Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1483 - Chương 1483: Thu Hoạch

Chương 1483: Thu hoạch Chương 1483: Thu hoạch

Hải chiến kéo dài khoảng hơn hai canh giờ, đánh từ sáng đến sau buổi trưa, thủy sư Tang quốc bắt đầu lui về phía sau. Bọn họ đã tổn thất hai mươi mấy chiếc chiến thuyền Long Quy vô cùng được quan tâm. Đối với người Tang mà nói đây là tổn thất khổng lồ khó có thể thừa nhận được.

Có một chiến thuyền Long Quy tình hình tổn hại cũng không quá nghiêm trọng, bởi vì các Long Quy khác đều đã chìm chỉ còn lại một con thuyền này cho nên lính Tang bị bao vây không thể không đầu hàng.

Người Tang vốn tưởng rằng trận chiến này đã kết thúc nhưng hiển nhiên Thẩm Lãnh cũng không dự định như vậy, chiến thuật hắn định ra lúc trước chính là chờ một buổi chiều ánh nắng sáng chói.

Hiện giờ đã đến buổi chiều.

Vẫn là chiến thuyền Thiết Tê mở đường, chiến thuyền Phục Ba theo sát phía sau, sau đó là từng chiếc từng chiếc chiến hạm Vạn Quân khổng lồ.

Lúc này mặt trời đứng ở bên thủy sư Đại Ninh, khi đại quân tiến về phía trước đã cố ý điều chỉnh phương hướng, đầu tiên là hướng nam sau đó có hướng đông, hướng bắc. Mặt trời ở tây nam cho chiến thuyền sự trợ giúp vô cùng lớn.

Người Tang không nhìn rõ Đại Ninh có bao nhiêu chiến hạm đuổi đến, cũng không nhìn rõ túi hỏa dược bay qua, nếu đánh nữa thì bọn họ sẽ bị ánh nắng mạnh nhất sau buổi trưa kích thích hai mắt, càng bị động hơn nữa.

Đằng Huy Tam Dư thỉnh cầu lui về phía sau, mà Cao Tỉnh Vân Đài đang tức tối vì thua vẫn muốn đánh, lão ta muốn điều động tất cả chiến thuyền Long Quy còn lại quyết tử một trận. Người này lúc bình tĩnh thì mưu lược không tầm thường nhưng rất dễ dàng bị cảm xúc khống chế, một khi cơn giận dữ xộc lên đầu, lão ta sẽ không bất chấp hết tất cả, chỉ muốn đánh.

"Thân vương điện hạ!"

Đằng Huy Tam Dư quỳ xuống nói: "Không thể đánh nữa, chúng ta nên lui về phía sau chỉnh đốn quân bị. Hiện tại lòng người bàng hoàng, sĩ khí giảm thấp, mà quân Ninh sĩ khí đang thịnh, nếu lúc này chúng ta còn chiến nữa, hơn phân nửa là sẽ thua."

"Ngươi bị đánh sợ rồi hả?!"

Cao Tỉnh Vân Đài tức giận sắc mặt trắng bệch, đi qua đạp một cước lên người Đằng Huy Tam Dư: "Ta cho ngươi gần như một nửa số chiến thuyền Long Quy, ngươi lại làm cho tất cả những chiến thuyền này đều bị quân Ninh đánh chìm, ngươi là tội nhân của đế quốc Đại Tang!"

Đằng Huy Tam Dư vội vàng bò dậy quỳ ngay ngắn: "Ti chức là tội nhân, ti chức không đùn đẩy, ti chức cũng biết rõ mình tội đáng chết vạn lần, nhưng ti chức thỉnh cầu thân vương điện hạ hãy hạ lệnh lui về phía sau năm mươi dặm. Hiện tại quân Ninh sĩ khí đang thịnh, không thể đánh tiếp nữa, hướng gió, ánh nắng đều không ở bên phía chúng ta."

Cao Tỉnh Vân Đài nhìn y một cái: "Đó là bởi vì ngươi bất tài, ngươi thân là tướng lĩnh hải quân của đế quốc, thứ nhất đã phạm vào tội sợ chiến, thứ hai là ngươi chỉ huy sai lầm, bây giờ ta đã có thể hạ lệnh giết ngươi."

Đằng Huy Tam Dư nói: "Thân vương điện hạ, giết ti chức cũng được, nhưng mà vẫn phải thỉnh cầu điện hạ lui binh."

"Ta không lui!"

Cao Tỉnh Vân Đài nổi giận: "Người đâu, lôi hắn xuống giết!"

Cả đám người quay sang nhìn nhau, không một ai động thủ. Đằng Huy Tam Dư mới là tướng lĩnh có kinh nghiệm chỉ huy thủy sư thực sự, còn Cao Tỉnh Vân Đài chỉ là chính khách, khi lão ta bình tĩnh có thể đưa ra phán đoán chính xác, ví dụ như kiên quyết không phân binh, điều này giống với phán đoán của Đằng Huy Tam Dư.

Nhưng mà giờ khắc này lão ta chính là một kẻ điên.

"Các ngươi không nghe mệnh lệnh của ta?"

Cao Tỉnh Vân Đài nhìn chung quanh, ngay cả thân binh của lão ta cũng không hành động, ai cũng biết lúc này giết Đằng Huy Tam Dư sẽ có hậu quả gì. Đằng Huy Tam Dư có uy vọng rất cao ở trong thủy sư, vốn dĩ hai trận chiến liên tục đều thất bại, toàn bộ thủy sư Tang quốc sĩ khí giảm thấp, nếu lúc này còn chém đầu Đằng Huy Tam Dư, các binh sĩ còn người nào có tâm tư đánh trận?

"Thân vương điện hạ..."

Một gã quan viên Tang quốc cúi người nói: "Hy vọng điện hạ bớt giận, cho Đằng Huy tướng quân thêm một cơ hội. Chiến thuyền Long Quy tổn thất thảm trọng thực sự không phải là lỗi của một mình Đằng Huy tướng quân, mà là người Ninh giảo hoạt đa đoan..."

Gã quan viên này vẫn chưa nói xong Cao Tỉnh Vân Đài đã bùng phát lửa giận, lão ta đưa tay rút bội đao ra đâm vào ngực quan viên kia, hai tay nắm chuôi đao hung hãn xoay hai vòng.

"Ngươi cũng dám chống đối quân lệnh của ta?"

Cao Tỉnh Vân Đài rút trường đao ra, một cước đá văng thi thể: "Nếu các ngươi đều không dám giết Đằng Huy Tam Dư thì ta tự động thủ, thủy sư của đế quốc Đại Tang không thể để cho người như các ngươi hạ nhục được."

Lão ta bước trở lại trước người Đằng Huy Tam Dư, hai tay cầm đao giơ lên cao: "Cúi đầu xuống, bây giờ ta lấy thân phận giám quân thủy sư đế quốc Đại Tang xử quyết ngươi, ngươi là tội nhân của đế quốc Đại Tang!"

Phập!

Một thanh chủy thủ đâm vào bụng dưới của Cao Tỉnh Vân Đài, Đằng Huy Tam Dư ngẩng đầu nhìn Cao Tỉnh Vân Đài mặt đã méo xệch: "Điện hạ, xin lỗi, ta không thể để ngươi chôn vùi thủy sư của đế quốc Đại Tang ở đây, chúng ta nhất định phải lập lại chiến thuật ứng đối với quân Ninh, chứ không phải sẽ đi nộp mạng vào lúc này."

Y đứng lên giơ tay cướp trường đao trong tay Cao Tỉnh Vân Đài, người xoay lại phía sau lưng Cao Tỉnh Vân Đài, một tay ôm trán Cao Tỉnh Vân Đài, một tay cầm chủy thủ đâm vào cổ lão ta.

Thi thể ngã xuống, chết không nhắm mắt.

Đằng Huy Tam Dư thở hắt ra một hơi thật dài, sau đó quỳ xuống bụp một tiếng, không ngừng dập đầu trước thi thể của Cao Tỉnh Vân Đài.

"Ti chức có tội nhưng ti chức nhất định phải làm như vậy, chờ đánh xong trận này ti chức sẽ tới trước mặt bệ hạ nhận tội đền tội."

Sau khi nói xong, y đứng dậy nhìn về phía những người đang choáng váng kia rồi nói: "Sau này các ngươi cũng có thể làm chứng ở trước mặt bệ hạ. Ta giết Cao Tỉnh Vân Đài không phải là để tạo phản, mà là vì sự an nguy của cả thủy sư, cũng là vì sự an nguy của đế quốc Đại Tang. Chờ sau khi đánh xong trận này nếu các ngươi đồng thời làm chứng ở trước mặt bệ hạ, bệ hạ cũng sẽ không trị tội các ngươi, một mình ta lĩnh tội."

Một tướng quân Tang quốc nhìn chung quanh, sắc mặt mỗi người đều rất khó coi, tất cả mọi người đều không biết nên làm sao.

Người này tên là Tỉnh Đài Biện, hắn ta là thủ hạ của Đằng Huy Tam Dư. Hắn ta nhìn quanh một vòng thấy không có người nào nói gì, thế là tiến lên một bước lớn tiếng nói: "Ta đã tận mắt thấy thân vương điện hạ làm gương cho binh sĩ trong cuộc chém giết với quân Ninh, không may bị quân Ninh giết chết, tướng quân Đằng Huy Tam Dư dẫn dắt chúng ta dốc sức xung phong liều chết mới cướp được thi thể của thân vương điện hạ về..."

Hắn ta vừa nói xong, bên cạnh lập tức có người phụ họa: "Đúng đúng đúng, thân vương điện hạ bị người Ninh giết chết."

"Không sai, thân vương điện hạ đích thân dẫn chiến thuyền Long Quy tấn công thủy sư quân Ninh, nhưng mà vì khinh địch liều lĩnh mà bị quân Ninh bao vây, thân vương tử chiến không lùi..."

"Nếu nói như vậy... thi thể của Thân vương điện hạ không cướp về thì tốt hơn."

Một quan văn nhìn Đằng Huy Tam Dư: "Thân vương điện hạ và đội thân binh của ông ta đều đã chết trận ở trên biển, thi thể bị quân Ninh làm nhục bằng mọi cách..."

Ông ta vừa nói xong câu này, những thân binh vốn còn nơm nớp lo sợ lập tức hiểu ra, bọn họ vội vàng rút đao chuẩn bị tự vệ, trên thuyền rất nhanh chóng lại bắt đầu chém giết. Khổ nỗi tất cả mọi người đã lựa chọn đứng về phía Đằng Huy Tam Dư, hơn trăm thân binh của Cao Tỉnh Vân Đài đều bị chém chết.

Các binh sĩ lấy nước cọ rửa sàn thuyền nhiều lần, vết máu rất nhanh đã bị lau sạch sẽ, hơn một trăm cỗ thi thể bị người của Đằng Huy Tam Dư ném xuống thuyền, còn dùng vải trắng bọc lại khiến người ta không nhìn ra là ai.

"Hiện tại ta dựa theo luật pháp của đế quốc Đại Tang, thân vương điện hạ là giám quân thủy sư, ông ta đã hi sinh vì quốc gia, ta sẽ tiếp quản thủy sư, các ngươi có ý kiến gì không?"

Đằng Huy Tam Dư lớn tiếng hỏi một câu.

Ai có ý kiến?

"Viết tấu chương gửi về báo với bệ hạ, thân vương điện hạ đã hi sinh thân mình vì quốc gia, từ Đằng Huy Tam Dư đến tất cả tướng lĩnh binh lính thủy sư đều muốn kế thừa ý chí của thân vương điện hạ, thề đánh bại người Ninh."

Đằng Huy Tam Dư căn dặn một tiếng rồi tiếp tục nói: "Hạ lệnh đại quân lui về phía sau năm mươi dặm, kẻ trái lệnh chém."

"Vâng!"

Thủ hạ đồng thanh lên tiếng đáp lại.

Bên phía quân Ninh, sau khi truy sát một trận Thẩm Lãnh hạ lệnh thu binh. Chiêu dùng khoái thuyền Con Rết đối phó với chiến thuyền Long Quy này chỉ có thể dùng bất ngờ, nếu lần sau kẻ thù dùng chiến thuyền cỡ trung để bảo vệ Long Quy, chiêu thuyền nhỏ vây công này sẽ không có tác dụng gì.

Đại quân thu đội trở lại nghỉ ngơi chỉnh đốn chuẩn bị trận chiến đấu tiếp theo. Thủy sư Tang quốc lui về phía sau, đã cách bản thổ Tang quốc không quá xa, hai trận chiến liên tiếp đều thắng, sĩ khí của thủy sư quả thật rất thịnh.

Lính Tang trên một chiếc chiến thuyền Long Quy cũng đã bị áp giải xuống, Thẩm Lãnh không hề có giác ngộ phát huy chủ nghĩa tinh thần nhân đạo chút nào, tể giống như một đồ tể hạ lệnh giết hết tất cả binh sĩ đầu hàng.

Thẩm Lãnh ngồi thuyền nhỏ đến bên cạnh chiến thuyền Long Quy. Ở một bên chiến thuyền Long Quy có thang dây đi lên, nếu chiến thuyền đóng cửa tất cả cửa sổ thì sẽ hoàn toàn phong kín, lớp thiết giáp dày nặng như vậy cũng làm cho tốc độ của chiến thuyền Long Quy rất chậm.

Không có buồm, con thuyền lớn như vậy nặng như vậy hoàn toàn dựa vào nhân lực mà lại có thể đi xa?

Leo thang dây lên, ở trên đỉnh chiến thuyền Long Quy có hai lối ra vào, Thẩm Lãnh nhìn vào trong, bên trong thứ này nếu không thắp đèn thì chẳng nhìn thấy gì cả, toàn một màu đen.

Bám theo thang dây đi vào bên trong chiến thuyền Long Quy, đi thẳng đến phía dưới khoang thuyền mới hiểu được.

"Đây là vị trí phần bản vẽ quan trọng nhất mà Cổ Lạc không lấy được."

Thẩm Lãnh sai người ta thắp thêm đèn, mở tất cả cửa sổ ra, không khí lưu thông cũng được nhưng vẫn rất bí.

Bên ngoài không nhìn ra được bởi vì có vỏ ngoài khổng lồ che chắn, ở bên trong thì có thể nhìn rõ, chiến thuyền Long Quy vận hành dựa vào mười sáu cái bánh xe nước cực lớn.

Bộ phận quan trọng nhất chính là bộ phận truyền lực của bánh xe nước. Thẩm Lãnh vẫy tay gọi mấy người Trần Nhiễm bọn họ đến, bốn người ngồi xuống dùng chân đạp có thể làm bánh xe nước chuyển động mà không quá tốn sức.

"Nhiều thanh truyền lực bằng sắt lớn nhỏ như vậy làm cho sức người trở nên rất lớn, trong tình huống bình thường, mấy người là có thể bảo đảm một bánh xe nước vận chuyển, rất lợi hại."

Râu Xồm nheo mắt nhìn, mắt sáng lên: "Thứ truyền dẫn nhân lực này của người Tang thiết kế quả thật rất lợi hại."

"Thật ra bên trên có buồm."

Vương Căn Đống từ bên trên xuống dưới: "Lúc giao chiến, buồm có thể thu lại, lúc đi có thể kéo buồm lên, tuy chỉ có ba cánh buồm nhưng cũng có thể tăng tốc không ít."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Triệu tập nhân thủ, bây giờ sẽ vẽ hình ra."

Râu Xồm ừm một tiếng, xoa tay, có vẻ rất hưng phấn: "Công nghệ này quá phức tạp, nếu không phải bởi vì phức tạp khó tạo như vậy toàn bộ thủy sư Tang quốc sẽ có thể trang bị thêm nhiều chiến thuyền Long Quy hơn nữa."

Thẩm Lãnh vỗ vai hắn ta: "Giao cho ngươi đấy."

Râu Xồm gật đầu: "Yên tâm đi đại tướng quân."

Thẩm Lãnh và Trần Nhiễm bọn họ leo ra ngoài chiến thuyền Long Quy, đứng ở trên đỉnh thuyền nhìn ra xa, thủy sư của Tang quốc đã biến mất ở khỏi tầm nhìn, bọn họ cần phải điều chỉnh lại.

"Không nên xem thường bất kỳ một dân tộc nào."

Thẩm Lãnh thở dài một hơi: "Loại bánh xe nước truyền lực nhân lực này của chiến thuyền Long Quy nếu làm tiếp đến mức tận cùng, có lẽ có thể không cần đến nhân lực."

"Vậy thì không đâu, nhất định phải có thứ thay thế nhân lực."

Vương Căn Đống nói: "Thứ này phải có thể luôn phát lực, nhưng căn bản là không có thứ như vậy."

Đúng lúc này, Thẩm Lãnh nhìn thấy Trần Nhiễm bò tới phía trước cái đầu rồng khổng lồ, khép chân ngồi ở chỗ đầu rồng.

"Các ngươi nói xem, chiến thuyền Long Quy này ngoại trừ có một đầu rồng ra, những chỗ khác căn bản không có bất cứ quan hệ nào với rồng, cả thuyền nhìn chính là một con rùa biển lớn. Người Tang cũng là không chê phiền, làm cả thuyền thành con rùa không phải được rồi à, cứ phải thêm một cái đầu rồng."

Trần Nhiễm quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Chỉ vì đầu rồng trông có vẻ bá khí sao?"

Thẩm Lãnh thở dài: "Chủ yếu là nếu cả thuyền đều là rùa hình, cái đầu này gọi lên nghe không hay."

Trần Nhiễm suy nghĩ rồi đứng dậy không ngồi ở đó nữa.

Bình Luận (0)
Comment