Đến đêm khuya, gió trên biển thổi tới sẽ không còn nhẹ nhàng nữa, người đưa chân về phía biển có thể cảm nhận được rõ ràng gió thổi vào trong ống quần, sau đó lướt qua mông rất không đứng đắn. Con người cũng không thường xuyên có thể cảm nhận được cảm giác gió luồn qua mông.
Trần Nhiễm nằm trên bờ cát liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh nằm ở cách đó không xa: "Còn phải nằm tiếp sao?"
Thẩm Lãnh thở dài nói: "Nằm đi."
Trần Nhiễm im lặng di chuyển một chút, nằm sấp bên cạnh Thẩm Lãnh: "Nếu người Tang không mắc mưu thì sao?"
Thẩm Lãnh: "Không đến thì không đến, chúng ta cũng không bị thiệt."
Trần Nhiễm nói: "Nằm sấp cũng không sao, chỉ là nhịn tiểu rất khó chịu, ta muốn dậy đi tiểu."
Thẩm Lãnh nói: "Đây là bãi cát, trong điều kiện may mắn như vậy, đi tiểu còn cần đứng lên à?"
Trần Nhiễm giật mình: "Nếu không thì sao?"
Thẩm Lãnh nằm nghiêng nói: "Đây là bãi cát, đi tiểu một lát sẽ thấm, sợ gì chứ, để ta làm mẫu cho ngươi."
Trần Nhiễm: "Ngươi cút đi, đừng chĩa vào ta."
Thẩm Lãnh nói: "Ta ép súng xuống."
Trần Nhiễm: "Ngươi cút ra xa một chút..."
Thẩm Lãnh nói: "Ngươi xem con người ngươi đi, không hiếu học chút nào cả, nằm nghiêng trên bãi cát mềm mại như vậy, ngươi lấy súng của ngươi ra, ép súng xuống đi tiểu cũng sẽ bắn ra một cái hố nhỏ."
Trần Nhiễm: "Ta không!"
Thẩm Lãnh: "Trẻ con không dễ dạy."
Trần Nhiễm: "Hay là ta nhịn vậy."
Gã nhìn trăng trên bầu trời, tính toán thời gian: "Đã đến đêm khuya rồi nhỉ, nếu người Tang nhân lúc chúng ta say rượu tiến công thì chắc hẳn cũng chọn lúc sau đêm khuya, sắp rồi."
Thẩm Lãnh: "Chẳng lẽ ngươi muốn tiểu vào mặt bọn họ sao?"
Trần Nhiễm: "Việc này bỏ qua đi được không, chúng ta có thể nói về chủ đề tao nhã chút không? Ngươi cũng là đại tướng quân rồi, suốt ngày cứ tiểu tiện với rắm không ngớt miệng."
Thẩm Lãnh: "Phì... Ngươi mới tiểu tiện với rắm không ngớt miệng, ngươi mới vậy."
Trần Nhiễm trợn mắt lườm hắn, trở mình nằm xuống, mặt nhìn biển sao trên trời, nhìn trăng sáng mà rơi vào trầm tư, cũng không biết đang suy nghĩ về triết học đại sự gì. Gã im lặng một lúc rồi rất tò mò nói: "Nếu ta nằm đi tiểu thì có giống như suối phun không?"
Thẩm Lãnh: "Phun ông nội ngươi..."
Đúng lúc này có người lặng lẽ mò qua, chạy đến bên cạnh Thẩm Lãnh nói nhỏ: "Thám báo của chúng ta nhìn thấy có đội ngũ của người Tang từ phía bắc mò đến, không có kỵ binh, đều là lính bộ, nhân số không ít, nhưng bọn họ dừng lại ở bên ngoài tường thành chứ không tiếp tục đi."
Thẩm Lãnh cũng nhìn sắc trời: "Vẫn sớm, bọn họ đang đợi chúng ta ngủ say. Truyền lệnh xuống, nói các binh sĩ giữ vững tinh thần, thịt béo đến rồi."
Các binh sĩ bắt đầu lần lượt nói với người bên cạnh là kẻ địch đến rồi, tốc độ rất nhanh.
Trên tường thành Anh Thành, Hòa Mộc Cửu Nhất từ đầu đến cuối vẫn nhìn chăm chú, lửa trại bên phía bờ biển không tắt hết, ở chỗ ánh lửa chiếu sáng có thể nhìn thấy không ít binh lính quân Ninh đã uống say nằm ngổn ngang.
Thật ra đến bây giờ Hòa Mộc Cửu Nhất cũng nghi ngờ là người Ninh đang dụ y phái binh ra ngoài, vậy nhưng biết rõ có thể là dụ dỗ mà vẫn phái binh ra ngoài, thứ nhất là vì nếu thật sự là thời cơ chiến đấu nhưng lại bỏ lỡ thì y sẽ hối hận cả đời. Nếu thật sự là kế dụ địch của quân Ninh, y chỉ phái ba vạn người ra khỏi thành, phần lớn là những kẻ tù tội và giặc cỏ cho nên cũng không quá đau lòng.
Thứ hai, y vẫn luôn nhìn tận mắt, xác định là quân Ninh đã uống không ít rượu, những người đó thiện chiến nhưng tự đại, cho nên trên thế giới này thật sự không có người nào hoàn mỹ không tỳ vết.
Thật ra mắt thấy cũng chưa chắc là thật, hiện tại ở chỗ ánh lửa có thể soi sáng còn có người nằm, những người khác đều đã đứng dậy đi chuẩn bị chém giết, lửa có thể chiếu sáng vài chỗ nhưng cũng có thể phủ đen vài chỗ.
Nếu không có ánh lửa, ở chỗ trống trải lợi dụng ánh trăng có thể loáng thoáng nhìn thấy chút gì đó, nhưng nếu như chỗ đó có người đốt một đống lửa, ngoài chỗ ánh lửa chiếu sáng sẽ càng tối đen hơn.
Tướng lĩnh quân Tang lãnh binh ra ngoài tập kích doanh địa quân Ninh tên là Độ Tỉnh, người này vẫn luôn đi theo Hòa Mộc Cửu Nhất, là thân tín của y, cho nên để phòng ngừa lỡ như, trong ba vạn quân Tang ra khỏi thành có một vạn người là quân chính quy của Hòa Mộc Cửu Nhất.
Hòa Mộc Cửu Nhất căn dặn Độ Tỉnh rất rõ ràng, một khi hắn ta phát hiện quân Ninh có mai phục, Độ Tỉnh lập tức dẫn một vạn quân kia rút đi đường vòng về cửa bắc vào thành.
Độ Tỉnh cũng căng thẳng, tuy là tập kích nhưng phải đánh quân Ninh, ai dẫn binh thì người đó căng thẳng, nói không căng thẳng thì chính là nói dối.
Khi còn cách doanh địa quân Ninh một đoạn Độ Tỉnh cho người dừng lại, tính toán thời gian một chút. Giờ chính là lúc ngủ say nhất, chỉ cần có thể xông vào doanh địa quân Ninh phóng hỏa, sau khi đại doanh cháy quân Ninh tất sẽ loạn.
Hắn ta căng thẳng và cũng hưng phấn, bởi vì có thể hắn ta sẽ bị diệt toàn quân, cũng có thể sẽ sáng tạo ra một thần thoại, một khi là hắn ta dẫn binh đánh bại quân Ninh, tên của hắn ta sẽ vĩnh viễn được viết trong sử sách Tang quốc, đó là vinh quang lớn lao.
"Tướng quân, trong đại doanh quân Ninh có đội ngũ tuần tra nhưng nhân số không nhiều, đã quan sát rồi, sau khi đội tuần tra của bọn họ đi qua phải một khoảng thời gian rất dài mới có đội tuần tra thứ hai đến."
Một gã thám báo tới gần Độ Tỉnh nhỏ giọng báo cáo.
Độ Tỉnh gật đầu: "Đi truyền lệnh cho những phạm nhân đó, để bọn họ xông vào, người của chúng ta đoạn hậu, một khi có vấn đề thì rút đi."
Không bao lâu sau đội ngũ ở phía trước liền bộc phát ra một trận la hét, những kẻ tù tội và giặc cỏ đó lớn tiếng hò hét xông vào doanh địa quân Ninh.
Bọn họ xông vào với tốc độ rất nhanh, một đám người bắt đầu phóng hỏa khắp nơi.
Trên tường thành Anh Thành, nhìn thấy lửa cháy trong đại doanh quân Ninh, Hòa Mộc Cửu Nhất không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là y đã đánh giá cao đối thủ.
Doanh địa quân Ninh cháy rất nhanh, từng căn từng căn lều trại bị đốt, y có thể nhìn thấy đội ngũ của mình xung phong liều chết ở trong ngọn lửa.
Nhưng đúng lúc này ngoài thành sáng đuốc bốn phía, quả nhiên quân Ninh có mai phục, bóng đen nhiều không đếm xuể từ bốn phương tám hướng giết vào, hai vạn người xông vào trong đại doanh quân Ninh lập tức giống như rơi vào biển lửa.
Độ Tỉnh vẫn chưa vào doanh địa quân Ninh đã sắc mặt đại biến, lập tức vung tay lên: "Rút về!"
Hắn ta dẫn một vạn quân lập tức rút lui về phía sau.
Cửa bắc Anh Thành, binh sĩ canh gác không có ai dám lười biếng, bọn họ cẩn thận canh cửa, đúng lúc này theo có người theo tường thành chạy tới, là từ phía nam thành đến, vừa chạy vừa nói to: "Tướng quân Độ Tỉnh sắp rút về, các ngươi trông chừng cho tốt."
Vừa dứt lời thì một đội ngũ đã vội vã chạy tới, người dẫn đầu nói lớn: "Nhanh mở cổng thành, tướng quân bị thương rồi!"
Hòa Mộc Cửu Nhất ở cửa nam theo dõi chiến cuộc, y đâu biết bên cửa bắc này đã sớm có một đội quân Ninh mai phục sẵn, mặc y phục của quân Tang, ở trong bóng tối hoàn toàn không nhìn ra. Cho dù là đội ngũ này cầm đuốc thì người trên tường thành cũng khó có thể phân biệt.
Hòa Mộc Cửu Nhất nghĩ tới quân Ninh có thể có mai phục nhưng không ngờ bọn họ sẽ dùng một bữa tiệc đồ nướng trên bờ biển có vẻ như vô cùng hoang đường để che giấu sự thật. Sự chú ý của y đều dồn vào bờ biển, hoàn toàn không ngờ có một đội ngũ quân Ninh nhân lúc ban đêm đã đến bên ngoài cửa bắc.
Người thủ thành ở cửa bắc nhìn kỹ một chút, người ở dưới thành quả thật là quân Tang, thế là mở cổng thành ra.
Sau khi đội ngũ đó vào thành lại bất ngờ đại khai sát giới binh sĩ canh cửa, bọn họ nhanh chóng chém gục lính Tang ở cổng thành sau đó một cột khói lửa liền bùng lên trời cao.
Mạnh Trường An kéo cái khăn đen trên mặt xuống, lớn tiếng căn dặn: "Sáu thương tướng ở lại bảo vệ cổng thành, những người khác theo ta giết lên cướp lầu cổng thành."
Sau một tiếng ra lệnh của gã, đội ngũ tách ra, sáu thương tướng dẫn binh lính phòng ngự ở trong ngoài cổng thành. Khi bọn họ giết người đoạt cửa, lính Tang ở trên tường thành liền ý thức được không ổn, lập tức thổi tù và cảnh báo.
Không bao lâu sau bên đại đội lính Tang trong thành chạy tới chi viện, cuộc chém giết ở cổng thành lập tức trở nên thảm liệt hơn.
Mạnh Trường An dẫn binh lính men theo con dốc bên trong tường thành giết lên, không cần bao lâu đã cướp được lầu cổng thành. Cung tiễn thủ lập tức đến bên rìa tường thành, dùng mũi tên trợ giúp quân Ninh ở cổng thành ngăn cản quân Tang nhào đến.
Mạnh Trường An nhìn đội ngũ quân Tang đến chi viện trận hình không loạn, tiến công cũng rất có kết cấu, gã đoán không phải là đám ô hợp kia.
"Thân binh!"
"Có!"
Thân binh lập dưới trướng gã tức lên tiếng.
"Theo ta giết ngược về một trận, nếu không thì không dễ bảo vệ cổng thành."
Mạnh Trường An cầm hắc tuyến đao lại từ trên tường thành giết dưới dưới, dẫn theo thân binh của gã giết từ trên dốc cao xuống. Đội ngũ thân binh mấy trăm người đi theo gã, ép thế công của lính Tang xuống.
Nhưng đúng lúc này một vạn người của Độ Tỉnh rút về, bọn họ cũng không biết cổng thành đã thất thủ, chạy nhanh về phía cổng thành này. Quân Ninh ở trên tường thành không ngờ bọn họ trở lại nhanh như vậy, vốn tưởng rằng quân Tang tập kích đại doanh đều bị vây khốn, ai ngờ sẽ có một vạn người ngay cả đánh cũng không đánh đã chạy về.
Kết quả là như vậy, chiến binh Đại Ninh thủ cổng thành liền trở thành hai mặt giáp địch. Cũng may Mạnh Trường An đã lập tức dẫn người đánh chiếm lầu cổng thành, các binh sĩ có thể chi viện ở trên cao.
Nhưng mà càng lúc càng nhiều lính Tang từ hai bên tường thành chạy tới, bọn họ muốn đoạt lại cổng thành và tường thành.
Chém giết ở trong ngoài cổng thành hết sức thảm liệt, chiến binh của Đại Ninh lấy ít địch nhiều, sống chết bảo vệ thành, binh lính Tang quốc xung phong lao về phía bọn họ bị giết hết lượt này đến lượt khác. Mà binh lính quân Ninh giữ cổng thành cũng liên tục chết trận.
"Đuốc!"
Binh lính quân Ninh ở trên tường thành lập tức hưng phấn khi nhìn thấy ánh đuốc như rồng ở xa xa đến.
"Viện binh đến rồi!"
Đương nhiên Thẩm Lãnh sẽ không chậm trễ.
Hắn để Vương Căn Đống bọn họ dẫn đội ngũ bao vây diệt trừ quân Tang đánh vào đại doanh, hắn đích thân dẫn một đội ngũ khác chạy thẳng tới cửa bắc. Lúc này đội ngũ của Độ Tỉnh cũng biến thành hai mặt giáp địch, bọn họ biết quân Ninh ở phía sau nhân số đông cho nên càng điên cuồng muốn lao vào trong cổng thành hơn.
Mạnh Trường An dẫn theo thân binh doanh về tới cổng thành, gã nói lớn với sáu thương tướng: "Các ngươi đều vào trong thành đến ngăn cản kẻ thù ở bên trong, ta ra ngoài cửa."
Sau khi gã nói xong thì người đã ở ngoài cổng thành.
Sáu thương tướng quay đầu lại giết vào trong cổng thành, Mạnh Trường An và thân binh doanh của gã sống chết chặn cổng thành. Mà giờ phút này Thẩm Lãnh đã một người hai đao mang theo thân binh doanh giết vào phía sau đội ngũ quân Tang của Độ Tỉnh, giống như một lưỡi dao sắc bén trực tiếp cắt rách lưng của kẻ thù.
Không bao lâu sau Thẩm Lãnh đã dẫn người giết xuyên qua, liếc mắt liền nhìn thấy Mạnh Trường An cả người đẫm máu ở cổng thành.
"Có bị thương không?"
Thẩm Lãnh lớn tiếng hô một tiếng.
Mạnh Trường An lắc đầu: "Mau vào thành!"
Thẩm Lãnh gật đầu rồi đội ngũ tấn công cổng thành. Quân Ninh từ ngoài cổng thành xông vào bên trong, quân Tang từ bên trong lao ra ngoài, giống như hai dòng nước lũ lao thẳng vào nhau ở cổng thành.
Lúc này không phải đấu chiến thuật gì cả mà là xem ai hung hơn mạnh hơn, xem ai có dũng khí hơn, xem bên nào có thể giết người nhiều hơn.
Cuộc chém giết ở cổng thành thảm liệt đến mức có thể khiến cho nhật nguyệt vô quang, khắp nơi đều là thi thể, khắp nơi đều đang đổ máu.
Sau khi Thẩm Lãnh vào, áp lực của quân Ninh phòng thủ lập tức giảm đi không ít, Mạnh Trường An và hắn một trái một phải dẫn người đột tiến về phía trước.
Lúc này nếu có thể nhìn từ trên cao xuống sẽ nhìn thấy đội ngũ do hai người kia dẫn đầu đã cắm rất sâu vào trong đội ngũ lính Tang, hơn nữa tốc độ đột tiến về phía trước cũng rất đồng đều.
Đều rất hung mãnh và rất nhanh.
Bọn họ dẫn người lấn át về phía trước, lỗ hổng càng lúc càng lớn, đội ngũ quân Ninh vào thành sau đó cũng càng lúc càng nhiều.
Đêm nay đã được định sẵn là giết chóc.