Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1493 - Chương 1493: Đánh Xong, Hết Giờ Làm

Chương 1493: Đánh xong, hết giờ làm Chương 1493: Đánh xong, hết giờ làm

Thật ra đã một thời gian rồi Thẩm Lãnh không động thủ trên chiến trường, sau khi trở thành đại tướng quân thì càng phải suy nghĩ nhiều hơn, không thể tùy hứng như trước kia nữa.

Khi làm tướng quân Thẩm Lãnh chưa từng vắng mặt trong một lần xung phong nào, chưa từng vắng mặt trong một lần chém giết nào.

Nhưng làm đại tướng quân thì khác, có những cuộc chiến quy mô nhỏ không cần thiết, nếu đại tướng quân cũng tự mình làm thì thủ hạ đều sẽ cảm thấy mình là một kẻ vô dụng.

Cho nên muốn trở thành một người lãnh đạo cũng không quá dễ dàng. Làm tướng quân, không phải chỉ cần đánh trận ngươi xông lên trước nhất thì là đủ tư cách, còn một điều vô cùng quan trọng chính là hiểu tâm cảnh của thủ hạ.

Ngươi là một đại tướng quân, xung phong lâm trận đều là ngươi, cho dù ngươi không tham công, chia hết tất cả công lao cho thủ hạ, cứ lâu dài như vậy, thủ hạ của ngươi sẽ còn thật sự phấn đấu sao?

Bọn họ quen rồi sẽ nghĩ dù sao đại tướng quân cũng sẽ xông lên, người đầu tiên lên là đại tướng quân, người đầu tiên giết địch là đại tướng quân, người đầu tiên phía thành cũng là đại tướng quân, dù sao đại tướng quân cũng sẽ chia công lao cho chúng ta, chúng ta hà tất chứ?

Trong tuyệt đại bộ phận tình huống đều là hoàn cảnh thay đổi con người chứ không phải con người thay đổi hoàn cảnh. Cho dù là một người tốt, để hắn ở trong một đám sơn phỉ cùng hung cực ác, có lẽ không bao lâu sau hắn cũng trở nên cùng hung cực ác.

Con người đã sáng tạo ra rất nhiều từ ngữ, thậm chí là thơ ca ca ngợi, nhưng những từ ngữ thơ ca này đều là dùng để ca ngợi số ít người, không phải là đại đa số.

Khiến các binh sĩ thể hội tâm trạng khi nhận được khen thưởng dựa vào bản lĩnh của chính mình, như vậy tốt hơn so với việc để cho bọn họ không làm mà hưởng.

Các bách tính có câu nói từ kiệm thành xa xỉ dễ mà từ xa xỉ thành tiết kiệm thì khó, đổi cách nói khác là một người từ thiện thành ác dễ mà từ ác thành thiện thì khó, từ cần cù thành biếng nhác dễ mà từ biếng nhác thành cần cù thì khó.

Nhưng lần này khác.

Thẩm Lãnh xông lên chiếc thuyền lớn Thần Mộc của Tang quốc đầu tiên, đại tướng quân mặc giáp đen nhảy qua chiến hạm cực kỳ giống một chiến thần từ trên trời giáng xuống.

Khoảnh khắc hắc tuyến đao ra khỏi vỏ liền vẩy ra một tia máu, những người ở trên đường thẳng này không một ai có thể cản nổi.

Tia máu kéo dài về phía trước, người dính màu đỏđều bị chém ra.

"Ngươi trái ta phải."

Mạnh Trường An hô một tiếng, sau đó dẫn người giết qua phía bên phải chiến thuyền Thần Mộc, Thẩm Lãnh thì dẫn thân binh của hắn giết sang bên trái.

Một đám binh lính Tang quốc la hét xông đến, hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh chém ngang, lúc mũi đao quét qua, đầu người và cổ chia lìa, máu tuôn ra từ trong khoang cổ bị cắt dứt, không phải một người ở đang phun máu mà là ba bốn người.

Lực độ của một đao này đừng nói là người, dù là hổ báo cũng chém đứt, là gấu cũng bị chém đứt.

Thẩm Lãnh làm đầu mũi tên, thân binh của hắn tạo thành một Phong Thỉ trận sắc bén bắt đầu đột tiến đến chỗ lính Tang tập trung đông đúc, hơn nữa tốc độ đột tiến còn cực nhanh.

Hoành đao chế thức của Đại Ninh là song thủ đao nhưng trước giờ Thẩm Lãnh chưa từng dùng hai tay cầm đao chém giết, khi khiến hai tay của hắn cầm đao thì chỉ có thể là hai tay đều có đao.

Âm thanh lưỡi đao của hắc tuyến đao phá vỡ bì giáp của binh lính Tang quốc rất khẽ, đó là bởi vì hắc tuyến đao quá sắc bén, cắt đứt bì giáp cứng cỏi dễ dàng giống như cắt đứt một tờ giấy trắng vậy.

Bì giáp tách ra hai bên, màu đỏ nhanh chóng phun ra từ trong vết rách của bì giáp, một giây sau máu đỏ thẫm và nội tạng nhớp nháp cùng trào ra ngoài, ruột be bét máu rơi một đống trên mặt đất, vậy nhưng lúc này lính Tang bị thương vẫn chưa chết, lui về phía sau theo bản năng, ruột kéo lê để lại một vệt dài màu đỏ trên sàn thuyền.

Đây mới là chuyện trên chiến trường, đâu có nhân từ gì đáng nói.

Chiến binh của Đại Ninh ra sức tiến lên, hoành đao và Tang đao không ngừng va chạm, Tang đao học từ trực đao của Đại Ninh, chỉ là đã được cải biến một chút, Tang đao tăng thêm độ cong một chút.

Đao đao thấy máu, quyền quyền va chạm.

Thẩm Lãnh nghiêng đầu, một cây trường thương từ bên cạnh mặt hắn đâm tới, hắn nâng tay trái lên nắm cán thương kéo về phía mình, hắc tuyến đao bên tay phải đâm về phía trước, mũi đao xuyên qua cổ của tên binh lính Tang quốc kia, sau đó hắc tuyến đao cắt ngang ra ngoài, cái đầu còn dính một phần da ngoẹo sang một bên, rủ xuống một bên vai.

Hắc tuyến đao lại chém ngang một lần nữa, khi mũi đao vung ra, máu bị văng khỏi thân đao tạo thành một chuỗi huyết châu ở giữa không trung. Nếu có thể quay chậm cảnh tượng này rất nhiều lần để xem, khi những hạt huyết châu đó giống như đứng ở giữa không trung, sẽ phát hiện một điều trùng hợp là chúng sắp xếp giống như Bắc Đấu Thất Tinh vậy.

Đao rơi thì người chết.

Không có hai kết quả.

Mạnh Trường An giết qua đầu thuyền bên kia, còn Thẩm Lãnh dẫn người giết về hướng đuôi thuyền, hai người đồng thời nhảy lên chiến thuyền Thần Mộc sau đó tách ra trái phải, giống như trực tiếp rách vết thương trên người kẻ địch vậy.

Vẫn đang không ngừng mở rộng.

Mạnh Trường An giết thẳng đến đầu thuyền, bổn ý của gã là gã đi đối phó những tướng quân người Tang có võ nghệ tương đối mạnh đó. Trong tình huống bình thường những tướng quân này đương nhiên sẽ ở đầu thuyền nhưng trên thực tế thì trong mắt Đằng Huy Tam Dư chỉ có Thẩm Lãnh, ngay khi y nhìn thấy Thẩm Lãnh liền chạy về phía hắn.

"Thẩm Lãnh!"

Đằng Huy Tam Dư dùng thứ tiếng Ninh lơ lớ hét một tiếng, mắt nhìn thẳng vào Thẩm Lãnh, cặp mắt kia trông giống như sắp lòi ra khỏi hốc mắt.

"Ta phải báo thù cho con trai ta!"

Đằng Huy Tam Dư nhảy lên cao, hai tay nắm Tang đao bổ xuống phía Thẩm Lãnh.

Trong khoảnh khắc đó, Thẩm Lãnh nâng hắc tuyến đao bên tay trái lên chắn ở đỉnh đầu, vẫn là một tay cầm đao.

Mà tay phải đưa về phía sau rút trọng đao đeo chéo trên lưng ra, hắc tuyến đao đỡ Tang đao của Đằng Huy Tam Dư, trọng đao bên tay phải chém ngang ra ngoài, cùng lúc đó Thẩm Lãnh xoay người hai vòng...

Phập!

Trọng đao xoay vòng thứ nhất chém vào phần hông của Đằng Huy Tam Dư, cả nửa thân trên còn đang rơi xuống theo quán tính nhào về phía trước, trọng đao xoay vòng thứ hai cắt lồng ngực Đằng Huy Tam Dư ra, mà bộ phận từ hông trở xuống đổ ngược về phía sau.

Hai đao ba mảnh chỉ một chiêu.

Thẩm Lãnh xoay một vòng tay phải vòng ra phía sau, trọng đao chuẩn xác trở lại trong vỏ đao.

Bởi vì quá nhanh, Đằng Huy Tam Dư rơi xuống đất nhưng lại không chết ngay lập tức, gần nửa thân trên dính liền với đầu, nhìn bộ dạng rất quỷ dị.

"Con trai ngươi là ai?"

Thẩm Lãnh hỏi.

Đằng Huy Tam Dư trợn trừng mắt, sau đó miệng trào ra một dòng máu, chết không kịp nhắm mắt.

Từ lúc hai người giao thủ đến khi kết thúc nhanh đến mức hơi thái quá. Đằng Huy Tam Dư vốn không phải là võ giả cùng cấp bậc với Thẩm Lãnh, võ nghệ của đội chính thân binh dưới trướng y còn mạnh hơn y nhiều.

Mạnh hơn nữa là những tướng quân tương đối trẻ tuổi dưới trướng y, còn có một bộ phận không ít khách giang hồ là Tang quốc chiêu mộ tới. Những người này về mặt tác chiến đoàn đội hiển nhiên không bằng binh sĩ được huấn luyện nghiêm túc, nhưng nếu là đơn đả độc đấu thì mạnh hơn binh lính nhiều.

Đấu pháp của những võ sĩ Tang quốc này rất trực tiếp, đao thuật của bọn họ nhanh hơn mạnh hơn. Hơn nữa vì theo đuổi góc độ xuất đao kì quỷ, trong các võ sĩ Tang quốc có rất nhiều người lựa chọn luyện phản thủ đao.

Cho nên thật sự khó đánh quả thật là ở bên Mạnh Trường An.

Ít nhất 20 – 30 võ sĩ Tang quốc lao về phía Mạnh Trường An, những người này để kiểu tóc kỳ lạ, nhìn xấu muốn chết nhưng bản thân bọn họ lại cảm thấy kiểu tóc này rất ngầu.

Hơn nữa những võ sĩ người Tang này còn có một điểm giống nhau, bọn họ quen đi guốc gỗ, lúc giẫm trên sàn thuyền xông về phía trước, guốc gỗ phát ra âm thanh cạch cạch cạch cạch.

Một võ sĩ Tang quốc xông lên đầu đang chạy nhanh thì đột nhiên cúi người, cả nửa thân trên đều ép xuống, hai chân đi guốc gỗ giẫm trên sàn thuyền trượt về phía trước, trong khoảnh khắc này hắn ta rút đao lia về phía trước, thẳng đến hông của Mạnh Trường An.

Đây là tính toán của hắn ta, dùng phương thức tiêu sái như vậy một đao chém tướng quân Ninh quốc kia thành hai đoạn.

Nhưng ngay khi hắn ta cúi người trượt về phía trước đang muốn rút đao thì Mạnh Trường An đạp một cước lên gáy của hắn ta, người kia trực tiếp bật ngược về phía sau, phần gáy đập vào lưng của chính hắn ta.

Võ sĩ Tang quốc thứ hai sợ tới mức hơi ngây người, tốc độ xông lên rõ ràng đã chậm lại, nhưng mà hắn ta chậm còn Mạnh Trường An không chậm.

Mạnh Trường An đá nghiêng một cước, chân đá qua mặt võ sĩ người Tang, người trực tiếp bay ngang khỏi thuyền, rơi xuống biển tõm một tiếng.

Mà lúc này trong nước biển hòa lẫn lượng lớn máu cũng đã thu hút một đám mãnh thú trong biển đến, ngay khi võ sĩ Tang quốc kia rơi xuống nước những con cá mập này liền lao đến. Con cá mập cường tráng nhất lao đến đầu tiên, cắn một nhát vào hông của võ sĩ Tang quốc, không ngừng ray lắc, võ sĩ Tang quốc bị cắn đứt, bộ phận lồng ngực khoang bụng nằm trong miệng cá mập, phần từ vai trở lên và từ mông trở xuống thì nổi trong nước.

Mạnh Trường An xuất đao, một dải lụa lấp lánh ở giữa không trung, sau đó trên ngực võ sĩ Tang quốc trước mặt bắn ra một vệt máu, cắt ngực mở bụng.

Đó là một con hổ dữ vô địch nhào vào trong đàn sói tự cho là mình cũng vô địch, uy phong của một con hổ làm đàn sói kinh hoàng.

Cùng lúc đó, Thẩm Lãnh và thân binh của hắn đã giết đến đuôi thuyền, trước mặt không có một bóng người, quay đầu lại nhìn, thi thể nằm kín trên sàn thuyền, máu làm cho cả sàn thuyền đều biến thành màu đỏ.

Trần Nhiễm hỏi: "Kẻ lúc nãy nói phải báo thù cho con trai y, con trai của y là ai?"

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không biết."

Trần Nhiễm: "Thù này báo mà cũng không biết là ai..."

Thẩm Lãnh nói: "Ta không có hứng thú hỏi."

Hắn xoay người nhìn về bên phía Mạnh Trường An: "Sau trận chiến này hẳn là sẽ có rất nhiều rất nhiều người Tang muốn tìm ta báo thù, đánh vào trong cương vực Tang quốc, hẳn là người muốn tìm ta báo thù sẽ càng nhiều hơn nữa."

Trần Nhiễm gật đầu: "Không sao, sau khi đánh xong Tang quốc, người muốn tìm ngươi báo thù sẽ ít đi rất nhiều."

Thẩm Lãnh cười: "Ta đi xem Mạnh Trường An, ngươi dẫn người đi chi viện cho thuyền khác, cố gắng đánh xong trước khi trời tối."

"Rõ!"

Trần Nhiễm lên tiếng, vẫy tay dẫn đội thân binh rời khỏi chiếc thuyền lớn Thần Mộc này.

Thẩm Lãnh xách hắc tuyến đao đi lên phía trước, khi lòng bàn chân nhấc lên khỏi sàn thuyền, máu cũng giống như có thể kéo ra sợi tơ sền sệt.

Vừa đi không bao xa, Thẩm Lãnh liền nhìn thấy Mạnh Trường An đi về phía hắn, tay phải cầm đao, tay trái cầm một nắm tóc to. Đó không phải là tóc của một người mà là tóc của mấy chục cái đầu người, mỗi cái đầu người nắm một ít tóc, người đi phía trước, đầu người bị kéo lê ở phía sau.

Cảnh tượng đó, ai có thể nói Mạnh Trường An không phải ác ma.

Mạnh Trường An quăng mấy chục cái đầu người trở lại kỳ hạm Thần Uy: "Lấy đi chia ra."

Các binh sĩ trên kỳ hạm hoan hô một tiếng.

Cảnh tượng đó, ai có thể nói bọn họ không phải một đám ác ma.

Nhưng đây chính là chiến tranh.

Thẩm Lãnh tìm kiếm ở trên chiếc thuyền này, lấy được hai vò rượu xách về, đưa một bình cho Mạnh Trường An: "Nghe nói rượu của Tang quốc nhạt nhẽo vô vị, nếm thử?"

Mạnh Trường An nhận lấy vò rượu, ngón tay búng một cái trên nắp đất, bụp một tiếng, một ngón tay búng rơi cả miệng vò rượu.

Hai người tựa vào mép thuyền nhìn bốn phía, trận chém giết vẫn đang tiếp tục, thắng lợi trên chiến thuyền này là một dấu hiệu. Khi chiến kỳ Tang quốc trên kỳ hạm chiến thuyền Thần Mộc của thủy sư Tang quốc này rơi xuống, thay bằng chiến kỳ Đại Ninh đỏ sẫm, có thể nhìn thấy người Tang ở bên này cũng biết bọn họ đã mất đại thế.

Kỳ hạm đã bị quân Ninh công phá, khi chiến kỳ quân Ninh tung bay trên kỳ hạm của bọn họ, trận chém giết này thật ra đã đến lúc sắp kết thúc rồi.

Con người là động vật có tính quần thể, dũng khí và sợ hãi đều sẽ lây nhiễm.

"Ta nghe nói ngươi đã liệt kê một danh sách."

Mạnh Trường An uống một ngụm rượu, quả thật cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, so với Nhất Bôi Phong Hầu của bắc cương Đại Ninh mà nói thực sự kém quá xa. Độ nặng của Nhất Bôi Phong Hầu, trên đời này không có bất kỳ một loại rượu nào có thể so bì được.

Gã hỏi Thẩm Lãnh: "Ngươi liệt kê những gì trong danh sách đó?"

Thẩm Lãnh nói: "Đánh bại người Tang, nếm thử rượu của Tang quốc, xem Bần Sơn của Tang quốc thuận tiện cắm chiến kỳ của Đại Ninh lên, sau đó lại xem thử món cơm cuộn mà người Tang thích ăn nhất trong truyền thuyết có mùi vị gì."

Hắn nhìn về phía Mạnh Trường An: "Còn ngươi? Ngươi có kế hoạch gì không?"

Mạnh Trường An nói với giọng điệu bình thản: "Cũng gần giống như ngươi."

Thẩm Lãnh không phục: "Nói nghe xem."

Mạnh Trường An nói: "Ta cũng muốn đánh bại người Tang, nếm thử rượu của Tang quốc, hai việc này đã làm được, cũng chẳng ra sao, rất bình thường... Về phần chiến kỳ Đại Ninh trên Bần Sơn, ta sẽ cắm cao hơn ngươi một chút, kiểu cơm cuộn mà ngươi nói, ta cũng sẽ thử một chút."

Thẩm Lãnh: "Cũng không khác nhiều."

Mạnh Trường An vẫn giọng điệu bình thản: "Đi chơi thanh lâu của Tang quốc."

Thẩm Lãnh: "..."

Thẩm Lãnh uống một ngụm rượu, sau đó bĩu môi: "Thú vị!"

Mạnh Trường An: "Bọn họ đều nói thú vị, ta cũng thử giúp ngươi, cho nên ta định đi hai lần."

Thẩm Lãnh: "Cút."

Hắn xoay người đi.

Mạnh Trường An nhìn dáng vẻ gã kia xoay người bỏ đi, nhếch môi cười, trông hơi ngốc.

Bình Luận (0)
Comment