Hòa Mộc Cửu Nhất nghĩ mình đã đưa ra sự nhượng bộ rất lớn, thậm chí y còn bằng lòng giao Anh Thành ra để bảo toàn đội ngũ thủ hạ. Nếu tin tức này truyền về Kinh Đô, chắc có lẽ Cao Tỉnh Nguyên sẽ không tha cho y, nhưng mà y có thể làm như thế nào?
Căn bản không thể phỏng đoán được rốt cuộc quân Ninh có bao nhiêu hỏa khí. Không cần lâu, quân Ninh chỉ cần điên cuồng công kích thành nội thêm một ngày một đêm, quân đội dưới trướng y sẽ không đánh mà thua, đến lúc đó ai còn chịu cầm vũ khí, ai còn có thể cầm vũ khí?
"Trên chiến trường, ủy khuất không cầu được toàn."
Hòa Mộc Cửu Nhất thở dài một hơi, nhìn về phía Đức Mục Tần: "Ngươi là người có tài, ở lại đây cùng ta chờ chết không có ý nghĩa gì, ngươi dẫn theo các văn nhân đi đầu hàng đi. Các ngươi không thể tác chiến, chắc có lẽ người Ninh không làm khó đâu. Nếu ngươi có thể trở về Kinh Đô, hãy nói với bệ hạ rằng Hòa Mộc Cửu Nhất ta đã tận lực rồi... Đây không phải là người Tang chúng ta không bằng người Ninh, mà là sự chênh lệch khổng lồ về vũ khí, người Ninh đã đi trước chúng ta một thời đại. Ngươi hãy nói với bệ hạ, chúng ta không nên động vào Ninh quốc, thật sự không nên..."
Đức Mục Tần lắc đầu nói: "Tướng quân không nên suy nghĩ nhiều. Tuy rằng ta là người của gia tộc Đức Mục nhưng từ trước tới nay đều làm việc dưới trướng tướng quân, suốt nhiều năm như vậy tướng quân cũng chưa bao giờ xem ta là người ngoài. Nếu trận chiến này chúng ta chắc chắn phải chết, chúng ta sẽ làm bạn đồng hành, đến thế giới khác, ta lại tiếp tục phụ tá tướng quân là được."
Hòa Mộc Cửu Nhất thở dài: "Nếu người Tang cũng như ngươi, chúng ta sẽ không thua người Ninh nhiều như vậy."
Đức Mục Tần nói: "Bắt đầu từ khi hải tặc của chúng ta không ngừng quấy nhiễu hải cương Ninh quốc, thật ra giữa Ninh và Tang cũng chỉ có hai kết cục, chúng ta diệt Ninh, Ninh diệt chúng ta."
Hòa Mộc Cửu Nhất im lặng một lúc lâu rồi nhìn giấy bút trên bàn, ánh mắt lóe lên, nói: "Ta muốn viết cho Thẩm Lãnh một phong thư nữa."
"Hả?" Đức Mục Tần nhanh nhạy đã nhận ra gì đó: "Tướng quân ngài muốn tự xin chết?"
Hòa Mộc Cửu Nhất nói: "Ta đã không có cách nào khác nữa. Lúc trước ta viết thư cho Thẩm Lãnh xem như là thỉnh cầu. Ta là tướng quân khai phủ của đế quốc Đại Tang, chủ tướng Anh Thành, ta chấp nhận cúi đầu vì các tướng sĩ thủ hạ, nhưng người Ninh căn bản là không định cho chúng ta ra ngoài, cho dù là lấy Anh Thành để trao đổi."
Đức Mục Tần nói: "Đổi được thì cũng giống nhau."
"Hả? Ngươi có ý gì?"
Hòa Mộc Cửu Nhất hỏi một câu.
Đức Mục Tần nói: "Đổi vị trí của ta và địch, nếu bây giờ là tướng quân ngài dẫn quân đi vây nhốt quân Ninh, quân Ninh đề nghị lấy thành đổi người, tướng quân ngài có chấp nhận không?"
Hòa Mộc Cửu Nhất nói: "Tất nhiên sẽ không chấp nhận, người phải giết sạch, thành cũng phải cướp."
Đức Mục Tần gật đầu: "Chính là như vậy đó... Đây là chiến tranh cho nên sẽ không có gì cần phải khiển trách quân Ninh nữa. Nếu tướng quân còn viết phong thư này nữa, nếu truyền ra ngoài, sĩ khí vốn đã xuống thấp tất nhiên sẽ rơi xuống đáy vực, đến lúc đó muốn đánh cũng không có bất cứ cơ hội nào nữa."
Hắn ta nhìn Hòa Mộc Cửu Nhất nghiêm túc nói: "Nếu tướng quân muốn tử chiến, ta có một biện pháp... Tướng quân triệu tập toàn bộ tướng lĩnh đến đây, nói với bọn họ những chuyện trước đó, cứ nói ngài đã cố hết sức muốn bảo toàn quân đội nhưng người Ninh cũng không đồng ý, hiện tại người Ninh đưa ra một điều kiện..."
Hắn ta nói bên tai Hòa Mộc Cửu Nhất: "Tướng quân cứ nói người Ninh nói có thể để một mình tướng quân đi nhưng những người khác đều nhất định phải giữ lại xử tử, tướng quân suy nghĩ cho toàn quân, đề xuất một mình ngài chịu chết nhưng yêu cầu quân Ninh thả binh lính dưới trướng ngài ra khỏi Anh Thành, có điều quân Ninh lại cự tuyệt, cho nên tướng quân ngài quyết định quyết tử một trận cùng quân Ninh."
Hòa Mộc Cửu Nhất gật đầu: "Nếu dùng biện pháp này, nhất định có thể khích lệ lòng thù hận của tướng sĩ. Đức Mục Tần, nếu dựa theo biện pháp này của ngươi, hiện tại tất cả mọi người trong quân một lòng, có thể phá vây không?"
"Không thể."
Đức Mục Tần lắc đầu: "Có thể chết có tôn nghiêm hơn."
Hòa Mộc Cửu Nhất rơi vào trầm mặc rất lâu.
Ngày thứ ba quân Ninh công chiếm thành ngoài Anh Thành, trận oanh tạc suốt hai ngày hai đêm liên tục làm cho sĩ khíngười Tang hoàn toàn bị đập tan, bọn họ cả ngày co cụm lại một góc, tiếng nổ mạnh bốn phía dường như cũng đã khiến bọn họ trở nên tê liệt.
Đồng bạn bên cạnh có thể chết đi trong lần nổ tiếp theo, có thể đã chết trong lần nổ trước đó, mà người nghĩ như vậy cũng là đồng đội của người khác.
Buổi sáng ngày thứ ba, tiếng tù và của quân Ninh lại vang lên, đúng lúc này trong quân doanh Tang quốc cũng vang lên tiếng tù và.
Thẩm Lãnh nghe thấy liền không nhịn được cười: "Chờ được rồi."
Ngay từ đầu Thẩm Lãnh không có ý định tiến công thành nội kiên cố, cho dù có thể đánh chiếm được thì cũng phải tổn thất lượng lớn huynh đệ chiến binh, hắn dùng túi hỏa dược cho nổ hai ngày hai đêm chính là đang ép người Tang tiến công phá vây.
Làm cho trạng thái công thủ chuyển đổi, như vậy thì thương vong của quân Ninh mới giảm xuống đến mức thấp nhất, hơn nữa sát thương đối với người Tang sẽ tăng lên tới mức lớn nhất.
"Đại tướng quân!"
Vương Khoát Hải từ bên ngoài đi nhanh vào, vừa vào cửa đã liếc nhìn trên bàn một cái: "Ơ, chưa ăn cơm à."
Thẩm Lãnh lườm gã.
Vương Khoát Hải nói: "Người Tang bắt đầu phá vây từ hướng cửa bắc rồi, bọn họ đã hạ quyết tâm, biết không giữ được thành nội cho nên muốn lao ra, đã đang đánh nhau rồi."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Đánh theo kế hoạch, đi đi."
Vương Khoát Hải lên tiếng sau đó xoay người ra ngoài. Thẩm Lãnh chờ sau khi Vương Khoát Hải ra ngoài mới lấy hộp cơm dưới gầm bàn ra, thầm nghĩ cơm sáng hôm nay là Trà gia đích thân làm, chẳng lẽ lại có thể để ngươi cướp nữa?
Thật keo kiệt.
Khi mặt trời vừa mới nhô lên người Tang đã bắt đầu phát động tấn công tới cửa bắc. Bọn họ biết đây đã là lối thoát và cũng là đường sống duy nhất, nếu như có thể thoát ra thì sẽ có người sống sót, không thoát ra thì tất cả mọi người cùng chết, nhưng bọn họ cũng đều rất rõ rằng cho dù có người có thể phá vây thì tất nhiên cũng là số rất ít, cho nên bọn họ đều đang đánh cược, đánh cược mình là một trong số rất ít đó.
Thế công của người Tang rất hung mãnh, cho dù bọn họ đối mặt với trận địa nỗ trận xa mà quân Ninh đã bố trí xong. Sau khi một hàng nỗ trận xa bắn một lượt, những người Tang lao lên đã bị giải quyết một lượng lớn, người ở phía sau lại xông lên, hàng nỗ trận xa thứ hai phát uy, lại bị xử lý một lượng lớn.
Đây thật sự không phải là trận chiến đấu công bằng. Sau khi tổn thất ít nhất ba bốn ngàn người, người Tang vẫn chưa thể đánh chết một gã binh lính quân Ninh. Chiến binh Đại Ninh dựa vào hỏa khí có uy lực khổng lồ đã hoàn toàn áp chế người Tang, người xông lên ngã xuống, sau đó lại có người xông lên rồi lại ngã xuống.
Cả buổi sáng đều lặp lại quá trình này, thi thể của người Tang đã hoàn toàn bao phủ vùng đất trống, người ở phía sau đi lên giẫm trên thi thể của đồng bào mình lảo đảo chạy về phía trước, không lâu sau lại ngã xuống.
Đến trưa người Tang đã quyết định từ bỏ nhưng lúc này lại phát hiện quân Ninh bắt đầu đem những nỗ trận xa kia lui lại phía sau, vì thế người Tang phán đoán nỗ trận xa của bọn họ đã bắn hết.
Điều này lại khiến bọn họ dấy lên hy vọng, thế là đợt tấn công lần thứ hai đến rất nhanh, người trước ngã xuống người sau tiến lên, người Tang không ngừng xung phong chạy tới cửa bắc. Quả thật quân Ninh đã hoàn toàn từ bỏ nỗ trận xa nhưng phòng ngự ở cổng thành vẫn rất nghiêm ngặt, cuộc xung phong của người Tang gặp tổn thất thảm trọng.
Màn đêm buông xuống.
Hòa Mộc Cửu Nhất đích thân mặc giáp trụ ra trận khích lệ sĩ khí, y dẫn theo tất cả quân đội còn lại bắt đầu hướng tới cửa bắc tập kích ban đêm. Nỗ trận xa của quân Ninh không xuất hiện trên chiến trường nữa cho nên khi tiến công người Tang cũng có thêm chút tự tin, lại là đêm tối, lần này đã bất ngờ bị bọn họ tấn công đến cổng thành.
Bởi vì đợt xung phong của người Tang thật sự quá hung mãnh, binh lính quân Ninh canh giữ cửa bắc bắt đầu rút lui theo trật tự, cuối cùng người Tang cũng nhìn thấy hy vọng.
Bọn họ phá vỡ phong tỏa, khi người đầu tiên lao ra bên ngoài cổng thành thậm chí còn không nhịn được phát ra một tiếng thét gào. Tiếng hét quá lớn, giải phóng ra tất cả mọi cảm xúc, giống như một tiếng này có thể xé rách bầu trời đêm.
Hòa Mộc Cửu Nhất dẫn các binh sĩ lao ra khỏi cổng thành, bầu không khí ngoài thành dường như cũng rất tự do.
Nhưng đúng lúc này bốn phía sáng đuốc.
Cổng thành của Anh Thành có cấu tạo hình lõm. Trước lúc tiến công Anh Thành, Thẩm Lãnh đã nói đội ngũ tiến công cổng thành một khi tới gần thì sẽ bị thủ quân trên tường thành ba mặt vây bắn, trong tình huống này thủ quân ở trên cao nhìn xuống, mà công thành đội ngũ bị vây ở đó thì chỉ có bị bắn chết.
Cho nên Thẩm Lãnh không hạ lệnh lập tức tiến công mà nghĩ cách dụ người Tang ra đánh, lúc này người Tang chạy ra khỏi cổng thành cho nên bọn họ đang ở khu vực hình lõm khổng lồ này.
Hòa Mộc Cửu Nhất gào thét một tiếng khi lao ra, liếc mắt nhìn hướng bắc, dường như liếc mắt một cái là nhìn xuyên qua ban đêm, cũng nhìn xuyên qua không gian, nhìn thấy thành Kinh Đô.
Giờ khắc này hẳn là Kinh Đô đang đèn sáng như sao.
Y nhìn thấy trời đầy sao, chẳng qua là không phải đèn của thành Kinh Đô mà là đuốc của chiến binh Đại Ninh.
Tất cả cung tiễn thủ ở trên tường thành đều đứng lên bắn tên xuống người Tang đứng trong khu vực hình lõm, mũi tên dày đặc như mưa, người Tang ở phía dưới ngoài bị bắn chết ra thì không hề có chút sức phản kháng nào.
Đây là chiến thuật Thẩm Lãnh đã vạch sẵn, nếu cứ luôn chặn người Tang ở trong cổng thành thì bọn họ sẽ mất đi dũng khí tiếp tục tiến công, nhất định phải thường xuyên cho bọn họ hy vọng, cho nên Thẩm Lãnh hạ lệnh sau buổi trưa liền chuyển tất cả nỗ trận xa ra ngoài.
Quả nhiên người Tang tưởng là quân Ninh đã bắn hết nỗ trận xa cho nên tiếp tục tấn công. Lại qua một buổi chiều, Thẩm Lãnh hạ lệnh cho binh sĩ phòng thủ cổng thành lui về phía sau theo trật tự, đây lại là một miếng mồi hấp dẫn cho người Tang.
Người đang ở trong tuyệt cảnh, cho dù một tia hy vọng đến cũng sẽ khiến người ta trở nên điên cuồng, cho nên lúc lao ra cổng thành, sự kích động mà người Tang thể hiện ra ngoài chính là trạng thái của bọn họ trong giờ khắc này.
Bọn họ tưởng là tìm được đường sống, nhưng lao ra mới phát hiện đây là cửa địa ngục.
Nếu thật sự chỉ là khu vực hình lõm thì cũng may, dù sao cũng chỉ là ba mặt vây bắn, bọn họ còn có thể chạy thẳng về phía trước.
Nhưng phía trước đã che kín, đường ngang làm cho hình lõm biến thành hình vuông chính là hàng nỗ trận xa đã rút khỏi thành trước đó.
Đêm nay mưa sao băng rơi xuống nhân gian.
Một hàng nỗ trận xa phun ra ngọn lửa sao băng dày đặc trong đêm tối tựa như vượt qua ngân hà, người Tang bị chặn ở đây ngã xuống từng lớp.
"Quay lại!"
Hòa Mộc Cửu Nhất khàn giọng gào thét, con đường phía trước không thông, đánh tiếp như vậy ngay cả mặt mũi của người Ninh còn chưa thấy đã bị bắn chết hết rồi, chỉ có thể trở lại thành nội, trở về có thể còn có cơ hội sống lâu thêm một lúc.
Nhưng còn có thể về được?
Sau khi để bọn họ ra ngoài, đội ngũ Đao Binh của Mạnh Trường An đã cướp đoạt thành nội, lúc này người Tang vừa quay đầu lại thì phát hiện người chặn đường về của bọn họ chính là Đại Ninh đông cương Đao Binh được gọi là thiên hạ chí nhuệ.
Người Tang chạy về giống như điên. Trong tình huống như vậy phần lớn mọi người đã không có thời gian để suy nghĩ, chỉ có thể cảm thấy chỗ nào an toàn một chút là chạy trốn đến đó, phía đối diện là cỗ máy tàn sát nỗ trận xa, vậy thì chạy về phía sau.
Phía sau là thiết giáo của đao binh ném qua, vù một tiếng, thiết tiêu thương dày đặc bay ra ngoài, sau khi rơi xuống trên mặt đất là cả một bãi thi thể.
"Nỏ!"
Mạnh Trường An ra lệnh một tiếng.
Đao binh tạo thành phương trận, binh sĩ ở phía trước nhất bắn hết liên nỏ trong thời gian ngắn nhất sau đó nhanh chóng lui về phía sau, hàng thứ hai đi lên, bắn hết liên nỏ rồi lui về phía sau, hàng thứ ba đi lên... cứ lặp lại như thế, đây là lấn át tàn sát.
Cùng lúc đó, chiến binh Đông Hải Thủy Sư ở ngoài thành bắt đầu đẩy mạnh về phía trước với trận hình giống như vậy, liên nỏ đoạt sinh mệnh, không phải từng người từng người mà là từng lớp từng lớp.
Một đêm chật vật trôi qua, mặt trời lại nhô lên, thời khác ánh sáng chiếu sáng thế giới, mọi người nhìn thấy thi thể chồng chất như núi ở gần cửa bắc, thật sự là chồng chất như núi.
Toàn diệt.