Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1492 - Chương 1492: Giáp Đen Giáng Lâm

Chương 1492: Giáp đen giáng lâm Chương 1492: Giáp đen giáng lâm

Một chiếc thuyền chở binh Đại Ninh bị thuyền lửa va vào đang từ từ chìm xuống trong tiếng vỡ vụn. Mỗi một chiếc thuyền chở binh đều rất lớn, đủ để chở một ngàn hai trăm binh lính, thế nhưng chính bởi vì chở quá nhiều binh cho nên trên thuyền ngoại trừ vật tư ra cũng không có thứ gì khác, càng không thể lắp đặt hộ giáp dày nặng.

Thuyền bị đâm thủng một lỗ sau đó bắt đầu rỉ nước vào, hoàn toàn không thể ngăn chặn. Mà khi thuyền bắt đầu chìm, các binh sĩ điều khiển thuyền chở binh nhanh chóng thả khoái thuyền Con Rết ở một bên thuyền xuống rồi bỏ chạy.

"Không ổn."

Người trên một chiếc thuyền va chạm Tang quốc nhìn thấy thuyền chở binh chìm xuống liên không khỏi ngây người ra, cứ cảm thấy chỗ nào đó không ổn.

"Là bẫy!"

Hắn ta bỗng nhiên sực hiểu, khi chiếc thuyền đó chậm rãi chìm xuống, mấy chục binh lính quân Ninh trên thuyền dường như có chuẩn bị trước, hơn nữa còn giống như đã từng thao luyện, thậm chí không phải sau khi thuyền bắt đầu chìm xuống thì bọn họ mới chạy trốn.

Khi thuyền lửa của Tang quốc đâm về phía trước là xác định đã không tránh thoát, những chiến binh Ninh quốc đó đã bắt đầu tuần tự rút đến một bên lớn thuyền, thả hai chiếc khoái thuyền Con Rết xuống sau đó chèo đi.

"Trên thuyền không có binh, là thuyền trống!"

Một người Tang khàn giọng hô.

"Không thể nào, thuyền chở binh bọn họ lún nước rất sâu, không thể nào là thuyền trống."

"Nhưng trên thuyền căn bản không có binh!"

Trong đó có một người chỉ vào chiếc thuyền chở binh đang chìm xuống kia. Ngoại trừ những binh lính quân Ninh bot chạy ra thì không thấy một người nào từ trong thuyền chở binh ra ngoài nữa, nếu trong thuyền thật sự có một ngàn hai trăm binh lính thì sao lại yên tĩnh như thế.

Cho dù thuyền chìm thì cũng không phải là lập tức chìm xuống ngay, thuyền lớn như vậy chìm xuống sẽ có một quá trình, không ai giãy giụa chạy trốn là bình thường?

"Có thể chúng ta đã trúng kế."

Tướng quân Tang quốc phụ trách chỉ huy đội thuyền chở binh công kích hơi tái mặt, bởi vì hắn ta tưởng rằng đã đánh vào trong đội ngũ thuyền chở binh nhưng trên thực tế hắn ta vẫn luôn là cô quân, đi về phía trước sẽ bị thuyền chở binh chặn, muốn lui về phía sau thì đã không kịp nữa.

Cho nên trong khoảnh khắc đó hắn ta cũng chợt hiểu tại sao quân Ninh không ngăn chặn hai trong ba chiếc thuyền lửa, bây giờ nhìn lại đó là người ta cố ý từ bỏ, còn muốn giả vờ như không cứu được.

Kỳ hạm Thần Uy.

Trần Nhiễm quay đầu lại nhìn về phía thuyền chở binh đã bốc cháy, mà hạm đội chủ lực của Tang quốc cũng đã nhào về phía thuyền chở binh.

"Bọn họ mắc bẫy rồi!"

Trần Nhiễm ở trên cột buồm hô một tiếng với Thẩm Lãnh.

Thẩm Lãnh gật đầu, thò tay ra chỉ về phía trước: "Đánh Long Quy của bọn họ trước!"

Chiến thuyền nhiều không đếm xuể vốn còn giống như muốn cản trở Đằng Huy Tam Dư nhưng vừa quay đầu liền chạy về phía chiến thuyền Long Quy. Hơn ba mươi chiếc chiến thuyền Long Quy đều nổi trên mặt nước, mất đi tác dụng của thuyền va chạm mạnh nhất, nhưng dù gì cũng là những tòa thành lũy khổng lồ trên biển.

Kỳ hạm Thần Uy của Thẩm Lãnh tiến về phía trước, cùng với tiếng trống trận, từng chiếc từng chiếc chiến thuyền của thủy sư Đại Ninh nhào qua, kiểu chèn ép về số lượng này căn bản vốn là không cản được, các thuyền bảo vệ lưu thủ ở bốn phía chiến thuyền Long Quy rất nhanh đã bị Thiết Tê đâm lật.

Long Quy không thể di động, thuyền va chạm Thiết Tê của Đại Ninh liền vô địch ở trên biển, thuyền bảo vệ của Long Quy không hề đất dụng võ ở trước mặt Thiết Tê, nghênh đón mũi tên của bọn họ bắn qua, bắn lên thuyền của bọn họ liền giống như làm bằng giấy vậy.

Rất nhanh là tất cả chiến thuyền Long Quy đều bị chiến thuyền của thủy sư Đại Ninh bao vây, lúc này chiến thuyền Long Quy liền thể hiện ra điểm tai hại. Tuy hai bên chiến thuyền đều có cửa sổ có thể bắn tên ra bên ngoài, hơn nữa lớp phòng ngự dày nặng chắc chắn như vậy, hoàn toàn có thể chống đỡ sự vây công của quân Ninh nhưng góc độ bắn tên của người ở trong cửa sổ nhắm có vấn đề. Còn điều nữa là quân Ninh nhiều thuyền nhiều người, chiến thuyền Long Quy còn có thể đánh được cũng chỉ có tổng cộng hơn ba mươi chiếc.

Không bao lâu sau binh lính thủy sư Đại Ninh liền đi lên từ thang dây bên ngoài Long Quy, kế tiếp là được đối phó với hơn.

Trước khi thiết lập kiểu đấu pháp này, Trần Nhiễm hỏi Thẩm Lãnh có tiếc không, Thẩm Lãnh nói đương nhiên tiếc, dù sao có thể cướp được thì cướp mới là đạo lý đúng.

Trần Nhiễm lại hỏi có định lấy thuyền hỏng không? Lỡ như còn có thể sửa được thì sao.

Thẩm Lãnh nói chiến tranh... giành phần thắng mới là mục tiêu duy nhất.

"Nổ nó!"

Các binh lính quân Ninh trên chiến thuyền khàn giọng hô to một tiếng.

Cạy nắp lối ra vào trên chiến thuyền Long Quy, sau đó ném túi hỏa dược đã đốt ngòi nổ vào, chiến thuyền Long Quy chính là một cái hũ kín lớn, hai lối ra vào nằm ở trên đỉnh là lối thoát duy nhất. Đây là điểm tai hại lớn nhất của chiến thuyền Long Quy, nếu chiến tranh thất lợi thì bọn họ ngay cả chỗ trốn cũng không có.

Một túi hỏa dược ném vào, nắp của lối ra vào đóng sập lại.

Một tiếng nổ vang, chiến thuyền Long Quy rung lắc một chút, nhưng Long Quy quả thật quá kiên cố dày nặng, một túi hỏa dược nổ tung ở bên trong mà chiến thuyền không có chuyện gì cả, bề ngoài không hề có chút thay đổi nào, chỉ lắc lư một chút.

Uy lực của túi hỏa dược ở thời đại này quả thật cũng có hạn, uy lực phần lớn nằm ở chỗ có thể sát thương đối với người ở quy mô lớn, nếu đối với thứ chắc chắn thì sức phá hủy cũng đáng sợ như vậy, chẳng phải là việc tấn công thành trì sẽ trở nên đơn giản rất nhiều ư.

Một túi không đủ thì hai túi, hai túi không đủ thì ba túi.

Mở nắp ra ném vào một túi, dây dẫn nổ rất ngắn, đốt lên ném vào liền đóng nắp cửa ra vào lại, sau tiếng nổ lại tiếp tục ném vào trong, không nổ cũng ném.

Giờ khắc này, việc đối phó với chiến thuyền Long Quy là đại cục đã định.

Thẩm Lãnh xoay người hạ lệnh: "Quay lại, giữ thuyền của Đằng Huy Tam Dư ở đó!"

Để lại hơn trăm chiếc thuyền nhỏ tiếp tục ném túi hỏa dược vào trong Long Quy, Thẩm Lãnh dẫn đội thuyền nhào đến phía sau Đằng Huy Tam Dư.

Giờ khắc này, Đằng Huy Tam Dư cũng đã nhận ra mình mắc bẫy nhưng y cũng không đưa ra lựa chọn sai.

Lựa chọn giữa bảo vệ chiến thuyền Long Quy và tiêu diệt thuyền chở binh của quân Ninh, chỉ cần là người bình thường cũng sẽ lựa chọn tấn công thuyền chở binh. Trên một chiếc thuyền chở binh có một ngàn hai trăm chiến binh Đại Ninh, đánh chìm một chiếc là diệt binh lực một doanh của quân Ninh.

Tổn thất một vài chiếc Long Quy nhưng có thể làm cho đại quân hai mươi mấy vạn binh của Ninh quốc chìm xuống đáy biển, vụ làm ăn này nhất định là không lỗ.

Huống hồ Đằng Huy Tam Dư cũng không nghĩ chiến thuyền Long Quy sẽ còn bị giải quyết dễ dàng như lần trước, dù sao y cũng đã để lại thuyền bảo vệ, song lần này khác ở chỗ Long Quy của y đã vô dụng.

Phía trước là đội ngũ thuyền chở binh của quân Ninh, có thể thấy những thuyền chở binh có thể nhìn thấy đều là trống không, đây là một miếng thịt mỡ lớn đặt trước mặt người Tang, cắn vào là có thể chảy mỡ đầy miệng.

Thật ra nói chính xác hơn thì đây giống như một quả trứng gà hơn, tưởng rằng cắn vỡ vỏ trứng là có thể ăn trứng gà ở bên trong, chờ khi tách ra mới phát hiện trứng gà trống rỗng.

Trống không trống không trống không, ra ngoài không mang não... Ra ngoài không mang trứng.

"Vì đế quốc Đại Tang!"

Đằng Huy Tam Dư rút chiến đao ra chỉ về phía trước. Y liếc mắt nhìn các binh sĩ chung quanh một lượt, trên mặt mỗi người đều có chút lo lắng, có chút mê mang, còn có chút sợ hãi, thế nhưng giờ khắc này quân Ninh đã đánh ra thế thắng, bọn họ đào ra một hố to mà Đằng Huy Tam Dư đâm đầu vào trong, quân Ninh làm sao lại có thể thủ hạ lưu tình được.

"Tử chiến!"

"Tử chiến!"

"Tử chiến!"

Người Tang phát ra tiếng gào thét, chiến thuyền bắt đầu điều chỉnh lại, chuẩn bị nghênh đón lần chém giết cuối cùng. Bọn họ về không tiến lên được, bị đội ngũ thuyền chở binh và đội thuyền bảo vệ thuyền chở binh của quân Ninh ngăn cản, phía sau thì là đội ngũ chủ lực thủy sư Đại Ninh do Thẩm Lãnh suất lĩnh.

"Giết!"

Bên phía Đại Ninh, nhìn chiến thuyền đã sắp đến gần, các binh sĩ bắn mũi tên trong tay giống như mưa, còn người Tang ở phía đối diện cũng vậy, chiến thuyền của hai bên còn chưa chạm nhau, đầu tiên là bắn mũi tên loại lớn vào nhau, sau đó là mũi tên lông vũ.

Bầu trời ở giữa đội thuyền và đội thuyền cũng giống như đổi màu, mũi tên dày đặc, tới tới lui lui, mũi tên nhiều đến mức ngừng va chạm ở giữa không trung sau đó rơi xuống.

Khoảnh khắc một chiếc chiến hạm Vạn Quân của Đại Ninh và một chiếc chiến thuyền Trọng Tinh của Tang quốc lướt qua nhau, trọng nỗ của hai bên đều điên cuồng bắn, sau đó tiếng trục quay vang lên, đấu pháp giống nhau, đều muốn lao lên thuyền đối diện để chém giết.

Trên vùng biển này khắp nơi đều là âm thanh của sinh vật xa lạ trong hải dương, ánh lửa trên mặt biển cũng làm cho chúng không dám tới gần. Theo chúng thấy từng chiếc từng chiếc thuyền kia chính là quái vật lớn đó, hung hãn hơn chúng rất nhiều.

Nhưng ở từng chiếc từng chiếc thuyền như quái vật lớn đó chìm xuống, có của người Tang, cũng có của quân Ninh.

Sau khi chiến thuyền hỗn chiến với nhau, quân Ninh có nỗ trận xa có thể áp chế cho nên ngay từ đầu người Tang đã rơi vào thế bị động tuyệt đối. Hai chiếc thuyền dựa sát vào nhau, người Tang cầm đao gào thét muốn xông lên thuyền của Đại Ninh nhưng thứ nghênh đón bọn họ đầu tiên là một lượt bắn phá của nỗ trận xa.

Cung tên ở mức độ này có thể bắn bất cứ một người nào trên chiến thuyền đối diện thành cái sàng... Sự chênh lệch khổng lồ về mặt vũ khí làm cho quá trình chém giết trở nên thê thảm hơn, đương nhiên sự thê thảm này là nói về người Tang.

Bọn họ đã từng là bá chủ ở Đông Hải cho dù không có thủy sư quy mô như vậy, và còn từng là bá chủ rất nhiều năm.

Nhưng mà sự quật khởi của thủy sư Đại Ninh đã định sẵn sẽ khiến kẻ yếu bị đào thảo, mà sự đào thải này lại không chỉ được quyết định ở sức chiến đấu của các binh sĩ, còn có vũ khí nữa.

Hỏa khí của quân Ninh đi đầu thế giới này, tuy người Tang cũng đã nghiên cứu chế tạo ra túi hỏa dược nhưng số lượng và uy lực đều thua kém quân Ninh. Trên thực tế nếu không phải thủy sư Tang quốc cũng có được túi hỏa dược, có thể trong trận quyết chiến lần này thủy sư Đại Ninh sẽ tổn thất ít chiến thuyền hơn.

Trong ngọn lửa bùng lên, mặt của mọi người đều nhăn nhó, bất kể là binh lính quân Ninh hay binh lính quân Tang, chém giết mặt đối mặt trước giờ đều là cảnh tàn khốc nhất, thảm liệt nhất trên chiến thuyền.

Cảnh hỏa khí nổ tung hoành tráng trong nháy mắt đã bị cuộc chém giết đẫm máu của vũ khí lạnh áp chế xuống.

Thi thể từ trên thuyền rơi xuống biển, máu bắt đầu hòa vào trong nước biển, mà những loài vật dữ trong biển ngửi thấy mùi máu tươi là cũng trở nên to gan hơn.

Cuối cùng mặt đối mặt là chiếc chiến thuyền Thần Mộc của Tang quốc và kỳ hạm Thần Uy của Thẩm Lãnh.

Hai chiếc thuyền trên biển giống như hai con mãnh thú khổng lồ vô địch đang nhìn chằm chằm vào đối phương, bọn họ đều đang tụ lực, đều đang đợi thời khắc bộc phát sức mạnh.

Thẩm Lãnh kéo mặt nạ sắt trên mũ sắt xuống, rút hắc tuyến đao ra: "Chiến binh Đại Ninh!"

"Giết!"

Trong một khắc đó, hai chiếc thuyền đồng thời lao về phía trước, cung tiễn thủ trên thuyền điên cuồng bắn tên. Đây không phải cuộc quyết đấu nhất định phải xảy ra trong số mệnh gì cả, không có nhiều chiêu trò như vậy, không có nhiều khẩu hiệu như vậy.

Đại Ninh muốn diệt Tang quốc, Tang quốc muốn diệt Ninh.

Chỉ đơn giản như vậy.

Chỉ trực tiếp như vậy.

"Giết!"

Khoảnh khắc hai chiếc thuyền tới gần, Thẩm Lãnh nhấc chân nhảy lên thuyền lớn của đối phương.

Đối với người Tang mà nói, giáp đen giáng lâm.

Mà khi Thẩm Lãnh nhảy sang, Mạnh Trường An cũng đồng thời nhảy sang.

Bình Luận (0)
Comment