Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1494 - Chương 1494: Hải Kê

Chương 1494: Hải kê Chương 1494: Hải kê

Kỳ hạm Thần Uy, đèn đuốc sáng trưng.

Thẩm Lãnh tựa vào một bên mép thuyền uống một ngụm nước. Đại chiến đã kết thúc, đội thuyền chủ lực của thủy sư Tang quốc trên cơ bản đã mất đi khả năng tái chiến, tuyệt đại bộ phận chiến thuyền đều bị thủy sư Đại Ninh đánh chìm hoặc tịch thu, chỉ có một phần nhỏ thuyền nhân lúc loạn đã chạy thoát.

Sắc trời đã tối, chiến thuyền chung quanh đã bắt đầu tụ lại kết thành thủy trại. Thật ra cũng không cần lo lắng gì nhiều nữa, sau trận chiến này, thủy sư của người Tang chạy thoát không đến một phần mười số thuyền, hơn nữa có thể chạy trốn được đều là thuyền nhỏ, gần như không có chiến lực gì.

"Lão Vương."

Trần Nhiễm nhìn thấy Vương Căn Đống từ thang dây đi lên, cười nói: "Mau nói chút tin tốt đi."

Vương Căn Đống phụ trách kiểm kê thương vong. Quan đới của các doanh tập hợp số liệu thương vong của bổn doanh đến chỗ Vương Căn Đống, Vương Căn Đống lại báo cáo với Thẩm Lãnh.

"Tổn thất của chúng ta cũng không quá lớn."

Vương Căn Đống cười nói: "Chiêu dùng thuyền chở lương trống không dụ địch xâm nhập này thật tuyệt, đại tướng quân lợi hại."

Thẩm Lãnh nói: "Có từ ngữ gì màu mè bóng bẩy thì cứ việc nói ra, càng nhiều càng tốt, càng hay càng tốt. Hiện giờ ta rất nhẹ nhàng, các ngươi nói lời hay gì ta cũng nghe được, càng khen càng tốt, ta phiêu rồi."

Vương Căn Đống cười lớn ha ha: "Đại tướng quân, thu được tổng cộng hơn sáu trăm chiếc thuyền địch lớn nhỏ, trong đó còn ba chiếc chiến thuyền Long Quy có thể dùng được, đương nhiên cũng phải sửa chữa, số còn lại sửa cũng không sửa được, hơi đáng tiếc."

Ông ta nhìn về phía Thẩm Lãnh cố ý nhấn mạnh một câu: "Trong số chiến thuyền thu được còn bao gồm cả kỳ hạm Thần Mộc của thủy sư Tang quốc."

Thẩm Lãnh chỉ vào mình: "Ta cướp, ta biết."

Mạnh Trường An thở dài nói: "Quả nhiên ngươi phiêu rồi."

Thẩm Lãnh cười nói: "Ta chỉ muốn phiêu cả một buổi tối, sáng sớm ngày mai mặt trời lên là đại quân sẽ mau chóng xuất phát, khi đó không thể phiêu nữa."

Mạnh Trường An gật đầu: "Hải Sa và Diêm Khai Tùng còn ở phía bắc đảo Tả Trung Châu chống chọi, quả thật chúng ta phải mau lên. Trận chiến này ngươi dùng thời gian hơn một tháng để lập bẫy, cuối cùng cũng đánh rất thuận lợi."

Thẩm Lãnh: "Ngươi chỉ khen vài câu qua loa có lệ như vậy?"

Thật ra Mạnh Trường An nói không sai, Thẩm Lãnh đã thời gian dùng hơn một tháng để gài bẫy.

Mạnh Trường An nói: "Nào, giờ cũng không có chuyện gì, phân tích lại thôi."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Được."

Mấy người ngồi khoanh chân quây thành một vòng trên sàn thuyền, Thẩm Lãnh sắp xếp lại suy nghĩ rồi nói: "Điểm thứ nhất, chúng ta đều biết dọc tuyến đường bờ biển Đông Hải nhất định có lượng lớn mật điệp Tang quốc, cho nên chúng ta lần này tới đã cố ý mang theo thuyền chở binh, cũng để cho bọn họ nhìn thấy tất cả đội ngũ xuất chinh đều lên thuyền, thanh thế lớn, muốn không nhìn thấy cũng khó."

Mạnh Trường An gật đầu: "Đây là cái bẫy thứ nhất."

Thẩm Lãnh nói: "Chỉ cần mật điệp Tang quốc ở bên Đông Hải nhìn thấy thì nhất định sẽ nghĩ mọi cách gửi tin tức này về Tang quốc, mà chỉ cần tin tức này truyền về, mục tiêu chế định chiến thuật đầu tiên của Tang quốc nhất định sẽ là thuyền chở binh. Bọn họ rất rõ rằng trên một chiếc thuyền chở binh có một ngàn hai trăm chiến binh của Đại Ninh, đối với bọn họ mà nói đánh chìm một chiếc thuyền đã là thu hoạch khổng lồ."

Thẩm Lãnh tiếp tục nói: "Sau khi chúng ta xuất chinh, bên phủ Đình Úy lập tức hành động, triệu tập các chiến thuyền còn lại phong tỏa đường bờ biển, đương nhiên để cho mật điệp người Tang thời gian đưa tin tức về, việc phong tỏa ngay sau đó làm cho những mật điệp đó không thể trở về, không thể ra biển, cho nên cũng sẽ không có cách nào gửi tin tức sau đó."

Mạnh Trường An nói: "Đây là cái bẫy thứ hai."

Thẩm Lãnh nói: "Sau đó ta cho Tạ Phù Dao và Tạ Cửu Chuyển dẫn đội thuyền đi sang hai bên thăm dò tuyến đường, thật ra mục đích không chỉ là tra xét tình hình quân địch và tuyến đường, quan trọng hơn là làm cho thuyền thám báo của thủy sư Tang quốc không thể nhìn thấy hậu đội của đại quân thủy sư chúng ta. Dùng đội thuyền chủ lực của chúng ta làm lá chắn cản chở, dùng chiến thuyền tuần tra khiến thám báo đề phòng chính là khiến cho bọn họ không nhìn thấy phía sau chúng ta."

Mạnh Trường An: "Đây là cái bẫy thứ ba."

Thẩm Lãnh cười cười: "Ngay sau đó, ta cho thuyền tiếp tế đồng thời di dời binh sĩ trên thuyền chở binh đi trong khi đưa đồ tiếp tế, mật điệp của Tang quốc ở lại bờ Đông Hải Đại Ninh cho dù nhìn thấy thì cũng không gửi tin được. Liên tục di dời nhiều ngày, chúng ta lại chuyển đại quân về đại doanh thủy sư ở bờ biển đông cương chờ."

Hắn nhìn Mạnh Trường An: "Thật ra nơi này còn có một cái bẫy. Vốn dĩ ta nghĩ nếu như có thể thì dùng đội thuyền tiếp tế, thuyền dân dụng thương dụng mà chúng ta trưng dụng để đưa đội ngũ chiến binh lên bờ đảo Tả Trung Châu, lách qua thủy sư Tang quốc, nhưng vòng phong tỏa của bọn họ cũng nghiêm ngặt, ta không dám mạo hiểm."

Vương Căn Đống nói: "Một khi bị kẻ thù phát giác được, thương thuyền và thuyền hàng không hề phòng ngự sẽ hoàn toàn không cản được chiến thuyền của kẻ thù tiến công, nếu như vậy thì chiến binh có thể bị diệt toàn quân."

Thẩm Lãnh ừ một tiếng rồi tiếp tục nói: "Kế tiếp chính là chờ người Tang chủ động cắn câu, dùng phương thức mỗi ngày lui năm mươi dặm để dụ người Tang đuổi đến, mà trước đó ta hạ lệnh cho người ở trên tất cả chiến thuyền quăng lưới, lưỡi câu cá, những việc này đều là để cho người Tang nhìn, khiến cho bọn họ nghĩ chúng ta đã không còn lương thảo nữa, quân đội quy mô lớn như thế sống dựa vào bắt cá thì cũng thật đáng thương. Điều quan trọng nhất là bọn họ dựa theo quy mô ba mươi vạn người để tính toán mức tiêu hao lương thảo mỗi ngày của chúng ta."

Mạnh Trường An: "Cái bẫy thứ tư."

Thẩm Lãnh tiếp tục nói: "Đằng Huy Tam Dư đã bị lừa, hạ lệnh cho toàn quân truy kích. Ta cho Vương Căn Đống dẫn đội thuyền tiên phong trở lại phía sau bảo vệ thuyền chở binh, đội thuyền của thủy sư Tang quốc đuổi theo công kích thuyền chở binh của chúng ta. Vương Căn Đống cùng đội ngũ của huynh ấy giả vờ không thể ngăn cản được, để cho thuyền chở binh của chúng ta bị tập kích, đây là điểm hấp dẫn lớn nhất dành cho người Tang."

"Cái bẫy thứ năm."

Mạnh Trường An giơ năm ngón tay.

Thẩm Lãnh nói: "Hết rồi, tổng cộng chỉ có như vậy."

Mạnh Trường An gật đầu nói: "Tốn thời gian hơn một tháng mới đặt được năm cái bẫy này, sau đó chờ người Tang nhảy vào, nếu vừa lên đã quyết chiến chính diện thì chúng ta chưa chắc sẽ thua, nhưng mà tổn thất nhất định cũng rất lớn, lỡ như thật sự có thuyền chở binh bị đánh chìm, không ai trong chúng ta gánh nổi tổn thất như vậy."

Thẩm Lãnh nói: "May mà người Tang phối hợp cũng ổn, mặc dù có chút thiếu sót nho nhỏ nhưng hy vọng bọn họ có thể cố gắng cải tiến."

Mạnh Trường An nói: "Ngươi phiêu rất rồi đấy."

Thẩm Lãnh cười nói: "Việc tiếp theo phải làm chính là lấy ngươi làm chính."

Mạnh Trường An gật đầu: "Biết rồi."

Cũng không phải tất cả binh sĩ trong thuyền chở binh đều bị âm thầm đưa về ven bờ Đông Hải Đại Ninh, Đao Binh của Mạnh Trường An không trở về mà phân tán đến các thuyền. Đây là chuyện nằm trong kế hoạch của Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An.

Đưa đội ngũ chiến binh Liêu Bắc đạo và Liên Sơn đạo về, Đao Binh của Mạnh Trường An có hơn năm vạn người chính là đến cướp bờ biển cho đại quân đến sau. Đao Binh và chiến binh thủy sư phối hợp, tổng cộng binh lực cũng không dưới mười mấy vạn, sau khi hợp lực tấn công chiếm lĩnh một khu vực Tang quốc, đại quân đến sau đó mới liên tục đi lên, đây là biện pháp ổn thỏa nhất, chắc chắn nhất.

"Kết thúc phân tích."

Thẩm Lãnh cười nói: "Nên uống thêm hai chén."

Trần Nhiễm nói: "Ta đi lấy rượu."

Mạnh Trường An liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Không biết đạo nhân mã thứ tư của chúng ta như thế nào, không có tin tức ở bên đó có thể đến đây."

"Anh Điều Liễu Ngạn không có lựa chọn khác."

Thẩm Lãnh nói: "Nếu hắn làm theo kế hoạch của ta, lúc này hẳn là đã tuyên bố xưng đế, mà một khi hắn tuyên bố xưng đế thì Cao Tỉnh Nguyên sẽ rất đau đầu, đánh hay không đánh? Nếu đánh, hắn sẽ là người khơi mào nội chiến Tang quốc trước, đối đầu với kẻ địch mạnh nhưng lại nội chiến trước, hắn sẽ đuối lý. Nếu không đánh thì sẽ không ngừng có người đi theo Anh Điều Liễu Ngạn, dù sao Anh Điều Liễu Ngạn cũng là người thừa kế của hoàng tộc chính thống."

Mạnh Trường An nói: "Hiện tại nhất định Cao Tỉnh Nguyên rất khó chịu."

Thẩm Lãnh cười nói: "Nếu hắn không khó chịu thì thật có lỗi với số bạc chúng ta lừa được của Anh Điều Liễu Ngạn."

Mạnh Trường An nói: "Đó không phải là lừa, đó là kiếm tiền hợp lý."

"Tiếp theo có mấy chỗ khó đánh nhất."

Thẩm Lãnh quay đầu lại sai thân binh đốt thêm đèn, trải bản đồ ra ngay trên sàn thuyền, mọi người chung quanh dùng đuốc và nến chiếu sáng cho bọn họ.

Thẩm Lãnh chỉ lên bản đồ: "Một khi chúng ta lên bờ, trước hết sẽ phải đánh Anh Thành, là thành lũy ven bờ đông nam Tang quốc. Cổ Lạc..."

Thẩm Lãnh gọi một tiếng, Cổ Lạc đứng ở cách đó không xa lập tức đi qua: "Đại tướng quân, có ta."

"Nói một chút thông tin về Anh Thành đi."

"Vâng." Cổ Lạc hắng giọng một cái rồi nói: "Anh Thành là tòa biên thành lớn nhất duyên hải đông nam Tang quốc, có địa vị quan trọng ở Tang quốc, đại khái tương đương với biên thành Luật Thành của Hắc Vũ trước đây. Chúng ta phá vỡ Luật Thành là có thể tiến thẳng vào, chúng ta phá Anh Thành cũng vậy. Chính bởi vì người Tang cũng biết điểm này cho nên bố trí trọng binh ở Anh Thành, ngoại trừ quân đội chính quy ra còn có lượng lớn dân dũng giặc cỏ."

"Trước khi ta rời Tang quốc hơn nửa năm, Cao Tỉnh Nguyên hạ lệnh thả tất cả phạm nhân trong ngục ở cảnh nội Tang quốc, tất cả những phạm nhân này đều bị đưa đến tuyến đường bố phòng Anh Thành. Lợi ích mà Cao Tỉnh Nguyên cho bọn họ là chỉ cần giết một người của Đại Ninh liền đặc xá tất cả hành vi phạm tội, giết hai người trở lên sẽ có trọng thưởng, còn có thể phong quan thêm tước. Những người này tuy không giỏi đánh nhưng số lượng đông, nếu nhà lao trong khắp cả Tang quốc đều đưa phạm nhân đến, cộng thêm những người được chiêu mộ tới, cũng có đến mấy chục vạn."

Mạnh Trường An hỏi: "Thành phòng thì sao?"

Cổ Lạc nói: "Tường thành của Anh Thành rất cao, trên tường thành có rất nhiều máy bắn nỏ, cứ cách hai mươi trượng lại có một tòa lầu quan sát. Bọn họ học theo chiến thuật thủ thành của Đại Ninh, còn lắp đặt lượng lớn lang nha phách trên tường thành."

Cổ Lạc ngồi xổm bên cạnh Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An nói: "Hơn nữa tướng quân Tang quốc thủ Anh Thành là Hòa Mộc Cửu Nhất, cùng với Đức Mục Xuyên được gọi là hai đại môn thần chiến tướng Tang quốc. Khả năng lãnh binh tác chiến của người này là không thể khinh thường, quân đội chính quy dưới trướng hắn cũng không dưới mười vạn."

Thẩm Lãnh nhìn về phía Mạnh Trường An: "Đội ngũ Đông Hải Thủy Sư có thể lên bờ tác chiến có chừng sáu vạn người, Đao Binh đại khái cũng có không đến sáu vạn người, chúng ta sẽ phải dùng mười hai vạn người tấn công một tòa kiên thành có mấy chục vạn người."

Mạnh Trường An: "Ồ."

Ngay cả một chút biểu thị cũng không có.

Không bao lâu sau Trần Nhiễm xách hai vò rượu đi lên, trong tay còn cầm một hộp cơm, sau khi mở ra mọi người đều cảm thấy rất bất ngờ... Không có gà.

Trần Nhiễm nhìn vẻ mặt của bọn họ là biết bọn họ muốn nói gì, cho nên thở dài nói: "Người ta nói trên đất liền có cái gì thì dưới biển sẽ có cái đó, trên đất liền có voi, dưới biển có hải tượng, trên đất liền có sư tử, dưới biển có hải sư, trên đất liền có gà, dưới biển thật con mẹ nó không tìm được hải kê. Không phải ta bất tài, là biển quá thiếu thốn, ngay cả gà cũng không có."

Thẩm Lãnh hỏi: "Dưới biển thật không có gà sao?"

Trần Nhiễm nói: "Ngươi nghe qua hải mã, hải báo, hải sư, hải tượng, từng nghe thấy hải kê chưa?"

"Thật ra..." Vương Căn Đống nói nhỏ: "Có lẽ có, chỉ là không dễ gặp được."

Trần Nhiễm: "Huynh nói đùa gì vậy..."

Vương Căn Đống nghiêm túc nói: "Ngươi nghĩ đi, trong truyền thuyết dưới biển có mỹ nhân ngư dung mạo tuyệt mỹ, ngươi nói trong biển rộng lớn như vậy, sự tồn tại của mỹ nhân ngư có phải là hoàn toàn không hợp lý không? Điều đó không phù hợp với thẩm mỹ của loài vật dưới biển, mà phù hợp với thẩm mỹ của con người, cho nên liệu có khả năng mỹ nhân ngư chính là hải kê không?"

Trần Nhiễm: "Lão Vương, huynh trở nên hư hỏng từ lúc nào..."

Vương Căn Đống thở dài một hơi: "Cái đó thì lâu lắm, ta trở nên hư hỏng thì phải lội ngược về rất nhiều năm trước, có hai người vào thủy sư sông Nam Bình..."

Bình Luận (0)
Comment