Cả buổi chiều việc tiến công của quân Tang không có bất kỳ ý nghĩa tích cực nào, không những không thể cướp lại nơi bị quân Ninh chiếm cứ, ngược lại còn bị quân Ninh thừa cơ tiến công cướp mất nhiều chỗ hơn nữa. Hòa Mộc Cửu Nhất, thủ tướng Anh Thành, một trong hai người được mệnh danh là hai đại môn thần chiến tướng của Tang quốc hộc máu ngất xỉu.
Đêm đó, quân Ninh tiếp tục tiến công, sau khi chiến đấu kịch liệt một đêm, toàn bộ thành ngoài của Anh Thành đã bị quân Ninh công chiếm.
Sáng sớm hôm sau, quân Ninh ở tường thành nói lớn, cấp binh lính Tang quốc thời gian một ngày để đầu hàng, trong vòng một ngày người buông khí giới có thể tự do rời khỏi Anh Thành, quân Ninh tuyệt đối sẽ không cản trở. Nếu là người đồng ý hiệu lực vì quân Ninh, thậm chí có thể nhận được phần thưởng.
Nhưng kỳ hạn chỉ có một ngày.
Nói cách khác là quân Ninh định nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày sau khi công chiếm toàn bộ thành ngoài của Anh Thành, cũng cho người Tang quốc thời gian một ngày suy nghĩ, ai chịu đầu hàng thì đầu hàng, ai muốn rời thì đi, ai chấp nhận tử chiến thì tử chiến.
Vậy là trong khắp quân doanh Tang quốc đã bắt đầu tràn ngập một bầu không khí quỷ dị. Vốn dĩ Hòa Mộc Cửu Nhất đích thân đốc chiến, mặc dù về vũ khí trang bị và chiến lực quân Tang đều lạc hậu hơn quân Ninh nhưng vẫn còn chiến ý.
Tin tức Hòa Mộc Cửu Nhất hộc máu ngất xỉu lan truyền nhanh chóng, trong khắp cả đại doanh quân Tang đều đang nói về chuyện này. Có người còn nói tướng quân Hòa Mộc Cửu Nhất đã bị quân Ninh chọc tức hộc máu mất mạng.
Để ứng đối với tình huống này, Hòa Mộc Cửu Nhất đích thân tuần tra ở trong doanh, vừa đi vừa lớn tiếng nói chuyện khích lệ sĩ khí.
Nhưng mà trận chiến đánh thành như vậy, sĩ khí làm sao có thể dễ dàng khích lệ được.
"Tướng quân..."
Quan phụ tá của Hòa Mộc Cửu Nhất là Đức Mục Tần đi ở phía sau y, vừa đi vừa khẽ nói: "Trong đêm qua quân Ninh đã chiếm lĩnh cả một vòng tường thành của thành ngoài, tứ môn thất thủ. Buổi chiều hôm qua sau khi tướng quân ngất xỉu, đúng lúc người đưa tin từ phía bắc tới đã vào thành..."
Hòa Mộc Cửu Nhất dừng chân lại: "Người đưa tin của ai?"
"Tướng quân Đức Mục Xuyên."
Đức Mục Tần hơi khó xử liếc mắt nhìn Hòa Mộc Cửu Nhất một cái, ngập ngừng.
"Nói đi."
Hòa Mộc Cửu Nhất thở dài: "Hiện giờ đã không có tin tức xấu gì có thể ảnh hưởng đến tâm tình của ta thêm nữa rồi... Ta cũng hy vọng bên tướng quân Đức Mục Xuyên có thể đánh thuận lợi một chút, nhưng mà bây giờ xem ra quân Ninh vũ khí trang bị mạnh hung hãn như vậy, chiến lực hung mãnh như vậy, sợ là bên hắn cũng không dễ đánh."
"Phải..." Đức Mục Tần nói: "Chẳng qua bên tướng quân Đức Mục Xuyên không phải giao thủ chính diện thất lợi, người đưa tin nói trước khi hắn đến, quân Ninh vẫn chưa phát động tiến công bọn họ."
Hòa Mộc Cửu Nhất thay đổi sắc mặt, loáng thoáng nghe được chút ý tứ hàm xúc không bình thường trong lời nói của Đức Mục Tần.
"Không có giao thủ chính diện... nhưng lại xảy ra vấn đề?"
"Đúng vậy..."
Đức Mục Tần thở dài một tiếng: "Tướng quân Đức Mục Xuyên phái người đến nhắc nhở tướng quân ngài cẩn thận quỷ kế của người Ninh. Ông ta ở bờ nam sông Xuân Dã ngăn cản quân Ninh xuôi nam, quân Ninh không có chiến thuyền, muốn vượt qua sông Xuân Dã cũng không phải là chuyện dễ. Chiến thuật mà tướng quân Đức Mục Xuyên định ra là kiên thủ bất động, lương thảo của quân Ninh tiếp tế không đủ, bọn họ sẽ nóng lòng tiến công, chúng ta tìm kiếm thời cơ phá địch khi quân Ninh tiến công."
Hòa Mộc Cửu Nhất gật đầu: "Đây là chiến thuật ứng đối chính xác nhất, ý tưởng của Đức Mục Xuyên không tệ. Đường lui duy nhất của quân Ninh chính là lui trở lại đảo Bắc Châu, nhưng mà đảo Bắc Châu thâm sơn cùng cốc, bọn họ không tìm được bao nhiêu lương thảo tiếp tế."
Đức Mục Tần nói: "Tệ thì không tệ, nhưng mà quân Ninh quỷ kế đa đoan, bọn họ bắt lượng lớn bách tính, ở bờ bắc sông Xuân Dã mỗi ngày đều hát dân ca của chúng ta, hát Bài ca thánh quân đó... Kết quả bốn năm ngày sau, trong đại doanh của tướng quân Đức Mục Xuyên đã có không ít người chạy trốn."
Hòa Mộc Cửu Nhất dừng bước chân lại, lồng ngực hình như mắc một tảng đá lớn: "Hắn..."
Hòa Mộc Cửu Nhất mấp máy môi, không nói tiếp được.
Thật ra tình hình của y và Đức Mục Xuyên giống nhau như đúc, hai người đều từng là chiến tướng đắc lực dưới trướng tiền hoàng đế Tang quốc Anh Điều Thái. Anh Điều Thái hết sức coi trọng hai người bọn họ, cứ cách một khoảng thời gian đều sẽ có ban thưởng cho bọn họ.
Có thể nói lúc trước Anh Điều Thái đánh chiếm được giang sơn, hai người Đức Mục Xuyên và Hòa Mộc Cửu Nhất có công cực lớn.
Nhưng mà vết nứt xuất hiện sau khi Anh Điều Thái làm hoàng đế.
Sau khi lập quốc Anh Điều Thái đại thưởng quần thần, trong đó người có công lao lớn nhất đương nhiên là Hòa Mộc Cửu Nhất và Đức Mục Xuyên, phần thưởng của hai người cũng gần như giống nhau, thế nhưng Đức Mục Xuyên rõ ràng được coi trọng hơn Hòa Mộc Cửu Nhất, đó chính là Anh Điều Thái gả cháu gái của ông ta cho con trai Đức Mục Tam Tỉnh của Đức Mục Xuyên.
Khi đó đang là lúc Hòa Mộc Cửu Nhất mọi sự thuận lợi, y khác Đức Mục Xuyên. Gia tộc của Đức Mục Xuyên thế lực khổng lồ, còn y xuất thân là võ sĩ lưu lạc, trước khi Anh Điều Thái gả cháu gái cho Đức Mục Ba Tỉnh, y từng cầu thân cho con trai của mình nhưng lại bị Anh Điều Thái cự tuyệt.
Chuyện này đã thành một cái gai trong lòng Hòa Mộc Cửu Nhất.
Sau đó không lâu, Anh Điều Thái lại ra sức đề bạt một đại gia tộc khác của Tang quốc, gia tộc Lang Thanh.
Lang Thanh Nghĩa không có chiến công gì nhưng bởi vì gia tộc có thực lực to lớn, cống hiến không ít vàng bạc tài bảo cho Anh Điều Thái nên được phong làm hầu tước, chức quan tuy thấp hơn Hòa Mộc Cửu Nhất một chút nhưng bởi vì tước vị cao, Hòa Mộc Cửu Nhất gặp hắn ta còn phải hành lễ.
Còn một chuyện trọng dụng thế lực đại gia tộc khác là sau khi Thỉ Chí Di Hằng về nước không lâu đã được Anh Điều Thái nhâm mệnh làm đại tướng quân thủy sư, nhưng Hòa Mộc Cửu Nhất đã xin chức vị đại tướng quân thủy sư này hai lần mà Anh Điều Thái cũng không cho y.
Chỉ là bởi vì mẫu thân của Thỉ Chí Di Hằng cũng là người của gia tộc Lang Thanh, hơn nữa Thỉ Chí Di Hằng còn là cận vệ của Anh Điều Liễu Ngạn.
Một người không hề có công tích, thậm chí còn chật vật chạy trốn từ Ninh quốc về, chẳng những không bị xử phạt mà ngược lại còn ủy thác trọng trách, Hòa Mộc Cửu Nhất cực kỳ thất vọng về Anh Điều Thái.
Chính bởi vì biết điểm này nên sau khi Cao Tỉnh Nguyên tạo phản đã lôi kéo y đầu tiên, phong hầu cho y, mở phủ cho y, và còn giao cho y quân quyền nam cương của cả đảo Tả Trung Châu.
Hòa Mộc Cửu Nhất lập tức trở thành người của Cao Tỉnh Nguyên. Y vốn tưởng rằng người như Đức Mục Xuyên sẽ không giống như mình, thậm chí hai người sẽ có một trận ác chiến, không ngờ là Đức Mục Xuyên cũng lại nhanh chóng biến thành người của Cao Tỉnh Nguyên.
Gia tộc Đức Mục và gia tộc Lang Thanh đều nhận rất nhiều ân huệ của Anh Điều Thái, thế nhưng trong nháy mắt cả hai gia tộc đều lựa chọn đi theo Cao Tỉnh Nguyên... Quân Ninh nhân cơ hội Anh Điều Liễu Ngạn trở về liền hát Tang ca ở bờ bắc sông Xuân Dã, quả thật là sĩ đả kích khí quá lớn.
Rất nhiều người rời đi không phải là không dám đánh mà là lựa chọn đi theo Anh Điều Liễu Ngạn.
Nghe Đức Mục Tần nói xong, Hòa Mộc Cửu Nhất thở ra một hơi thật dài: "Lúc này nếu bệ hạ đủ lý trí thì sẽ không động binh với Anh Điều Liễu Ngạn."
Đức Mục Tần nhìn y, thở dài theo: "Nhưng bệ hạ... sẽ không chấp nhận để Anh Điều Liễu Ngạn chia giang sơn với người, huống hồ Anh Điều Liễu Ngạn trở lại vào lúc này, rõ ràng chính là mưu kế của người Ninh."
Hòa Mộc Cửu Nhất nói: "Nếu lúc này bệ hạ phát binh tấn công Anh Điều Liễu Ngạn, Tang quốc ta đang trong chiến tranh với Ninh quốc sẽ tất bại, thậm chí có nguy cơ diệt quốc, có lẽ là nguy cơ diệt tộc."
Đức Mục Tần nói: "Chỉ mong bệ hạ sẽ không làm chuyện sai."
Cùng lúc đó, Kinh Đô.
Hoàng đế Tang quốc Cao Tỉnh Nguyên giơ chân đạp đổ cái bàn trước mặt, sắc mặt trắng bệch vì tức giận.
"Anh Điều Liễu Ngạn là cái thứ gì! Lại dám viết thư cho ta bảo ta thoái vị vào lúc này, còn nói cái gì mà chỉ cần xưng thần với hắn, hắn có thể bỏ qua chuyện cũ, còn có thể miễn trừ tội toàn tộc cho ta. Hắn có tư cách gì?!"
Thủ hạ quần thần sợ tới mức mặt không có chút máu, không một người nào dám lên tiếng.
"Ta phải hạ lệnh thảo phạt hắn!"
Cao Tỉnh Nguyên xoay người nhìn về phía triều thần: "Bây giờ ta sẽ hạ lệnh triệu tập đại quân thảo phạt hắn!"
Một triều thần vội vàng cúi người nói: "Không thể được đâu bệ hạ. Hiện tại đang là lúc quân Ninh tiến công nước ta, nếu chúng ta không thể đoàn kết mà ngược lại còn nội loạn, người được lợi chính là người Ninh."
Một triều thần khác quỳ rạp xuống đất nói: "Bệ hạ, Anh Điều Liễu Ngạn làm như vậy quả thật khiến người ta phẫn nộ, hắn chẳng những không triệu tập người chống cự quân Ninh, ngược lại còn thêm phiền vào lúc này, thật sự là không nên, nhưng bệ hạ hãy nghĩ lại, vẫn nên lấy đối ngoại làm chính."
"Nội bộ không yên, làm sao chống kẻ thù bên ngoài?"
Cao Tỉnh Nguyên hỏi: "Hiện tại chiến sự Anh Thành như thế nào?"
Một võ tướng cúi đầu nói: "Bẩm bệ hạ, bên Anh Thành vẫn chưa tin tức gửi về, nhưng thủy sư vừa mới chiến bại, chiến sự bên Anh Thành nhất định rất căng thẳng."
Cao Tỉnh Nguyên im lặng chốc lát rồi nói: "Chiến sự sông Xuân Dã như thế nào?"
Kia võ tướng trả lời: "Quân nha vừa mới nhận được tin tức, quân Ninh vẫn chưa phát động tấn công đại quân của tướng quân Đức Mục Xuyên, hai bên vẫn đang giằng co."
"Vậy thì tốt."
Cao Tỉnh Nguyên ở trên đại điện vừa đi vừa nói: "Quân Ninh ở phía bắc chỉ có khoảng chừng mười vạn người, hơn nữa lương thảo không nhiều, căn bản không cần quá để ý, chỉ cần bọn họ không qua được sông Xuân Dã, cho dù không đánh thì cũng có thể khiến bọn họ chết đói... Như vậy đi, truyền chỉ."
Cao Tỉnh Nguyên xoay người lại căn dặn: "Lang Thanh Nghĩa, bây giờ khanh lập tức đi sông Xuân Dã thay thế tướng quân Đức Mục Xuyên, ta phong khanh làm tướng quân trấn bắc, lãnh hai mươi vạn binh ngăn cản quân Ninh. Khanh phải nhớ, nếu quân Ninh công thì khanh chỉ cần kiên thủ không từ bỏ, quân Ninh không chống đỡ được bao lâu. Sau khi đến sông Xuân Dã thay thế Đức Mục Xuyên, khanh bảo hắn chia hai mươi vạn binh trở lại tiến công Anh Điều Liễu Ngạn."
Có quan văn còn muốn nói gì nữa nhưng Cao Tỉnh Nguyên lại nổi giận: "Không ai được khuyên nữa. Anh Điều Liễu Ngạn căn bản chính là muốn khiến đế quốc Đại Tang ta diệt vong mới trở về, là người Ninh đưa hắn về, chẳng lẽ các khanh còn không nhìn rõ? Nếu còn để mặc cho hắn làm xằng làm bậy, đế quốc Đại Tang cách ngày diệt vong không xa."
Viên quan văn lên tiếng đầu tiên quỳ rạp xuống đất không ngừng dập đầu, trên trán nhanh chóng xuất hiện một lớp máu.
"Bệ hạ, không thể được đâu bệ hạ, nếu lúc này tiến công Anh Điều Liễu Ngạn tất sẽ mất lòng dân. Bệ hạ chỉ cần hồi âm cho hắn, nói chỉ cần hắn chịu xưng thần thì bệ hạ cũng sẽ bỏ qua chuyện cũ cho hắn, hà tất phải chấp nhặt với hắn. Tướng quân Đức Mục Xuyên ở phía bắc, tướng quân Hòa Mộc Cửu Nhất ở phía nam, đây là hai lá chắn lớn của đế quốc, nếu điều tướng quân Đức Mục Xuyên về đi tiến công Anh Điều Liễu Ngạn, bắc cương sẽ nguy hiểm."
Lang Thanh Nghĩa đứng ở một bên thay đổi sắc mặt, hừ một tiếng rồi nói: "Ý của Tửu Tỉnh đại nhân nói bệ hạ phái ta đi bắc cương thay thế tướng quân Đức Mục Xuyên là không được? Nói là sau khi ta đến bắc cương sẽ lập tức thua người Ninh?"
Hắn ta đi đến trước mặt quan văn kia, sắc mặt tái xanh nói: "Ngươi nói là ta sẽ giết đế quốc Đại Tang sao? Hay là ngươi đang nghi ngờ bệ hạ? Cảm thấy là bệ hạ muốn giết đế quốc Đại Tang?"
Quan văn kia lớn tiếng nói: "Ngươi căn bản là không biết lãnh binh! Cao quan hiển tước của ngươi đều là dùng tiền mua được, chẳng lẽ trong triều còn có người không biết? Nếu ngươi đến bắc cương lãnh binh mới là tai ương thật sự của đế quốc!"
Ông ta quay sang phía Cao Tỉnh Nguyên không ngừng dập đầu: "Bệ hạ nghĩ lại đi, người này quyết không thể lãnh binh được."
Lang Thanh Nghĩa lớn tiếng nói: "Bệ hạ, thần nguyện lập quân lệnh trạng, nếu thần không thể tử thủ sông Xuân Dã, bệ hạ có thể tịch thu tài sản giết cả nhà thần!"
Cao Tỉnh Nguyên ngập ngừng trong chốc lát rồi khoát tay: "Đưa Tửu Tỉnh đại nhân về nhà đi, để ông ta suy nghĩ kỹ xem rốt cuộc mình đã nói nhảm cái gì. Lang Thanh Nghĩa, bây giờ khanh hãy đi chuẩn bị, sáng sớm ngày mai xuất phát."
Lang Thanh Nghĩa cười cười, cúi người: "Thần tuân chỉ."
Hắn ta nhìn về phía quan văn kia: "Mời Tửu Tỉnh đại nhân về nhà nghỉ ngơi đi, ngươi đã già nên hồ đồ rồi."