Mạnh Trường An liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, nói với giọng điệu bình thản: "Người Tang đấu pháp rất cứng, không có quân lệnh thì sẽ không lui, cho dù bọn họ ở hoàn cảnh xấu thì cũng vậy, nhưng tiếp theo đã không khó quá đánh nữa rồi, ta đi xuống, ngươi ở lại bên trên."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Được."
Hai người không ai cần nói nhiều gì, đây là một sự ăn ý không cần ngôn ngữ.
Trong đêm qua cho tới buổi sáng hôm nay, nói là công thủ lẫn nhau nhưng thật ra vẫn là quân Ninh đang tấn công, hy sinh hơn hai ngàn người mới đánh chiếm được trăm trượng này.
Nơi đánh được chính là của chúng ta, chính là của Đại Ninh.
"Tiễn trận."
Mạnh Trường An kéo một cái ghế ngồi ở giữa, phía trước nhất, dường như không sợ máy bắn nỏ của kẻ thù.
Gã ngồi ở trước trận lớn tiếng nói: "Các quân lấy tấm chắn chặn trọng nỗ, ta ngồi ở đây lấy đao chặn nỏ, các ngươi đều vĩnh viễn đừng quên, đất đai mà chiến binh Đại Ninh từng đặt chân lên, một tấc cũng không nhường."
"Rõ!"
Đao Binh đồng thanh hô một tiếng.
Đúng lúc này bên phía lính Tang truyền đến tiếng tù và tu tu, âm thanh vừa mới dừng lại, mũi tên loại lớn dường như đã đến gần, đến trong giây phút.
Mạnh Trường An cố ý ngồi ở trước trận, ngay cả đứng cũng không đứng lên, hắc tuyến đao của gã cắm trên mặt đất ở một bên, lượt trọng nỗ thứ nhất không bay về phía gã, gã liền bất động như núi.
Lượt trọng nỗ thứ hai lại bay đến, lần này người Tang đã nhắm bắn. Nhìn thấy Mạnh Trường An không coi bọn họ ra gì như thế, Hòa Mộc Cửu Nhất hạ lệnh ba cỗ máy bắn nỏ nhắm vào Mạnh Trường An, ba mũi tên gần như không phân trước sau cùng bay tới.
Mạnh Trường An muốn nâng cao sĩ khí nên vẫn ngồi ngay ngắn bất động, mũi trọng nỗ thứ nhất bay tới đã sắp đến trước người, gã vươn tay cầm hắc tuyến đao ở bên cạnh, chém một đao xuống, chuẩn xác đến mức khiến người ta líu lưỡi.
Một đao này không chỉ là chém rơi trọng nỗ to bằng cẳng chân, lực độ dùng còn rất khéo léo, đao là chém ngang mà không phải lực chém, chỗ bị chém trúng là đầu mũi tên của trọng nỗ. Keng một tiếng, mũi tên thứ nhất bị chém quay ngang ra ngoài, xoay thân mũi tên lại quét vào mũi trọng nỗ thứ hai bay đến, mũi trọng nỗ thứ hai lập tức chệch đi bay sượt qua sát bên người Mạnh Trường An, đao thứ hai của Mạnh Trường An đã chém xuống, mũi tên loại lớn thứ ba rơi trên mặt đất.
Hai đao ba mũi tên.
Phập một tiếng, hắc tuyến đao của Mạnh Trường An lại đâm xuống mặt đất, gã vẫn ngồi trên ghế giống như không hề động đậy, cũng là khuôn mặt không cảm xúc trước sau như một.
Nhưng trong trận bên phía quân Ninh quân lại bộc phát ra một trận hoan hô, âm thanh mỗi lúc một lớn hơn.
Hai đao ba mũi tên, đối với quân Ninh mà nói sĩ khí đại chấn.
Thẩm Lãnh đứng ở trên tường thành nhìn cảnh này khóe miệng hơi giương lên. Trần Nhiễm đứng ở bên cạnh hắn không nhịn được cảm khái một câu: "Không phải là ta thiên vị đâu, nói về làm màu thì Mạnh Trường An đúng là hơn ngươi."
Thẩm Lãnh: "Phì."
Trơ mắt nhìn chủ tướng quân địch hai đao đánh rớt ba trọng nỗ, bên phía quân Tang lập tức trở nên yên tĩnh, ngay cả Hòa Mộc Cửu Nhất cũng trợn to mắt, chuyện thế này không phải kẻ điên thì ai dám thử?
Với uy của trọng nỗ, ngay cả một người mặc áo giáp dày nặng cũng căn bản không cản được, hoàn toàn có thể đâm thủng cả người mặc giáp.
"Tiếp tục bắn!"
Hòa Mộc Cửu Nhất gầm lên giận dữ.
Lại là một loạt trọng nỗ bắn nhanh đến, lần này số cung tên bắn về phía Mạnh Trường An nhiều hơn, bốn năm trọng nỗ giống như hợp thành một cây thiết thương siêu lớn, đâm thẳng đến phía Mạnh Trường An.
Mạnh Trường An nhìn mũi tên bay tới, lần thứ hai thò tay ra cầm hắc tuyến đao lên, đứng dậy trượt sang một bên, xoay người, hắc tuyến đao chém mạnh xuống... Một tiếng bịch trầm đục, thế mà gã lại bổ sống dao xuống, cho nên nhát đao này không chém gãy trọng nỗ nhưng lại trực tiếp đập ba bốn trọng nỗ rơi xuống đất, một bám bụi tung lên.
Phía sau còn có hai mũi tên trọng nỗ đã đến gần, Mạnh Trường An còn có thời gian cắm hắc tuyến đao xuống đất, sau đó quay mặt về phía quân Tang, hai tay vươn ra mỗi tay bắt một mũi tên trọng nỗ. Trong khoảnh khắc hai tay nắm chặt trọng nỗ, người gã liền bị kéo trượt về phía sau, đó là hai mũi tên trọng nỗ đó nắm yên trong tay gã giống như bị kìm sắt kẹp chặt.
Trượt về phía sau khoảng hai bước thì Mạnh Trường An dừng lại, chậm rãi đứng thẳng người hai tay giơ lên cao, mỗi tay cầm một mũi tên trọng nỗ nhưng mặt vẫn không cảm xúc. Hai tay của gã hạ xuống, hai mũi tên trọng nỗ cắm xuống đất.
Tiếng hoan hô bên phía quân Ninh lại vang lên, dường như có thể xé rách bầu trời.
Mạnh Trường An đi trở về ngồi xuống ghế, ngay cả một chút biểu thị gì đó cũng không có.
Trên tường thành, Thẩm Lãnh nhìn thấy cảnh này sau đó thở dài: "Thôi được, quả thật hắn mạnh hơn ta một chút xíu xiu thôi."
Trần Nhiễm nói: "Cỡ nào?"
Thẩm Lãnh: "Ngươi ở bên nào?"
Trần Nhiễm nói: "Ta ở bên chân lý."
Quân Tang dùng trọng nỗ bắn ba lượt, sau đó những binh lính Tang quốc buộc tấm ván gỗ trước ngực bắt đầu xông lên phía trước. Cũng không biết tại sao những người lúc nãy còn gào thét nhưng lúc này xông lên lại không có âm thanh.
Hòa Mộc Cửu Nhất biết Mạnh Trường An làm như vậy đã ảnh hưởng tới sĩ khí của quân Tang, đành phải trở lại phía sau đích thân đánh trống.
Trong tiếng trống trận, cuối cùng lại có người bắt đầu gào hét nhưng khí thế quả thật đã kém hơn.
"Tiễn trận."
Mạnh Trường An ngồi ở đó giơ tay lên ra hiệu, mọi người ở tiễn trận quân Ninh kéo cung cứng ra, mũi tên lắp lên dây cung.
"Bắn!"
Lượt thứ nhất bắn bổng, mũi tên bay xéo lên trời sau đó rơi xuống, tất cả mũi tên đều gần như duy trì quỹ tích giống nhau, lính Tang đang xông lên phía trước ngẩng đầu lên theo bản năng, trơ mắt nhìn những điểm đen rậm rạp rơi xuống.
Khoảng cách song phương không quá xa cho nên đối với cung tiễn thủ quân Ninh mà nói tối đa cũng có thể bắn ra ba mũi tên, sau ba mũi tên nếu còn không đổi trận thì cung tiễn thủ sẽ bị kẻ thù tấn công.
Lượt thứ hai bắn ngang, lượt thứ ba bắn chụm.
Sau ba lượt mũi tên, cung tiễn thủ của Đại Ninh chỉnh tề lui về phía sau, hai hàng binh lính cầm thuẫn ở phía sau nhanh chóng tiến lên, hàng binh lính thứ nhất đâm tấm chắn xuống mặt đất bịch một tiếng sau đó ngồi xổm xuống, hàng binh lính thứ hai thì đặt tấm chắn của bọn họ ở bên trên tấm chắn đầu tiên.
Ở phía sau hai hàng thuẫn binh chính là thương binh.
Vậy nhưng ngay khi kẻ thù tiến vào vài chục trượng, nỗ trận xa đã được bố trí sẵn bắt đầu phát uy, tuy rằng chỉ có thêm vài cỗ máy so với buổi sáng nhưng càn quét quy mô thế này mang lại uy hiếp lớn hơn tiễn trận rất nhiều.
Trong khoảnh khắc hỏa tiễn bắn ra ngoài, vô số lính Tang chạy ở phía trước bị bắn ngã, có người Tang do dự nhưng tiếng trống trận ở phía sau bọn họ càng lúc càng nhanh, vì thế những người này liều mình tiếp tục xông lên phía trước.
Trạng thái chuyển đổi, quân Ninh phòng thủ còn quân Tang tiến công, còn có chênh lệch cực lớn về vũ khí phối trí nhưng mà trong trận chiến này người Tang lại thể hiện ra ngoài một chiến ý hung hãn không sợ chết đích.
Cũng chẳng có tác dụng quái gì cả.
Ngã xuống một lớp lại đi lên một lớp, đây không giống như chém giết mà là tàn sát.
Đây giống như không phải một cuộc chiến đấu thời đại, người Tang dựa vào tấm ván gỗ để ngăn cản mũi tên, mà bên phía Đại Ninh có hỏa khí tiên tiến hơn, vũ khí phối trí của hai bên thật sự không giống như quân đội ở cùng một thời kì lịch sử.
Quân Tang lao vào trong phạm vi mười trượng, nỗ trận xa đã bắn hết toàn bộ, mà lúc này hàng chiến binh Đại Ninh phía sau bắn hết liên nỏ trên tay trong thời gian ngắn nhất. Mỗi một nỏ hộp có thể chứa mười hai mũi tên, mỗi người bắn mười hai mũi tên, mấy hàng cùng bắn thì sẽ là bao nhiêu?
Quân Tang lại ngã xuống hết lớp này đến lớp khác, nhưng mà người ở phía sau vẫn nhào lên khi người ở phía trước ngã xuống. Thi thể trên mặt đất càng lúc càng dày, càng lúc càng nhiều.
Đứng ở trên tường thành, Thẩm Lãnh nhìn chiến cuộc trước mặt, thở dài một hơi: "Nếu Đại Ninh là bên lạc hậu, trường hợp như hiện tại sẽ xoay chuyển, người Tang sẽ dùng vũ khí tiên tiến hơn tàn sát người của chúng ta ở trên đất Đại Ninh, mà quân nhân của chúng ta giống như người Tang hiện tại, chỉ có thể dựa vào tinh thần không sợ chết để lao về phía trước, nhưng mà có thể đổi lấy cái gì? Sự tôn kính của kẻ thù sao?"
Không đổi được, chỉ có thể có thể đổi lấy nụ cười khẩy và ánh mắt khinh miệt của kẻ thù, kiểu miệt thị từ trên cao nhìn xuống đó giống như dân tộc cao đẳng nhìn người nguyên thủy vậy.
Trần Nhiễm cũng khá cảm khái trong lòng. Những người Tang phía đối diện chủ động tiến công chiến binh Đại Ninh có sức chiến đấu cường đại hơn bọn họ rất nhiều. Tiến công như vậy có lẽ sẽ được văn nhân Tang quốc bọn họ ca tụng, sẽ có vô số người cảm động.
Nhưng đây không phải dáng vẻ mà cường quốc nên có.
Việc cường quốc cần làm vĩnh viễn đều là khiến cho kẻ thù như vậy chứ không phải khiến cho bản thân trở thành như vậy.
Dưới sự lấn át tuyệt đối về vũ khí, ít nhất hơn một ngàn danh quân Tang dẫn đầu còn chưa chạm vào quân Ninh đã gục ngã, còn người ở phía sau thì giẫm trên thi thể của đồng bào bọn họ mà xông lên.
"Thương trận!"
Mạnh Trường An lại hạ lệnh.
Tấm chắn ép thấp xuống, trong khe hở giữa hai tấm chắn, trường thương chỉnh tề chọc ra ngoài, căn bản không cần nhắm mà chỉ đâm ra rút về rồi lại đâm ra, không ngừng lặp lại động tác như vậy.
Binh lính Tang quốc lao đến phía trước thuẫn trận bị trường mâu đâm thủng thân thể, một nhóm ngã xuống lại có một nhóm đi lên.
Mà ở phía sau bọn họ, tiếng trống trận vẫn gấp gáp như vậy, đó dường như đã không còn là trống trận nữa mà là trống đòi mạng.
Thẩm Lãnh xoay người căn dặn: "Bọn họ tập trung phần lớn binh lực ở đây rồi. Vương Khoát Hải, ngươi cùng Tạ Cửu Chuyển và Tạ Phù Dao tiến công từ phía trái tường thành, ta dẫn người tiến công hướng phải."
"Rõ!"
Tướng lĩnh thủ hạ lên tiếng, chia nhau dẫn đội ngũ bắt đầu tấn công sang hai bên tường thành. Dưới thành là quân Tang tấn công quân Ninh, trên tường thành là quân Ninh tấn công quân Tang, chém giết như vậy kéo dài mãi cho đến khi mặt trời lặn.
Doanh địa quân Tang, Hòa Mộc Cửu Nhất nhìn thi thể chồng chất trước mặt, sắc mặt trắng bệch đáng sợ. Y cúi đầu nhìn hai tay của mình, bởi vì đánh trống quá lâu nên hai tay cũng đã cứa rách da, trong lòng bàn tay đều là máu, dinh dính.
Cạch một tiếng, dùi trống trong tay rơi xuống đất.
Thủ hạ dè dặt hỏi: "Tướng quân, hay là dừng một chút đi, còn công như vậy nữa cũng không thể đi lên, một buổi chiều, người của chúng ta tổn thất quá nhiều..."
Hòa Mộc Cửu Nhất vịn vào món đồ bên cạnh ngồi xuống, hai mắt thất thần.
"Tại sao lại như vậy chứ?"
Y nhìn hai tay của mình giống như trong mắt thật sự không nhìn thấy cái gì vậy. Liên tục tấn công suốt một buổi chiều cũng không đuổi được người Ninh ra thành thị của bọn họ, lại còn làm cho vô số chiến sĩ chết dưới vũ khí của quân Ninh.
"Tại sao người lạc hậu là chúng ta?"
Hòa Mộc Cửu Nhất ngẩng đầu nhìn về phía quân Ninh, giờ khắc này trong ánh mắt của y ngay cả thù hằn cũng không còn, chỉ còn lại mê man.
Người Tang là dân tộc rất kiêu ngạo, Tang quốc có khát vọng cực kỳ lớn nhưng lại trở nên không đáng một đồng trước vũ khí của quân Ninh.
Ngay trước đó không lâu y còn ảo tưởng sẽ có một ngày y dẫn quân đội ở hoành hành vô kỵ trên đất Ninh quốc. Thậm chí lúc nói chuyện với bằng hữu, y còn từng nói nếu thủy sư của đế quốc Đại Tang đánh bại thủy sư Ninh quốc, như vậy thì quân đội của bọn họ có thể lên bờ Ninh quốc, y muốn cùng bằng hữu thi giết người một trận.
Tất cả điều này đều đã sụp đổ.
"Người Tang không nên lạc hậu, người Tang không nên lạc hậu!"
Hòa Mộc Cửu Nhất bỗng nhiên gào thét hai tiếng, sau đó phun ra một ngụm máu, người ngã ngửa ra rồi ngất đi.