Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1490 - Chương 1490: Quyết Chiến Đến Rồi

Chương 1490: Quyết chiến đến rồi Chương 1490: Quyết chiến đến rồi

Sau khi thủy sư Tang quốc lui về phía sau, Đông Hải Thủy Sư của Đại Ninh tiến về phía trước mấy chục dặm, từ đầu đến cuối vẫn giữ trạng thái áp chế.

Trận chiến này tuy kéo dài lâu nhưng bất kể là Thẩm Lãnh hay Đằng Huy Tam Dư đều rất rõ ngày quyết chiến đã gần trong gang tấc.

Đảo Tả Trung Châu Tang quốc đã bị quân Ninh đánh vào, khi tin tức được đưa đến thủy sư thì Đằng Huy Tam Dư chấn động, nhưng nhìn từ tin tức thứ hai, số lượng quân Ninh đánh vào từ đảo Bắc Châu chỉ có mười mấy vạn người, mà đại quân năm mươi vạn của tướng quân Đức Mục Xuyên đang chắn ngang ở bờ nam sông Xuân Dã. Lấy quen thuộc đánh không quen, lấy có lợi đánh vô lợi, còn là lấy nhiều đánh ít, nếu như vậy vẫn không thể bảo vệ sông Xuân Dã thì chỉ có thể nói là Đức Mục Xuyên bất tài.

Nếu không cần lo lắng bên đảo Tả Trung Châu, Đằng Huy Tam Dư có thể toàn tâm toàn ý ứng đối với Thẩm Lãnh.

"Bệ hạ đã hạ chỉ ba lần rồi."

Quan văn dưới trướng Đằng Huy Tam Dư là Đức Mục Tần nhìn y một cái: "Nếu còn không tìm cơ hội quyết chiến với quân Ninh, bên chỗ bệ hạ đã không thể hồi phục được nữa, bệ hạ mong chúng ta có thể mau chóng đánh bại thủy sư Ninh quốc để chia sẻ áp lực của Kinh Đô..."

"Kinh Đô có áp lực gì?"

Đằng Huy Tam Dư thở dài nói: "Bệ hạ quá mức mê tín đối với chiến thuyền Long Quy, cho là chúng ta có chiến thuyền Long Quy thì quân Ninh không thể nào đánh bại chúng ta, nhưng mà bây giờ thì sao? Quân Ninh dùng một phương thức nằm ngoài tưởng tượng đánh mất hai mươi mấy chiếc Long Quy của chúng ta trong một lần."

Y ngồi xuống, vỗ tay lên bàn một cái: "Không chừng trong triều đình có bao nhiêu người nói chúng ta sợ chiến không dám đánh, nói là chúng ta bị quân Ninh dọa sợ."

Đức Mục Tần khó xử nói: "Tuy rằng nói thì nói như thế, nhưng nếu còn không quyết chiến, bệ hạ quả thật đã kiên nhẫn đến cực hạn rồi, nói không chừng sẽ chọn phái người tới thay thế tướng quân. Đại ca của ta đã viết thư cho ta trước khi suất quân đi sông Xuân Dã cản quân Ninh, bảo ta nhắc nhở tướng quân, trong triều đình đã có người không ngừng thỉnh cầu bệ hạ đổi ngài rồi."

Đằng Huy Tam Dư ừ một tiếng: "Một đám người ngồi ở trong đình đã cho rằng mình thật có thể nhìn xa trông rộng, cách vùng biển này tận hơn một ngàn dặm, nhưng ai ai cũng giống như còn nhìn rõ ràng hơn cả ta vậy."

Đức Mục Tần nói: "Tướng quân đừng cáu giận vội, hay là nghĩ chiến pháp ứng đối quân Ninh như thế nào đi."

"Chiến thuật dùng thuyền nhỏ vây công chiến thuyền Long Quy của quân Ninh thật ra không có gì là không dễ phòng bị ."

Đằng Huy Tam Dư nói: "Chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng không đoán được tại sao ta cứ luôn kéo dài sao?"

Đức Mục Tần ngẩn ra: "Tướng quân có ý gì?"

Đằng Huy Tam Dư nói: "Đại quân thủy sư của Ninh quốc có ba mươi vạn người, chiến thuyền của bọn họ quả thật không ít nhưng đã lênh đênh ở trên biển hơn một tháng, ta cũng không tin bọn họ có thể mang theo nhiều lương thực như vậy."

"Ta căn cứ thông tin phân tích số lượng chiến thuyền của quân Ninh, phỏng đoán ra lương thực dự trữ của quân Ninh mang theo, nếu ta đoán không lầm, ở sáu bảy ngày trước quân Ninh sắp hết lương thực mới đúng, ta cố ý kéo dài mấy ngày nay chính là đang đợi quân Ninh để lộ sơ hở."

Đức Mục Tần nói: "Chẳng trách mấy ngày nay bọn họ liên tục tiến quân về phía trước, mà tướng quân ngài lại hạ lệnh không ngừng lùi lại."

Đằng Huy Tam Dư cười nói: "Trước hết để cho bọn họ đói thêm mấy ngày thì bọn họ sẽ nóng lòng khiêu chiến, người loạn tất sinh bại, đây là binh pháp Trung Nguyên từng nói... Nếu ngày mai Thẩm Lãnh vẫn sẽ tiến lên phía trước với quy mô lớn, chứng tỏ lương thảo của bọn họ quả thật đã đến cực hạn, nếu không đánh thì bọn họ hoặc là lui binh hoặc là đói chết."

Y đứng dậy, một vừa đi vừa nói: "Trong binh pháp của Trung Nguyên có một câu là không chiến mà thắng. Nếu quân Ninh gặp khó khăn vì lương thảo mà không thể không lui binh, binh lực bọn họ đặt ở bắc bộ đảo Tả Trung Châu sẽ biến thành cô quân, đến lúc đó muốn đánh thế nào thì đánh như thế."

Đức Mục Tần nói: "Vậy ý của tướng quân là chờ thêm?"

"Ngày mai nếu Thẩm Lãnh tiến quân và chúng ta lại lui nữa, hẳn là bọn họ sẽ nghĩ cách, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thuyền chở binh của bọn họ sẽ lui lại trước, sau đó đại quân thủy sư từ từ lui về phía sau."

Đằng Huy Tam Dư vung tay lên: "Lúc bọn họ lui, chính là lúc chúng ta tiến."

Y vừa mới nói xong thì thấy có người chạy nhanh tới: "Tướng quân, chiến thuyền của quân Ninh bắt đầu lui về sau rồi!"

Đằng Huy Tam Dư ngẩn người, không ngờ lại khá đúng với phỏng đoán của mình, chẳng lẽ quân Ninh đã đến bước đường sơn cùng thủy tận?

"Ta đi xem thử!"

Đằng Huy Tam Dư ra khỏi khoang thuyền, đi nhanh đến chỗ cột buồm, tay chân nhanh nhẹn leo lên trên cột buồm, giơ thiên lý nhãn lên nhìn về phía đại quân thủy sư Ninh quốc, quả nhiên thấy quân Ninh đang tuần tự rút lui về phía sau.

"Kế dụ địch."

Đằng Huy Tam Dư hừ một tiếng: "Ấu trĩ."

Y đưa thiên lý nhãn cho lính quan sát ở bên cạnh: "Tiếp tục nhìn là được, tưởng là ta sẽ mắc mưu trò nông cạn ấu trĩ như vậy?"

Y trượt xuống cột buồm: "Nếu lúc này chúng ta xuất binh tiến công, tất nhiên sẽ bị Thẩm Lãnh đánh một trận tan tác."

Đức Mục Tần ở bên dưới nhìn y, chờ Đằng Huy Tam Dư xuống tới nơi, Đức Mục Tần hỏi: "Tướng quân, phải tiến quân rồi à?"

"Không tiến."

Đằng Huy Tam Dư khoát tay: "Chút mưu mẹo nhỏ mà thôi, vừa hay có thể chứng tỏ quân Ninh nóng lòng khiêu chiến. Bọn họ biết rõ một điểm, muốn đánh bại chiến thuyền Long Quy thì chỉ có đợi sau khi chiến thuyền Long Quy xâm nhập vào đội thuyền của bọn họ mới có cơ hội, bọn họ phái chiến thuyền cản trở hộ vệ hạm đội của chúng ta, nhưng mà lại không mắc mưu."

Bên thủy sư Đại Ninh.

Thẩm Lãnh bọn họ đang nướng cá, nướng bánh màn thầu, lại còn có thịt nướng, điều thần kỳ hơn là còn có rau tươi nữa.

Đây gần như là chuyện không thể nào, bọn họ đã lênh đênh trên biển hơn một tháng, làm sao lại còn có thịt, còn có rau tươi?

Bởi vì có người đưa đến.

Thủy sư của Thẩm Lãnh đã chặn tuyến đường thăm dò chỗ xa hơn của quân Tang, người Tang chỉ có thể nhìn thấy đại quân thủy sư nhưng không nhìn thấy thuyền tiếp tế liên tục không ngừng ở phía sau đại quân.

Đại Ninh không có gì khác, chính là giàu, đại quân xuất chinh đều là chiến thuyền, nhưng mà ở phía sau đại quân, đội thuyền do thuyền hàng thương thuyền đến từ đông cương tạo thành liền biến thành thuyền tiếp tế của đại quân.

Đằng Huy Tam Dư tưởng là Thẩm Lãnh bọn họ sắp chống đỡ không nổi nữa, Thẩm Lãnh bọn họ quả thật là sắp ăn no đến nỗi không ăn nổi nữa.

"Truyền lệnh xuống."

Thẩm Lãnh vừa lật thịt nướng vừa nói: "Hôm nay lui binh năm mươi dặm, ngày mai lui binh thêm năm mươi dặm, ngày kia lui binh thêm năm mươi dặm nữa, người Tang không đến thì cứ lui."

Mạnh Trường An nhìn hắn một cái: "Ngươi đoán người Tang đoán chúng ta không còn lương thực nữa?"

Thẩm Lãnh gật đầu cười: "Trên thế giới này bây giờ chỉ có Đại Ninh còn có thể chống đỡ hải chiến quy mô lớn, thật ra người Tang không chỉ phỏng đoán lương thực của chúng ta không cầm cự được bao lâu nữa, cũng sẽ xem lương thực của chính bọn họ còn có thể cầm cự được bao lâu."

Hắn đưa cho Mạnh Trường An mấy miếng thịt đã nướng chín: "Bọn họ sẽ tiến công ở một điểm nút, khi bọn họ cho rằng lương thực của húng ta đã cạn kiệt mà bọn họ cũng không cầm cự được bao lâu."

Trần Nhiễm tò mò hỏi: "Vậy điểm nút này xác định như thế nào? Ngươi nghĩ người Tang cho rằng sắp đến điểm nút, mà người Tang cảm thấy chúng ta sắp đến điểm nút."

Thẩm Lãnh: "Nói bừa thôi."

Trần Nhiễm còn lâu mới không tin, gã nhìn về phía Mạnh Trường An hỏi: "Hắn không nói, ngươi nói cho ta biết đi."

Mạnh Trường An nói: "Quả thật là nói bừa, đoán thôi."

Thẩm Lãnh cười nói: "Nếu không thì ngươi nghĩ ta thật sự có thể phân thân đi qua xem lương thảo của quân Tang còn có bao nhiêu? Rồi còn nghe lén Đằng Huy Tam Dư và người khác nói chuyện?"

Thẩm Lãnh nói: "Nếu chúng ta lùi lại liền ba ngày mà bọn họ cũng không truy kích, chúng ta đã lui lại một trăm năm mươi dặm, đến lúc đó bọn họ sẽ không nhìn thấy gì cả..."

Trần Nhiễm sực hiểu ra: "Ngươi muốn lách qua thủy sư Tang quốc để lên bờ?"

Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn gã: "Nếu ta muốn làm như vậy, ta đã sớm hạ lệnh không ngừng lui binh để mê hoặc người Tang rồi, chuyện ta nghĩ đương nhiên là nhất cử đánh bại thủy sư Tang quốc."

Trần Nhiễm cảm thấy đầu óc của mình thật sự không thông minh, nghĩ cũng may là trước đây mình không đồng ý với sắp xếp của Thẩm Lãnh để cho gã ra ngoài lãnh binh. Gã nghĩ với những thứ trong đầu của mình nếu độc lĩnh một quân, chẳng phải là hại rất nhiều huynh đệ chiến binh sao.

Làm tướng quân thân binh cho Lãnh Tử vẫn tốt hơn, bớt lo.

Ngày hôm sau, thủy sư Đại Ninh lại lui về phía sau.

Đại quân thủy sư Tang quốc, kỳ hạm Thần Mộc.

Trên cột buồm, Đằng Huy Tam Dư giơ thiên lý nhãn nhìn về phía quân Ninh ở xa xa, thế mà lại lui nữa. Nếu để mặc quân Ninh tiếp tục lui như vậy, rất nhanh sẽ không nhìn thấy chiến thuyền của quân Ninh đâu.

"Tướng quân, có cần ép lên không?"

"Không!"

Đằng Huy Tam Dư khoát tay: "Hôm qua bọn họ không thành công dụ ta qua quyết chiến nên chưa từ bỏ ý định mà thôi, hôm nay lặp lại chiêu cũ để cho ta tưởng rằng bọn họ quả thật không còn lương thực nữa. Truyền lệnh xuống, các thuyền đều không được phép xuất doanh, chỉ có thuyền của thám báo được đuổi theo theo dõi, nhưng đừng tới gần, đứng từ xa nhìn quân Ninh."

Y hừ một tiếng: "Thẩm Lãnh... ta xem ngươi có thể chống đỡ đến khi nào, vở kịch của ngươi sẽ kết thúc lúc nào."

Ngày thứ ba.

Mười mấy chiếc khoái thuyền thám báo của Tang quốc luôn theo dõi thủy sư Đại Ninh, bọn họ phát hiện thủy sư Đại Ninh đã lui lại hơn một trăm dặm, nếu còn không đuổi theo, sau này muốn đuổi theo cũng không được.

Trong đại doanh thủy sư quân Tang, Đằng Huy Tam Dư đi tới đi lui ở trên sàn thuyền.

"Là ta đã nghĩ sai sao?"

Y nhìn về phía Đức Mục Tần: "Nhưng ta vẫn cảm thấy là Thẩm Lãnh đang dụ chúng ta truy kích. Trong chiến thuyền của chúng ta, tốc độ của chiến thuyền Long Quy chậm nhất, nếu bọn chúng ta đợi Long Quy cùng đi thì không đuổi kịp, nếu không đợi thì bọn họ có thể tập kích chiến thuyền Long Quy trong tình huống không có thuyền bảo vệ."

Đức Mục Tần thở dài: "Trước đây chiến thuyền Long Quy là hy vọng của chúng ta, là tồn tại mà chúng ta cho là vô địch, nhưng mà bây giờ lại thành gánh nặng?"

Nghe được câu này, Đằng Huy Tam Dư đột nhiên hiểu ra điều gì đó, sắc mặt của y lập tức thay đổi: "Quả thật là ta đã nghĩ lầm, ta tưởng là mỗi ngày Thẩm Lãnh chỉ rút đi năm mươi dặm là đang dụ ta tiến công, thế mà ta lại sơ sót. Còn khả năng là hắn sợ ta truy kích nên mỗi ngày chỉ lui năm mươi dặm, là để khiến ta lơ là, bọn họ nhất định đã đến đường cùng!"

Đằng Huy Tam Dư lập tức xoay người hô: "Thổi tù và, hạ lệnh toàn quân xuất phát, tất cả chiến thuyền đều mau chóng chuẩn bị sẵn sàng."

Y căn dặn xong rồi nhìn về phía tướng quân Đa Ma Lữ ở chiến thuyền Long Quy: "Ta cho ngươi một trăm năm mươi con thuyền làm thuyền bảo vệ, đại quân truy kích với tốc độ của chiến thuyền Long Quy, có chiến thuyền cỡ trung bảo vệ hai bên cho ngươi thì sẽ không bị thuyền nhỏ của quân Ninh tập kích. Quyết chiến đến rồi, ngươi hiểu ý của ta không?!"

Đa Ma Lữ khom người cúi đầu: "Tướng quân yên tâm, ta sẽ suất lĩnh chiến thuyền Long Quy đâm thủy sư quân Ninh thành mảnh vụn, cho thi thể của người Ninh trôi nổi trên mặt biển."

Hắn ta xoay người rời khỏi kỳ hạm Thần Mộc.

Không bao lâu sau mấy chục chiếc chiến thuyền Long Quy chạy nhanh ra ngoài đại doanh, một trăm năm mươi chiếc chiến thuyền bảo vệ phân tán ra, bảo đảm sẽ không để thuyền nhỏ của quân Ninh tới gần Long Quy.

"Quyết chiến đến rồi!"

Đằng Huy Tam Dư bước đi đến đầu thuyền: "Người Ninh ba ngày lui một trăm năm mươi dặm, bọn họ không có cơ hội lui thêm năm mươi dặm lần nữa."

Tiếng tù và vang lên không dứt, chiến thuyền của thủy sư Tang quốc ùn ùn xuất phát, đuổi theo hướng phương thủy sư Đại Ninh rút lui.

Bình Luận (0)
Comment