Chiến lực cá nhân của binh lính Tang quốc kém hơn biên quân Hắc Vũ, nhưng về độ bền bỉ thì mạnh hơn biên quân Hắc Vũ. Giờ khắc này quân Ninh đã đánh vào bên trong tường thành, nếu như là tâm thái của người Hắc Vũ thì sẽ xuất hiện vấn đề, bọn họ thắng được chứ không thua được.
Mà người Tang thì khác, cho dù đã có lượng lớn quân đội của quân Ninh công vào nhưng bọn họ vẫn không từ bỏ đấu pháp đẩy quân Ninh ra ngoài.
Hòa Mộc Cửu Nhất từ phía nam thành chạy tới, lâm trận chỉ huy ở ngay phía sau đội ngũ.
"Đi lên."
Hòa Mộc Cửu Nhất lớn tiếng ra lệnh: "Lúc này quân Ninh đánh vào trong thành chỉ có mấy ngàn người mà thôi, nếu không đoạt lại cổng thành thì tất cả các ngươi, bao gồm cả ta đều là tội nhân của đế quốc Đại Tang."
Y quay đầu lại gọi một tiếng: "Khiêng trống trận lên."
Một đám binh lính khiêng trống trận da trâu lên, Hòa Mộc Cửu Nhất sai người đặt trống trận ở chỗ cao, y đứng ở đó đích thân đánh trống trận.
Các binh lính Tang quốc bắt đầu xông lên giống như điên, đấu pháp của bọn họ rất đơn giản, cho dù là dùng phương thức người đẩy người ra ngoài thì cũng phải ép quân Ninh ra.
"Thêm một số người lên tường thành."
Thẩm Lãnh quay đầu lại nói to một tiếng.
"Ta đi!"
Bộ hạ Tạ Cửu Chuyển dẫn theo một đội cung tiễn thủ lên trên tường thành chi viện, không những quân Tang ở dưới tường thành lao về mà trên tường thành cũng vậy. Đây là cửa bắc, trên tường thành hai bên đông tây đều có đại đội quân Tang không ngừng tấn công.
Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đều tự mình dẫn thân binh doanh đột tiến về phía trước ít nhất hơn trăm bước nhưng đã không thể đang tiếp tục tiến lên nữa. Quân Tang ở phía trước chính là người chen người, bên trong thành có mấy vạn người chen đến chặn ở đó, cho dù là có lực vạn phu cũng giết không qua được.
Trăm bước, nói ra cũng không quá xa, người bình thường đi lên trăm bước có thể mất bao lâu?
Nhưng đây là ở trên chiến trường, trước mặt là quân đội Tang quốc bày trận dày đặc, đừng nói trăm bước, người bình thường có thể đi hai bước không? Trước mặt Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đều là thương trận giống như rừng rậm, người bình thường đừng nói hai bước, làm gì cũng khó.
Chỉ là khoảng cách trăm bước này, để có khoảng trống cho đội ngũ quân Ninh phía sau vào thành, quân Ninh nhanh chóng kết thành hàng ngũ bắt đầu tấn công chính diện với quân Tang. Lúc này đã phân biệt không được bên nào là thủ bên nào là công, đều đang quyết tâm, đều đang liều mạng.
Tiếng trống trận ở phía sau quân Tang khiến những binh lính khiến giống như đều bị tiêm thuốc kích thích, bọn họ đã coi thường sinh tử.
Đối với người Tang mà nói đây là gìn giữ đất đai, là bảo vệ quốc gia.
Bãi đất trống ngay cổng thành đã hoàn toàn hỗn loạn, bên này là chiến binh Đại Ninh, bên kia là binh lính Tang quốc, khi quân đội của hai bên lao thẳng vào nhau đã xuất hiện một tia máu.
Thật sự có thể nhìn thấy tia máu bay tứ tung.
"Đội ngũ phía sau không vào được rồi!"
Tạ Phù Dao từ phía sau chen đến, nhìn thấy Thẩm Lãnh liền khàn giọng nói: "Phía trước đã là người chen người, đội ngũ phía sau đều bị chặn ở ngoài cổng thành."
Thẩm Lãnh quay đầu lại căn dặn: "Con dốc hai bên cổng thành còn ở trong tay chúng ta, dẫn người của ngươi đi lên, cùng Tạ Cửu Chuyển một trái một phải tấn công, bảo vệ lầu cổng thành là có thể khống chế trên cao, từ trên tường thành ép sang hai bên."
"Vâng!"
Tạ Phù Dao lên tiếng, trở lại gọi đội ngũ lên thành tường.
"Nỗ trận xa lên rồi!"
Đúng lúc này phía sau có người hét một tiếng, các binh sĩ chuyển hai cỗ nỗ trận xa lên. Ngoài cổng thành người chật kín, hai cỗ nỗ trận xa có thể đi lên đã là rất khó khăn rồi.
Thẩm Lãnh xoay người lại, căn dặn người cản nỗ trận xa trước, bố trí nỗ trận xa ở phương hướng đối diện cổng thành. Thẩm Lãnh nhìn về phía Mạnh Trường An nói: "Lát nữa nỗ trận xa bắn một trận, sau đó chúng ta lại dẫn người ép lên phía trước."
Mạnh Trường An gật đầu: "Được."
"Tản ra!"
Thẩm Lãnh hét to một tiếng.
Binh lính quân Ninh chắn ở phía trước nỗ trận xa lập tức tách sang hai bên, binh lính Tang quốc đáng chen chúc nhất thời không kịp phản ứng.
Vù!
Dày đặc giống như mưa sao băng rơi xuống nhân gian, cung tên bốc cháy bắn ra ngoài, cảnh tượng đó khó có thể dùng từ ngữ nào để hình dung. Trong biển người do quân đội hai bên tạo thành, nỗ trận xa bắn mũi tên trực tiếp dọn ra một đường thẳng tắp.
Trên con đường rộng lớn vào cổng thành có nhiều người nhất, quân Tang tập hợp lượng lớn quân đội muốn chen người ra ngoài, giây phút nỗ trận xa phun ra ngọn lửa, trong mắt những người ngã xuống chỉ có nỗi sợ hãi.
Trước mặt bọn họ không nhìn thấy binh lính quân Ninh nữa, chỉ thấy lửa bay đầy trời. Điều càng làm cho người sợ hãi hơn là tốc độ bắn và số lượng của nỗ trận xa. Đây còn không phải là bắn phá một điểm, một đường hay là một mặt phẳng, mà là bắn ra cùng lúc.
Hai cỗ nỗ trận xa đặt song song rộng chừng hơn một trượng, sau khi bắt đầu phóng hỏa, người Tang ở trên tuyến đường rộng hơn một trượng này ngã xuống giống như rau hẹ bị cắt vậy.
Người ở phía trước bị cung tên dày đặc bắn không ngừng run rẩy, bọn họ ngã xuống, người ở phía sau cũng bắt đầu run rẩy. Sau khi nỗ trận xa tắt lửa, trong chốc lát ngắn ngủi này, khu vực rộng hơn một trượng, dài 20 – 30 trượng trước mặt hoàn toàn trống rỗng.
Chỉ có thi thể trên đất, không ai còn có thể đứng.
"Giết!"
Thẩm Lãnh hét to một tiếng, dẫn thân binh doanh của hắn xông lên lần nữa, hắn và Mạnh Trường An một trái một phải, từ chỗ vừa được dọn ra mở rộng khu vực chiếm lĩnh. Trong sự kinh ngạc của người Tang, Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đã giết vào trong đám người.
Không có một khắc nào ngừng lại, tếng đao cứa vào thịt tràn ngập trong đầu, sau khi chui vào lỗ tai thì không gạt đi được, cứ luôn luẩn quẩn trong đầu.
Cuối cùng với sự hỗ trợ của nỗ trận xa, quân Ninh lại đẩy trận địa về phía trước khoảng hai mươi trượng, có hai mươi trượng này, đội ngũ phía sau lại có thể tràn vào trong một chút.
Đừng nói binh lính quân Ninh, đối với Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An mà nói cũng rất ít công thành chiến kiểu cứng đánh cứng như vậy, đây không phải kiểu trận đánh ác liệt trước khi công phá cổng thành.
Con người là kiểu động vật quần thể, khi quần thể tụ tập thì tốc độ ảnh hưởng cảm xúc nhanh hơn nhiều so với bệnh truyền nhiễm. Ví dụ như dũng khí, khi bọn họ mang theo uy đại thắng xông lên phía trước, ngay cả người gầy yếu cũng cảm thấy mình vô địch thiên hạ.
Ví dụ như sợ hãi, sau khi tòa thành mà bọn họ khổ sở canh giữ bị công phá, kiểu đó sợ hãi như ngày tận thế đến sẽ nhanh chóng lan tràn, rất nhiều người mất đi dũng khí trong nháy mắt.
Nhưng lần này thì khác, cho dù đã bị nỗ trận xa đánh một trận, người Tang vẫn nhanh chóng lại nhào lên, bọn họ dường như thật sự không quan tâm đến sinh tử.
"Cẩn thận một chút!"
Mạnh Trường An bỗng nhiên hô một tiếng.
Lúc này người ở phía sau mới chú ý tới chiến thuật của quân Tang đã thay đổi. Bọn họ dỡ xuống rất nhiều ván cửa, cửa sổ, còn có đủ loại ván gỗ, kết hợp với tấm chắn hợp thành một đám đông va chạm, mặc kệ phía trước là gì, bọn họ cúi đầu chống đỡ tấm ván gỗ, cứ việc chen lên phía trước.
Đã không phải là muốn chém giết nữa, đơn thuần là muốn đẩy hết người ra ngoài.
Chuyện thảm liệt không ngừng xảy ra vào lúc này, khi Hòa Mộc Cửu Nhất không ngừng hạ lệnh thúc giục, người Tang ở phía sau dùng vai chống đỡ lưng của người ở phía trước đẩy về phía trước. Trong tình huống người chen người như vậy có rất nhiều người đều sắp không kiên trì nổi.
Bởi vì quân Ninh ở phía đối diện bọn họ cũng là một đường đê kiên cố.
Quân Ninh ở bên này đẩy, quân Tang ở bên kia đẩy, người ở giữa đáng thương nhất.
Trong không khí điên cuồng này, không có bao nhiêu người chú ý tới việc đã có bao nhiêu người bị chèn ép chết tươi, rồi có bao nhiêu người bị giẫm đạp mà chết.
Bên phía quân Tang, có binh lính bởi vì không chịu nổi cơn đau đớn bị chèn ép mà rụt xuống theo bản năng, khoảnh khắc ngồi xổm xuống quả thật hơi thoải mái mọt chút, nhưng trong nháy mắt vị trí hắn ta chiếm cứ đã bị nhét đầy, mà hắn ta chính là người bị ép ra khỏi thế giới.
Hắn ta đứng không dậy nổi, bất kể kêu la như thế nào cũng không đứng dậy nổi, không ai có thể kéo hắn ta lên, người ngồi xổm xuống chỉ vừa mới hưởng thụ sự khoan khoái trong giây phút là đã bị đầu gối của đồng bào thúc vào mặt. Hắn ta ngã xuống đất rồi bắt đầu bị giẫm đạp, khi mọi người điên cuồng phát lực thì lực từ đâu đến?
Ở chân.
Bọn họ ra sức giẫm mạnh xuống mặt đất mới có thể đẩy về phía trước, người ở trên mặt đất rất nhanh là đã bị giẫm chết, không bao lâu sau người đã không còn là người nữa, người ở trong bì giáp đầu tiên là bị giẫm bẹp, sau đó bị giẫm thành thịt nát.
Bì giáp cứng rắn nhưng huyết nhục không cứng rắn, lòng bàn chân đạp lên bì giáp, mỗi một lần đều có một chút thịt nát và máu từ trong bì giáp lòi ra, cảm giác giống như trong tay ngươi cầm một nắm nhân thịt, sau đó nắm chặt tay lại.
Lòng bàn chân đạp lên đầu, da đầu, tóc và thịt bị giẫm tróc từng mảng từng mảng, chỉ còn lại xương đầu lâu máu me nhầy nhụa.
Không biết cứ kiên trì như vậy bao lâu, cuối cùng máy ném đá của quân Ninh cũng được chuyển lên, đây cũng là thứ có thể thay đổi chiến cuộc.
Máy ném đá được lắp đặt ở ngoài cổng thành, từng túi từng túi hỏa dược bay qua tường thành, bay qua đám người, nổ tung ở hậu đội của đội ngũ quân Tang, ngọn lửa liên tiếp xuất hiện, vì thế trong đám người đông nghịt xuất hiện liên tiếp xuất hiện chỗ trống
Người ở phía trước nhất của hai bên dồn sức giữ tấm ván gỗ, nhưng trong khe hở của tấm ván gỗ còn có đao không ngừng đâm qua, bên này đâm sang bên kia, bên kia đâm sang bên này.
Khi hậu đội rối loạn, lực đẩy từ sau lưng của người Tang giảm bớt, nhưng so sánh mà nói, lực đẩy đến từ quân Ninh phía đối diện lại lớn hơn.
Đám người bắt đầu lui về phía sau, binh lính quân Ninh bắt đầu điên cuồng chen lên phía trước, càng lúc càng nhiều người ngã xuống đất, cũng càng lúc càng nhiều người bị giết chết.
"Tiễn trận!"
Hòa Mộc Cửu Nhất dừng tay đánh trống, lớn tiếng hô một câu: "Không được để binh tấn công bổn trận!"
Cung tiễn thủ ở hậu đội quân Tang lập tức bắn tên. Đó là tiễn trận đáng sợ cỡ nào, dày đặc cỡ nào, người đứng mũi chịu sào không phải binh lính quân Ninh mà là đồng bào của bọn họ, mũi tên đến từ sau lưng, bọn họ muốn tránh cũng không được.
Đám người ngã xuống hết lớp này đến lớp khác, sau khi người Tang chết hết chính là quân Ninh lao về phía trước, bọn họ không ngừng gục ngã vì bị mũi tên phía trước mặt bắn.
Giờ khắc này, bãi đất trống đã bị thi thể phủ kín.
Quân Ninh bắt đầu lui về phía sau, thoáng chốc đã trở nên trống trải.
Chỗ vừa nãy còn chật ních người giờ ngay cả một người còn sống cũng không có, trên mặt đất là thi thể và một lớp lông vũ trắng.
Từ tối đến sáng, từ buổi sáng đến buổi chiều.
Quân Ninh đã công vào Anh Thành nhưng suốt thời gian một đêm cộng nửa ngày lại không thể mở rộng về phía trước.
Buổi chiều, Thẩm Lãnh đứng ở trên tường thành nhìn xuống, từ cửa bắc tòa kiên thành này đi vào trong khoảng trăm trượng là quân đánh hạ được, mà đi sâu hơn vào bên trong thì người Tang vẫn tử thủ.
Huống hồ bọn họ còn có nội thành.
Thẩm Lãnh thở dài một hơi, nghiêng đầu nhìn Mạnh Trường An.
Sắc mặt Mạnh Trường An cũng không tốt lắm. Đây là lần đầu tiên bị ngăn cản trong chiến đấu với người Tang, chiến binh Đại Ninh đã quen phá thành rồi chiếm lĩnh ngay, lần đầu tiên sau khi phá thành vẫn khó bề hành động.
Mỗi một bước tiến về phía trước đều phải trả giá lớn cực kỳ thảm liệt, có lẽ đây mới là bộ mặt thật sự của chiến tranh.
"Chúng ta đã tổn thất ít nhất hai ngàn chiến binh để đánh chiếm được một trăm trượng này."
Trong mắt Mạnh Trường An có tơ máu.
Nhưng nếu không có khoảng cách một trăm trượng này thì phía sau sẽ càng không dễ đánh, không có một trăm trượng phải dùng mạng người để dọn ra này, nỗ trận xa sẽ không thể lên nổi, máy ném đá ở phía sau nữa cũng không lên nổi.
Thẩm Lãnh thò tay ra chỉ về phía trước, không nói gì, không cần phải nói.
Binh lính quân Tang đã đang tập kết, bọn họ không thể nào cho quân Ninh thời gian để bố trí thêm nhiều nỗ trận xa và máy ném đá hơn nữa.
Ở phía trước đội ngũ quân Tang, bọn họ đã bố trí xong những cỗ máy bắn nỏ, những máy bắn nỏ này sẽ dọn dẹp con đường phía trước khi bọn họ tiến công.
"Rất cứng."
Mạnh Trường An xoay người đi xuống dưới tường thành: "Tiếp tục đánh."
Xa xa, các binh lính quân Tang hô hào buộc tấm ván gỗ vào trước ngực mình làm tấm chắn. Tấm ván gỗ như vậy có thể phát huy chút tác dụng phòng hộ, có lẽ có thể ngăn được mũi tên, có lẽ chỉ là tâm lý an ủi.
Bọn họ giống như một đàn dã thú đang gầm gừ, đang phẫn nộ vì bị một đàn dã thú khác cướp đoạt địa bàn.