Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1496 - Chương 1496: Không Có Câu Trả Lời

Chương 1496: Không có câu trả lời Chương 1496: Không có câu trả lời

Câu hỏi của lão viện trưởng trước khi ngủ đã lập tức kéo Trang Ung trở về mấy chục năm trước. Câu nói ta chỉ không muốn mang theo nghi hoặc vào quan tài của lão nhân này khiến Trang Ung biết rất rõ rằng chuyện này cuối cùng cũng không tránh được.

"Thật ra cũng không quá phức tạp."

Trang Ung cũng rót một chén nước ấm cho mình, hai tay bưng cái chén nóng hổi, có lẽ là bởi vì chuyện nhớ lại làm cho lòng người lạnh lẽo nên lòng bàn tay cũng cần hơi ấm của nước nóng.

"Ngày hôm đó..."

Trang Ung liếc mắt nhìn lão viện trưởng một cái, sau khi nói ba từ lại im lặng, dường như không biết có nên nói tiếp hay không. Đối với Trang Ung mà nói, nhớ lại chuyện này sẽ cảm thấy giống như một cái gai đâm vào tim vậy.

Không chỉ bởi vì ngày đó Dương hoàng hậu thể hiện ra dáng vẻ giống như một ác ma khiến người ta sợ hãi, càng bởi vì ông ta không nhắc đến chuyện ngày hôm đó với hoàng đế là một kiểu chịu tội.

Mà không nhắc đến là vì Trân phi.

"Ngươi nói đi, ta đã hứa rồi, chuyện này ra khỏi miệng ngươi vào tai ta, chỉ là ta quá hiếu kỳ, tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện nói với bất cứ người nào, cho dù là bệ hạ."

"Thật ra bây giờ xem ra, cho dù nói cho bệ hạ biết cũng không có gì, chỉ là không tốt đối với hoàng hậu."

Lão viện trưởng nghe được câu nói này của Trang Ung, lắc đầu: "Ngươi nên hiểu tình cảm của bệ hạ và hoàng hậu, cho nên chuyện không tốt đối với hoàng hậu vẫn nên cố gắng đừng nhắc đến."

Trang Ung đứng dậy, tới cửa nhìn ra ngoài, đã sắp đêm khuya bốn về yên tĩnh, ông ta đóng kín cửa phòng rồi trở lại, việc đầu tiên sau khi ngồi xuống vẫn là bưng nước ấm chén trên hai tay.

"Buổi sáng hôm đó ta cùng Thẩm Tiểu Tùng chơi cờ ở trong đạo quán, hắn giỏi môn này, ta cũng thế, trên thực tế kỳ nghệ của hai người chúng ta cũng chẳng ra sao, lại còn lực lượng ngang nhau, cho nên ngưu tầm ngưu mã tầm mã."

Trang Ung uống một ngụm nước, cũng không phải muốn thấm giọng nói mà là muốn làm ấm ngực.

"Đúng lúc này trong vương phủ có người đến nói có người từ thành Trường An đến, muốn nghênh đón vương gia về Trường An đăng cơ, bảo ta nhanh về giúp, mà khi đó bệ hạ đã đang chuẩn bị rồi."

Sau khi nói xong câu này lại ông ta liếc nhìn lão viện trưởng một cái, sau đó là một khoảng thời gian im lặng rất dài. Lão viện trưởng cũng không vội, không thúc giục ông ta.

Hồi lâu sau Trang Ung tiếp tục nói: "Thẩm Tiểu Tùng đã nói ngươi mau về đi, lúc này là lúc vương gia cần dùng người. Ta hỏi hắn có đi hay không, hắn nói dù sao hắn cũng không tính là người trong vương phủ. Ta nghĩ cũng đúng, nếu lúc ấy bệ hạ cũng bảo hắn đi thì sẽ không chỉ có một người tới tìm ta."

"Sau đó mới biết được người tìm ta cũng không phải là bệ hạ phái đi. Lúc ấy sau khi bệ hạ nghe người trong thành Trường An nói chuyện, việc đầu tiên chính là đi đại doanh chiến binh Tây Thục đạo."

Lão viện trưởng gật đầu: "Bệ hạ vào kinh thành nhất định phải cần dùng người, mà khi đó trong phủ Lưu Vương thật ra không có bao nhiêu người có thể dùng. Tiên đế có nhiều nghi kỵ đối với bệ hạ, nhân thủ trong phủ thân vương cũng sẽ ít."

Trang Ung nói: "Đúng vậy... Trong phủ Lưu Vương khi đó thật sự rất ít nhân thủ. Sau khi bệ hạ nhận được tin tức của viện tử đại nhân phái người đưa đến liền đi đại doanh chiến binh, điều một vạn tinh nhuệ từ chiến binh Tây Thục đạo cùng người vào kinh. Thế nhưng đúng ngày này trắc phi lại sinh con."

Trắc phi mà ông ta nói chính là hoàng hậu nương nương hiện giờ.

Trang Ung tiếp tục nói: "Sau đó ta mới biết không phải bệ hạ phái người đi tìm ta mà là nhân thủ trong vương phủ gần như đã không còn ai, trắc phi sắp sinh, lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì không ai gánh vác nổi, vì thế đã phái người tới tìm ta trở về bảo vệ sự an toàn của trắc phi. Người trong vương phủ cũng sơ suất, nếu lúc ấy nói thêm một câu bảo Thẩm Tiểu Tùng đi cùng thì cũng sẽ không có nhiều chuyện phiền toái sau này."

"Cũng là trùng hợp."

Trang Ung hít sâu một hơi, dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Lúc ta đi đến nửa đường liền tỉnh ngộ, nếu dẫn cả Thẩm Tiểu Tùng theo chẳng phải sẽ tốt hơn ư? Vì thế ta lại vòng lại giữa đường. Lúc ấy cũng là vì quá sốt ruột nên ta trực tiếp chạy về, sau đó vừa hay nhìn thấy vương phi ôm một cái gì đó vào đạo quán, lúc ấy ta thầm giật mình."

Ông ta nhìn về phía lão viện trưởng: "Lúc này vương phi đột nhiên vào đạo quán hiển nhiên là không ổn, hơn nữa ta nhìn thứ bà ta ôm trong lòng như thế nào cũng giống một đứa bé, vì thế ta không đánh động mà là lặng lẽ đi theo."

Lão viện trưởng nói: "Lúc ấy nếu bệ hạ ở đó thì tốt rồi, chuyện này cũng luôn là nỗi khổ trong lòng bệ hạ. Sau khi nhận được tin của ta thì bệ hạ đến đại doanh chiến binh. Sau đó bệ hạ cũng nói với ta, lúc xuất phát thì hoàng hậu vẫn chưa có dấu hiệu sắp sinh, bệ hạ cũng đã hỏi bà đỡ, bà đỡ nói có vẻ như hôm nay vẫn chưa đến lúc sinh. Bệ hạ cũng muốn phái người đi đại doanh chiến binh còn người ở lại trông chừng, hoàng hậu khuyên người vẫn nên lấy quốc sự làm trọng, lúc này bệ hạ mới rời đi."

Trang Ung thở dài nói: "Chính là trùng hợp như thế. Bệ hạ mới đi được hơn nửa ngày thì trắc phi đã muốn sinh, mà lúc ấy ta cũng không ở trong vương phủ, Khai Chi Tán Diệp Thiên Biên Lưu Vân gần như cũng không ở đó, tất cả đều phân tán ra ngoài làm việc cho bệ hạ."

"Chuyện càng khiến người ta cảm thấy phẫn nộ là..."

Trang Ung nhìn về phía lão viện trưởng: "Hôm đó lão đương gia mã bang và lão phu nhân cũng đến, trên đường gặp phục kích. Người phục kích bọn họ là kẻ thù lâu năm của lão đương gia nhưng cũng không có quá nhiều người biết lão đương gia ra ngoài, hiển nhiên là có người cố ý tiết lộ hành tích của lão đương gia cho kẻ thù của ông ấy."

Lão viện trưởng gật đầu, lại thở dài một tiếng: "Dương hoàng hậu."

"Phải."

Trang Ung nói: "Khoảng chừng mấy tháng sau, lão đương gia dẫn người diệt nhóm giặc cướp đó, ép hỏi mới biết được lúc ấy quả thật chính là người trong phủ Lưu Vương gửi tin tức cho bọn họ, nhưng đám giặc cướp đó cũng không biết là ai."

Ông ta cúi đầu nhìn hơi nóng trong chén, chậm rãi nói: "Ta trở lại đạo quán muốn gọi Thẩm Tiểu Tùng cùng về vương phủ, thật ra khi đó đã muộn rồi, lúc trắc phi sinh con thì bị tập kích, thậm chí thích khách còn xông vào phòng sinh."

Ông ta lại dừng lại, bởi vì nhớ lại ngày hôm đó nhìn thấy dáng vẻ của Dương hoàng hậu, trong lòng ông ta vẫn rất ớn lạnh.

"Bà ta ôm đứa trẻ vào đạo quán, ta nhảy vào từ cửa sổ phía sau nấp ở sau bình phong. Lúc ấy Thẩm Tiểu Tùng phát giác được cửa sổ phía sau có người vào, hắn tưởng là người của Dương hoàng hậu cho nên luôn đề phòng, hắn cũng không biết ta đã quay lại."

"Dương hoàng hậu đưa đứa trẻ cho Thẩm Tiểu Tùng. Thẩm Tiểu Tùng hỏi đây là con của ai, Dương hoàng hậu nói đó là con của trắc phi. Bà ta nói trắc phi lừa bệ hạ, nói trắc phi sinh ra một nữ hài, lại dùng một nam hài để tráo đổi nữ hài."

Lão viện trưởng ngẩn người, sắc mặt của lão cũng thay đổi.

Trang Ung nhìn lão một cái, cười khổ nói: "Lúc ấy sắc mặt của Thẩm Tiểu Tùng không khác sắc mặt của tiên sinh lúc này là bao, còn kém hơn sắc mặt của ông một chút, trắng như tờ giấy."

"Sau đó thì sao?"

Lão viện trưởng không nhịn được liền hỏi.

Ngay sau đó lão lại nói một câu: "Nhưng mà không đúng, tại sao Dương hoàng hậu không tự nói với bệ hạ mà đi tìm Thẩm Tiểu Tùng? Nàng ta nên biết mối quan hệ của Thẩm Tiểu Tùng và bệ hạ tốt cỡ nào, nên biết Thẩm Tiểu Tùng không thể nào đứng về phía nàng ta. Chỉ có hai người được Thẩm Tiểu Tùng kinh nể nhất, một người là bệ hạ, một người chính là đương kim hoàng hậu."

"Chính bởi vì như vậy đó..."

Trang Ung thở hắt ra, hiển nhiên là cho dù đã qua nhiều năm như vậy, chuyện này vẫn khiến ông ta cảm thấy nghẹn ứ trong lòng.

"Dương hoàng hậu nói với Thẩm Tiểu Tùng... Sở dĩ ta mang đứa trẻ tới tìm ngươi chính là bởi vì vương gia tín nhiệm ngươi, ngươi và vương gia là bằng hữu tốt nhất, vương gia tuyệt đối sẽ không nghi ngờ lời ngươi nói."

Trang Ung tiếp tục nói: "Dương hoàng hậu nói nếu như là bà ta tự mang đứa trẻ đi gặp vương gia, vương gia nhất định sẽ không tin bà ta, hơn nữa nhất định sẽ nổi trận lôi đình."

Lão viện trưởng gật đầu nói: "Khi trắc phi sinh con, chính thê của bệ hạ lại làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy, với tính cách của bệ hạ tất nhiên sẽ nổi giận, quả thật bệ hạ cũng sẽ không tin tưởng bất cứ lời nào nàng ta nói."

Trang Ung nói: "Mấu chốt là lúc ấy bệ hạ không ở trong vương phủ, ý của Dương hoàng hậu là để Thẩm Tiểu Tùng mang đứa bé này đi cho bệ hạ xem thì có thể lập tức xác nhận trắc phi muốn nói dối, đổi nữ hài thành nam hài. Nếu là bà ta mang đứa trẻ đuổi theo bệ hạ, có thể bệ hạ sẽ tức giận đánh chết bà ta tại chỗ."

"Ừ..." Lão viện trưởng nói: "Bệ hạ sẽ cho rằng là Dương hoàng hậu lấy trộm đứa trẻ rồi tráo đổi để hãm hại trắc phi."

Trang Ung gật đầu: "Ừm, ta nghĩ quả thật bệ hạ cũng có thể nghĩ như vậy, cho nên Dương hoàng hậu thật sự sợ. Bà ta mạo hiểm lớn như vậy để làm chuyện này, nếu cuối cùng quả thật còn mất mạng thì bà ta không dám, cho nên bà ta nghĩ ra cách này, đưa đứa trẻ cho Thẩm Tiểu Tùng, để Thẩm Tiểu Tùng đi nói, nhưng mà Thẩm Tiểu Tùng cũng không tin."

Lão viện trưởng hỏi: "Sau đó thì sao?"

Trang Ung trả lời: "Sau đó Thẩm Tiểu Tùng nói gì cũng không chịu giữ đứa bé đó lại, Dương hoàng hậu để đứa trẻ trên bàn rồi đi luôn, nói ngươi tự suy nghĩ, chuyện này dính líu đến danh dự của vương gia, dính líu đến huyết mạch hoàng tộc."

"Khi đó rất căng thẳng, vương gia sắp không phải là vương gia nữa, mà là bệ hạ."

Trang Ung nói: "Dương hoàng hậu ném đứa trẻ ở đó liền bỏ đi, Thẩm Tiểu Tùng sợ tái mặt, hắn đuổi theo nhưng Dương hoàng hậu uy hiếp hắn, nói nếu không giữ đứa bé này lại và nói rõ ràng, bà ta sẽ giết đứa bé đó. Thẩm Tiểu Tùng đành phải giữ nó lại."

Lão viện trưởng nói: "Vậy sau đó ngươi có đi ra không?"

Trang Ung gật đầu: "Sau khi Dương hoàng hậu đi thì ta liền ra ngoài. Thẩm Tiểu Tùng thấy là ta cũng thở phào nhẹ nhõm, còn nói chuẩn bị đã sẵn sàng đồng quy vu tận rồi. Hắn không tin Dương hoàng hậu, ta cũng không tin, cho nên khi đó hai người chúng ta đưa ra quyết định đầu tiên là... xem thử đứa bé này."

"Hai chúng ta mở tã lót của đứa trẻ ra xem thử, phát hiện đó căn bản không phải nữ hài gì cả, mà là một nam hài thật sự."

Lão viện trưởng lại thay đổi sắc mặt: "Chuyện này lại càng không đúng. Nếu Dương hoàng hậu xác định đứa bé đó là nữ hài, chứng tỏ nàng ta đã kiểm tra, nếu đã kiểm tra thì tại sao lại đưa qua một nam hài?"

Trang Ung nói: "Lúc ấy ta và Thẩm Tiểu Tùng cũng không hiểu, cho dù là tới bây giờ chúng ta cũng không hiểu. Thật ra đây mới là mấu chốt, chính như tiên sinh nói, nếu lúc ấy trắc phi thật sự sinh ra một nữ hài, Dương hoàng hậu không thể nào nhận lầm. Nếu thật sự là một nam hài, Dương hoàng hậu vẫn lấy trộm đứa trẻ đem qua và còn không kiểm tra, chỉ có thể nói bà ta điên rồi."

Lão viện trưởng không nhịn được lại truy hỏi một câu: "Thật ra chuyện này không khó. Tại sao lúc ấy Thẩm Tiểu Tùng lựa chọn mang đứa trẻ chạy trốn mà không phải đợi bệ hạ trở lại rồi đi gặp bệ hạ?"

Trang Ung nói: "Có hai nguyên nhân."

Ông ta nhìn về phía lão viện trưởng giải thích: "Thứ nhất, lúc ấy hai người chúng ta đều không thể xác định rốt cuộc chuyện là thế nào, nếu... nếu Dương hoàng hậu nói là sự thật thì sao? Trắc phi và bệ hạ có quan hệ tốt như vậy, nếu người thật sự sinh ra một nữ hài nhưng lại muốn dùng một nam hài không liên quan đến bệ hạ để tráo đổi, đứa trẻ ở chúng ta trong tay, một khi chúng ta trực tiếp trả đứa trẻ lại cho bệ hạ, có thể chúng ta sẽ phạm sai lầm."

"Cho nên khi đó Thẩm Tiểu Tùng quyết định là trước tiên không thể đưa đứa trẻ về vương phủ, một khi Dương hoàng hậu phát hiện là một nam hài thì nhất định sẽ lập tức hạ sát thủ. Bệ hạ vẫn chưa trở lại, trong vương phủ chỉ có ta và Thẩm Tiểu Tùng, mà năm đó gia tộc của Dương hoàng hậu thế lực khổng lồ."

Trang Ung tiếp tục nói: "Thứ hai chính là... trước khi bệ hạ về, Dương hoàng hậu đã hối hận. Có thể là bà ta cảm thấy Thẩm Tiểu Tùng chưa chắc sẽ giúp bà ta, hoặc là bà ta đã biết mình đưa qua một nam hài, chuyện này đã không thể làm gì được nhưng bà ta phái người đuổi theo giết đứa bé đó."

Ông ta dừng lại một chút: "Mà lúc ấy ta đã rời khỏi đạo quán đi gặp bệ hạ, chờ sau khi ta nói chuyện với bệ hạ, bệ hạ nổi trận lôi đình về vương phủ. Ta là nói đúng sự thật, nam hài chính là nam hài, điều này không làm giả được..."

"Chờ khi ta và bệ hạ trở lại vương phủ phái người đi đạo quán đón đứa trẻ và Thẩm Tiểu Tùng mới phát hiện đạo quán đã trống không. Dương hoàng hậu phái người qua muốn giết Thẩm Tiểu Tùng và đứa trẻ, Thẩm Tiểu Tùng bảo những người khác trong đạo quan bỏ chạy, còn hắn mang đứa trẻ chạy trốn."

Lão viện trưởng hỏi: "Tại sao Thẩm Tiểu Tùng không trực tiếp đi gặp bệ hạ?"

"Vẫn là bởi vì đứa bé đó..."

Trang Ung thở dài: "Hắn sợ đứa bé này thật sự không phải là của bệ hạ, lại sợ là gian kế của hoàng hậu, thật ra đứa bé này mới là hoàng hậu cố ý giao cho hắn, đứa trẻ thật sự đã xảy ra chuyện. Hắn và bệ hạ coi nhau là tri kỷ, hơn nữa thân phận của đứa trẻ đã không phải là vương tử nữa mà là hoàng tử, quá quan trọng..."

Lão viện trưởng thở dài theo: "Hắn sợ trúng kế của hoàng hậu, thật ra càng sợ vì chuyện này mà liên lụy đến trắc phi... đương kim hoàng hậu hơn."

"Đúng vậy..."

Trang Ung nói: "Quả thật Thẩm Tiểu Tùng kính trọng đương kim hoàng hậu nương nương. Hắn không đưa đứa trẻ về là muốn điều tra rõ sự thật. Hắn lo bệ hạ và hoàng hậu nương nương xa cách vì chuyện này, cộng thêm người của Dương hoàng hậu đuổi theo quá chặt, hắn hoàn toàn không có cơ hội về vương phủ."

Lão viện trưởng nhíu chặt lông mày: "Vậy nên tại sao Dương hoàng hậu đưa một nam hài đến?"

Trang Ung nhìn lão một cái.

Đâu còn có thể có câu trả lời.

Bình Luận (0)
Comment