Vụ án đã tới phủ đình úy còn là chính miệng bệ hạ hạ chỉ, Hình bộ thượng thư Diêm Cử Cương cũng không có cách nào cả, dù cho đô đình úy Hàn Hoán Chi không ở đây, ông ta cũng không thể trực tiếp hạ mệnh lệnh cho bốn vị thiên bạn kia.
Ông ta biết vụ án này tuyệt đối không thể tra được đến chỗ sâu, người sáng suốt cũng nhìn ra được đây là Bùi Đình Sơn muốn giết Mạnh Trường An báo thù cho Bùi Khiếu. Chuyện ở bắc cương mặc dù đại tướng quân Thiết Lưu Lê đã đưa ra cách nói là Bùi Khiếu bị người Hắc Vũ giết chết, nhưng chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ, Bùi Đình Sơn quan tâm đến Bùi Khiếu như vậy thì không thể nào không phái người đi bắc cương điều tra. Từ đông cương đến bắc cương vạn dặm xa xôi, những người đó đi bắc cương rồi lại đến Trường An, tính thời gian thì cũng hoàn toàn phù hợp.
Nói cách khác những người tới từ đông cương này đã điều tra ra điều gì đó ở bắc cương, nếu không sẽ không xác định mục tiêu đích trực chỉ Mạnh Trường An như thế.
Mà phản ứng của bệ hạ rất kịch liệt, đó là để cho mọi người nhìn, Mạnh Trường An hiện giờ đã đại diện cho bộ mặt của bệ hạ, ai động đến gã chẳng khác nào đang gây chuyện với bệ hạ, vậy thì tất nhiên bệ hạ phải gây chuyện với người này.
Nhưng mà phản ứng của bệ hạ trong đêm khiến kẻ khác phải suy nghĩ sâu xa, tra một người giết một người này hiển nhiên là đang khống chế cục diện mang tính cưỡng chế, đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng làm sao có thể không nhìn ra? Lúc đó cố tình thêm dầu vào lửa là có tâm tư gì, Diêm Cử Cương suy ngẫm lại là có thể hiểu được, cho nên vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Hoàng đế mang theo lão viện trưởng và Mạnh Trường An hồi cung, đại học sĩ thì lại không về nhà, ngồi đối diện với Diêm Cử Cương, thưởng thức trà giống như không mệt mỏi một chút nào, trời cũng đã sắp sáng rồi, sao lão nhân kia vẫn có thể chịu được như thế?
"Nếu bệ hạ đã muốn tra, chỉ dựa vào phủ đình úy cũng không đủ, ngươi cũng phải cho hạ thủ hành động nữa." Đại học sĩ đặt chén trà xuống: "Ngươi thân là Hình bộ thượng thư, không thể phụ thánh ân."
"Ân sư." Diêm Cử Cương hít sâu một hơi: "Vụ án này không thể tiếp tục tra, tra xét sẽ có tổn hại quốc thể."
"Ồ?" Đại học sĩ cười cười: "Ngươi đang dạy ta làm quan như thế nào?"
Diêm Cử Cương vội vàng cúi đầu: "Học sinh không dám, nhưng..."
Mộc Chiêu Đồng khoát tay: "Nếu ngươi còn nhận tiên sinh ta đây, vậy thì ngươi hãy tiếp tục điều tra, tra đến chỗ căn nguyên."
"Học sinh không thể tra, hơn nữa học sinh còn phải vào cung cầu kiến bệ hạ, khuyên bệ hạ trước hết tạm buông bỏ vụ án này... Tứ phương đại tướng quân vốn đã không dễ quản thúc, nếu không có phương án xử trí ổn thỏa đã trực tiếp đi điều tra, sợ là sẽ có loạn."
"Loạn? Chẳng lẽ Bùi Đình Sơn còn dám phản?" Mộc Chiêu Đồng hơi cong khóe miệng lên: "Phản, không hẳn không phải chuyện tốt."
Diêm Cử Cương biến sắc: "Ân sư nói gì vậy?"
"Ngươi nhìn mà không hiểu?"
Mộc Chiêu Đồng bỗng nhiên muốn thử một lần, thử xem người học sinh tôn kính mình nhất này có giới hạn ở đâu, vì thế hắng giọng một cái, nói: "Chắc hẳn ngươi nhìn ra được bệ hạ đã chán ghét Bùi Đình Sơn rồi, mãng phu như vậy nắm giữ quân quyền một phương lâu dài tất thành mầm tai họa, nếu nhân cơ hội này loại bỏ hắn, bệ hạ cũng sẽ vững lòng hơn."
"Ân sư, học sinh biết suy nghĩ của ân sư, cho nên học sinh không dám đi làm."
Mộc Chiêu Đồng cũng không ngờ Diêm Cử Cương thẳng thừng như thế, cho nên quyết định thẳng thừng hơn nữa: "Nếu ngươi đã biết, như vậy thì ta sẽ hỏi ngươi lựa chọn như thế nào."
Diêm Cử Cương đứng dậy, chắp hai tay hướng tới Mộc Chiêu Đồng cúi đầu lạy thật sâu: "Nhất nhật vi sư chung thân vi phụ, học sinh không dám quên ân tình của tiên sinh đối với học sinh, học sinh có thể có chút thành tựu nhỏ bé hiện giờ đều là kết quả dạy dỗ của tiên sinh, cho nên bất luận tiên sinh chỉ điểm gì học sinh nào cũng sẽ không làm trái... Tiên sinh là tiên sinh cả đời, học sinh là học sinh cả đời."
Mộc Chiêu Đồng mỉm cười gật đầu: "Ngươi hiểu rõ những điều này là tốt."
Lão ta còn chưa nói xong, Diêm Cử Cương đã đứng thẳng người nghiêm nghị nói: "Nhưng học sinh cũng là quan viên của Đại Ninh, là thần tử của bệ hạ, học sinh không dám quên đạo tôn sư, học sinh lại càng không dám quên chuyện trung quân, tiên sinh đừng nói thêm gì nữa, lời nói vừa rồi học sinh coi như chưa từng nghe thấy, tiên sinh trở về nghỉ ngơi trước... Học sinh an bài xe ngựa cho ngài."
Mộc Chiêu Đồng cười lạnh: "Tốt tốt tốt, không hổ là học sinh tốt ta dạy dỗ ra, ta rất hài lòng với biểu hiện của ngươi hôm nay, tốt, vô cùng tốt."
Lão ta đứng dậy chống gậy đi ra ngoài: "Nếu học sinh đã hạ lệnh đuổi khách với tiên sinh, tiên sinh này còn cần mặt mũi nên đành phải đi thôi, nhưng cũng không làm phiền thượng thư đại nhân sắp xếp xe ngựa, ta vẫn có thể tự về nhà, ta cũng có xe ngựa."
Diêm Cử Cương vẻ mặt phiền não bất đắc dĩ, muốn tiễn, Mộc Chiêu Đồng trừng mắt với ông ta một cái, ông ta đành phải dừng bước.
Ông ta chỉ là không hiểu, tiên sinh đã thay đổi từ khi nào?
Cả triều văn võ đều biết một trong những môn sinh đắc ý nhất của đại học sĩ chính là ông ta. Sau khi nghe được tin Mộc Tiêu Phong chết ông ta cũng là người đầu tiên đến nhà an ủi, theo ông ta thấy thì Mộc Tiêu Phong giống như huynh đệ của mình, đại học sĩ giống như phụ thân của mình, nhưng ông ta chợt phát hiện mình đã không để ý đến một chuyện... trong bất tri bất giác, ân sư này đã đứng thành hàng.
Vì thế lại càng thêm buồn rầu.
Diêm Cử Cương biết cuối cùng mình sẽ bị cuốn vào một vòng xoáy không thể giãy thoát, nghĩ đến tương lai chắc chắn họa dính đến thê nhi lão tiểu. Ông ta ngồi yên trong thư phòng một canh giờ, nhìn mặt trời mới mọc bên ngoài cửa sổ cuối cùng cũng hạ quyết tâm, viết một bản tấu chương xin từ chức phái người đưa đến Nội các, sau đó cởi quan phục ra gấp gọn đặt trên bàn sách, thay thường phục về nhà, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng nhưng lại có vài phần thoải mái.
Trong tấu chương xin từ chức ông ta chỉ nói hung đồ đánh cắp quan phục từ khố phòng Hình bộ, mua chuộc quan viên Hình bộ, ông ta thân là Hình bộ thượng thư tội không thể tha thứ, không còn mặt mũi nào đối mặt với bệ hạ, đối mặt với đồng liêu, đối mặt với quốc pháp.
Điều không ngờ là bệ hạ lại phê duyệt nhanh như vậy. Ông ta mới về đến nhà không bao lâu, ăn sáng cùng phu nhân, con gái hàn huyên một lát, trở về phòng chuẩn bị ngủ một giấc, vừa mới nằm xuống không bao lâu thì nội thị trong cung đã đem tấu chương do bệ hạ đích thân phê duyệt đến. Diêm Cử Cương mở tấu chương ra xem, bệ hạ chỉ phê duyệt bảy chữ, hai hàng.
Hàng thứ nhất bốn chữ: mắc gì đến khanh.
Hàng thứ hai ba chữ: cút trở lại.
Ngôn từ kịch liệt nhưng Diêm Cử Cương cũng xem mà ấm lòng, không nhịn được bật khóc.
Ông ta một đêm chưa ngủ, đương nhiên hoàng đế cũng một đêm không ngủ.
Biểu hiện của đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng hôm nay không nằm ngoài dự đoán của hoàng đế, cơ hội thế này nếu như Mộc Chiêu Đồng từ bỏ thì đó còn là đại học sĩ từng hô mưa gọi gió sao?
Nhưng Mộc Chiêu Đồng ngu xuẩn ở chỗ, từ đầu đến cuối lão ta luôn nghĩ đương kim bệ hạ không khác tiên đế Lý Thừa Viễn là mấy.
"Truyền thiện đi."
Hoàng đế duỗi hai cánh tay một cái, cảm thấy đã đói bụng, tính thời gian thì chỉ một lát nữa là phải lâm triều, một đêm không ngủ tinh thần cũng có chút mệt mỏi, lại còn đói bụng mà đi đối mặt với cả triều văn võ thì thực sự hơi vất vả.
Có lúc trò chuyện với lão viện trưởng, hoàng đế từng nói đùa, một lão phụ thân ngậm đắng nuốt cay làm việc vất vả cả ngày, khi về nhà việc phiền toái nhất không gì qua được còn phải đối mặt với đứa con trai bại gia của mình... Hoàng đế lên triều, cảm giác một đám người đông nghịt phía dưới kia đều là đám con trai bại gia của mình.
Mạnh Trường An thì trông tinh thần vẫn không tệ, dù sao cũng là người trẻ tuổi.
Lão viện trưởng dụi dụi mắt: "Bệ hạ muốn để cho Bùi Đình Sơn thu liễm một chút, hãy xem phủ đình úy tra được đến bước nào."
"Bước nào cũng không tra được." Hoàng đế thở dài: "Khanh có tin, nếu người của phủ đình úy vào đông cương là đều có thể xảy ra bất trắc không?"
Lão viện trưởng thở dài một tiếng, loại chuyện này, không phải là Bùi Đình Sơn không làm được.
"Trước hết tra bề ngoài đi, đầu tiên điều tra hết những người ở trong kinh thành có dính dáng đến chuyện này một lượt, đông cương quá xa, đào ra hết sâu mọt chuột bọ trong kinh thành của trẫm chính là chuyện đã gần trong gang tấc, không thể không làm. Trẫm nghĩ sau này trong các vệ chiến binh nên có thêm một người chế ước ở đó. Lần sau suy ngẫm xem làm thế nào để gia tăng chức quyền của phủ đình úy thêm một ít, các vệ chiến binh có đình úy của phủ đình úy thường trú giám sát quân quyền."
"Tuyệt đối không thể đâu bệ hạ." Lão viện trưởng vội vàng nói: "Việc này một khi làm rồi, chư quân không ổn định, huống hồ chức quyền của phủ đình úy đột nhiên lớn hơn, khó tránh khỏi sẽ sinh thêm chuyện."
"Trẫm cũng chỉ là nghĩ bừa thôi, sẽ không bắt tay vào làm." Hoàng đế nhìn về phía Mạnh Trường An: "Không phải khanh vẫn luôn muốn về bắc cương sao? Vậy thì trở về đi, tới trong quân bắc cương sẽ yên ổn hơn trong kinh thành một chút."
"Tạ bệ hạ!" Mạnh Trường An cúi người lạy.
"Khi nào đi thì tùy khanh tự quyết định, nếu khanh xem thử trong kinh thành điều tra ra bao nhiêu người thì xem một thời gian rồi hãy đi."
"Thần muốn đi ngay ngày mai."
"Được rồi." Hoàng đế ngữ khí bình thản nói: "Lúc đi đừng huênh hoang, không ai hiểu rõ Bùi Đình Sơn hơn trẫm, Bùi man rợ phát mà ác lên thì chuyện gì cũng làm được, trên đường trở về khanh mới là không vững vàng nhất... Trẫm sẽ cho hắc kỵ của phủ đình úy hộ tống, đến nhà khanh động thủ, tuyệt không phải toàn bộ."
Mạnh Trường An lắc đầu: "Thần tự đi là được."
Hoàng đế trầm mặc một lát, đúng lúc này nội thị đưa điểm tâm vào, hoàng đế khoát tay: "Ăn cơm trước đã, chuyện gì cũng phải sau này hãy tính, ăn cơm mới là quan trọng nhất."
Mạnh Trường An chợt phát hiện hóa ra bệ hạ cũng có nhiều chuyện thân bất do kỷ như vậy.
Thế giới này, ngay cả hoàng đế cũng không thể thuận theo ý mình.
Từ hoàng cung trở lại tiểu viện của mình Mạnh Trường An thu dọn y phục, sau đó đến Bộ binh nói một tiếng cho bọn họ biết ngày mai mình về bắc cương, sau khi từ Bộ binh đi ra lại đến thư viện Nhạn Tháp, mãi cho đến khi bầu trời tối đen vẫn chưa đi ra.
Ngày hôm sau trời sáng Mạnh Trường An đeo một tay nải hành lý, dắt một con ngựa ra khỏi thư viện, không nhanh không chậm đi ra khỏi thành Trường An, lên ngựa mà đi.
Đi từ Thuận Thiên Môn một trong các bắc môn Trường An ra thẳng đường lên hướng bắc, đến buổi trưa nghỉ chân ăn cơm ở trấn Cổ Bắc, đi về hướng đông bắc sẽ phải đi xuyên qua hẻm núi Yên Sơn. Đó là một hẻm núi dài hơn mười dặm, là môn hộ phía bắc thành Trường An, từ xưa đến nay Man tộc phương bắc đã vài lần đánh vào Trung Nguyên đều không có một lần đánh qua hẻm núi Yên Sơn, thật sự là nơi "nhất phu đang quan vạn phu mạc khai". (1)
Hai bên hẻm núi Yên Sơn mỗi bên có một thành quan, lần lượt gọi là Nam Yên Môn, Bắc Yên Môn, thủ giữ thành quan này chính là tinh nhuệ của Giáp Tử doanh Kinh Kỳ đạo.
Cấm quân rất ít ra khỏi kinh thành, Giáp Tử doanh ở Kinh Kỳ đạo cũng được xem giống như cấm quân, bất kể là trang bị hay là nhân viên phối trí đều là tốt nhất trong tất cả chiến binh, hơn nữa binh lực còn nhiều nhất.
Mạnh Trường An qua Nam Yên Môn trước khi trời tối, cảnh sắc trong hẻm núi này cực đẹp, có nhiều du khách trú lưu, cho nên trên hơn mười dặm đường này cũng không hoang vắng, cách không bao xa là sẽ có khách điếm tửu quán, hai bên còn có sạn đạo lên núi, dù là trên vách núi đá cũng có thể dựa vào lan can ngắm cảnh.
Mạnh Trường An thích môi trường nơi này, cố ý đi gấp một chút chỉ là muốn vào hẻm núi tìm khách điếm ở lại. Giao chiến mã cho tiểu nhị kéo đi cho ăn, gã trèo lên lầu. Khách điếm này ở ngay trên sườn núi, hai ba lầu đón khách gần như nhô ra ngoài vách núi, ở trong mấy phòng nhô ra ngoài này nhìn về nơi xa có một cảm giác khác.
Vừa đến lầu hai, Mạnh Trường An quay đầu lại nhìn xuống dưới lầu một cái, một nam nhân trẻ tuổi mặc trường sam màu vác một thứ dài dài cực lớn đi vào, thứ kia hình dạng rất kỳ quái, che vải trắng, giống như là một cỗ quan tài.
Vì thế Mạnh Trường An nheo mắt lại, cảm thấy chuyện càng lúc càng thú vị.
Người tuổi trẻ vào cửa tuổi vừa hay cũng ngẩng đầu lên nhìn, sau khi nhìn thấy Mạnh Trường An cũng không biết tại sao liền cười, dường như tâm trạng thoáng cái đã tốt lên.
"Xin chào." Hắn ta vẫy tay chào hỏi.
Mạnh Trường An gật đầu: "Xin chào."
(1) nhất phu đang quan vạn phu mạc khai (chỉ một người canh giữ cửa ải, một vạn người đến cũng không mở được): một câu thơ trong bài Thục Đạo Nan của Lý Bạch, hình dung là nơi có địa thế hiểm yếu.