Sau khi dùng một đêm tấn công, thuận lợi chiếm lĩnh cả thành ngoài của Anh Thành, quân Ninh cho quân Tang thời gian một ngày để lựa chọn là đầu hàng hay rời đi, hoặc là tử chiến đến cùng. Ba lựa chọn dường như đều không tốt, nhưng ai bảo bọn họ ở trong hoàn cảnh xấu.
Chuyện nằm ngoài dự liệu là lại không có một người Tang nào lựa chọn đầu hàng hoặc vứt bỏ khí giới rời đi. Thẩm Lãnh vốn tưởng rằng hoặc nhiều hoặc ít sẽ có một số người, kết quả sau khi kết thúc một ngày một người Tang cũng không rời khỏi doanh địa của bọn họ.
Cho nên Thẩm Lãnh có thêm chút tôn kính đối với dũng khí mà người Tang thể hiện vào giờ khắc này, nhưng mà tôn kính kẻ thù không có nghĩa là sẽ đánh nhẹ hơn, chính bởi vì tôn kính kẻ thù cho nên trận chiến tiếp theo phải đánh sẽ càng ác liệt hơn.
Đợi đến đêm Thẩm Lãnh mới nhận được tin tức, căn cứ theo tin tức quan sát tình hình quân địch từ các nơi trên tường thành, không phải là tất cả người Tang đều thật sự đoàn kết như vậy, dũng cảm như vậy, mà là Hòa Mộc Cửu Nhất sai đội đốc chiến không ngừng tuần tra ở đại doanh thành nội, phát hiện có người muốn bỏ đi là đánh chết luôn, không để lại bất cứ đường sống gì.
Nếu kẻ thù lựa chọn tử chiến thì Thẩm Lãnh đành phải để cho bọn họ chiến tử.
Tứ phía thành ngoại đều thuộc về quân Ninh. Tuy rằng tường thành của thành nội gần như cũng không thấp hơn tường thành của thành ngoại bao nhiêu nhưng thành nội quá nhỏ, dù sao chỉ là một tòa phủ tướng quân khai phủ, nhiều nhất có thể chứa được hơn ngàn người là cùng, mà tất cả số quân Tang còn lại đều được bố trí ở bốn phía thành nội.
Để ứng đối với sự tiến công của người Ninh, bọn họ dùng thời gian một ngày cố gắng hết sức đắp thêm bao cát ở bên ngoài thành nội, nhưng thời gian một ngày căn bản là không xây dựng được công sự phòng ngự thực sự có tác dụng gì, lực lượng phòng ngự chủ yếu của bọn họ vẫn là ở trên tường thành của thành nội.
Lượng lớn cung tiễn thủ gần như chen kín tường thành thành nội, chỉ cần quân Ninh phát động tiến công, những cung tiễn thủ này sẽ ở trên cao chi viện cho đội ngũ phòng ngự tuyến ngoài.
Nhưng mà Thẩm Lãnh không có ý định phái đội ngũ tiến công.
Thẩm Lãnh nói cho người Tang thời gian một ngày, thật ra cũng là đang cho bản thân một ngày để chuẩn bị. Bốn thành đều ở trong tay quân Ninh, toàn bộ bốn cổng thông thoáng, Thẩm Lãnh sai nhân thủ chuyển toàn bộ linh kiện máy ném đá vào, lắp đặt tổng cộng bốn mươi tám cỗ máy ném đá ở bốn phía thành nội.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Lãnh hạ mệnh lệnh tiến công.
Bốn mươi tám cỗ máy ném đá bắt đầu oanh tạc quân Tang trong thành nội từ các phương hướng khác nhau, tương đối mà nói thì bốn mươi tám cỗ máy ném đá phân bố một vòng thật sự không tính là nhiều nhưng quân Ninh có túi hỏa dược.
Hỏa dược của quân Tang đều tập trung ở trong thủy sư của bọn họ, kết quả là thủy sư của bọn họ còn chưa dùng đến túi hỏa dược đã bị đánh bại, những túi hỏa dược này lại rơi vào trong tay quân Ninh.
Hiện tại những túi hỏa dược này bay trở về trong tay người Tang, chỉ là đã bị đốt lên rồi.
Suốt một ngày, chiến binh của Đại Ninh ngoại trừ không ngừng nghỉ ném túi hỏa dược vào thành nội ra thì không làm chuyện gì khác nữa cả, máy ném đá hỏng thì chuyển cái mới từ thành ngoại vào lắp ráp, hư một máy thay thế một máy.
Cung tiễn thủ quân Tang trên tường thành nội gần như người chen người, bọn họ là nhóm người đầu tiên bị túi hỏa dược giết hại, cả ngày không ngớt ánh lửa, bên này nổ bên kia cháy, bên kia nổ bên này cháy.
Đến tối quân Ninh dừng lại khoảng một canh giờ, Hòa Mộc Cửu Nhất hạ lệnh bố trí lại phòng tuyến, nhưng một canh giờ này chính là thời gian quân Ninh cho bọn họ bổ sung nhân thủ, một canh giờ sau, chiến binh Đại Ninh ăn cơm no rồi lại tiếp tục ném túi hỏa dược vào thành nội.
Cả đêm không dừng.
Sáng sớm hôm sau, Vương Khoát Hải đến xin chỉ thị có cần tấn công nhân lúc người Tang đã không đánh nổi nữa không, Thẩm Lãnh đang ăn cơm liền dùng một ánh mắt kiểu như nhà giàu mới nổi liếc nhìn Vương Khoát Hải.
"Chúng ta nghèo rồi sao?" Thẩm Lãnh hỏi.
Vương Khoát Hải nói: "Ý của đại tướng quân là...?"
Thẩm Lãnh nói: "Túi hỏa dược của chúng ta không đủ dùng?"
Vương Khoát Hải nói: "Đủ dùng chứ. Thuộc hạ thấy người Tang đã bị nổ mặt xám mày tro, phỏng chừng đã không có bao nhiêu sức chống cự nữa cho nên muốn dẫn người xông lên thử, có thể một trận chiến công phá thành nội."
Thẩm Lãnh vừa ăn cơm vừa nói: "Trong lời nói của ngươi lúc nãy có hai từ "phỏng chừng", và "có thể", hai từ này là ngươi không tín nhiệm về độ giàu có... Tiếp tục nổ, thứ ta muốn không phải phỏng chừng người Tang đã không có bao nhiêu sức chống cự, thứ ta muốn là người Tang không có sức chống cự, thứ ta muốn cũng không phải có thể một trận chiến công phá thành nội mà là nhất định phải một trận chiến công phá thành nội."
Thẩm Lãnh chỉ vào chỗ đối diện mình: "Ngồi xuống ăn cơm."
Vương Khoát Hải cười hì hì: "Vừa mới ăn cơm ở trong đại doanh, bánh bao thịt lớn như vậy, ta ăn mười một cái."
Thẩm Lãnh nói: "Chỗ ta cũng là bánh bao thịt."
Lời còn chưa nói hết thì Vương Khoát Hải lại xơi gọn một cái bánh bao thịt, đang thò tay ra lấy cái thứ hai.
"Không phải ngươi đã ăn mười một cái rồi sao?"
"Ta đây không phải là đi bộ đến sao? Đi bộ đến đây ít nhất cũng tiêu hao hết ba cái rồi."
Lúc nói câu này thì Vương Khoát Hải đã ăn hết cái bánh bao thịt thứ hai, thò tay ra lấy cái thứ ba, Thẩm Lãnh lập tức ôm lấy cái đĩa trước mặt: "Ngươi để lại cho ta hai cái đi..."
Vương Khoát Hải nói: "Tướng quân xem ngài keo kiệt quá kìa, ngài đây là không tín nhiệm về độ giàu có."
Thẩm Lãnh cười nói: "Cút đi, đi nổ tiếp, nổ thêm một ngày một đêm nữa."
Vương Khoát Hải lau miệng, chắp tay nói: "Tuân mệnh."
Gã xoay người đi, sau đó đột nhiên xoay người lại, đưa tay ra túm hai cái bánh bao thịt rồi cong đít bỏ chạy, chạy lạch bạch lạch bạch. Thẩm Lãnh nhìn trong đĩa chỉ còn lại một cái bánh cho hắn, thầm nghĩ mình lắm miệng bảo gã ăn cơm làm gì chứ...
Mạnh Trường An đi bộ đến, còn cách mấy bước đã hỏi: "Ăn cơm chưa?"
Thẩm Lãnh nghĩ nếu mình nói chưa ăn thì sao, liệu Mạnh Trường An có nói vậy thì cùng ăn không? Bên Đao Binh bọn họ có cơm không ăn lại chạy đến chỗ hắn ăn chực, người gì vậy chứ, vì thế hắn gật đầu: "Ăn rồi."
Mạnh Trường An nói: "Đã ăn rồi à."
Gã thò tay ra cầm cái bánh bao thịt còn lại trong đĩa lên nhét vào miệng: "Ta vẫn chưa ăn, ngươi lấy cho ta thêm ít nữa."
Thẩm Lãnh: "..."
Cũng may là thực phẩm đầy đủ. Sau khi thủy sư Đại Ninh đã có quyền kiểm soát biển hoàn toàn, hạm đội hậu cần tiếp tế của Đại Ninh có thể không ngừng đưa vật tư đến, huống hồ vật tư thu được ở trong Anh Thành cũng không ít.
Mạnh Trường An nhìn Thẩm Lãnh ăn cơm, không nhịn được hỏi một câu: "Không phải ngươi đã ăn rồi sao?"
Thẩm Lãnh: "Ngươi không nghe thấy, đó đều là ảo giác, nếu ta không ăn thì thật sự không còn nữa..."
Mạnh Trường An nói: "Đông Hải Thủy Sư thật keo kiệt."
Thẩm Lãnh: "Vậy ngươi còn đến chỗ ta ăn chực!"
Mạnh Trường An: "Ta cũng không nói là không cho ngươi đến chỗ ta ăn chực."
Thẩm Lãnh: "Ngày mai gặp."
Mạnh Trường An nói: "Ta cho người chuyển đồ của ta sang bên này, tối hôm nay ở đây, thương lượng một chút về chuyện tiến công tiếp theo."
Thẩm Lãnh: "Vì ăn chực mà ngươi có thể chuyển đến chỗ ta?"
Đúng lúc này Trà gia từ phía sau đi đến, vừa khéo nghe được câu này, sau đó sị mặt xuống, nói có vẻ rất chân thành: "Ngươi chuyển qua là để ngủ cùng hắn thì được, ăn chực thì không được!"
Mạnh Trường An: "Nhà các ngươi thật hay..."
Bên ngoài lại vang lên tiếng túi hỏa dược nổ tung, Trà gia ngẩng đầu nhìn về hướng thành nội, bên đó đã bốc lên khói đen. Quả thật nàng vẫn không thích ứng được với sự tàn khốc của chiến tranh, cho nên quyết định không nhìn nữa: "Ta trở về luyện kiếm, các người nói chuyện đi."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Bảo người đem chăn đệm của ta đến bên lều lớn này, tối nay ta ở đây."
Trà gia dừng chân lại, quay đầu lại nheo mắt nhìn Thẩm Lãnh: "Chàng cũng thật sự muốn để hắn ngủ?"
Thẩm Lãnh: "Hả?"
Mạnh Trường An: "..."
Lại là một ngày công kích điên cuồng, đến khi mặt trời lặn thân binh của Thẩm Lãnh từ bên ngoài chạy về cúi người nói: "Chủ tướng Tang quốc Hòa Mộc Cửu Nhất phái người đưa tới một phong thư."
Thẩm Lãnh cho người mang thư qua, mở ra xem. Thư rất ngắn, đại khái đều là lời lẽ mắng Thẩm Lãnh, ý là Thẩm Lãnh ỷ vào hỏa khí hung ác ngay cả chính diện giao phong cũng không dám, làm mất phong độ của danh tướng, y hỏi Thẩm Lãnh có dám không dùng túi hỏa dược mà đao thật thương thật đánh một trận hay không.
Thẩm Lãnh suy nghĩ, hồi âm.
Thư hồi âm còn ngắn hơn, chỉ có ba chữ.
Ngươi thật đẹp.
Có thể là văn hóa người Ninh và văn hóa người Tang khác nhau, ba chữ này làm cho Hòa Mộc Cửu Nhất và thủ hạ nghiên cứu một lúc lâu xem rốt cuộc là có ý gì.
Trong số thủ hạ của y có Đức Mục Tần nghiên cứu văn hóa người Ninh sâu nhất nhưng hắn ta cũng chưa từng đến Ninh quốc, cũng biết không ít chữ của người Ninh. Hắn ta suy nghĩ một lúc lâu cũng không xác định ba chữ này có phải thật sự chỉ có ý nghĩa trên mặt chữ hay không.
"Hắn đang đùa bỡn ta?"
Hòa Mộc Cửu Nhất hỏi Đức Mục Tần: "Có phải là hắn đang sỉ nhục ta không?!"
Đức Mục Tần gật đầu: "Đây chắc có lẽ là sỉ nhục tướng quân ngài, nói ngài thật đẹp, ý tứ hẳn là giống nữ nhân."
Hòa Mộc Cửu Nhất tức giận tái mặt, đi tới đi lui ở trong phủ của mình: "Thẩm Lãnh khinh người quá đáng!"
Nhưng y cũng không có cách nào.
Đêm hôm đó túi hỏa dược của quân Ninh vẫn không ngừng oanh tạc, suốt đêm ánh lửa ngập trời, tổn thất của người Tang đã không thể phỏng chừng được, bọn họ bị quân Ninh chèn ép chỉ ở trong phạm vi thành nội như vậy, muốn trốn cũng không được. Người nào có thể đi vào trong thành còn may mắn một chút, binh lính quân Tang ở phòng tuyến bên ngoài chỉ có thể gửi hy vọng vào vận may.
Nhà cửa ở gần thành nội đều bị nổ tung thành mảnh vụn, tuyệt đại bộ phận đã sụp xuống, cho dù không có sập thì trên cơ bản cũng không nhìn thấy nóc nhà, binh lính Tang quốc co cụm lại ở chỗ có thể ẩn nấp trông hết sức thê lương.
Mỗi một lần túi hỏa dược rơi xuống, bọn họ liền chen chúc ở những nơi như góc tường, có thể né tránh bao nhiêu hay bấy nhiêu, không có chỗ trốn thì chỉ có thể nằm sấp bất động tại chỗ. Thế nhưng dù vậy thì lực sát thương của túi hỏa dược vẫn là quá lớn đối với người Tang, so với lực sát thương lớn thì nỗi sợ hãi còn lớn hơn nữa.
Không có hy vọng, không nhìn thấy bất cứ hy vọng nào, nếu người Ninh muốn thì hình như có thể tiếp tục nổ như vậy mãi, trừ phi bọn họ dùng hết túi hỏa dược, thế nhưng túi hỏa dược của bọn họ giống như vô cùng vô tận vậy.
Lại là một sáng sớm, Vương Khoát Hải từ bên ngoài đi nhanh vào, Thẩm Lãnh lập tức đưa tay ra kéo đĩa bánh màn thầu trước mặt lại. Hôm nay ăn bánh màn thầu dưa muối, bánh màn thầu nóng hổi kẹp thêm mấy lát dưa muối, cắn một miếng, thơm phức.
"Cũng không phải bánh bao thịt, đại tướng quân thật là, Vương Khoát Hải ta còn cướp mấy cái bánh màn thầu dưa muối của ngài à?"
Vương Khoát Hải ngồi xuống đưa cho Thẩm Lãnh một phong thư: "Hòa Mộc Cửu Nhất lại phái người đưa thư cho ngài."
Lúc Thẩm Lãnh nhận thư, Vương Khoát Hải thò bàn tay to ra túm ba cái bánh màn thầu, sau đó cũng kéo cả đĩa dưa muối qua.
Thẩm Lãnh: "..."
Lần này trong thư của Hòa Mộc Cửu Nhất còn mắng Thẩm Lãnh ác hơn, chắc hẳn là dùng hết những từ chửi mắng mà y biết được, nhưng mà đây không phải trọng điểm, trọng điểm là ý nghĩa của phần cuối cùng trong phong thư này muốn biểu đạt.
Y là chủ tướng Anh Thành Tang quốc, hiện giờ bằng lòng nhường lại Anh Thành, nhưng điều kiện tiên quyết là quân Ninh nhất định phải mở một cổng thành để cho Hòa Mộc Cửu Nhất dẫn thủ hạ rút đi.
Ý của Hòa Mộc Cửu Nhất là túi hỏa dược của các ngươi dùng mãi cũng hết, mà người của ta đã nén giận lâu như vậy, khi các ngươi tiến công tất nhiên sẽ tạo thành tổn thất cực lớn cho các ngươi, suy nghĩ vì song phương, người Ninh muốn Anh Thành thì người Tang rút đi, đây là lựa chọn tốt nhất.
Thẩm Lãnh suy nghĩ một lát, hồi âm.
Ngươi thật đẹp.