Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1497 - Chương 1497: Giết Thêm Lần Nữa

Chương 1497: Giết thêm lần nữa Chương 1497: Giết thêm lần nữa

"Có những lúc nghĩ lại thấy bệ hạ không hỏi ngươi, thật ra chắc hẳn ngươi hiểu tâm tư của bệ hạ."

Lão viện trưởng nhìn Trang Ung, thoải mái cười: "Ta nhiều chuyện hỏi một câu, là vì trong lòng thực sự rất hiếu kỳ, thực sự muốn biết chuyện đó rốt cuộc là như thế nào, bây giờ xem ra thật ra ngươi cũng không biết là như thế nào. Ngay cả ta cũng có thể nhìn ra ngươi không ổn, làm sao bệ hạ lại không nhìn ra? Chỉ là bệ hạ không muốn hỏi, bản thân bệ hạ có thể hiểu."

Trang Ung hỏi: "Bây giờ có thể ngủ rồi chứ?"

Lão viện trưởng nói: "Thật ra có nghe chuyện hay không cũng đều không ngủ được, gần đây càng ngày càng ít ngủ, mỗi ngày ngủ hai canh giờ cũng đủ rồi."

Trang Ung lại đắp chăn cho lão viện trưởng: "Bất kể là câu chuyện như thế nào cũng sẽ có kết cục, ông vẫn nên yêu quý bản thân, tận mắt nhìn kết cục thì tốt hơn."

Lão viện trưởng gật đầu: "Ngươi nói có lý."

Trang Ung thổi tắt đèn cho lão viện trưởng, xoay người đi ra ngoài, ngay khi vừa ra khỏi phòng lão viện trưởng là ông ta thở ra một hơi thật dài, ánh mắt dường như có chút thả lỏng.

Ông ta đi mấy bước rồi nhìn lại phòng của lão viện trưởng, dừng chân một lúc lâu, cũng không biết suy nghĩ những gì.

Đông Hải.

Trên kỳ hạm Thần Uy, Thẩm Lãnh giơ thiên lý nhãn lên nhìn phía trước, lúc này đã có thể nhìn thấy đất liền Tang quốc, mà người Tang hiển nhiên không từ bỏ việc chống cự ở trên biển. Bọn họ chắp vá ra một hạm đội hỗn loạn, đấu pháp vẫn là lấy thuyền lửa làm chính.

"Ba chiếc Long Quy đó có thể dùng được chưa?" Thẩm Lãnh hỏi.

Râu Xồm đứng ở phía sau hắn trả lời: "Có thể dùng được rồi, có thể chạy được đã đủ chưa?"

"Đủ rồi." Thẩm Lãnh chỉ về phía trước: "Dùng chiến thuyền Long Quy mở đường, Thiết Tê theo sau."

"Vâng!"

Thẩm Lãnh ra lệnh một tiếng, đội thuyền tiên phong của thủy sư chậm rãi tiến lên phía trước, ba chiếc Long Quy đi đầu, hai bên cánh là Thiết Tê.

Người Tang dùng một lòng quyết tử muốn ngăn cản đội thuyền của Đại Ninh, nhưng mà sau khi hạm đội chiến đấu của bọn họ bị diệt diệt thì đã mất quyền kiểm soát trên biển.

Thẩm Lãnh vẫn luôn giơ thiên lý nhãn nhìn chiến cuộc, ba chiếc Long Quy có thể nói là tung hoành ngang dọc ở trong đám thuyền loạn xạ của Tang quốc, thuyền nhỏ không hề có sức chống cự ở trước mặt Long Quy, bị đâm vỡ thành mảnh vụn.

"Phất cờ tín hiệu cho Vương Căn Đống."

Thẩm Lãnh vừa nhìn vừa nói: "Bảo hắn mang thuyền lên đuổi các thuyền Tang quốc kia đi, dọn đường cho các chiến thuyền phía sau đi lên, thuyền binh sắp lên rồi."

Sau một tiếng hạ lệnh, Trần Nhiễm lập tức lớn tiếng nói cho lính liên lạc ở trên cột buồm truyền lệnh, không bao lâu sau đội thuyền tiên phong của Vương Căn Đống bắt đầu tách sang hai bên, giống như mở hai cánh cửa ra.

Thuyền binh ở phía sau bắt đầu tới gần bờ biển, thuyền lớn không tới gần bờ được nhưng thủy sư Đại Ninh có vô số khoái thuyền Con Rết. Thuyền nhỏ đông nghịt chạy tới bên bờ, mà lúc này quân đội của Tang quốc cũng đã ở trên đất liền sẵn sàng đón quân địch.

"Cho Vạn Quân cố gắng tới gần, dùng túi hỏa dược dọn ra một khoảng trống cho đội ngũ lên bờ."

Thẩm Lãnh lại hạ lệnh.

Lượng lớn chiến thuyền Vạn Quân bắt đầu di động vào bờ, xếp thành một hàng ngang vị trí ở có thể dừng lại gần bờ biển, máy ném đá bắt đầu trút túi hỏa dược lên bờ, binh lính Tang quốc ở trên bờ biển đã bày trận chờ quân Ninh tiến công bị nổ chạy tán loạn khắp nơi.

Thuyền lớn dừng sau khi lại một trận nổ, thuyền nhỏ bắt đầu tiếp tục cập bờ, khi còn cách bờ một đoạn mũi tên của người Tang đã bay tới dày đặc. Sau khi quân Ninh không còn ném túi hỏa dược nữa, người Tang rất nhanh chóng tổ chức lại trận hình phòng ngự.

Chiến binh thủy sư Đại Ninh trên thuyền nhỏ liên tiếp trúng tên rơi xuống nước, cho dù là phía trước có hai người cầm cự thuẫn che chắn cũng không có tác dụng lớn. Lúc này khác với quyết chiến trên biển lúc trước, đối với người Tang mà nói, bọn họ kẻ thù sắp bước hai chân lên quốc thổ của bọn họ.

Khi một chiếc khoái thuyền Con Rết đi vào, mũi tên loại lớn phía đối diện bắn thẳng vào cự thuẫn ở phía trước nhất, mũi tên loại lớn uy lực khổng lồ bắn thủng tấm chắn, hai chiến binh Đại Ninh ở phía sau trực tiếp bị đâm chết.

Trên mỗi một chiếc khoái thuyền Con Rết đều có người chết nhưng không có một chiếc thuyền nào dừng lại.

Chiếc khoái thuyền Con Rết đầu tiên lao lên bờ cát mới vừa mới dừng lại, khi binh sĩ trên thuyền nhảy xuống đã bị cơn mưa mũi tên vô cùng vô tận bao trùm, tất cả mười mấy người đều ngã xuống thuyền.

Khoái thuyền Con Rết thứ hai đi lên, cảnh ngộ gần như là giống y hệt. Nhân số phòng thủ của kẻ thù quá nhiều, cung tiễn thủ quá nhiều, thuyền lao lên bãi cát dừng lại liền sẽ bị bao trùm đả kích.

Một thuyền đi lên liền chết một thuyền, chiến binh Đại Ninh trên mười mấy con thuyền nhóm đầu tiên còn chưa kịp đứng vững đã ngã xuống toàn bộ.

Thẩm Lãnh vẫn giơ thiên lý nhãn nhìn, Trần Nhiễm ở một bên càng lúc càng sốt ruột, nhưng Thẩm Lãnh lại giống như không có bất kỳ dao động nào.

"Đại tướng quân, ta dẫn người lên nhé?"

Trần Nhiễm không nhịn được liền hỏi một câu.

"Không cần."

Thẩm Lãnh nói: "Đêm qua chúng ta thương thảo chiến thuật, hiện tại tất cả những gì ngươi thấy đều là chuyện chúng ta đã dự liệu được. Chúng ta cũng đã biết từ rất lâu rồi, người Tang người Cầu Lập và người Điệu quốc và người Nhật Lang đều không giống nhau. Người Cầu Lập bọn họ sẽ đầu hàng rất nhanh sau khi chiến bại nhưng người Tang sẽ không, cho dù nội bộ bọn họ cũng không an ổn, nhưng khi đối ngoại sẽ thể hiện sự đoàn kết hơn bất cứ kẻ địch nào chúng ta từng gặp, còn muốn cứng rắn hơn cả người Hắc Vũ."

Trần Nhiễm gật đầu, gã biết nhưng đau lòng.

Gã như chợt nhớ đến cái gì đó, quay đầu lại nhìn chung quanh một lần: "Mạnh Trường An đâu?"

Thẩm Lãnh trả lời: "Hắn không lên bờ ở đây."

Trần Nhiễm giật mình. Đêm qua khi thương thảo quân tình Thẩm Lãnh cũng không nhắc đến, sáng sớm đã không nhìn thấy Mạnh Trường An ở trên kỳ hạm Thần Uy, lúc ấy Trần Nhiễm còn tưởng Mạnh Trường An phải đi phía sau chỉnh đốn đội ngũ Đao Binh.

Bây giờ xem ra buổi trưa khi thủy sư dọn dẹp đội thuyền Tang quốc ở gần biển, Mạnh Trường An đã dẫn Đao Binh của gã đi chỗ khác rồi.

"Nhiễm Tử."

Thẩm Lãnh im lặng một lát rồi nói: "Chúng ta chỉ có tổng cộng mười hai vạn người có thể lên bờ tác chiến, nhưng quân đội Tang ở bên Anh Thành này có ít nhất bốn mươi vạn trở lên, lấy mười hai vạn công bốn mươi vạn, bọn họ có địa thế, chúng ta còn phải cướp bãi biển..."

"Ta hiểu."

Trần Nhiễm gật đầu thật mạnh.

Giờ khắc này, chiến binh Đông Hải Thủy Sư của Đại Ninh đang dùng thân thể huyết nhục của bọn họ thu hút tất cả lính Tang của Anh Thành, che khuất tầm nhìn của kẻ thù cho Đao Binh của Mạnh Trường An.

"Hắn sẽ rất nhanh thôi."

Thẩm Lãnh lẩm bẩm nói một câu.

Trần Nhiễm lại gật đầu thật mạnh: "Ta biết, hắn sẽ rất nhanh thôi."

Quả thật Mạnh Trường An rất nhanh, khi Đông Hải Thủy Sư của Thẩm Lãnh thu hút tất cả sự chú ý của quân Tang, gã mang Đao Binh lên bờ ở chỗ khác. Đao Binh đặt hai chân lên lục địa và Đao Binh ở trên biển không phải là cùng một mức chiến lực.

Người hô câu khẩu hiệu đó sớm nhất chính là Đao Binh.

Đất đai dưới chân chiến binh Đại Ninh đều là đất Ninh.

"Đến rồi!"

Đúng lúc này Thẩm Lãnh khàn giọng nói nhỏ một tiếng, thiên lý nhãn của hắn đã chuyển dời đến một phương hướng khác.

Trên đất liền, Mạnh Trường An kéo mặt nạ sắt trên mũ sắt xuống, cầm một cây trường sóc: "Giết qua!"

"Đao Binh!"

"Rõ!"

Hơn năm vạn đao binh được gọi là thiên hạ chí nhuệ từ phía bên cánh nhào vào trận hình phòng ngự của người Tang. Bọn họ lên bờ ở cách đây mấy chục dặm sau đó chạy như điên tới, chính bởi vì bọn họ biết muộn một giây là các huynh đệ của Đông Hải Thủy Sư sẽ hy sinh thêm một người, thậm chí không chỉ là một người.

Lính Tang bày trận trên bãi đất trống ở bờ biển giống như hợp thành một đường đê, mà Đao Binh chính là nước lũ, là sóng biển ngập trời.

Đao Binh rất nhanh chóng giết vào từ một bên hàng ngũ quân Tang, xé ra một vết thương, rất nhiều lính Tang không thể không di chuyển sang bên này để gia tăng lực lượng phòng ngự.

Nhưng mà bọn họ không ngờ là đội quân Ninh này rất thiện chiến.

Vốn dĩ được bố trí phòng vệ ở tuyến đường ven biển không phải là đội ngũ chính quy của quân Tang ở Anh Thành mà là đám giặc cỏ và phạm nhân. Quân đội do những người trong giang hồ tạo thành tuy nhân số đông, đơn đả độc đấu cũng không thể nói là yếu, nhưng mà ở trước mặt Đao Binh thì việc đơn đả độc đấu của bọn họ chỉ là trò cười.

Đao Binh là gì, Đao Binh là một cái cối xay thịt trên chiến trường.

"Tướng quân!"

Một gã lính liên lạc cưỡi ngựa chạy về bên Anh Thành, thở hổn hển nói với Hòa Mộc Cửu Nhất: "Quân Ninh giết qua bên cánh quá hung ác, phòng ngự tuyến tuyến của chúng ta không thể chống đỡ được."

"Không thể chống đỡ?"

Hòa Mộc Cửu Nhất nổi giận: "Mấy chục vạn người không đề phòng được mấy vạn người?!"

"Đó là... đó là đông cương Đao Binh của Ninh quốc, người lãnh quân là Mạnh Trường An."

"Vậy thì sao?"

Hòa Mộc Cửu Nhất phẫn nộ đến mức mắt cũng hơi đỏ lên: "Cho dù là Đao Binh, cho dù là Mạnh Trường An, chẳng lẽ ngay cả thủ cũng không thủ được? Cũng đều là người, đều có binh khí trong tay, tại sao lại không cản được?!"

Tên lính liên lạc kia vốn muốn nói bên cánh đã thất thủ nhưng không dám nói ra.

Hắn ta chưa nói ra thì tên lính liên thứ hai lạc đã đến, nhảy xuống chiến mã nói: "Tướng quân, trung quân đại quân ngoài thành thất thủ!"

Mới qua bao lâu!

Hòa Mộc Cửu Nhất giơ thiên lý nhãn lên nhìn, đại kỳ của trung quân đã đổ xuống.

Dưới thế công giống như nước lũ của Đao Binh, trong khoảng khắc đã xé rách phòng ngự tuyến ngoài của người Tang. Mà chiến binh Đông Hải Thủy Sư lúc nãy giảm bớt áp lực cho Đao Binh lúc này cũng đã bắt đầu lên bờ với quy mô lớn.

Những người Tang này có thể không hiểu binh lực của bọn họ nhiều hơn, bọn họ còn là phe phòng thủ, mà tại sao người Ninh có thể xé rách từng lớp từng lớp phòng ngự của bọn họ.

Trên chiến trường, Mạnh Trường An một đao chém đổ đại kỳ trung quân của kẻ địch, gã đứng ở đó lớn tiếng nói: "Trước khi xuất chinh ta từng nghe những thương nhân hải ngoại nói trong các nước đông phương, lính Tang thiện chiến nhất, hiện tại chúng ta đã đặt hai chân lên đất đai của Tang quốc, cho bọn họ biết, ai thiện chiến nhất!"

"Đao Binh!"

Giáo lớn của gã chỉ về phía trước, dòng nước lũ màu đen cuộn trào về phía trước.

Trường sóc của Mạnh Trường An quét ngang chính là không người nào có thể cản. Sau khi giết một trận bởi vì người quá dày đặc, dùng trường sóc đã không tiện, vì thế gã liền ném trường sóc đi, bốn năm người trước mặt bị xiên thành kẹo hồ lô.

"Đổi đao!"

Gã rút ra hắc tuyến đao tiếp tục tiến lên, chém chết một mạch. Cũng không biết giết bao lâu, trước mặt bỗng nhiên khác đi, Mạnh Trường An cả người đẫm máu dừng lại nhìn, hóa ra gã đã dẫn Đao Binh giết xuyên qua trận địa địch, trước mặt không có lính Tang mà là đội ngũ Đông Hải Thủy Sư giết đến nơi.

Đánh xuyên qua rồi!

Mạnh Trường An quay người lại: "Giết xuyên qua lần nữa."

Vì thế Đao Binh lại quay người giết trở về.

"Đóng..."

Hòa Mộc Cửu Nhất ở trong thành hạ lệnh với ánh mắt phức tạp: "Đóng cổng thành."

"Nhưng tướng quân, chúng ta còn có rất nhiều đội ngũ chưa rút về trong thành, số lượng rút về chẳng qua chỉ là một phần ba."

"Bọn họ vô dụng rồi, những người này vốn đã không có quân kỷ, chiến bại mà còn để vào trong thành ngược lại sẽ không có lợi."

Cuối cùng Hòa Mộc Cửu Nhất cũng đã hiểu câu nói "quân Ninh chưa từng có địch thủ về lục chiến" mà Đức Mục Xuyên nhắc đến trong thư viết cho y lúc trước là có ý gì, trong chốc lát phòng tuyến bờ biển mà y cho là phòng thủ kiên cố đã vỡ.

Y không chú ý lời nhắc nhở của Đức Mục Xuyên, cho dù thủy sư bị quân Ninh đánh bại cũng không khiến y quá lo lắng, bởi vì y nghĩ đó là Đằng Huy Tam Dư và Cao Tỉnh Vân Đài bất tài.

Trận chiến này y đã bị Mạnh Trường An đánh đau, cho nên y cũng liền hiểu được lời nhắc nhở của Đức Mục Xuyên quả thật đều là ý tốt, chứ không phải là châm chọc y.

Bình Luận (0)
Comment