Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1484 - Chương 1484: Nên Thưởng Như Thế Nào?

Chương 1484: Nên thưởng như thế nào? Chương 1484: Nên thưởng như thế nào?

Trần Nhiễm đứng lên khỏi cái đầu rồng kia, vẻ mặt không vui trở lại bên cạnh Thẩm Lãnh bọn họ, Thẩm Lãnh nhìn gã một cái: "Sao không ngồi ở cái đầu rồng khổng lồ kia?"

Trần Nhiễm: "Ta cảm ơn ngươi nói là cái đầu rồng khổng lồ."

Mấy người ngồi trên sống lưng của chiến thuyền Long Quy, xa xa mặt trời chiều đã lặn xuống phía tây, một ngày lại sắp qua đi. Sau khi đánh xong trận này nỗi lo lắng trong lòng Thẩm Lãnh đã giảm đi rất nhiều, chiến thuyền Long Quy không phải là không thể đánh bại, tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống.

Tiếp theo nghiên cứu nhược điểm của chiến thuyền Long Quy là việc của Râu Xồm, dưới trướng hắn ta có một nhóm người tay nghề giỏi, rất nhanh là có thể thăm dò rõ ràng chỗ nào yếu kém nhất của chiến thuyền Long Quy. Phương thức kiến cắn voi dùng khoái thuyền Con Rết này đánh một lần còn được, lần thứ hai sẽ không thuận lợi như vậy nữa, trừ phi kẻ thù là kẻ ngốc.

"Tạ Cửu Chuyển về rồi."

Một gã thân binh chèo thuyền nhỏ đến, ở bên dưới chiến thuyền Long Quy hô một tiếng.

Thẩm Lãnh vẫy tay: "Bảo hắn qua đây."

Không bao lâu sau Tạ Cửu Chuyển leo lên, quan sát chung quanh, vẻ mặt tươi cười: "Con rùa này..."

Thẩm Lãnh hỏi: "Nghiêm túc một chút, có tin tức gì tốt?"

"Thuộc hạ nhân lúc thủy sư Tang quốc lui về phía sau, dùng một chiếc chiến thuyền của Tang quốc trà trộn vào phía sau bọn họ, sau đó đi vòng qua bên cạnh xem thử, trên kỳ hạm trung quân của bọn họ ném xuống không ít thi thể, thuộc hạ nghi là đã xuất hiện nội loạn."

Gã liếc nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Thuộc hạ sợ bị nhận ra cho nên không dám đến quá gần."

Tạ Cửu Chuyển nhận lấy bình nước Thẩm Lãnh đưa cho gã, uống một ngụm rồi tiếp tục nói: "Nhưng sau khi thuộc hạ trà trộn vào thì phát hiện sĩ khí của người Tang đã bị giảm xuống, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ sẽ không chủ động tấn công nữa."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Còn chuyện gì nữa?"

Tạ Cửu Chuyển nói: "Sao đại tướng quân biết còn có chuyện nữa?"

Thẩm Lãnh: "Ngươi nhìn cái miệng của ngươi toe toét như thế nào đi, không cẩn thận chút nào cả."

Tạ Cửu Chuyển cười hì hì: "Thuộc hạ đã bắt mấy kẻ về."

Thẩm Lãnh cũng không thể không nhìn Tạ Cửu Chuyển với cặp mắt khác xưa. Gã này dẫn người thay y phục của người Tang, điều khiển một chiếc chiến thuyền của Tang quốc là dám đi theo phía sau đội ngũ của thủy sư Tang quốc, còn dám bắt mấy tù binh về nữa.

Hơn nữa Tạ Cửu Chuyển vui vẻ như vậy thì chắc chắn mấy tù binh này không phải người bình thường. Trước đó khi thu được một chiếc chiến thuyền Long Quy, có mấy trăm lính Tang ở bên trong đầu hàng nhưng tướng quân Tang quốc phụ trách chỉ huy chiến thuyền Long Quy đã tự sát, những lính Tang bình thường này cũng không có bao nhiêu giá trị.

Tạ Cửu Chuyển vui vẻ như vậy, nhất định người bị bắt về có phân lượng không nhẹ.

"Đừng úp mở nữa."

Thẩm Lãnh nói: "Rốt cuộc đã bắt ai về?"

Tạ Cửu Chuyển hướng xuống phía dưới chiến thuyền Long Quy vẫy vẫy tay: "Đưa lên đây."

Một người Tang mặc phục sức quan văn bị đưa lên chiến thuyền, sắc mặt vô cùng trắng bệch vì sợ hãi, không ngừng quan sát Thẩm Lãnh bọn họ, nhìn cả người đều run rẩy.

"Tự nói đi."

Tạ Cửu Chuyển dùng bình rượu trống rỗng trong tay đập quan văn Tang quốc kia một cáit, người kia sợ hãi khẽ run rẩy.

"Ta là... Ta là quan viên của Quân bộ Tang quốc, tên là Ba Diệp Hải."

Người Tang sợ tới mức nói chuyện cũng không lưu loát, nuốt nước bọt một cái, dè dặt liếc nhìn sắc mặt của Thẩm Lãnh bọn họ.

"Ta hỏi ngươi, tại sao ngươi phải chạy trốn?"

Tạ Cửu Chuyển đứng dậy đi đến trước người Ba Diệp Hải, nói: "Lúc chúng ta bắt ngươi, ngươi lén lút bảo một chiếc thuyền đưa ngươi về Tang quốc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tang quốc rất khinh thường đào binh, chế tài nghiêm ngặt, ngươi trở về mà không sợ chết hả?"

Ba Diệp Hải nói lại chuyện Đằng Huy Tam Dư giết Cao Tỉnh Vân Đài. Đó là bởi vì hắn ta sợ. Ở thủy sư Tang quốc hắn ta được xem như là người bên phe Cao Tỉnh Vân Đài, đi lại thân thiết với Cao Tỉnh Vân Đài hơn, cho nên sau khi biết Cao Tỉnh Vân Đài bị giết thì phản ứng đầu tiên chính là chạy trốn.

Thẩm Lãnh nhìn người này, suy nghĩ một lát rồi cười nói: "Ta cho ngươi một lựa chọn khác. Không phải Đại Ninh muốn diệt Tang, mà bởi vì Cao Tỉnh Nguyên bất kính với Đại Ninh, hắn có ý đồ động võ với Đại Ninh, Đại Ninh làm sao có thể tha thứ cho hắn?"

Thẩm Lãnh đưa cho Ba Diệp Hải một bình nước: "Mục đích Đại Ninh xuất binh là để đưa Anh Điều Liễu Ngạn thân thiết với Đại Ninh lên ngôi vị hoàng đế. Chỉ cần Anh Điều Liễu Ngạn trở thành hoàng đế của Tang quốc, hai nước có thể giữ mối giao hảo, đây là cục diện có lợi cho cả Đại Ninh và Tang quốc, không cần phải đánh nhau hung ác như vậy. Ai mà không sợ chết người chứ?"

Thẩm Lãnh nói: "Sau khi ngươi trở về cứ việc thành thật báo cáo chuyện Đằng Huy Tam Dư giết Cao Tỉnh Vân Đài cho Cao Tỉnh Nguyên biết. Ta sẽ cho ngươi một chiếc thuyền để ngươi trở về an toàn, chỉ cần ngươi làm tốt chuyện này, ta bảo đảm sau khi Anh Điều Liễu Ngạn đăng cơ xưng đế, ở trong triều đình Tang quốc có chỗ cho ngươi, hơn nữa tất sẽ quyền cao chức trọng."

Ba Diệp Hải nửa tin nửa ngờ nhìn Thẩm Lãnh, nhất thời không biết nói gì, nhưng hắn ta không có lựa chọn khác.

Một canh giờ sau, ba Diệp Hải và tùy tùng của hắn ta đều được phóng thích, Thẩm Lãnh còn cho bọn họ một chiếc chiến thuyền loại nhỏ thu được của Tang quốc.

Trần Nhiễm nhìn chiếc thuyền kia rời đi, không nhịn được hỏi một câu: "Người như vậy có thể có dùng được? Ngươi nhìn bộ dạng sợ chết của hắn đi."

Thẩm Lãnh cười nói: "Phản đồ không sợ chết thì có thể làm phản đồ sao?"

Trần Nhiễm suy nghĩ, gật đầu: "Hợp lý."

Thẩm Lãnh nói: "Nếu hắn có thể còn sống trở lại Kinh Đô gặp Cao Tỉnh Nguyên, hắn nhất định không dám nói chuyện bị chúng ta bắt làm tù binh, nhưng hắn nhất định sẽ nói ra chuyện Cao Tỉnh Vân Đài bị giết."

Trần Nhiễm vẫy tay với chiếc thuyền kia: "Thường liên hệ nha."

Gã nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Lãnh hỏi một câu: "Trước đó ngươi đã nói lần này triều đình triệu tập tổng cộng bốn lộ đại quân tấn công Tang quốc, chúng ta là chủ công, còn có tướng quân Hải Sa từ bắc cương điều tới, tướng quân Diêm Khai Tùng từ Bột Hải đạo điều tới, lộ quân thứ tư là ai?"

Thẩm Lãnh nói: "Lộ quân thứ tư không phải người của chúng ta."

"Không phải người của chúng ta?"

Trần Nhiễm nhất thời không hiểu.

Trong một trấn ngoài thành Kinh Đô 70 – 80 dặm, Anh Điều Liễu Ngạn nhìn những người thủ hạ với vẻ mặt nghiêm túc. Có không ít hộ vệ đứng bên cạnh hắn ta nhưng những người này đều là người của Đại Ninh. Anh Điều Liễu Ngạn tin tưởng bọn họ sẽ bảo vệ tốt sự an toàn của mình, thế nhưng hắn ta cũng tin tưởng điều kiện tiên quyết là phải làm tốt việc mà Ninh quốc bảo hắn ta làm.

"Thái tử điện hạ."

Một người Tang quốc cúi người nói: "Hiện tại số lượng thủ quân trong thành Kinh Đô cũng không nhiều, quân Ninh từ phía bắc tấn công qua, Cao Tỉnh Nguyên điều động năm vạn người từ thành Kinh Đô, lại điều động hai mươi vạn người từ các nơi, hiện tại phòng bị quanh Kinh Kỳ đạo đã yếu mỏng..."

Y nhìn sắc mặt của Anh Điều Liễu Ngạn, dè dặt nói: "Nhưng bây giờ chúng ta cũng thiếu hụt nhân thủ nghiêm trọng, phần lớn những người lúc trước thề thốt nói chỉ cần thái tử điện hạ trở về sẽ hiệu trung với người đều muốn lui lại, bọn họ đều là một đám người gió chiều nào che chiều nấy..."

Anh Điều Liễu Ngạn thở dài rồi nói: "Vậy các ngươi nói cho ta nghe, hiện tại chúng ta có thể điều động bao nhiêu nhân thủ?"

"Điện hạ."

Một người Tang khác nói: "Hiện tại nhân thủ chúng ta có thể điều động được đại khái chỉ có hơn một ngàn người, thành Kinh Đô cho dù là phòng bị yếu mỏng đến mấy cũng không thể bị hơn một ngàn người chúng ta công phá."

"Không tấn công thành Kinh Đô."

Anh Điều Liễu Ngạn đứng dậy: "Chúng ta không cần phải đi tấn công Kinh Đô."

Thẩm Lãnh đã dạy hắn ta nên làm gì, hắn ta cẩn thận suy nghĩ lời dặn của Thẩm Lãnh rồi nói: "Như vậy đi, bây giờ tất cả các ngươi đều phân tán ra ngoài, tuyên truyền tin tức ta đã trở về ở các nơi, để cho càng nhiều người biết càng tốt."

Một người Tang không khỏi có chút lo lắng: "Nhưng một khi tin tức này tung ra ngoài, chẳng phải là điện hạ người sẽ rất nguy hiểm sao?"

"Nếu ta cứ luôn ở trong tối thì càng nguy hiểm hơn." Anh Điều Liễu Ngạn nói: "Ta đã phái người liên lạc với Sảnh đại tướng quân ở quận Hải Dã. Ta sẽ đến quận thành Hải Dã, ta sẽ quang minh chính đại ở đó. Ta càng quang minh chính đại như vậy, ngược lại Cao Tỉnh Nguyên càng không dám hưng sư động chúng đến thảo phạt."

Hắn ta căn dặn: "Bây giờ đều phân tán hết ra ngoài, liên lạc với hoàng tộc trong thành Kinh Đô, liên lạc với các đại gia tộc ở ngoài thành, nói với bọn họ là ta có biện pháp khiến quân Ninh lui binh, chỉ có ta có thể khiến quân Ninh lui binh."

Mọi người cúi người: "Tuân mệnh."

Cùng lúc đó, thành Trường An.

Hoàng đế ở trong sân nhìn những mầm rau đã lên cao không nhịn cười được cười. Số rau này là Thẩm Lãnh và thái tử Lý Trường Diệp trồng, là mấy ngày trước khi Thẩm Lãnh xuất chinh, bây giờ số rau này đã sắp ăn được rồi.

Lại Thành đứng ở một bên nhìn nụ cười trên khóe miệng hoàng đế, ông ta không dám quấy rầy, ngay cả hít thở cũng cố gắng nén xuống. Ông ta biết hoàng đế đang nghĩ gì, cho nên ông ta không tiện nói chuyện quấy rầy bệ hạ nhớ đến tiểu tử ngốc nào đó.

"Trẫm đã từng đánh nhiều trận chiến lớn nhỏ như vậy, cho dù là lúc trẫm ngự giá thân chinh cũng chưa từng căng thẳng, nhưng mà lần này trong lòng trẫm lại có một chút lo lắng..."

Hoàng đế nhìn về phía Lại Thành: "Tính thời gian thủy sư xuất chinh từ đông hải đến giờ mới một tháng, cho dù có tin chiến thắng cũng không về được."

Lại Thành nói: "Chuyện diệt Tang, có An Quốc Công, có Mạnh Trường An, còn có Hải Sa và Diêm Khai Tùng, bốn người như vậy làm sao có thể không đánh được Tang quốc."

Hoàng đế gật đầu: "Gần đây trẫm đang nghĩ một chuyện, nếu tấn công Tang quốc mọi chuyện đều thuận lợi, một tháng rồi, chắc hẳn là đã đánh vào trong cương vực Tang quốc, chắc hai tháng nữa thế nào cũng đánh xong."

Ông ta nhìn Lại Thành nói: "Trẫm cho Trường Diệp đi đông cương thì thế nào?"

Lúc đầu thái tử Lý Trường Diệp vẫn luôn muốn đi đông cương nhưng hoàng đế cũng không đồng ý, bây giờ đột nhiên nói cho thái tử đi, Lại Thành nhất thời không hiểu.

Một lát sau, Lại Thành đã hiểu.

Nếu bây giờ khởi hành, thái tử điện hạ đến đông cương cũng phải là hai tháng sau, khi đó nếu thuận lợi thì Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đã đánh xong, đại quân khải hoàn, thái tử điện hạ đích thân ở đông cương nghênh đón, một là để thể sự coi trọng của bệ hạ, hai là để thái tử điện hạ thu nạp lòng người. Lúc đội quân chiến thắng trở về, thấy thái tử điện hạ lại ở đông cương đích thân chờ nghênh đón bọn họ, trong lòng sẽ rất vui vẻ.

"Thần nghĩ là được."

Lại Thành cúi người nói: "Vừa hay thần cũng đã xem hoàng lịch, ba ngày sau là ngày tốt, tiện xuất hành."

Hoàng đế gật đầu: "Vậy thì cứ sắp xếp như thế đi. Đại Phóng Chu, đi gọi thái tử tới đây."

Đại Phóng Chu vội vàng lên tiếng, quay đầu lại căn dặn tiểu thái giám đi mời thái tử điện hạ.

Hoàng đế ngồi xổm xuống, tay nhẹ nhàng vuốt lên lá rau: "Nếu đại thắng trở về, khanh nghĩ nên thưởng ba người Mạnh Trường An, Hải Sa, và Diêm Khai Tùng như thế nào?"

Lại Thành ngây người ra, bệ hạ không nói Thẩm Lãnh.

"Mạnh Trường An quân công quá lớn, có thể vào làm công, ban thưởng trụ quốc. Tướng quân Hải Sa có thể vào vị nhất đẳng hầu, ban thưởng trụ quốc. Tướng quân Diêm Khai Tùng và tướng quân Hải Sa đồng cấp, gần như cũng nên vậy."

Lại Thành trả lời rất cẩn thận, cũng không nhắc đến Thẩm Lãnh.

"Ừm..." Hoàng đế gật đầu: "Vương Căn Đống người này, lão luyện thành thục, trẫm biết Thẩm Lãnh có ý muốn để cho hắn đánh xong Tang quốc rồi cởi giáp quy điền, nhưng trẫm không đồng ý... Hắn còn phải chống đỡ thêm mấy năm nữa, thủy sư phải có người dẫn dắt, Tân Tật Công đã chết rồi."

Lại Thành sực hiểu ra, sau đó nhếch môi cười.

Hoàng đế nhìn ông ta một cái: "Khanh cười gì?"

Lại Thành vội vàng cúi người: "Không có gì, thần chỉ nghĩ lát nữa làm sao đi ăn chực một chầu rượu của Đạm Đài đại tướng quân."

Hoàng đế lắc đầu cười nói: "Khanh thông minh."

Ông ta đứng dậy, nhìn mặt trời lặn phía xa xa: "Đạm Đài nên nghỉ ngơi rồi."

Bình Luận (0)
Comment