Thành Trường An, ngự viên.
Thẩm Lãnh và nhị hoàng tử Lý Trường Diệp mỗi người một cái cuốc đang xới đất trong vườn rau ở bên ngoài Tứ Mao Trai. Rau gieo trồng lúc trước đã thu hoạch, tuy sản lượng vẫn thấp như từ trước tới giờ nhưng dù sao cũng là hoàng đế tự trồng, cho nên hoàng đế vẫn vui vẻ.
Củ cải trồng ra trông hơi đáng thương, hoàng đế bảo Lại Thành nghĩ cách nịnh bợ mình, Lại Thành nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra được một câu.
"Chúc mừng bệ hạ đã trồng ra loại củ cải mới, củ cải trân châu, châu tròn ngọc sáng."
Hoàng đế nhìn kích cỡ củ cải kia, bất đắc dĩ lắc đầu: "Được rồi, cũng miễn cưỡng nịnh một câu."
"Bệ hạ."
Lại Thành vừa nhặt củ cải mới nhổ lên bỏ vào giỏ trúc vừa nói: "Các bộ đều đã sắp xếp xong việc chi viện chiến sự Đông Hải, trong đó Hộ bộ đã vận chuyển xong lương thảo vật tư, chuyến muộn nhất đã ra khỏi thành được mấy ngày, dự tính hơn một tháng là có thể đến đông cương, đường thuỷ thông thoáng thẳng đến Đông Hải."
Hoàng đế gật đầu: "Binh bộ thì sao?"
"Tất cả vật tư khí giới do Binh bộ chuẩn bị đã đều vận chuyển đi, ngoài ra ba bộ Binh bộ, Hộ bộ, Công bộ liên hợp chiêu mộ hơn mười vạn dân dũng. Những dân dũng này sẽ theo quân xuất chinh, nếu thủy sư đánh bại thủy sư Tang quốc ở trên biển, đại quân đổ bộ Tang quốc, bọn họ có thể cung cấp bảo đảm cho đại quân."
Hoàng đế ừ một tiếng, quay lại liếc nhìn Thẩm Lãnh: "Tiểu tử ngốc này cũng nên rời thành Trường An rồi, hắn và Mạnh Trường An ở cùng lão viện trưởng hơn hai tháng, nhìn lão viện trưởng lại trẻ hơn một chút, sức khỏe cũng tốt hơn nhiều, tinh thần lại càng tốt hơn không ít."
Lại Thành nói: "Bọn họ trở về là đúng rồi."
Có thể người khác không quá hiểu sự quan trọng của lão viện trưởng đối với hoàng đế. Người bình thường hiểu lão viện trưởng là ân sư của bệ hạ, có ơn dạy vỡ lòng cho bệ hạ, nhưng Lại Thành biết bệ hạ luôn xem lão viện trưởng giống như phụ thân, ở lứa tuổi cần có phụ thân đồng hành nhất, là lão viện trưởng đồng hành ở bên cạnh bệ hạ.
Lúc trước sức khỏe của lão viện trưởng đã càng ngày càng sụt giảm rất rõ ràng, mặc dù bệ hạ không nói với bất kỳ người nào nhưng Lại Thành nhìn ra được sự lo lắng cho ông ta.
Ông ta biết rõ nếu như có thể kéo dài tuổi thọ cho lão viện trưởng, việc gì bệ hạ cũng đồng ý làm, cho dù là điều hai vị đại tướng quân về ăn uống vui chơi cùng lão viện trưởng.
Có lẽ trong tương lai, khi mọi người đọc được chuyện này ghi chép trong sử sách sẽ không hiểu, sẽ có chút phê phán vị hoàng đế Đại Ninh tỏa ra hào quang lấp lánh này, cảm thấy chuyện này là hành vi của hôn quân.
Nhưng hoàng đế không quan tâm nhiều như vậy, chỉ cần sức khỏe của lão viện trưởng có thể tốt hơn một chút, ông ta điều hai vị đại tướng quân về thì thế nào?
Phương Thiệp Di đã từng có một ít suy nghĩ khi nhìn thấy hoàng đế ở trong Tứ Mao Trai, gã cảm thấy hoàng đế là một người hướng tới tự do, nhưng ông ta là hoàng đế, trên vai gánh vác cả giang sơn Đại Ninh nên ông ta không có tự do, không được tự do.
Nhưng mà hoàng đế lại là một hoàng đế bốc đồng, ông ta không cam lòng khuất phục cho nên sẽ luôn có một số hành động mà người khác không hiểu được, ông ta cũng không mong người khác hiểu, cho dù là người đời sau, cứ mặc họ bình luận thôi.
Nghĩ đến đây, Lại Thành thầm thở dài một hơi.
Bất kể như thế nào cuối cùng hai vị đại tướng quân cũng phải về đông cương. Thật ra trong lòng ông ta vẫn luôn thấp thỏm lo lắng, người Tang giảo hoạt đa đoan, có trời mới biết bọn họ có phát động chiến tranh sớm hay không, là thủ phụ Nội các, chức trách của ông ta chính là sớm nghĩ đến tất cả mọi khả năng.
Trên thực tế, nửa năm trước ông ta đã từng phát thông cáo trong Nội các dưới danh nghĩa thủ phụ, báo cho Tân Tật Công ở đông cương cẩn thận ứng đối.
Nhưng phán đoán của Tân Tật Công là người Tang tuyệt đối không dám phát động tiến công trước.
Trên một thực tế khác, phán đoán của bệ hạ cũng là người Tang tuyệt đối không dám phát động tiến công trước, đương nhiên phán đoán của bệ hạ là có thời hạn. Bệ hạ cho rằng thủy sư của người Tang không dám tuỳ tiện phát động tiến công trước khi chưa hoàn toàn thành hình, nhưng ai có thể ngờ được người Tang cũng đã nghiên cứu chế tạo ra hỏa dược.
Hỏa khí đã cho người Tang dũng khí vô hạn, khiến bọn họ nhìn thấy hy vọng.
Thẩm Lãnh từ Thạch Thành Kinh Kỳ đạo trở lại cũng đã gần một tháng, mỗi ngày ngoài việc bầu bạn cùng lão viện trưởng thì lại chạy đến Võ Công Phường Binh bộ, có thể lấy đi thứ gì thì lấy đi thứ đó. Hắn phát hiện một món đồ tốt ở Võ Công Phường, nói gãy lưỡi mà người ta cũng không đồng ý cho hắn, kì kèo suốt mười ngày, cuối cùng vẫn phải bỏ ra số tiền lớn để mua về.
Đó là một cây thiết thương có thể kéo ra rút lại, cấu tạo rất lạ, cây thiết thương này có phân lượng nặng gấp đôi thiết thương bình thường, bề ngoài nhìn chiều dài giống như thương bình thường nhưng vặn cơ quan là đầu thương có thể thò ra, mở ra dài nhất, thiết thương này dài khoảng một trượng.
Khi Mạnh Trường An nhìn thấy thiết thương này, cười nói: "Ta cũng không giỏi dùng thương, ngươi nhìn ngươi đi, tốn kém làm gì."
Thẩm Lãnh: "Phì, cũng không phải là cho ngươi."
Mạnh Trường An nói: "Thủ hạ của ta có sáu thương tướng, ngươi chỉ mua một cây, ta cũng không tiện tặng."
Thẩm Lãnh: "Mặt mũi đâu?"
Hắn cực kỳ thích cây thiết thương này, cười cười nói: "Thủ hạ của ta có một tướng quân xuất thân văn nhân, ngươi cũng biết, tên là Tân Tật Công, tuy rằng tính tình hơi tự phụ nhưng năng lực quả thật xuất chúng, hắn thích dùng thương nhất, cái này là cho hắn."
Thẩm Lãnh nói: "Trong xương tủy hắn có một sự ương bướng, người có năng lực phần lớn đều sẽ hơi ương bướng, đây không phải chuyện xấu, dù sao cũng vẫn còn trẻ, qua mấy năm nữa tâm tính trầm ổn ta sẽ thỉnh chỉ bệ hạ, cho hắn chấp chưởng Đông Hải Thủy Sư."
Mạnh Trường An hỏi: "Không phải ngươi đã điều Vương Căn Đống về sao?"
"Ta có tư tâm."
Thẩm Lãnh có chút giảo hoạt, nói: "Lão Vương lớn tuổi rồi, đã hơn năm mươi rồi, tuy huynh ấy đã là tướng quân chính tam phẩm nhưng vẫn chưa phong hầu, ta điều huynh ấy về thuần túy là tư tâm tác quái, sau khi đánh xong Tang quốc ta thỉnh công cho huynh ấy, sau khi phong hầu là có thể tháo giáp về nhà..."
Hắn im lặng một lúc rồi nói: "Ta cứ cảm thấy Tân Tật Công khá giống ta, ta rất thích người này, chỉ là hắn thiếu kinh nghiệm đại chiến, nếu trải qua nhiều lần đại chiến sẽ càng trầm ổn hơn một chút."
Mạnh Trường An nói: "Ngươi thì trầm ổn?"
Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn gã: "Câm miệng."
Lúc đó, Thẩm Lãnh nhìn thiết thương trong tay cười không khép được miệng: "Gã đó nhìn thấy cây thiết thương này nhất định sẽ vui muốn chết."
Tứ Mao Trai.
Thẩm Lãnh và nhị hoàng tử xới đất một lượt, nhị hoàng tử Lý Trường Diệp hỏi nhỏ: "Thân sư phụ, có phải huynh sắp về đông cương rồi không?"
"Đúng vậy."
Thẩm Lãnh nói: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ngày mai sẽ đi, nhưng tỷ tỷ người sẽ ở lại Trường An."
Nhị hoàng tử ừ một tiếng: "Cũng không biết nếu ta đi xin phụ hoàng, liệu phụ hoàng có đồng ý cho ta cùng huynh đi đông cương đánh trận không."
"Không cho người đi nói."
Thẩm Lãnh trừng mắt nhìn gã một cái: "Ngoan ngoãn ở Trường An, người cảm thấy hiện tại rất bình thản nhàm chán, nhưng bệ hạ muốn người tu tâm dưỡng tính, tương lai người sẽ có sự bình thản rất lâu rất lâu."
Thẩm Lãnh cũng không tiện nói thêm gì nữa. Bệ hạ để nhị hoàng tử học trị quốc, không chỉ là trị quốc mà còn học tâm tính trầm ổn, làm hoàng đế nếu không chịu nổi tịch mịch thì chắc chắn không phải một vị hoàng đế tốt.
"Bệ hạ!"
Thống lĩnh thị vệ đại nội Vệ Lam từ bên ngoài đi nhanh trở lại, trong tay cầm một món đồ, bước chân của gã rất gấp.
"Quân báo đông cương gửi về gấp!"
Trong nháy mắt, tất cả mọi người ở bên ngoài Tứ Mao Trai đều ngừng lại, vẻ mặt của mỗi người đều thay đổi trong một khắc đó. Lúc này đông cương gửi quân báo gấp về, có lẽ không phải là chuyện gì tốt.
Hoàng đế nhận quân báo xem, vẻ mặt lạnh đi.
Ông ta đưa quân báo cho Thẩm Lãnh: "Khanh xem đi."
Thẩm Lãnh nhận lấy, sắc mặt từ trắng đến tái xanh.
"Bệ hạ."
Thẩm Lãnh khom người cúi đầu.
"Đi đi, về trong quân của khanh."
Hoàng đế khoát tay: "Đánh mạnh một chút cho trẫm."
"Vâng!"
Thẩm Lãnh xoay người bước nhanh rời đi.
Phủ đại tướng quân, Thẩm Lãnh thu xếp đồ, Trà gia sắp xếp lại y phục và vật phẩm tùy thân cho hắn. Nàng nhìn sắc mặt Thẩm Lãnh, chậm rãi đi đến bên cạnh, ôm eo hắn: "Ta đi cùng chàng."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Nàng ở lại Trường An đi, cũng không thể cả hai chúng ta đều không ở bên cạnh bọn họ."
"Nhưng ta muốn đi."
Trà gia có thể cảm nhận được sự phẫn nộ, bi thương của Thẩm Lãnh.
Đã rất lâu rất lâu rồi Thẩm Lãnh không có cảm xúc này, cảm xúc này khiến Trà gia sợ hãi, cũng khiến Trà gia đau lòng. Lần đầu tiên nàng cảm nhận được cảm xúc này ở Thẩm Lãnh là rất nhiều năm trước.
Khi đó Thẩm Lãnh mới vừa vào thủy sư không bao lâu, có một ngày Lãnh Tử ngốc về nhà, gánh nước đổ đầy chum, quét dọn viện tử giống như thường ngày, sau đó ngồi ngẩn người trên bậc thềm, hắn không nói gì cả, cũng không có bất cứ biểu hiện gì nhưng Trà gia cảm nhận được sự bi thương thấu tâm can ở hắn, một nỗi đau chui vào trong xương tủy.
Ngày đó, nàng ngồi cạnh Thẩm Lãnh hỏi có chuyện gì, Thẩm Lãnh nhìn nàng cười cười, lắc đầu nói "không có gì".
Sau đó Thẩm Lãnh liền khóc, nàng ôm Thẩm Lãnh, ôm thật chặt.
"Thổ Mệnh mất rồi." Thẩm Lãnh nói.
Nhiều năm sau, hôm nay nàng ôm eo Thẩm Lãnh, ôm thật chặt.
"Tân Tật Công mất rồi."
Thẩm Lãnh cúi đầu. Lần này hắn không khóc nhưng Trà gia biết Lãnh Tử không khóc được, càng khó chịu hơn so với khóc ra, chỉ là hắn đã không còn thiếu niên nữa, không còn tùy ý khóc như thiếu niên nữa.
"Ta đi cùng chang, bọn trẻ giao cho hoàng hậu nương nương trông."
Trà gia buông tay ra, quay lại liếc nhìn Phá Giáp kiếm treo trên tường.
Hai khắc sau, Trà gia cầm tay Tiểu Thẩm Kế nghiêm túc nói: "Cha và mẹ phải đi đông cương đánh trận, con ở lại Trường An chăm sóc muội muội, hoàng hậu nương nương sẽ đón các con vào cung ở, con có thể bảo vệ tốt muội muội không?"
Tiểu Thẩm Kế hỏi: "Tại sao cha và mẹ lại cùng đi?"
"Bởi vì... kẻ thù đã sát hại huynh đệ của cha con."
"Vâng!"
Tiểu Thẩm Kế gật đầu: "Cha và mẹ đi đi, con sẽ chăm sóc tốt muội muội, con đi tìm cha nói chuyện."
Nó chạy vào trong phòng, Thẩm Lãnh đã xếp đồ xong đang chuẩn bị mang ra ngoài. Tiểu Thẩm Kế chạy tới, đứng ở trước mặt Thẩm Lãnh im lặng một lúc rồi hít sâu một hơi, sau đó tiến lên một bước ôm lấy Thẩm Lãnh.
Ôm một lúc lâu, nó buông tay ra, ngẩng đầu nhìn Thẩm Lãnh nghiêm túc nói: "Cha, cha bảo vệ tốt cho mẹ, con bảo vệ muội muội thật tốt."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Được!"
Một tháng sau, đại doanh Đông Hải Thủy Sư.
Trên mặt biển, thuyền buồm đông nghịt, cảnh tượng đó làm cho người ta cực kỳ rung động, cực kỳ hoành tráng, chiến hạm nhiều không đếm xuể neo đậu trên biển, cánh buồm khổng lồ giống như dãy núi nhấp nhô chập chùng.
Thịnh vân phàm.
Thẩm Lãnh đứng trên chiến hạm Thần Uy của hắn, quay đầu lại liếc nhìn cây thiết thương được phủ vải trắng kia, hắn vươn tay cầm thiết thương lên gỡ bỏ từng vòng vải trắng, nắm thật chặt.
Trên lưng hắn đeo một thanh trọng đao, bên hông một thanh hắc tuyến đao huyền thiết, trong tay có một cây trường thương.
Nhìn vạn buồm trong tầm mắt, Thẩm Lãnh lấy dao săn nhỏ ra, có khắc ba chữ "Tân Tật Công" trên cán thương.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía phía đông, im lặng một lát rồi căn dặn một tiếng: "Thổi tù và!"
Tuuuuu!
Tiếng tù và vang lên, đại quân xuất chinh.
Ba mươi vạn bạch giáp đông tiến, kẻ thù cách núi biển, núi biển cũng có thể san bằng.