Hòa Mộc Cửu Nhất và Đức Mục Xuyên được gọi là hai đại môn thần chiến tướng Tang quốc, đủ để chứng tỏ y không phải hạng giá áo túi cơm. Lúc đầu là y tự phụ, cho là mình bày ra tuyến phòng thủ kiên cố, thứ hai vẫn là y tự phụ, không cho rằng người Ninh là không ai có thể cản như trong truyền thuyết.
Khi Tang quốc vẫn còn chiến loạn, y đã đi theo Anh Điều Thái tranh đấu giành thiên hạ, lập nghiệp từ mấy ngàn người đến đại quân mấy chục vạn sau này. Y phụ tá Anh Điều Thái đăng cơ xưng đế, được phong làm khai phủ tướng quân.
Trong khắp cả Tang quốc chỉ có mấy người có tư cách khai phủ, trong mấy người này y lại tự nhận là chiến công xếp hàng đầu.
Khai phủ chính là có thể tự chiêu mộ quan viên, tùy tùng, phụ tá thủ hạ, thậm chí còn có số lượng tư binh nhất định, bách tính ở phong địa không nộp thuế cho triều đình mà trực tiếp nộp cho phủ tướng quân.
Quyền hạn này thậm chí còn lớn hơn thân vương của Đại Ninh, dù sao các cấp chức quan trong vương phủ cũng không phải đều là các vị thân vương tự chọn người của mình, hơn nữa không thể nào cho thân vương quyền có binh.
Ở Tang quốc, quyền lực của khai phủ tướng quân lớn đến mức khiến người ta sợ hãi, quan viên địa phương gặp y là phải cúi đầu lạy, đến Kinh Đô gặp hoàng đế cũng không cần quỳ, còn có thể cưỡi ngựa ở trong thành Kinh Đô.
Một người như vậy làm sao có thể không tự phụ? Mà Đức Mục Xuyên cùng nổi tiếng như y đã phái người đưa tới một phong thư bảo y không nên coi thường quân Ninh, phong thư này khiến Hòa Mộc Cửu Nhất hết sức bất mãn.
Theo y thấy, phong thư này của Đức Mục Xuyên không phải ý tốt, ngược lại là đang châm chọc y có thể là đối thủ của người Ninh hay không. Người Tang luôn đánh đồng y và Đức Mục Xuyên, thậm chí thường xuyên tranh luận hai người bọn họ ai mới là đệ nhất chiến tướng của đế quốc Đại Tang, đặt y và Đức Mục Xuyên cạnh nhau là y đã không tán thành rồi, còn tranh luận nữa?
Nhưng mà sau khi trận chiến đầu tiên phòng tuyến do y đích thân bố trí đã bị người Ninh đánh tan với một tốc độ chóng mặt, cuối cùng y cũng tỉnh ngộ, chiến lực của người Ninh cường đại hơn nhiều bất cứ kẻ địch nào y từng gặp trong nửa đời chinh chiến.
Đứng trên tường thành Anh Thành, Hòa Mộc Cửu Nhất giơ thiên lý nhãn lên nhìn ra ngoài thành. Quân Ninh không xây dựng doanh trại ở ngoài thành, điều này khiến trong lòng Hòa Mộc Cửu Nhất cực kỳ tức giận.
Không dựng doanh địa tường vây, như vậy chỉ có thể chứng tỏ một vấn đề... Quân Ninh cho rằng bọn họ có thể nhanh chóng công phá Anh Thành cho nên không cần phải hao phí lượng lớn nhân lực vật lực để dựng doanh trại ở ngoài thành.
Sự khinh thường như vậy làm cho lửa giận của Hòa Mộc Cửu Nhất lại bùng lên.
Ngoài thành, quân Ninh chỉ dựng lều trại đơn giản, ngay cả tường ngoài doanh trại cũng không dựng, càng không dựng mộc tháp quan sát canh gác, hiển nhiên là thật sự không coi quân Tang ra gì.
Bên ngoài doanh địa, Thẩm Lãnh ngồi ở đó nhìn Anh Thành phía xa, ngồi trên chiếu, trên đầu gối để một tấm ván gỗ, trên ván gỗ có giấy bút, hắn vừa nhìn vừa vẽ.
"Nhìn có vẻ như cùng kiểu với biên thành Hắc Vũ mà chúng ta từng tấn công."
Thẩm Lãnh vừa vẽ vừa nói: "Hai mươi trượng có một tòa lầu quan sát, hai bên cổng thành là tường thành kiểu lõm, đội ngũ tiến công cửa chính sẽ bị ba mặt vây bắn."
Mạnh Trường An đứng ở một bên cúi đầu nhìn hình Thẩm Lãnh vẽ: "Tại sao ngươi có thể vẽ thẳng tắp, lúc ngươi viết chữ thì mỗi nét lại có phong cách Tây Thục đạo vậy?"
Thẩm Lãnh hỏi: "Tây Thục đạo là phong cách gì?"
Mạnh Trường An nói: "Sơn đạo ở đây ngoằn ngoèo."
Thẩm Lãnh: "..."
Tầm nhìn của Mạnh Trường An rời khỏi giấy của Thẩm Lãnh, lại nhìn về phía Anh Thành: "Cổ Lạc nói Anh Thành có hai vòng tường thành hiếm thấy, bên trong thành còn có một tòa thành gọi là phủ khai phủ tướng quân, xây dựng giống như một tòa thành nhỏ."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Thành trong thành, cho nên dù ngoài thành bị chúng ta công phá, quân Tang vẫn còn có thể dựa vào nội thành tiếp tục đánh."
Mạnh Trường An hỏi: "Chắc hẳn là Người Tang có người từng đi Hắc Vũ, Anh Thành này hoàn toàn là xây dựng dựa theo tiêu chuẩn của biên thành Hắc Vũ. Trước kia biên quân bắc cương muốn đánh hạ được một tòa biên thành Hắc Vũ là gần như không có khả năng, thành phòng quá kiên cố, căn bản là không đến gần được."
Thẩm Lãnh nói: "Thành này xây dựng đã gần trăm năm, nội thành bắt đầu xây dựng từ mười năm trước và mất năm năm để xây xong, cho nên dù là sao xét biên thành của người Hắc Vũ thì cũng là gần trăm năm trước."
Hắn liếc mắt nhìn Mạnh Trường An một cái: "Khi đó máy ném đá vẫn chưa trang bị trong quân đội với quy mô lớn, hiện giờ lại càng khác, chúng ta đều có pháo."
Thật ra máy ném đá của Đại Ninh không phải là tự nghiên cứu chế tạo ra, lúc đầu là học được từ Tây Vực. Lúc ấy một thương nhân Tây Vực đã mang bản vẽ của máy ném đá đến, ông ta gọi là thạch pháo, sau đó người này được ban thưởng một khoản tiền lớn, còn được giữ lại Công bộ làm quan, khi lui xuống đã làm đến chính tứ phẩm.
"Trước kia máy ném đá gọi là thạch pháo, hiện tại là bắn túi hỏa dược, vì vậy nên sửa lại, gọi là pháo thì thế nào?"
Thẩm Lãnh hỏi Mạnh Trường An.
Mạnh Trường An nói: "Ngươi muốn gọi pháo gì thì gọi."
Thẩm Lãnh: "Chủy pháo nhà ngươi."
Mạnh Trường An: "Hai chúng ta ai là chủy pháo?"
Thẩm Lãnh đã vẽ xong, kẹp giấy vào trong tấm ván gỗ rồi đứng dậy: "Ngươi đã nhìn lâu như vậy, nhìn ra cái gì rồi?"
"Có thể thấy người Tang rất tức giận."
Mạnh Trường An buông thiên lý nhãn xuống, quay đầu lại hỏi Thẩm Lãnh: "Bây giờ ngươi dụng binh sao càng ngày càng... ti tiện?"
Thẩm Lãnh: "Câu này là sao..."
Mạnh Trường An nói: "Ngươi hạ lệnh không dựng tường vây, tướng quân Tang quốc thủ thành là Hòa Mộc Cửu Nhất, một trong hai đại danh tướng, ngươi lại cố ý muốn dùng phương thức như vậy chọc giận y?"
Thẩm Lãnh: "Nói giống như đại doanh Đao Binh của ngươi có dựng tường vây vậy."
Hai người nhìn nhau cười.
Đều rất ti tiện.
Ngày hôm sau.
Hòa Mộc Cửu Nhất vừa mới ăn sáng xong, thủ hạ vội vã đến báo cáo, nói là quân Ninh có hành động. Hôm qua sau khi quân Ninh lên bờ không thừa thắng tiến công Anh Thành, chắc hẳn là muốn nghỉ ngơi chỉnh đốn, lúc này chưa đến một ngày đã chuẩn bị tiến công?
Hòa Mộc Cửu Nhất vội vàng chạy lên trên tường thành nhìn xuống. Trong đại doanh quân Ninh quả thật có điều động binh mã nhưng lại không phải là muốn công thành. Y giơ thiên lý nhãn lên nhìn kỹ, chờ sau khi nhìn rõ thì cảm giác khuất nhục liền dâng lên trong lòng.
Binh lực của quân Ninh điều động, thế mà lại là hai quân đang thi đá cầu.
Có thể nhìn ra được, đội ngũ một bên là đông cương Đao Binh của Ninh quốc, bọn họ mặc chiến phục màu đen, bên kia thì là Đông Hải Thủy Sư của Đại Ninh, bọn họ mặc chiến phục màu xanh đậm. Nếu nhìn riêng lẻ có thể không phân chia rõ ràng giữa đen và xanh đậm, nhưng đứng chung một chỗ thì nhìn rất rõ ràng.
Khi đại quân bọn họ đến gần nhưng lại không muốn tiến công ngay lập tức mà tổ chức một trận đấu đá cầu giữa đông cương Đao Binh và Đông Hải Thủy Sư.
Đây quả thực là không coi người Tang ra gì.
Đội ngũ của hai bên đều đang hô hoán cổ vũ cho đồng bào của mình, tiếng hò reo rất lớn cho nên lúc đầu binh lính quân Tang ở trên tường thành giật mình, còn tưởng là quân Ninh sắp tiến công.
Những binh lính Tang quốc này nằm sấp ở trên tường thành nhìn xuống, cũng là vẻ mặt sửng sốt. Quân Ninh đến để du ngoạn? Hai đại tướng quân kia chính là trưởng đoàn, đoàn du lịch quy mô lớn nhất trong lịch sử? Nếu như vậy thì chẳng phải người Tang không đủ tư cách tiếp đón lắm ư...
Tiếng hò hét của binh lính quân Ninh ở ngoài thành càng lúc càng lớn, nghe thật sự vui vẻ, thật sự thoải mái, nhưng càng như vậy thì binh lính quân Tang ở trên tường thành càng không thoải mái trong lòng.
Xem một lúc lâu, trận đá cầu của quân Ninh đã xong, chắc hẳn là bên đông cương Đao Binh giành được thắng lợi, bởi vì tiếng hoan hô của bên đó đột nhiên lớn lên. Bọn họ vốn tưởng rằng vậy là kết thúc nhưng không bao lâu sau trận thứ hai lại bắt đầu.
Hòa Mộc Cửu Nhất ở trên tường thành tức giận phẩy tay áo bỏ đi, không muốn nhìn nữa.
Ngày thứ ba, vẫn là sáng sớm, Hòa Mộc Cửu Nhất đã bị thân binh đánh thức, nói là đại doanh quân Ninh bên ngoài thành lại có động tĩnh, lần này chắc không phải là muốn đá cầu. Hòa Mộc Cửu Nhất vội vàng chạy lên trên tường thành, sau đó phát hiện... Mới sáng sớm mà quân Ninh đã mở tiệc nướng bên bờ biển.
Không phải mấy chục người, mấy trăm người hay mấy ngàn người, mà là hai đại doanh quân Ninh với hơn mười vạn người muốn làm tiệc nướng hải sản, cho nên từ sáng sớm quân Ninh đã bắt đầu chuẩn bị, bọn họ bận rộn dựng vô số bếp nướng ở bờ biển, chắp vá vô số bàn.
Xa xa, có thể nhìn thấy vô số khoái thuyền Con Rết ở trên biển đang nhàn nhã câu cá, còn có thả lưới nữa.
Nếu như nói trận đá cầu hôm qua khiến Hòa Mộc Cửu Nhất cảm thấy quân Ninh đang sỉ nhục mình, như vậy thì tiệc nướng toàn quân hôm nay làm cho Hòa Mộc Cửu Nhất có cảm giác mình bị quân Ninh nhổ một ngụm nước bọt vào mình.
Đối phương đã tỏ rõ thái độ, tuy rằng vẫn có hơn hai mươi vạn quân Tang ở bên cạnh nhìn nhưng người ta hoàn toàn không để ý, hơn nữa cũng hoàn toàn không vội tấn công Anh Thành.
Sáng sớm chuẩn bị, buổi tối cuồng hoan.
Đến khi trời tối Hòa Mộc Cửu Nhất cũng không rời khỏi tường thành, từ đầu đến cuối y đều đứng ở trên tường thành nhìn. Y muốn nhìn xem có phải đám quân Ninh kia thật sự khinh thường y như vậy hay không, hay là kế dụ địch.
Kẻ thù không muốn công thành là muốn để y đi tập kích, sau đó mai phục.
Nhưng đến lúc trời sắp tối thì y hiểu ra, chắc hẳn chỉ đơn thuần là quân Ninh khinh thường bọn họ, thế mà quân Ninh lại đang uống rượu quy mô lớn.
Có thuyền nhỏ chở rượu từ trong những chiếc thuyền lớn ngoài khơi xa lên bờ, những binh lính quân Ninh bày rượu trên bãi cát ở bờ biển, thậm chí bọn họ còn cởi bỏ bì giáp, rất nhiều người để trần hai cánh tay đi tới đi lui.
Sau khi trời tối, trên bờ biển đốt vô số đống lửa trại, những binh lính quân Ninh đáng ghét kia vây quanh lửa trại vừa hát vừa nhảy múa.
Loáng thoáng truyền đến tiếng hát lanh lảnh... Một đàn vịt bơi qua bên dưới cầu lớn ở cửa, mau tới đếm xem, người Tang sợ rồi...
Hòa Mộc Cửu Nhất nhìn kỹ lại, bởi vì phán đoán của y sẽ ảnh hưởng đến chiến cuộc, cho nên y không thể tùy tiện làm việc.
Đối phương đốt quá nhiều đống lửa, tuy rằng khoảng cách xa, nhìn người bên cạnh đống lửa đều là những bóng đen nhưng Hòa Mộc Cửu Nhất thấy rõ ràng, những người đó đang chuyển rượu ngon qua, sau đó ăn uống vui vẻ.
Bộp một tiếng.
Hòa Mộc Cửu Nhất vỗ tay thật mạnh lên lỗ châu mai, sắc mặt trắng bệch vì tức giận.
Nhưng sắc mặt của y khôi phục lại rất nhanh, thậm chí còn có chút vui vẻ.
Bờ biển, Thẩm Lãnh ngồi ở đó liếc mắt nhìn Trần Nhiễm: "Ngoan, kích động chút, hưng phấn lên, thể hiện ra sự nhiệt tình của ngươi, múa bụng một bài thì thế nào?"
Trần Nhiễm vẻ mặt khó xử: "Nhảy thì không có vấn đề, uống không trôi..."
Gã nhìn bát rượu trong tay: "Ngươi nói cũng thật kỳ lạ, ngươi bảo ta uống rượu, uống mười bát rượu cũng không sao, mới uống ba bát nước là bụng đã trướng lên khó chịu, ngươi nói đây là đạo lý gì?"
Trà gia: "Đạo lý mặt dày."
Trần Nhiễm: "Tại sao lại mặt dày?"
Trà gia: "Ta nghi ngờ ngươi đang đặt nền móng để sau này nghiện uống rượu."
Trần Nhiễm nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Vợ nhà ngươi ngang ngược như vậy sao?"
Thẩm Lãnh nói: "Ngươi nhìn ngươi đi, đã uống say rồi."
Trần Nhiễm nhìn Trà gia, gật đầu: "Phải phải phải, ngươi nhìn ta xem, nếu không uống sai thì ta có thể nói câu này?"
Vù.
Cơ thể hơi mập mạp của Trần Nhiễm bay xuống nước với một đường cong đẹp mắt. Trà gia phủi tay, trở lại bên cạnh Thẩm Lãnh: "Chàng muốn thử không?"
Thẩm Lãnh: "Ta là người kiên định đứng về phía nàng."
Hắn quay lại liếc nhìn bên phía Anh Thành. Nếu đã làm như vậy mà kẻ thù còn không ra khỏi thành, ngày mai còn phải nghĩ cách gì để chơi?
Hắn nhìn về phía những binh lính thủ hạ đang nhiệt tình chơi đùa, đám khốn kiếp này, uống nước mà ai nấy cũng nhe răng trợn mắt, lúc uống rượu cũng chưa từng như vậy.
Đám người đó không biết diễn kịch gì cả.
Cũng may là khoảng cách xa, người Tang không phân biệt rõ rốt cuộc là nước hay rượu.
Cứ như vậy thêm một canh giờ, trên tường thành Anh Thành, Hòa Mộc Cửu Nhất nhìn thấy những binh lính quân Ninh đã ngã trái ngã phải, không ít người còn nằm dài trên bãi cát ngủ.
"Sau lưng bọn họ chính là biển, không có đường lui."
Hòa Mộc Cửu Nhất quay đầu lại căn dặn: "Độ Tỉnh, ngươi dẫn người ra ngoài từ cổng thành phía bắc, đi vòng qua mai phục ở ngoài thành, đợi đến sau nửa đêm hãy tiến công."
Tướng quân Độ Tỉnh dưới trướng y khom người cúi đầu: "Tuân mệnh."
"Đám người Ninh này, bọn họ quá tự đại rồi!"