Thủy sư của Tang quốc lấy chiến thuyền Long Quy làm tiên phong toàn quân xuất kích, cả hạm đội thuyền nhiều đến mức giống như có thể che phủ màu sắc của biển. Sau khi quân Ninh lùi lại ba ngày liền cuối cùng cũng vẫn dụ được bọn họ đến.
"Thủy sư Tang quốc lên rồi!"
Trần Nhiễm sốt ruột đã bò lên trên cột buồm, đứng ở đó cầm thiên lý nhãn nhìn. Tốc độ của chiến thuyền Long Quy tuy chậm nhưng khi truy kích quân Ninh cũng xem như đã phát huy tốc độ đến cực hạn, ba cánh buồm trên thuyền đều được căng lên, mười sáu bánh xe nước chuyển động như bay.
"Cuối cùng đã đến rồi."
Thẩm Lãnh khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Dụ địch đến chỉ là bước đầu tiên, bước này thành công cũng không có nghĩa là quyết chiến sẽ thắng, chỉ là quyết chiến đã đến.
"Một trăm năm mươi dặm là ngươi đã tính rất nhiều lần rồi chứ."
Mạnh Trường An ở bên cạnh Thẩm Lãnh hỏi một câu.
Thẩm Lãnh cười cười nói: "Phải. Lúc trước ta cho Tạ Phù Dao và Tạ Cửu Chuyển mang thám báo ra ngoài đã cố ý sai lính quan sát đoán khoảng cách, khi cách bao xa thì trong lòng sẽ có bất an."
"Bất an?"
Mạnh Trường An suy nghĩ sau đó hiểu ra.
Thẩm Lãnh nói: "Ví dụ như tiễn người khác, người mà ngươi muốn tiễn là một vị khách ngươi không muốn tiễn, ngươi rất thích người này nhưng hắn nhất định phải đi, khi ngươi tiễn hắn sẽ đứng ở chỗ cao nhìn ra xa, khi ngươi không nhìn thấy bóng dáng của hắn nữa ngươi sẽ có chút bất an. Còn nếu ngươi tiễn một người mà ngươi ghét, đại khái sẽ không nhìn lâu như vậy, cho dù là nhìn lâu như vậy thì cũng là nhìn theo đến lúc không nhìn thấy hắn sẽ có chút an tâm."
Thẩm Lãnh nói: "Một trăm năm mươi dặm chia ba ngày đi hết, lúc này chiều dài và khoảng cách này sẽ khiến người Tang trở nên bất an. Trên chiến trường mất tung tích của kẻ thù sẽ cảm thấy mất đi quyền khống chế."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Mạnh Trường An: "Người sẽ tự phủ định bản thân trong lo âu."
Mạnh Trường An gật đầu: "Đại khái là hiểu rồi."
Trần Nhiễm ở trên cột buồm hô to: "Thuyền của bọn họ không phải quá nhanh nhưng hẳn là tất cả chiến thuyền đều lên một lượt."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Phân binh đi."
Vương Căn Đống đứng nghiêm: "Tuân mệnh!"
Quân tiên phong của Đại Ninh Đông Hải Thủy Sư lúc này lại trở thành hậu đội, dẫn theo hơn hai trăm chiếc chiến thuyền bảo vệ ở hai bên cánh đội thuyền chở binh.
"Người Tang đã phân binh!"
Trần Nhiễm lại hô một tiếng.
Lấy chiến thuyền Long Quy làm đại đội nhân mã tiên phong chạy về phía kỳ hạm của Thẩm Lãnh, lại có mấy trăm khoái thuyền vòng qua một bên, hiển nhiên mục tiêu của bọn họ là cắt đứt đường lui của quân Ninh. Những thuyền này đều là khoái thuyền loại nhẹ, mà thuyền chở binh thì vừa lớn vừa chậm.
Chiến thuật của thủy sư Tang quốc rất rõ ràng. Trên thực tế khi chinh chiến trên biển động tác của hai bên đều sẽ rất rõ ràng, không đa biến phức tạp như chiến pháp trên lục địa.
"Thổi tù và, cho thuyền phía bên phải đến đây."
Vương Căn Đống phụ trách bảo vệ thuyền chở binh lập tức hạ lệnh, kỳ thủ và lính liên lạc trên cột buồm đồng thời bắt đầu hành động, phất cờ lệnh, thổi tù và.
Đội thuyền bảo vệ phía bên phải bắt đầu di chuyển sang bên trái từ khe hở giữa hai thuyền chở binh cỡ lớn, đã chuẩn bị sẵn sàng ứng đối với cuộc tiến công của thuyền địch.
Trong thủy sư Tang quốc, trên thuyền lớn Thần Mộc, Đằng Huy Tam Dư giơ thiên lý nhãn lên quan sát hướng đi của quân Ninh. Y thấy tất cả chiến thuyền bảo vệ của quân Ninh đều đã điều sang một bên để chuẩn bị nghênh đón khoái thuyền loại nhẹ của y tấn công, lập tức quay người căn dặn một tiếng: "Bảo đội thuyền Long Quy đừng giảm tốc độ, tiếp tục chạy về phía trước."
Tiếng tù và vang lên tu tu, tướng quân thủy sư Tang quốc Đa Ma Lữ quay lại liếc nhìn thuyền lớn Thần Mộc, kỳ thủ trên cột buồm không ngừng phất cờ lệnh.
"Các binh sĩ đế quốc Đại Tang!" Đa Ma Lữ lớn tiếng nói: "Đây sẽ là một cuộc chiến đấu được ghi chép trong sử sách, các dũng sĩ của đế quốc Đại Tang dùng thân thể máu thịt của chính mình bảo vệ tổ quốc của chúng ta, cũng chắc chắn sẽ bước lên đất đai của Ninh quốc."
Hắn ta chỉ chiến đao về phía trước: "Xông lên!"
Gần ba mươi chiếc chiến thuyền Long Quy lấy trận hình mũi tên lao về phía hạm đội quân Ninh.
"Truyền lệnh cho thuyền bảo vệ, đừng rời khỏi hai bên chiến thuyền Long Quy!"
Đa Ma Lữ lại căn dặn một tiếng.
Đội thuyền bảo vệ gồm một trăm năm mươi chiếc chiến thuyền cỡ trung luôn đi theo ở hai bên chiến thuyền Long Quy. Bọn họ không thể đi ở phía trước chiến thuyền Long Quy, nếu không một khi khai chiến sẽ bị chiến thuyền Long Quy của mình đâm nát thành mảnh vụn.
Để đề phòng quân Ninh lại dùng đấu pháp vô số thuyền nhỏ vây công chiến thuyền Long Quy, trên tất cả chiến thuyền cỡ trung trang bị thêm nhiều cung tiễn thủ hơn nữa, chỉ cần thuyền nhỏ của quân Ninh tới gần sẽ lập tức bị cung tiễn thủ của bọn họ bắn tới tấp.
Trên kỳ hạm Thần Uy quân Ninh, Thẩm Lãnh nhìn thấy trận hình của chiến thuyền Long Quy liền không nhịn được hơi nhếch khóe miệng lên.
Ngay khi dồn lực lao về phía trước, một chiếc chiến thuyền Long Quy đột nhiên thay đổi phương hướng, giống như đi một người đang đi bộ đột nhiên bị vấp chân vì không chú ý trên đường có một hòn đá, quay đầu hẳn sang một bên.
Chiến thuyền Long Quy vừa chuyển hướng, một chiếc thuyền bảo vệ đi theo hộ tống ở bên cạnh liền gặp nạn, so với hình thể của chiến thuyền Long Quy mà nói, chiếc thuyền bảo vệ này quả thật hơi nhỏ. Long Quy thình lình đâm sang một bên, trực tiếp đâm lật nghiêng chiếc thuyền bảo vệ này.
Tất cả cung tiễn thủ trên thuyền bảo vệ đều đứng ở trên sàn thuyền sẵn sàng đón quân địch, ai có thể nghĩ đến cú va chạm này, bọn họ kinh hoảng muốn né tránh cũng không có chỗ trốn. Thân thuyền bị đụng nghiêng lên rồi úp xuống, một chiếc thuyền bị lật như vậy, không ít người không kịp nhảy xuống biển đã bị kẹt ở dưới thuyền.
"Thế này là sao?"
Đa Ma Lữ phụ trách chỉ huy lập tức thay đổi sắc mặt: "Chiếc thuyền kia làm sao vậy?"
Hắn ta vừa mới nói xong, một chiếc chiến thuyền Long Quy phía bên trái hắn ta cũng đột nhiên đi lệch sang một bên giống như phát điên, đâm thẳng vào thuyền bảo vệ ở bên cạnh, không khác cảnh vừa rồi là mấy. Chiếc thuyền bảo vệ kia gần như không có bất cứ chút sức chống cự nào đã bị đâm nát gần nửa thân thuyền thành mảnh nhỏ, hơn nửa đoạn thân thuyền còn lại nhanh chóng dựng lên, người trên thuyền liều mạng muốn bám vào bất cứ thứ gì có thể bám được ở bên cạnh, nhưng không bao lâu thân thuyền đã dựng đứng lên, mọi người lần lượt rơi xuống nước.
"Rốt cuộc là thế nào?"
Đa Ma Lữ sắc mặt trắng bệch, chẳng lẽ trong quân Ninh có người biết dùng yêu thuật hay sao?
Nếu không phải yêu thuật thì tại sao chiến thuyền Long Quy của bọn họ lại đột nhiên lao vào người nhà giống như voi phát điên vậy.
Ngay khi hắn ta vẫn chưa hiểu là chuyện gì xảy ra, chiến thuyền Long Quy hắn ta đang đứng đột nhiên phát ra một tiếng vang lạ thường, cho dù Đa Ma Lữ đứng ở trên đỉnh chiến thuyền cũng nghe thấy, âm thanh két két giống như tiếng rên rỉ đau đớn.
Không đợi hắn ta kịp phản ứng, thân thuyền bỗng nhiên lệch sang một bên. Cảm giác đó giống như chiến thuyền đang chạy ở tốc độ cao nhất đột nhiên thả neo xuống, cảm giác đầu thuyền trôi sang ngang làm cho người ta chóng mặt hoa mắt.
Ầm một tiếng, thuyền của hắn ta cũng đụng vào thuyền hộ vệ bên cạnh, không may hơn là thuyền của hắn ta và chiến thuyền Long Quy bên cạnh đi chệch sang một phương hướng, thuyền của hắn ta lệch sang bên phải, một chiếc chiến thuyền Long Quy khác lệch sang bên trái. Tuy rằng giữa hai thuyền giữ khoảng cách rất rộng nhưng cũng không phải không có vật gì, còn có thuyền bảo vệ nữa.
Long Quy không thể khống chế nổi cuối cùng đã đâm thẳng vào nhau, hai chiếc thuyền bảo vệ xui xẻo lập tức bị vỡ vụn, khoảng khắc thuyền nhỏ kẹp ở giữa hai chiếc thuyền lớn liền giống như tờ giấy.
"Tướng quân!"
Một thủ hạ từ trong khoang thuyền leo lên: "Bánh xe nước hỏng rồi, không thể quay được!"
"Bánh xe nước làm sao có thể đột nhiên hỏng được, mỗi ngày đều có người kiểm tra!"
Đa Ma Lữ không hề tin bánh xe nước lại đột nhiên bị hỏng. Một chiếc cũng thì không nói, hiện tại đã có ba bốn chiếc chiến thuyền Long Quy gần như đồng thời xảy ra vấn đề, vậy thì nhất định không phải vấn đề của bản thân bọn họ.
"Ta xuống xem thử!"
Đa Ma Lữ lập tức xuống khoang thuyền, mãi cho đến bên dưới cùng, năm sáu người vẫn còn đang dốc sức muốn làm cho bánh xe nước chuyển động lại nhưng căn bản là bất động, âm thanh két két đâm vào tai người ta rất không thoải mái.
"Phế vật!"
Đa Ma Lữ leo đến chỗ bánh xe nước nhìn thử: "Bị quấn vào rồi!"
Đúng lúc này thân thuyền lại rung lắc một lần nữa, rất ngắn nhưng rất rõ ràng là thuyền đã không thể đi tiếp được nữa, lại có bánh xe nước bị quấn chặt.
"Cút hết cho ta!"
Đa Ma Lữ mắng một câu, vung hai cánh tay bảo những binh lính còn muốn đạp bánh xe nước chuyển động cút đi. Hắn ta bò qua chui vào bên trong bánh xe nước khổng lồ muốn lấy thứ quấn vào bánh xe nước ra nhưng lại phát hiện là không thể nào, đó là lưới đánh cá, quấn quá chặt.
"Tướng quân!"
Có người ở bên trên lên xuống rất nhanh: "Đại tướng quân đánh cờ hiệu hỏi có chuyện gì."
Đa Ma Lữ chỉ vào bánh xe nước: "Dùng đao cắt ra!"
Sau khi hắn ta hô xong lại leo lên đỉnh chiến thuyền Long Quy, nhìn lại ở vị trí của lính quan sát, kỳ thủ trên thuyền lớn Thần Mộc ở phía sau vẫn đang vẫy cờ hiệu.
"Tướng quân ngài xem!"
Một gã lính quan sát sắc mặt trắng bệch chỉ sang bên cạnh, Đa Ma Lữ nhìn sang một bên, tất cả Long Quy ở bên đó gần như đều dừng lại, có thuyền đang quay, có thuyền đang chắn ngang, trận hình lập tức rối loạn. Cũng không biết trong một lát như vậy có bao nhiêu chiếc thuyền bảo vệ bị đâm lật.
"Phát tín hiệu, cho đội thuyền phía sau lên bảo vệ chúng ta!"
Đa Ma Lữ lớn tiếng căn dặn: "Thuyền của chúng ta đều đã không thể giữ hướng đi nữa."
Long Quy không thể lao vào chiến thuyền quân Ninh chính là một thành lũy đứng trên mặt biển, cũng may còn là một thành lũy, sẽ không dễ dàng bị công phá.
"Tướng quân, quân Ninh lên rồi!"
Có người thất kinh hô một tiếng.
Chiến thuyền của quân Ninh sẽ không thể nào lãng phí cơ hội như vậy, thuyền va chạm Thiết Tê lao về phía bên này, phía sau là thuyền lớn của quân Ninh.
"Bảo đại tướng quân nhanh đến chi viện!"
Sắc mặt Đa Ma Lữ đã trắng bệch không nhìn thấy một tia huyết sắc nào, hắn ta biết rõ một khi quân Ninh lại vây quanh Long Quy thì sẽ dùng thuyền nhỏ đánh chìm Long Quy giống như lần trước.
Thế nhưng trong khoảnh khắc này, xa xa bỗng nhiên xuất hiện ánh lửa.
Trên thuyền lớn Thần Mộc, Đằng Huy Tam Dư vừa mới hạ lệnh tăng tốc độ cao nhất chạy qua chi viện cho chiến thuyền Long Quy, chợt phát hiện bọn họ đột kích đội ngũ thuyền chở binh của quân Ninh lại bất ngờ đắc thủ.
Từng chiếc từng chiếc thuyền va chạm lửa cháy ngùn ngụt tiến lao vào đội thuyền chở binh của quân Ninh, giờ khắc này đã nhìn thấy một chiếc thuyền chở binh chậm rãi chìm xuống.
"Tấn công bên kia!"
Thời khắc này, Đằng Huy Tam Dư đã đưa ra lựa chọn.
"Từ bỏ chiến thuyền Long Quy, hạ lệnh tất cả chiến thuyền tập trung tấn công thuyền chở binh quân Ninh, đánh chìm tất cả thuyền chở binh bọn họ!"
Trên cột buồm, lính liên lạc lập tức phất cờ tín hiệu, đội ngũ vốn chạy về phía chiến thuyền Long Quy đột nhiên đổi hướng, tăng tốc chạy tới phía thuyền chở binh ở hậu đội quân Ninh.
Đằng Huy Tam Dư đưa ra lựa chọn giữa việc cứu Long Quy và tiếp tục tấn công thuyền chở binh trong thời gian rất ngắn. Tất cả chiến thuyền Tang quốc đều căng kín buồm, đồng thời khi chiến thuyền quân Ninh đánh chiến thuyền Long Quy của bọn họ với quy mô lớn, bọn họ cũng tập trung đánh thuyền chở binh của quân Ninh.