Hơn mười dặm hẻm núi Yên Sơn có rất nhiều khách điếm ven đường, đây vốn là nơi du ngoạn tốt nhất sau khi ra khỏi kinh thành, leo núi ngắm cảnh ăn món ăn thôn quê nhưng cũng trải qua cuộc sống nhàn nhã, cho dù là mùa đông thì ở đây cũng có du khách đến không ngớt, so với lúc thanh tú, rất nhiều người thích vẻ tráng lệ của ngọn núi này lúc tuyết rơi trong mùa đông hơn.
Năm nay mùa đông còn không có tuyết rơi xuống, người không thiếu tiền sẽ gặp ở đây thường ở một hồi chỉ chờ tuyết rơi đến cảm thụ một chút đầy khắp núi đồi đích ngân trang tố quấn.
Người trẻ tuổi vào trong khách điếm nhìn khoảng 27-28 tuổi đang độ tráng niên, không đến mức anh tuấn cũng không có khí chất đặc biệt gì, tương đối mà nói thì ngược lại là thứ giống như cỗ quan tài hắn ta khiêng trên vai càng thu hút sự chú ý của người khác.
Lão bản khách điếm cảm thấy xui xẻo, đi lên khuyên nhủ nói thứ này quá lớn chỉ có thể để ở trong viện, đừng để vào trong phòng, người trẻ tuổi kia cũng dễ nói chuyện, đặt thứ đó ở một góc ngoài cửa, còn phủ kín tấm vải trắng bên trên.
Mạnh Trường An cảm thấy người này rất thú vị, không chỉ là vác quan tài, còn bởi vì trên tấm vải trắng kia lại có giáo huy của biên quân bắc cương.
Đó là vải quấn thi dùng để nhặt xác biên quân bắc cương, vẫn hay nói người xuất chinh bên ngoài chiến tử cương trường da ngựa bọc thây, đâu có nhiều da ngựa như vậy.
Người trẻ tuổi lại vào cửa lần nữa, gọi không ít rượu và đồ ăn còn cố ý gọi một khay màn thầu lớn nữa. Trong hẻm núi lạnh lẽo này ăn được một tô canh hầm nóng hổi kết hợp hai cái bánh màn thầu trắng phau phau nóng hổi là khiến người ta thấy ấm áp nhất, huống chi hắn ta còn muốn cả một vò rượu năm cân.
"Làm phiền ngươi đi mời vị khách vừa mới lên lầu đó, hỏi hắn có chịu uống cùng ta hay không."
Người trẻ tuổi lấy một đĩnh bạc đặt trước mặt chưởng quầy, chưởng quầy nhìn thấy bạc tất nhiên cũng quên ngay điềm gở lúc trước, buôn bán thì không có gì không qua được bạc, huống hồ một đĩnh bạc lớn như vậy có thể đến năm mươi lượng, đừng nói mua một bữa cơm này, cho dù ăn ở một tháng thì chưởng quầy cũng cực kỳ vui vẻ.
Mạnh Trường An vừa mới nằm lên giường đã bị tiếng đập cửa dựng dậy, chưởng quầy khách khí nói chuyện bên dưới có người muốn mời gã uống rượu, Mạnh Trường An gật đầu đáp lại một tiếng, còn cố ý thay một bộ sạch sẽ y phục đi xuống lầu.
"Không ngờ nhanh như vậy đã có thể đuổi kịp ngươi."
Người trẻ tuổi chỉ chỉ vào chỗ ngồi phía đối diện mình làm thủ thế mời, Mạnh Trường An ngồi vào bàn cũng không nói gì, cầm một cái màn thầu lên ăn trước.
Người trẻ tuổi dường như rất thích thái độ như vậy của Mạnh Trường An, gật đầu khen ngợi: "Lúc này mới giống bộ dạng của một biên quân, những nam nhân ăn cơm cũng có vài phần rón rén ẻo lả kia, tính là nam nhân gì."
Sau khi nói xong hắn ta cũng bắt đầu ăn, hai người giành ăn như gió cuốn mây tan, không bao lâu đã ăn hết một khay bánh màn thầu lớn, ăn hết nồi canh hầm lớn, một vò rượu cũng đã uống gần hết.
Người trẻ tuổi để đũa xuống lau miệng: "Có cần nghỉ ngơi một chút không?"
Mạnh Trường An gật đầu: "Dù sao cũng phải uống ngụm nước cho trôi thức ăn."
"Chưởng quầy lấy một ấm trà."
Người trẻ tuổi vẫy tay, chưởng quầy đã sớm chuẩn bị sẵn, vội vàng đích thân mang lên, còn đặc biệt dùng lá trà ngon nhất trong điếm này.
"Ta không thích uống trà nóng." Người trẻ tuổi chỉ chỉ vào ấm trà: "Cho ngươi đấy."
Mạnh Trường An nhìn ta hắn một cái tỏ ý cảm ơn: "Ta cũng không thích."
"Biên quân quả nhiên đều là một tính nết, bất kể là bắc cương hay là đông cương." Cuối cùng người trẻ tuổi cũng nhớ ra mình nên tự giới thiệu một chút: "Ta họ Tạ, tên Tạ Vô Hoa, từ đông cương tới."
Mạnh Trường An ừ một tiếng: "Bát Đao Tướng."
Tạ Vô Hoa bổ sung: "Đứng cuối trong Bát Đao Tướng."
Thế nhân đều biết dưới trướng đông cương đại tướng quân Bùi Đình Sơn có Bát Đao Tướng, tám người đều là con trai nuôi của lão ta. Bởi vì Bùi Đình Sơn chinh chiến từ khi còn trẻ đã bị trọng thương một lần không thể sinh con, cho nên mới quan tâm đến đứa con thừa tự Bùi Khiếu như vậy.
"Ở trong Trường An ngươi vẫn luôn thấy?" Mạnh Trường An hỏi.
Tạ Vô Hoa lắc đầu: "Cũng không phải, ta mang đồ cho nên đi chậm hơn Hà Khuê bọn họ một chút. Vốn đã dặn bọn họ đừng hành động thiếu suy nghĩ, khổ nỗi huynh ấy không nghe lời... Cho nên huynh ấy chết không đáng tiếc, quân nhân không tôn tướng lệnh chết đều không đáng tiếc, nhưng may mà ta đến cũng không tính là quá trễ, vừa hay vào được trước khi đóng cổng thành, còn kịp lúc tới bên ngoài nha môn Hình bộ nhìn ngươi từ xa."
Mạnh Trường An nhìn ra ngoài cửa: "Đồ mang theo chính là cái đó?"
"Đúng thế, tìm được cũng rất không dễ dàng gì." Hắn ta đứng lên: "Bỗng nhiên nghĩ nên ngủ một giấc thật ngon rồi nói tiếp, nếu ngươi không vội, ngày mai mời buổi sáng?"
Mạnh Trường An ừm một tiếng: "Ngươi không vội là được."
Tạ Vô Hoa chắp tay cáo từ rồi đi lên lầu, Mạnh Trường An lại liếc nhìn thứ ở ngoài cửa, trong lòng có một chút không vui, thở dài một tiếng hà tất chứ, cũng đứng dậy trở về ngủ. Không ngờ hai người lại không có ai phòng bị gì cả, ngả lưng xuống liền ngủ, ngủ một mạch đến khi trời sáng.
Lúc Mạnh Trường An xuống lầu thì Tạ Vô Hoa đã chờ ở dưới lầu, trên bàn bày bữa sáng, không đặc biệt cũng không phong phú, trong hẻm núi này vận chuyển đồ vào vốn đã khó khăn, huống hồ vào mùa đông rau củ có thể ăn được cũng chỉ có mấy thứ đó, trắng cháo, màn thầu, chao, mỗi người một quả trứng gà luộc, còn có một đĩa dưa muối thái rất vụn.
"Mời."
Tạ Vô Hoa giơ tay ra, Mạnh Trường An vẫn giống như tối qua ngồi xuống liền ăn.
Sau một nén nhang hai người đã ở trong viện tử, Tạ Vô Hoa cười cười vẻ áy náy: "Chờ ta một lát, dù sao cũng phải để cho thiếu tướng quân nhìn."
Thế là hắn ta vén tấm vải trắng kia lên, bên dưới vải trắng lại đúng là một cỗ quan tài.
Trong đó, chính là thi thể của Bùi Khiếu.
Chẳng trách hắn ta đi chậm hơn đám người Hà Khuê đó. Hắn ta mang một cỗ quan tài từ bắc cương đến Trường An thì làm sao có thể đi nhanh, nghĩ chắc dọc con đường hắn ta đều làm bạn cùng quan tài, có thể thấy được sự ngoan cường của người này.
"Nghĩa phụ nói, mang thi thể của thiếu tướng quân và đầu của ngươi về, thiếu một thứ thì ta cũng không cần trở về nữa."
Tạ Vô Hoa mở quan tài ra lấy một thanh đao từ bên trong ra, đó là bội đao của Bùi Khiếu, bề mặt còn có mấy chỗ thủng.
"Đao của ngươi đâu?" Hắn ta hỏi Mạnh Trường An.
Mạnh Trường An lắc đầu: "Ta dùng của ngươi là được."
Tạ Vô Hoa ánh mắt lóe lên, sau đó tiến lên một đao, đao pháp của hắn ta không có bất kỳ sự dư thừa nào, đây cũng là đao pháp chiến binh chính quy, nhưng đao trong tay hắn ta hung ác hơn, trực tiếp hơn. Người xuất thân từ đông cương Đao Binh luôn hiểu đao thêm một phần, sự hiểu biết đó gọi là sinh tử làm bạn.
Đao, chính là chiến hữu đồng bào của bọn họ.
Ban đầu Mạnh Trường An chỉ có thể né tránh chứ không có cơ hội hoàn thủ, đao kia một khi bắt đầu bổ chém thì sẽ không có kẽ hở, đao nào tiếp đao kia nhanh đến mức không thể tưởng tượng. Ban đầu người của khách điếm còn tưởng là hai người kia đang luyện võ sáng sớm, chỉ chốc lát một đám người đã tụ tập vây xem, có người nhiều chuyện còn ở đó vỗ tay khen hay, một vị thi nhân ngâm du lại kích động lên, bắt đầu cao giọng ngâm thơ.
Trong câu thơ, đao quang lóe lên.
Đúng lúc này lại bắt đầu rơi tuyết, tất cả du khách đã ở khách điếm nhiều ngày đều hoan hô, Yên Sơn tuyết hạp được xưng là một trong thập đại mỹ cảnh của Đại Ninh, đương nhiên cũng là bởi vì mượn thiên tử tôn quý của Kinh Kỳ đạo, nhưng đẹp vẫn là đẹp.
Đao của Tạ Vô Hoa không đến mức đẹp, chỉ là cũng rất hung, cho nên dù là những người vây xem kia xem một lát cũng liền nhìn ra kia căn bản không phải là đối luyện, mà là chém giết.
Sau nửa nén nhang, Mạnh Trường An bắt đầu phản kích, gã đã thấy đại khái đao pháp đông cương Đao Binh, góc độ xuất đao rất kỳ lạ làm cho người ta khó lòng phòng bị, hơn nữa Tạ Vô Hoa người này thật sự rất mạnh.
Ông trời đúng là không công bình, có những người chăm học khổ luyện cả đời cũng không được coi là đăng đường nhập bảo, mà có những người nhìn thêm vài lần là có thể nhớ được đại khái, thứ gì bình thường không có gì lạ gì vào trong tay hắn liền trở nên lợi hại.
Câu nói này là nói Tạ Vô Hoa, càng là nói Mạnh Trường An.
Keng một tiếng, Mạnh Trường An nghiêng người xuất quyền chuẩn xác đánh vào thân đao, đao kia bay ra ngoài, tay cầm đao cũng bay ra ngoài... Trong khoảnh khắc đó Mạnh Trường An lao nhanh về phía trước, hai tay ôm lấy thắt lưng Tạ Vô Hoa nhanh chóng đứng dậy sau đó đột nhiên ngửa ra sau, đầu của Tạ Vô Hoa cắm thật mạnh xuống mặt đất, trong cổ họng đồng thời phát ra một tiếng rên.
Mạnh Trường An lùi về phía sau một bước không tiếp tục ra tay, cúi đầu nhìn tất cả mười mấy vết đao lớn nhỏ trên người mình, có nhát chỉ cắt rách y phục, có nhát làm gã bị thương, chỉ là những vết thương nhỏ này tất nhiên gã cũng không để ý.
"Tại sao lại ngừng?"
Tạ Vô Hoa ôm lấy gáy của mình muốn đứng lên, khổ nỗi một đòn này quá nặng, thật sự choáng váng đến lợi hại, căn bản là không đứng dậy nổi, đành phải ngồi xổm trên mặt đất. Hắn ta không thích ngồi như vậy, thua về khí thế quá nhiều.
Mạnh Trường An xoay người đi đến bậc thềm ở cửa khách điếm ngồi xuống, cũng mặc kệ tuyết rơi trên mặt đất đã dày một ngón tay. Biên quân bắc cương đâu có coi một nắm tuyết ra cái gì, Yên Sơn hạp tuyết cảnh này dù đẹp thế nào chăng nữa cũng còn kém xa băng tuyết trắng muốt của bắc cương.
"Ngươi đã đi bắc cương trước, bắt đầu tra từ chỗ nào?"
Tạ Vô Hoa nghĩ chắc hẳn trong lúc nhất thời mình không nhúc nhích được, cho dù không gãy cổ thì cũng chẳng tốt lành gì, quyết định ngồi xổm ở đó tiếp tục nói chuyện: "Tại sao lại hỏi cái này? Nhưng nếu ngươi đã hỏi thì ta sẽ nói cho ngươi biết, thân binh của thủ tướng thành Lô Lan Quách Lôi Minh bị chúng ta mua chuộc, tra được ngươi tất nhiên cũng không phải việc khó gì."
Mạnh Trường An hỏi: "Ngoại trừ ta ra còn tra được ai nữa?"
Sắc mặt Tạ Vô Hoa lại đột nhiên biến đổi: "Ngoài ngươi ra còn có người khác?"
Mạnh Trường An cười, vô cùng vui vẻ.
Gã đứng dậy: "Ngươi còn có thể đánh được không?"
Tạ Vô Hoa: "Tạm thời không thể."
"Ta có thể."
Mạnh Trường An sải bước đi qua, Tạ Vô Hoa sắc mặt chợt tái đi, giơ tay ra muốn túm lấy thanh hắc tuyến đao kia nhưng tay còn ở giữa không trung thì chân của Mạnh Trường An đã đến. Bàn tay kia bị một cước đá văng ra, Tạ Vô Hoa cố nén cơn đau trên cổ ngửa người sau này tránh cước thứ hai của Mạnh Trường An, chờ sau khi đứng vững mới phát hiện thanh đao kia đã nằm trong tay Mạnh Trường An.
"Ta mới vừa nói rồi, ta dùng đao của ngươi là được." Mạnh Trường An nhìn hắc tuyến đao trong tay lắc đầu: "Lúc ngươi tới xem ra có nắm chắc tất thắng, nếu không cũng sẽ không đào Bùi Khiếu ra để cho hắn phơi thây hoang dã, may mà có ngươi ở bên, hai người các ngươi không cô đơn."
Sau đó vừa bước vừa chém, Tạ Vô Hoa liên tiếp né tránh bốn năm đao, cũng có hai đao rơi trên người hắn ta, vết thương còn sâu và dài hơn vết thương trên người Mạnh Trường An.
"Ngươi ra tay vào lúc thế này, sợ là có chút không quang minh." Tạ Vô Hoa chỉ chỉ vào cổ của mình.
Mạnh Trường An hơi hất cằm lên: "Cũng là ta đánh, có gì không quang minh."
Bát Đao Tướng không có một kẻ nào là giá áo túi cơm, người có thể được Bùi Đình Sơn nhìn trúng đương nhiên sẽ không kém. Tám người này ở đông cương rung chuyển trời đất, bất kể là mưu lược hay là võ nghệ đều rất mạnh, khổ nỗi Mạnh Trường An còn mạnh hơn.
Sau mười lăm tức Mạnh Trường An chém một đao vào vai Tạ Vô Hoa, một đao này ngay cả khớp xương cũng chém đứt.
Tạ Vô Hoa sắc mặt trắng bệch, nghiêng đầu nhìn đao trên vai cười khổ: "Chẳng trách Bùi Khiếu lại chết."
Mạnh Trường An nhấc đao từ trong vết thương lên đặt ngang trên cổ Tạ Vô Hoa, lưỡi đao hướng vào cổ, Tạ Vô Hoa đứng thẳng người hít sâu: "Hạ đao nhanh một chút, cũng đừng không nhẫn tâm giết ta, nếu không ta vẫn sẽ giết ngươi, ngoài ra... đừng chôn ta chung với Bùi Khiếu, ta cũng xem thường hắn."
Mạnh Trường An lướt đao qua cổ họng, vẻ mặt Tạ Vô Hoa cứng ngắc một chút, sau đó chậm rãi ngã xuống.
Mạnh Trường An đâm đao xuống bên cạnh thi thể Tạ Vô Hoa: "Sau này ta thay ngươi giết Bùi Đình Sơn."
Khóe miệng Tạ Vô Hoa hơi cong lên, cặp mắt đang mở to chậm rãi khép lại.