Trên mặt biển đèn đuốc nối liền không dứt giống như một tòa bất dạ thành, thu được mấy trăm chiếc chiến thuyền Tang quốc, quy mô của thủy sư Đại Ninh thoạt nhìn vô cùng hoành tráng.
Sau khi phân tích Thẩm Lãnh bọn họ ăn cơm tối ở ngay trên sàn thuyền, rất đơn giản, bánh màn thầu trắng nóng hổi là đủ, còn có thịt xào ngũ vị hương và muối ớt, mỗi một miếng chỉ to bằng cỡ ngón tay út, rất khô, dễ bảo quản nhưng mùi vị cực kỳ thơm.
Bánh màn thầu bốc hơi nóng tách ra, phủ thịt lên bánh, ép hai miếng bánh hợp lại, dùng nhiệt độ của bánh màn thầu làm mềm thịt rồi cắn một miếng, mùi thơm đó giống như có thể chui thẳng vào trong não vậy.
Hai miếng hết nửa cái bánh màn thầu, lại thêm một ngụm rượu.
Bánh màn thầu lớn như vậy, Vương Căn Đống ăn khá ít cũng hết năm cái, Trần Nhiễm và Thẩm Lãnh ăn bảy cái, Mạnh Trường An ăn tám cái.
Cả đám người ăn xong thì nằm giạng chân giạng tay trên sàn thuyền nhìn bầu trời đêm. Ngắm trời đêm ở trên biển dường như thấu triệt hơn trên đất liền, dường như sao cũng nhiều hơn, sáng hơn.
Thật đẹp.
Trà gia ngồi ở một bên nhìn đám nam nhân kia nằm ở đó ngắm sao giống như trẻ con. Đã rất lâu rồi không theo Thẩm Lãnh xuất chinh, cảm giác đó dường như lại trở về, Phá Giáp kiếm của nàng giống như cũng muốn phá vỏ mà ra.
Khoảnh khắc Thẩm Lãnh xông lên kỳ hạm Tang quốc, Trà gia thật sự muốn lao qua cùng hắn, nhưng mà Lãnh Tử ngốc nói ở trên thuyền địch đều là mũi tên bay, không phải là người võ nghệ cao thì loạn tiễn sẽ tránh né, mỗi một lần chém giết đều là đánh cược tính mạng, hắn đang đánh cược tính mạng, hắn không muốn Trà gia cũng đánh cược tính mạng.
Cho nên Trà gia không đi, cho dù nàng biết mình lên thì có thể giúp đỡ, Lãnh Tử muốn nàng làm gì thì nàng sẽ làm.
Thật ra Thẩm Lãnh chỉ có một yêu cầu đối với nàng, đó chính là đừng chém giết ở trên chiến trường, các phương diện khác mặc kệ Trà gia làm gì Thẩm Lãnh cũng không quản, hắn chỉ quá sợ mất mát.
Bởi vì mất mát chỉ là trong khoảnh khắc, không có ai hy vọng trở lại khoảnh khắc đó, nhưng trên chiến trường khoảnh khắc đó thường thường tới bất thình lình.
Nằm ở trên sàn thuyền một lúc lâu, Thẩm Lãnh ngồi dậy nhìn sang phía Trà gia cười hì hì ngây ngô, ánh đèn rất sáng, nụ cười đó giống như hắn thời thiếu niên.
Nụ cười này vẫn luôn ở trong đầu Trà gia, trước giờ đều chưa từng mờ nhạt. Khi gã đó vừa mới rời trấn Ngư Lân đi theo nàng và Thẩm tiên sinh đến đạo quán bỏ hoang, mặc dù trông có chút ủy khuất đáng thương nhưng rất nhanh là khóe miệng của hắn đã có nụ cười tươi tắn thuần khiết đó.
Nụ cười của Lãnh Tử ngốc giống như một ngày ấm nhất, nắng đẹp nhất trong mùa xuân, đem chăn ra phơi dưới nắng một lúc lâu, sau đó khi ngươi chui vào trong chăn cũng có thể cảm nhận được ánh nắng mặt trời.
Cho dù là ban đêm.
Thẩm Lãnh đi đến ngồi xuống bên cạnh Trà gia. Trà gia cười nói: "Sao không nằm cùng với các tiểu thiếp của chàng."
Thẩm Lãnh cười nói: "Dù sao cũng là tiểu thiếp, tùy tiện ứng phó một chút là được."
Trà gia cong khóe miệng lên: "Chàng nằm với một đám tiểu thiếp lâu như vậy, bây giờ mới nhớ ra chính thất vẫn đang ở đây trơ mắt nhìn?"
Thẩm Lãnh: "Nằm sàn thuyền với bọn họ, nằm trong chăn với nàng."
Trà gia: "Phì."
Thẩm Lãnh: "Phì cái gì, chúng ta hợp pháp, có chứng nhận."
Trà gia: "Ta nghe nói những cô nương trong thanh lâu Tang quốc cũng đều là hợp pháp, họ cũng có giấy chứng nhận, còn là triều đình Tang quốc phát nữa."
Thẩm Lãnh hùng hồn nói: "Bởi vậy nên diệt Tang quốc, chuyện này mà lại dung túng như vậy, lần này chúng ta đi chính là muốn giải cứu những cô nương Tang quốc bị chìm sâu trong nước sôi lửa bỏng đó ra."
Trà gia véo cánh tay Thẩm Lãnh một cái, Thẩm Lãnh chu miệng: "Đã lâu rồi không nhéo, sao vẫn còn đánh tay này vậy?"
Trà gia nghiêng đầu tựa vào vai Thẩm Lãnh: "Hình như chúng ta cũng đã lâu rồi không cùng ngắm sao, chàng cũng không để ý đến ta nữa."
Thẩm Lãnh nói: "Quả thật là rất lâu rồi, là ta không đúng. Lần trước chúng ta cùng ngắm sao là ngày nào?"
Trà gia: "Hôm qua."
Thẩm Lãnh cười như một kẻ ngốc: "Lần trước trước thì sao?"
"Hôm kia."
Trà gia không nhịn được, phì cười một tiếng: "Chàng bảo ta diễn vai oán phụ một chút thì thế nào? Ta chỉ muốn thể hội một chút oán phụ sẽ có tâm trạng gì."
Thẩm Lãnh: "Thể hội được chưa?"
Trà gia bĩu môi: "Bản thân chàng cũng không nghĩ xem, chàng không để tâm chút nào cả, cùng một đám nam nhân nằm một lát thì bảo ta làm sao thể hội tâm trạng của oán phụ. Hay là như vậy đi, chờ khi đến Tang quốc ta cùng chàng đi thanh lâu, ta cũng muốn xem thử như thế nào, chàng chơi của chàng, ta xem của ta."
Thẩm Lãnh: "Nếu nàng muốn hút khô ta thì cứ việc nói thẳng."
Trà gia: "Dũng cảm chút."
Thẩm Lãnh chỉ bầu trời đêm: "Chàng nhìn đám mây vừa mới bay qua, chính là đám may vừa mới bay lướt qua ánh trăng đó, có giống một cây ngón giữa không."
Trà gia giơ một cây ngón giữa lên: "Có muốn thể hội cảm giác được mây trắng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt sẽ thích như thế nào không?"
Thẩm Lãnh ép ngón tay của Trà gia xuống: "Người một nhà... chảy máu nhiều, rất không tốt."
Hắn vươn tay ra ôm Trà gia vào lòng: "Nói chút chuyện đứng đắn đi, ta đoán nếu thuận lợi đánh xong Tang quốc, bệ hạ sẽ để ta ở Trường An lâu dài."
Trà gia: "Bệ hạ phát hiện chuyện của chàng và Mạnh Trường An rồi?"
Thẩm Lãnh: "..."
Trà gia cười hì hì: "Ta đoán được rồi, lúc trước bệ hạ luôn nói Đạm Đài đại tướng quân sắp lui xuống, nghĩ tới nghĩ lui, vị trí này cũng chỉ có tiểu tử ngốc nhà ta có thể làm."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng, sau đó nghiêng đầu nhìn Trà gia: "Hỏi nàng một câu."
Trà gia gật đầu: "Hỏi đi."
Thẩm Lãnh: "Nếu ta quyết định sau này không cho bọn trẻ nhà chúng ta làm quan, nàng thấy được không?"
"Được chứ."
Trà gia nói: "Ninh Nhi còn đỡ, Kế Nhi thì khó nói. Nó luôn coi chàng là thần tượng, là mục tiêu. Những đứa trẻ khác ở nhà chơi ngựa gỗ gì đó, nó ở nhà dùng que gỗ bày binh bố trận..."
Thẩm Lãnh thở dài nói: "Sau khi về nhà ta sẽ nói chuyện với nó, thật ra nó đã trưởng thành rồi."
Thẩm Lãnh nhắm mắt lại, nhớ đến lúc rời Trường An, Tiểu Thẩm Kế đứng ở trước mặt hắn nhìn hắn, nhìn một lúc lâu rồi ngẩng đầu lên, mắt sáng trong veo, sau đó ôm hắn thật chặt.
Đó là lần đầu tiên đứa trẻ chủ động ôm hắn như vậy, lúc ấy Thẩm Lãnh cảm thấy trong lòng như sắp tan chảy.
Cha bảo vệ tốt mẹ, con bảo vệ tốt muội muội.
Thẩm Lãnh thở dài một hơi: "Nó sẽ hiểu .. Ta đã đi rất cao, cao hơn nữa sẽ có vấn đề, đợi sau này ta xem thử có người nào thích hợp tiếp nhận chức đại tướng quân cấm quân hay không, chúng ta sẽ chuyển ra ngoài Trường An."
Hắn hỏi Trà gia: "Nàng muốn đi đâu?"
Trà gia ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm: "Quận An Dương."
Thẩm Lãnh cười: "Được."
Trở lại nơi bọn họ quen nhau.
"Nhưng chàng có nghĩ tới không."
Trà gia hơi lo lắng nói: "Bệ hạ sẽ không để cho chàng đi đâu, sau này thái tử điện hạ đăng cơ rồi cũng sẽ không để cho chàng đi."
Thẩm Lãnh: "Nàng đó."
Hắn xoa đầu Trà gia: "Nàng xem thường tâm đế vương, cho dù thái tử điện hạ lưu luyến ta thì cũng sẽ hiểu cái gì là đúng cái gì là sai, người như ta..."
Hắn nhìn về phía Trà gia cười nói: "Không có gì bất ngờ xảy ra thì sau này bệ hạ còn muốn thân chinh Hắc Vũ, nàng nói người như ta làm sao có thể không lập công. Nếu lại lập công nữa, bệ hạ ban thưởng như thế nào? Ta đã đến mức không thể thưởng thêm nữa rồi, nếu đến khi thái tử điện hạ đăng cơ còn muốn cưỡng hành ban thưởng cho ta, vậy thì đã vượt qua giới hạn các triều thần có thể chấp nhận rồi."
"Thái tử điện hạ cực kì thông minh, sau khi thái tử đăng cơ ta sẽ phụ tá mấy năm, chờ mọi sự an ổn, thái tử điện hạ cũng hiểu là thời điểm để ta rời khỏi Trường An, rời khỏi triều đình. Bất kể là đối với điện hạ mà nói, với ta mà nói, đối với cả triều văn võ hay đối với cả Đại Ninh mà nói, đây đều là lựa chọn tốt nhất."
Trà gia gật đầu: "Thời gian trôi qua quá nhanh, thái tử điện hạ trong ấn tượng của ta vẫn là đứa trẻ cùng với Kế Nhi và Ninh Nhi chơi đùa ở trong ngự viên, mới chớp mắt..."
Nàng đột nhiên hỏi Thẩm Lãnh: "Ta có già không?"
Thẩm Lãnh ghé sát vào mặt Trà gia nhìn kỹ một chút, sau đó hôn lên môi Trà gia chụt một tiếng.
"Vẫn chưa già, ta vẫn không kiềm lòng được mà hôn môi nàng, đủ để chứng tỏ nàng vẫn là tiểu cô nương khiến ta thần hồn điên đảo."
Trà gia hơi đỏ mặt lên, cúi đầu nói: "Các tiểu thiếp của chàng còn đang ở bên kia đấy."
Thẩm Lãnh chỉ sang bên kia: "Bọn họ?"
Trà gia nhìn sang, phát hiện mấy người nằm trên sàn thuyền đều đã ngủ, tiếng ngáy vang rền.
Thẩm Lãnh đứng dậy: "Ta đi gọi bọn họ về ngủ, trên biển gió đêm lạnh."
Trà gia ừ một tiếng, đứng dậy chắp tay sau mông đi nhanh về: "Ta đi làm ấm chăn cho đại tướng quân."
Thẩm Lãnh cười hì hì.
Thành Trường An, thư viện Nhạn Tháp.
Trang Ung rót chén nước ấm đặt ở đầu giường cho lão viện trưởng, nhìn lão viện trưởng, thò tay ra kéo chăn lên cho lão: "Tiên sinh đi ngủ sớm đi."
Lão viện trưởng nói: "Kể chuyện đi."
Trang Ung ngẩn ra, thò tay ra sờ trán lão viện trưởng: "Không sốt chứ."
Lão viện trưởng cười lớn ha ha: "Không buồn ngủ gì cả, ngươi tưởng ta là trẻ con bám lấy người lớn đòi kể chuyện? Ta muốn bảo ngươi nói một chút về chuyện năm đó tội hoàng hậu đưa đứa trẻ vào đạo quán. Ta biết trước lúc đó ngươi có ở trong đạo quán."
Trang Ung thay đổi sắc mặt. Chuyện giấu ở trong lòng rất lâu rất lâu rồi đột nhiên bị lấy ra, nhất thời ông ta có chút không thích ứng.
Lão viện trưởng nói: "Ta nghe nói sau khi Thẩm Lãnh được Thẩm Tiểu Tùng đưa vào thủy sư, ngươi đã rất chiếu cố hắn. Mà Thẩm Tiểu Tùng luôn nói ngày hôm đó ngươi đã rời khỏi đạo quán cho nên ngươi không biết rõ chuyện lúc đó."
Lão hồ ly này, mắt giống như có thể nhìn thấu lòng người vậy.
"Trước kia ta không hỏi ngươi là vì nghĩ mình vẫn chưa quá già, bây giờ hỏi ngươi là vì ta biết mình cách ngày nhập thổ vi an không bao lâu nữa. Lão già ta có tư tâm, thật sự không muốn mang theo nghi hoặc không giải đáp được xuống đất."
Lão cười giảo hoạt: "Ta sẽ không nói với bệ hạ đâu."
Trang Ung thở dài: "Tại sao tiên sinh nghĩ là ta biết chuyện?"
Lão viện trưởng: "Đoán."
Trang Ung nói: "Tiên sinh đoán sai rồi."
Lão viện trưởng nói: "Lúc ngươi nói dối vẫn không thể nào nhìn thẳng vào mắt người khác, cho nên ta đoán năm đó lúc ngươi nói với bệ hạ nhất định là quỳ xuống cúi đầu nói, ngươi không dám để cho bệ hạ nhìn mắt ngươi. Rồi sau này ngươi chủ động xin đi bắc cương lãnh binh là muốn trốn tránh chứ gì."
Trang Ung ngồi ở đó hơi thất thần, lão viện trưởng biết ngay là mình đã đoán đúng.
"Lúc ấy ngươi ở đạo quán?"
Lão viện trưởng truy hỏi một câu.
Trang Ung gật đầu: "Phải... Lúc ấy quả thực ra ở đạo quán, ta cũng nhìn thấy tội hoàng hậu đưa đứa trẻ qua cho Thẩm Tiểu Tùng."