kho lương thảo đã đào một hầm có quy mô rất lớn ở chỗ xa hơn chút, nhà kho bên trên nhìn không quá lớn nhưng quy mô của hầm rất lớn.
Các chiến binh vây đến, liên nỏ trong tay không ngừng bắn tên, lính Tang bị bắn liên tiếp bại lui, không bao lâu đã bị vây một chỗ, những người này cực kỳ hung ác, khi bị bao vây miệng vẫn còn hô hào gì đó, liều mạng hét lớn.
"Bọn họ đang hô gì vậy?" Vương Căn Đống hỏi một câu.
"Tang quốc tất thắng."
Quan văn Trác Vĩnh Thuần sắc mặt trắng bệch trả lời một câu. Lần đầu tiên hắn ta tiếp xúc với chém giết, cảnh tượng thế này hiển nhiên có chút không chống đỡ được, vậy nhưng hắn ta cũng không lùi bước, biết rõ mình có thể ngay cả một kẻ địch cũng không giết được nhưng hắn ta vẫn rút kiếm của mình ra.
Quan văn của Đại Ninh cũng có lòng kiêu ngạo tự tôn.
"Lập tức phái người đi đại doanh nói cho tướng quân Tân Tật Công biết đại doanh quân nhu bị tập kích, mời hắn mang binh chi viện!"
Vương Căn Đống hô một tiếng, thủ hạ lập tức chạy đi.
Ông ta nhìn về phía Lý Nguyên Bảo: "Băng bó vết thương cho ta một chút, triệu tập đội ngũ, có bao nhiêu ngựa đều kéo qua, lập tức đi xưởng thuyền!"
Lý Nguyên Bảo ngẩn ra: "Xưởng thuyền?"
Vương Căn Đống nói: "Bọn họ ở bên này rõ ràng là đánh nghi binh, thu hút sự chú ý của chúng ta mà thôi, cũng là để cho chúng ta không thể chi viện, mục tiêu của người Tang nhất định là xưởng thuyền chứ không phải là đại doanh quân nhu."
Lý Nguyên Bảo tay chân nhanh nhẹn tháo giáp trụ của Vương Căn Đống xuống, nhìn vết thương đáng sợ kia, Lý Nguyên Bảo cũng thay đổi sắc mặt: "Tướng quân, ngài đừng đi nữa, ta dẫn người đi."
"Không được!"
Vương Căn Đống nói: "Ngươi làm nhanh lên một chút!"
Lý Nguyên Bảo vội vàng rắc thuốc trị thương lên vết thương, nhưng vết thương quá lớn, máu chảy quá nhiều, thuốc bột rắc lên liền bị xối đi.
"Đừng rắc nữa, băng lại!"
Vương Căn Đống khàn giọng hô một tiếng.
Lý Nguyên Bảo lấy băng vải ra buộc chặt vết thương của Vương Căn Đống, Vương Căn Đống nhìn thấy chiến mã đã được dắt đến, xoay người leo lên: "Đi cùng ta đến xưởng thuyền Đông Hải!"
Bên đại doanh quân nhu chỉ có hai trăm ba trăm con chiến mã, Vương Căn Đống chỉ có thể mang những người này qua chi viện trước.
Đi một mạch hơn mười dặm đường, đợi khi đến xưởng thuyền Đông Hải thì tim của Vương Căn Đống đã nhảy lên đến cổ họng. Bên kia có ánh lửa, hiển nhiên phán đoán của ông ta đã đúng, mục tiêu của người Tang là hủy diệt chiến thuyền.
Hiển nhiên Người Tang biết đối với siêu cường quốc giàu có như Đại Ninh mà nói, thiêu hủy lương thảo cũng không thể được xem là đả kích gì, lương thảo bị thiêu hủy thì Đại Ninh có thể nhanh chóng vận chuyển đến lần nữa, thậm chí còn nhiều hơn.
Nhưng chiến thuyền bị thiêu hủy thì người Ninh còn lấy cái gì để đánh?
"Thế nào rồi?"
Vương Căn Đống lao vào, không ít chiến binh thủy sư đang dập lửa, cũng may chỉ có một chiếc chiến thuyền bị cháy phần đầu thuyền, các binh sĩ đã sắp dập tắt được rồi, trên cơ bản không có tổn thất gì quá lớn.
"Cũng may, cũng may."
Vương Căn Đống liếc mắt nhìn sau đó thở phào nhẹ nhõm: "Tổn thất không lớn."
Ông ta cười nói với Lý Nguyên Bảo: "Làm ta sợ muốn chết."
Đúng lúc này ông ta mới chú ý thấy sắc mặt của các binh sĩ đều không ổn lắm, ông ta kéo một gã binh lính qua hỏi: "Đã có chuyện gì?"
Gã binh lính kia không trả lời, sắc mặt trắng bệch, quay đầu lại nhìn về phía một đám người đang đứng vây quanh, tim của Vương Căn Đống lập tức hơi thắt lại, giống như bị thứ gì đó nắm chặt rồi buông ra, tim đau nhói một trận.
Ông ta lảo đảo đi qua, nghĩ chẳng lẽ là Râu Xồm đã xảy ra chuyện? Nhưng ông ta không ngờ Râu Xồm và ông ta đi lệch đường, Râu Xồm vừa mới vào đại doanh quân nhu, Vương Căn Đống dẫn theo kỵ binh đi ra ngoài từ chỗ hổng do người Tang đào ra.
"Râu Xồm?"
Vương Căn Đống thử gọi một tiếng.
Các binh sĩ nhìn thấy Vương Căn Đống đến đều đứng dậy tránh ra, Vương Căn Đống cảm thấy chân mình giống như bị rót đầy thứ gì đó, vô cùng nặng nề. Ông ta lê từng bước một đến bên cạnh người đang nằm trên mặt đất kia, cúi đầu nhìn, trái tim lập tức đau thắt lại.
Đâu còn có thể nhận ra được là ai. Khuôn mặt của người đó đã bị nổ gần như không còn máu thịt, xương lộ ra ngoài đều là màu đen, da đầu đã bị lột mất hơn phân nửa.
Thiết giáp thủng lỗ chỗ như tổ ong, có chỗ móp méo, có chỗ bị vỡ, cả phần giáp ngực đều lõm xuống, từ phần bụng dưới trở xuống gần như không nhìn thấy phiến giáp, bụng đều bị nổ tan tành.
"Ai..." Vương Căn Đống khàn giọng hỏi: "Là ai?"
"Là Tân tướng quân."
Giáo úy thân binh của Tân Tật Công, Cao Thịnh, đỏ mắt trả lời, mặt hắn ta trắng như tờ giấy, người không có sức sống, vai đang run rẩy từng hồi, sau khi trả lời ra ba chữ "Tân tướng quân", khí lực của hắn ta cũng bị rút hết, ngồi phịch xuống đất bụp một tiếng.
Cao Thịnh dẫn người vận chuyển túi hỏa dược, chưa đi được bao xa đã nghe thấy tiếng tù và cảnh báo bên xưởng thuyền truyền đến, hắn ta lập tức hạ lệnh cho đội ngũ trở về. Khi hắn ta mang theo tám trăm chín trăm chiến binh trở lại thì vừa hay nhìn thấy Tân Tật Công bay lên vì bị túi hỏa dược nổ.
Tướng quân của hắn ta đã dùng máu thịt của chính mình để chặn bảy tám phần uy lực của túi hỏa dược, thế nên đội thân binh của Tân Tật Công chỉ có mấy người bị thương, không người nào chết.
"Chúng ta là thân binh của tướng quân, thân binh là phải chết vì chủ tướng..."
Cao Thịnh rút hắc tuyến đao của mình ra đặt lên cổ: "Nhưng chúng ta lại để cho chủ tướng chết vì chúng ta, tội này, thân binh doanh không gánh vác nổi!"
Hắn ta thét một tiếng, hắc tuyến đao cứa ngang xuống.
Keng một tiếng, Vương Căn Đống một cước đá văng hắc tuyến đao đi: "Ngươi chết thì có ích gì? Ngươi chết thì có ích gì? Có ích gì hả?!"
Bụp một tiếng, Vương Căn Đống cũng ngồi bệt dưới đất, mặt cũng đã méo xệch. Ông ta nhìn thi thể của Tân Tật Công, miệng há ra thật lớn, nước mắt chảy không ngừng, nhưng miệng lại không thể phát ra âm thanh. Ông ta vừa khóc vừa nhìn chung quanh, hy vọng có người nào đó nói với ông ta rằng chuyện này là giả.
Nhưng chuyện này là thật.
Ông ta muốn thò tay ra chạm vào Tân Tật Công nhưng tay đến giữa không trung lại dừng lại, run rẩy kịch liệt.
"Hắn không nên ở đây... Hắn không nên ở đây!"
Vương Căn Đống gào thét một tiếng rồi ngất đi.
Mấy canh giờ sau, trên hải đảo.
Đằng Huy Thái triệu tập tất cả mọi người đến, trải qua cuộc chém giết đêm qua, đội ngũ năm ngàn người đã hao tổn gần ba ngàn người, còn lại gần một nửa nhưng lại không thể đốt được xưởng thuyền Đông Hải.
"Các ngươi nghe ta nói."
Đằng Huy Thái quỳ xuống, dập đầu trước các binh sĩ mấy lần.
"Lần này không thể thành công là sai lầm chỉ huy của ta, nếu ta có thể dũng cảm hơn một chút, đích thân ôm túi hỏa dược xông lên, có thể kết quả sẽ không phải như bây giờ. Ta có lỗi với sự tín nhiệm của bệ hạ, có lỗi với sự tín nhiệm của các ngươi, ta cũng có lỗi với... sự tín nhiệm của đệ đệ ta."
"Nhiệm vụ của ta đã thất bại, đệ đệ của ta chắc hẳn là đã chết, ta là tội nhân của đế quốc Đại Tang, ta không còn mặt mũi trở về gặp bệ hạ nữa. Sau khi ta chết, các ngươi cắt đầu của ta mang về cho bệ hạ, thay ta thỉnh tội với bệ hạ, chắc có lẽ bệ hạ sẽ không trách phạt các ngươi. Ta chết đi, các ngươi có thể sống."
Hắn ta cởi áo ra, chĩa trường đao vào bụng mình. Hắn ta ngẩng đầu nhìn về hướng mặt trời mọc, cũng không biết là vì ánh mặt trời quá chói mắt hay bởi vì bi thương và sợ hãi, nước mắt không tự chủ được mà chảy xuống.
"Ta không nhìn thấy ngày đế quốc Đại Tang giành chiến thắng cuối cùng nhưng các ngươi nhất định có thể thấy, về nhà đi, chuẩn bị quyết chiến với người Ninh."
Phập!
Hắn ta cắm trường đao vào bụng, sau đó kéo sang ngang.
Đằng Huy Thái quỳ ở đó ngã về phía trước, đầu đập xuống nền đất.
"Đế quốc Đại Tang... tất thắng..."
Hắn ta lẩm bẩm một câu cuối cùng, chậm rãi nhắm mắt lại.
Đại doanh Đông Hải Thủy Sư, y quan từ trong phòng đi ra, giáo úy thân binh Lý Nguyên Bảo lập tức đi lên: "Y quan, thế nào rồi? Tướng quân có sao không?"
"Cũng may, tuy bị thương đến xương vai nhưng không thương tổn đến chỗ yếu hại, phải tu dưỡng một thời gian mới được, ta đã kê thuốc cho tướng quân đại nhân. Ông ấy kích động quá nhiều, không có lợi cho việc tu dưỡng, sau khi uống thuốc xong ông ấy vừa mới ngủ rồi."
Y quan thở dài.
Lý Nguyên Bảo thở phào nhẹ nhõm.
Y quan im lặng một lúc rồi nói: "Ta còn phải đi khâm liệm cho Tân tướng quân, các ngươi... các ngươi chăm sóc tốt cho Vương tướng quân. Tân tướng quân à, trên người, moi ra trên người hơn một trăm đầu mũi tên, vô số mảnh sắt và đinh sắt, cả phần bụng dưới đều cháy hết cả..."
Yết hầu của y quan chuyển động lên xuống, không thể nào nói tiếp được nữa liền cúi đầu đi.
Trong viện tử khác, mấy trăm thân binh áo trắng quỳ trong sân, ai nấy đều cúi đầu, ai nấy đều khóc đỏ mắt.
Áo trắng như tuyết.
Tướng quân cửu biệt.
Trong viện của Vương Căn Đống, Lý Nguyên Bảo im lặng một lúc lâu, gã ta xoay người đi vào phòng muốn xem thử tình hình của Vương tướng quân thế nào. Gã ta vừa mới vào phòng đã nhìn thấy Vương Căn Đống mắt đỏ ngầu ngồi ở đó, giống như một người vừa mới từ trong địa ngục bò ra.
Đã uống thuốc nhưng ông ta hoàn toàn không thể nào ngủ được.
Lý Nguyên Bảo vào phòng liền giật mình khi nhìn thấy cặp mắt của Vương Căn Đống, vội vàng đi qua: "Tướng quân, ngài thế nào rồi?"
Vương Căn Đống giơ tay lên cầm tay Lý Nguyên Bảo: "Phái người... phái người đi Trường An, mời đại tướng quân trở lại!"
"Vâng!"
Lý Nguyên Bảo lập tức lớn tiếng trả lời: "Phái người đi Trường An, mời đại tướng quân trở lại!"