Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 150 - Chương 150: Lạnh

Chương 150: Lạnh Chương 150: Lạnh

Màn đêm nên thì vẫn sẽ đến, thành Trường An nên tối thì vẫn sẽ tối, nhưng trên đường lớn bên ngoài Hình bộ đèn đuốc sáng trưng, những cây đuốc nối liền liên tiếp giống như hai con rồng lửa. Cấm quân mặc thiết giáp phong tỏa hết khu vực chung quanh, sai dịch Hình bộ vốn canh gác đường đều bị xua đuổi trở lại trong nha môn Hình bộ, không một ai được tuỳ tiện ra ngoài.

Hoàng đế ngồi ở cửa nha môn Hình bộ, ngồi ngay trên bậc thềm, chiếc ghế do người bên dưới chuyển tới bị ông ta một cước đá bay.

Giờ khắc này mọi người mới giật mình bừng tỉnh, trong xương tủy bệ hạ là một quân nhân.

Bắt đầu tính từ khi Đại Ninh lập quốc, cũng không có vị hoàng tử thứ hai khi còn trẻ mới mười sáu tuổi đã một mực đâm đầu vào quân doanh như bệ hạ. Khi các hoàng tử khác còn đang chơi đùa, làm nũng, quậy phá thì ông ta đã phóng ngựa giương cung, mười tám tuổi đã lãnh binh đi bắc cương, đó là bộc lộ tài năng bậc nào?

Một cước đạp bay ghế hiển nhiên không quá đoan trang, bệ hạ dù sao cũng phải có dáng vẻ của bệ hạ, sau đó bệ hạ không quan tâm, ai còn dám để ý.

Bậc thềm trước cửa nha môn rất lạnh, dù sao cũng đã là đêm đông, có người muốn xin bệ hạ dù gì cũng lót một cái đệm bông dưới mông, bệ hạ trừng mắt lườm một cái liền lui về.

Mạnh Trường An tất nhiên không thể ngồi nữa, hành lễ, đứng nghiêm, đao cũng không thể không giao cho thị vệ đại nội.

"Bốn người các khanh qua nhận người, có thể có một người là người của phủ đình úy các khanh."

Bệ hạ phân phó, bốn gã thiên bạn kia vội vàng đi qua nghiêm túc nhìn một lượt, thật ra sớm đã xem qua rồi, những kẻ mặc quan phục phủ đình úy này không thể nào là người của phủ đình úy.

"Không có."

"Trước tiên cởi y phục của bọn chúng ra cho trẫm, bọn chúng khinh nhờn sự trang nghiêm mà trẫm cho bộ y phục này."

Bốn gã thiên bạn kia đích thân động thủ cởi quan phục ra, sau đó đứng trang nghiêm một bên.

Lão viện trưởng ngồi xổm bên cạnh hoàng đế hạ giọng nói: "Bệ hạ, việc này vẫn phải một vừa hai phải thôi."

Hoàng đế nhìn về phía Mạnh Trường An, giơ một ngón tay ra: "Trẫm nói không tính, hắn định đoạt, khi nào Mạnh Trường An nói đủ rồi thì là đủ rồi."

Không bao lâu, có quan viên bước nhanh đến: "Bệ hạ, bên kho Hình bộ kiểm kê phát hiện thiếu bảy bộ quan phục phủ đình úy, vốn là phải phát xuống hai ngày trước, đô đình úy đại nhân dẫn người xuôi nam cho nên đã trì hoãn."

"Kho đó là do ai quản?"

"Là là... là vi thần."

Mấy tiểu lại bị đưa đến quỳ gối trước mặt hoàng đế, người đứng đầu chẳng qua cũng chỉ là một tiểu quan thất phẩm, hắn ta quỳ ở đó cả người cũng đang run rẩy, muốn khống chế cũng không khống chế nổi, bởi vì cánh tay run quá lợi hại mà vô lực nằm rạp xuống, mặt đập mạnh xuống mặt đất, lại vừa cứng rắn chống người dậy, cũng không dám đi lau đất dính trên mặt đi.

"Chắc ngươi bị người khác mua chuộc?" Hoàng đế hỏi.

"Vi thần, vi thần không có mà bệ hạ, vi thần cũng không biết mấy tên hung đồ đó làm sao lấy trộm được y phục trong kho Hình bộ."

"Đó là chức trách của ngươi, ngươi cho là không biết thì vô tội?"

Hoàng đế chỉ chỉ một tiểu lại đang quỳ phía sau người nọ: "Ngươi có biết?"

Người nọ dập đầu như bằm tỏi: "Bẩm bệ hạ, vi thần thật sự không biết."

"Giết." Hoàng đế vung tay lên.

Hai gã thị vệ đại nội đi qua kéo tiểu lại kia tới chỗ cách Mạnh Trường An không xa, một người ấn vai xuống, một người rút đao, phập một tiếng, đầu người lăn ra ngoài, máu phun trên đất.

Hoàng đế lại hỏi: "Hiện tại ai đã biết? Biết cái gì thì nói cái đó."

Trong đó có một tên tiểu lại khóc nói: "Bẩm bệ hạ, là hắn, hai ngày trước hắn nói là đã làm mất chìa khóa của kho, dẫn theo một thợ khóa đến thay lại khóa mới, còn chia cho chúng thần mỗi người hai mươi lượng bạc bảo chúng thần đừng nói ra ngoài, sau đó vi thần đã kiểm kê phát hiện thiếu y phục, nhưng... nhưng không dám nói."

Người hắn ta chỉ chính là người đang quỳ ở phía trước nhất, nghe được câu này sợ tới mức lại nằm rạp xuống, dậy cũng không dậy nổi.

"Người do ngươi dẫn đến, có trong bảy người bên kia không?"

"Có... có."

"Là người nào? Đi chỉ cho trẫm."

Tiểu quan kia bò lên phía trước, chỉ chỉ vào Hà Khuê: "Là hắn... Nhưng, nhưng vi thần thật sự không biết hắn dùng y phục đó làm gì, chủ bộ Bộ binh Lương Trình giới thiệu hắn cho vi thần, nói là cả đời muốn làm nhất chính là đình úy của phủ đình úy, muốn mặc bộ y phục đó trên người để thể hội một chút, cho thần năm trăm lượng bạc, chỉ nói là mặc thử một chút thôi bệ hạ. Bọn họ đã lừa vi thần, sau khi vi thần dẫn hắn vào hắn liền mang mấy bộ y phục đi, vi thần cũng đã ngăn cản, hắn uy hiếp vi thần nói nếu gọi người đến thì vi thần cũng khó tránh khỏi tội chết."

"Ngươi cho là tội chết như vậy có thể trốn?" Hoàng đế vung tay: "Giết."

Mấy tên tiểu lại đều bị kéo dậy, lôi tới phía trước Mạnh Trường An, từng đao một rơi xuống, từng cái đầu người lăn xuống, Mạnh Trường An đứng ở đó mặt vẫn không biểu cảm.

Lão viện trưởng lắc lắc đầu với Mạnh Trường An, nhưng Mạnh Trường An lại làm như không thấy, chỉ yên tĩnh đứng ở đó, đừng nói lão viện trưởng, ngay cả mấy cái đầu người kia cũng không liếc mắt nhìn một cái.

"Đưa chủ bộ Bộ binh Lương Trình đến."

Hoàng đế lên tiếng, lập tức liền có người tách đám người lao ra ngoài.

Lão viện trưởng ở bên cạnh hoàng đế hạ giọng nói: "Việc này cuối cùng cũng đến không được chỗ Bùi Đình Sơn, bản thân mấy người kia đã nhận tội, chỉ nói bọn họ là bằng hữu của Bùi Khiếu, Bùi Đình Sơn hoàn toàn có thể nói mình không biết cái gì cả, bệ hạ đã an bài lâu như vậy, không thể nóng lòng nhất thời được."

Thấy hoàng đế không biểu hiện gì, lão viện trưởng tiếp tục nói: "Hiện tại chuyện Bạch Thượng Niên vẫn còn đó, Bạch gia vẫn chưa định tội, nếu như còn lôi kéo Bùi Đình Sơn ra nữa, hai chuyện cộng lại quá lớn, lớn đến mức sẽ khiến người khác có cơ hội lợi dụng... Đông cương vẫn phải ổn định một chút, chuyện bên phía Bạch gia, cũng có thể bị tuột mất. Bạch Thượng Niên từ đầu đến cuối đều không có đích thân tiếp xúc với Đậu Hoài Nam, tra tội nhiều nhất cũng chỉ tra được thủ hạ của hắn, nhiều nhất cũng chỉ là một mình hắn chết... Việc này cũng giống vậy, nhiều nhất cũng chỉ là chết mấy tiểu nhân vật không quan trọng gì."

Hoàng đế thản nhiên nói: "Nhưng trẫm không thể để cho người của trẫm thất vọng."

Lão viện trưởng lại nhìn về phía Mạnh Trường An lần nữa, thầm nghĩ cái thứ lỗ mãng nhà ngươi chẳng lẽ còn thật sự để cho bệ hạ ngồi ở đây một đêm?

Mạnh Trường An vẫn không nhúc nhích, mặt không chút biểu cảm đứng ở đó.

Nửa canh giờ sau chủ bộ Bộ binh Lương Trình đã sợ sắp chết bị người xốc nách đi đến, lúc ném xuống đất đầu cũng không ngóc lên nổi.

"Là dịch thừa của Trường An dịch Cao Tòng tìm vi thần, vi thần cũng không biết bọn họ muốn làm gì cả, chỉ là cầm một chút bạc của Cao Tòng, ăn hai bữa rượu của hắn, vi thần nhất thời hồ đồ, nhất thời hồ đồ thôi bệ hạ."

"Giết." Hoàng đế chỉ nói một chữ.

Lão viện trưởng bỗng nhiên hiểu ra, bệ hạ tra một người giết một người, bản thân điều này chính là không muốn làm cho sự tình quá lớn, nếu không hoàn toàn có thể giữ lại những người này điều tra kỹ lưỡng, với thủ đoạn của phủ đình úy cuối cùng không thể nào không thu hoạch được gì. Bệ hạ chính là muốn bày ra trận chiến, lớn thì có thể hù chết người, nhưng sẽ không thật sự dính dáng đến tên mãng phu đông cương kia.

Không bao lâu sau dịch thừa của Trường An dịch Cao Tòng bị đưa đến. Người này khoảng chừng 50 tuổi, tóc đã hoa râm, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng như đẽo gọt, lúc bị đưa đến lại rất bình tĩnh, dường như cũng không sợ, hoàn toàn đối lập với những người trước đó.

"Bệ hạ, là vi thần sắp xếp."

Cao Tòng quỳ xuống, nửa người trên vẫn thẳng tắp.

"Tại sao?" Hoàng đế hỏi.

"Vi thần là bộ hạ cũ của tướng quân Bùi Khiếu, sau này bị thương không thể không rời khỏi quân doanh, nhưng tướng quân Bùi Khiếu sai người sắp xếp vi thần làm việc ở Trường An dịch, muốn cho vi thần an nhàn tuổi già, vi thần vô cùng cảm kích Bùi tướng quân. Nhưng chính bởi vì vi thần ở Trường An dịch tiếp xúc với các đại nhân từ nam đến bắc, nghe người ta nói tướng quân Bùi Khiếu có thể là bị Mạnh Trường An hại chết, vi thần liền viết một phong thư cho mấy bằng hữu cũ ở trong quân trước đây, chính là mấy người bọn họ."

Cao Tòng chỉ chỉ đám người Hà Khuê: "Bọn họ cũng là bộ hạ cũ của tướng quân Bùi Khiếu, đều từng nhận được ân huệ của tướng quân."

Sắc mặt hoàng đế vẫn không dịu xuống, tuy rằng Cao Tòng này là người thông minh đã ôm hết mọi chuyện, nhưng nếu chuyện này chỉ dừng lại ở một dịch thừa Trường An dịch nho nhỏ như Cao Tòng này, hiển nhiên vẫn chưa đủ để đánh vào mặt tên mãng phu đông cương kia.

"Mấy người kia hiện tại nhậm chức ở đâu?" Hoàng đế hỏi.

Cao Tòng không nói một lời, trầm mặc một lát rồi cắn đứt lưỡi của mình.

Hoàng đế nhíu mày: "Giết."

Thị vệ đại nội xốc người đi qua, chặt đầu ở trước mặt Mạnh Trường An, cho đến lúc này Mạnh Trường An mới có chút động dung, bởi vì gã cảm thấy Cao Tòng này là một hán tử, tuy Cao Tòng cũng hận không thể ăn sống nuốt tươi mình, nhưng đáng để tôn kính.

"Bệ hạ, đủ rồi." Mạnh Trường An cúi đầu.

"Đủ rồi?" Hoàng đế hừ một tiếng, chỉ chỉ vào đám Hà Khuê người đó: "Giết."

Lại là một loạt đao quang lóe lên.

Dừng lại ở đây dường như đã giết không ít người, chỉ cần là người bị điều tra ra có liên quan đến vụ án đều đã đền tội, đến giờ phút này vụ án đã thật sự có thể dừng lại hoàn toàn. Lão viện trưởng cùng Hình bộ thượng thư Diêm Cử Cương đều không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm, nhưng đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng sắc mặt hiển nhiên có chút khó coi, lão ta không ngờ hoàng đế làm ra trận chiến lớn như vậy mà đã ngừng, còn lâu mới đạt tới mong muốn của lão ta.

Cho nên Mộc Chiêu Đồng tiến lên một bước, cúi đầu nói: "Bệ hạ, thần cho rằng việc này không thể nào là mấy người này có thể sắp xếp, tất nhiên còn có người đứng phía sau sai khiến, thần xin bệ hạ giáng chỉ, tiếp tục điều tra, tra đến tận căn nguyên, tất nhiên có thể tra ra chân tướng."

Hoàng đế gật gật đầu: "Các lão nói đúng, trẫm không định không điều tra."

Lão viện trưởng hung hăng trừng mắt nhìn Mộc Chiêu Đồng một cái, nhưng Mộc Chiêu Đồng lại không nhìn lão.

"Thần nghĩ là, nên điều tra thêm lai lịch của những người này, những người này vào kinh nhất định có dấu vết có thể lần theo."

Mộc Chiêu Đồng thầm cười lạnh trong lòng, bệ hạ à, người nghĩ giết hết mọi người là chuyện này sẽ dừng lại ở đây?

Hoàng đế ừ một tiếng: "Phủ đình úy."

Bốn gã thiên bạn kia lập tức tiến lên một bước: "Có thần."

"Đi điều tra, tra đến ai cũng không phải sợ, là trẫm cho các khanh điều tra, những người này vào kinh thành khi nào, ai cho vào, người cho vào có liên quan đến chuyện này hay không đều phải tra, sau khi tra rõ ràng lai lịch thì đi chỗ bọn họ tra, xem thử phía sau còn có người nào biết chuyện hay không."

Bốn gã thiên bạn đồng thời quỳ xuống: "Thần tuân chỉ."

Hoàng đế liếc mắt nhìn Mộc Chiêu Đồng một cái: "Các lão sức khỏe đỡ hơn rồi?"

Mộc Chiêu Đồng vội vàng cúi đầu: "Thần vẫn thường hay cảm thấy thể hư lực nhược, tinh lực cũng có chút không ổn, hay ngẩn ngơ từng hồi, hôm nay ở nhà lại bị ngã nữa..."

Lão ta vừa muốn nói nhưng thần đã có thể quay lại Nội các, hiện giờ xảy ra chuyện lớn như vậy làm sao lão ta có thể không quay lại Nội các? Quay lại rồi mới có thể làm cho chuyện này càng lúc càng lớn.

"Vậy thì các lão cứ tiếp tục ở nhà tĩnh dưỡng, đừng vội trở lại, chính là bởi vì trẫm không thể thiếu khanh cho nên khanh mới nhất định phải dưỡng bệnh cho tốt." Hoàng đế đứng dậy: "Hồi cung."

Cơ hội nói thêm một từ cũng không cho Mộc Chiêu Đồng.

"Tiên sinh đi theo, Mạnh Trường An, khanh cũng đi theo."

"Vâng!"

Lão viện trưởng cùng Mạnh Trường An đáp lại, nhìn nhau, một người lườm một người giả vờ như không nhìn thấy.

Hình bộ thượng thư Diêm Cử Cương chỉ cảm thấy mình đầu nặng chân nhẹ, cố gắng chống đỡ một hồi lâu, lúc này bệ hạ rời đi rốt cuộc ông ta cũng không nhịn được nữa, đặt mông ngồi xuống bậc thềm mới cảm thấy bậc thềm này thật sự rất lạnh.

Gió đêm sương đêm, bệ hạ ngồi ở chỗ này cũng gần hai canh giờ, trời đã sắp sáng rồi.

Trời sáng rồi, sẽ ấm lên chứ?

Bình Luận (0)
Comment