Bắc cương.
Mạnh Trường An không trở về thành An mà trực tiếp đi Lô Lan, từ sau khi tốt nghiệp ở thư viện Nhạn Tháp thành Trường An là gã tòng quân ở Lô Lan, cũng là lúc ở thành Lô Lan đã dẫn thám báo bảy lần vào quốc nội của người Hắc Vũ, vẽ một tấm bản đồ cực chi tiết.
Cho nên đối với Mạnh Trường An mà nói, thành Lô Lan là nơi gã bắt đầu, ý nghĩa đặc biệt.
Thành Lô Lan tứ phẩm Uy Dương tướng quân Quách Lôi Minh là ái tướng dưới trướng đại tướng quân Thiết Lưu Lê, tuy rằng không được coi trọng bằng Võ Tân Vũ và Hải Sa nhưng cũng rất được Thiết Lưu Lê yêu mến. Người này không thể nói lad quá quyết đoán, nhưng làm việc rất ổn định, ông ta ở bắc cương nhiều năm chính là dựa vào một chữ "ổn".
Nghe nói Mạnh Trường An đến, Quách Lôi Minh đích thân ra khỏi doanh nghênh đón.
Nào biết được sau khi thấy ông ta câu đầu tiên Mạnh Trường An nói là: "Mời tướng quân triệu tập đội thân binh."
Quách Lôi Minh không rõ lắm, nhưng vẫn tập hợp đội thân binh của mình lại, ông ta hỏi Mạnh Trường An có chuyện gì, Mạnh Trường An chỉ là lắc đầu không nói. Đội thân binh của tứ phẩm tướng quân có nhân số không ít, Mạnh Trường An cho bọn họ xếp thành một hàng chữ "nhất" để thuận tiện cho thấy rõ mặt từng người, cũng thuận tiện cho mỗi người đều nhìn thấy gã.
Mạnh Trường An kéo một cái ghế ra ngồi xuống, vắt chéo chân, đao cắm xuống nền đất lạnh bên cạnh người, chỉ nhìn như vậy, nhìn những người kia hết lượt này đến lượt khác.
Sau một nén nhang cuối cùng cũng có người không chịu được quay đầu bỏ chạy, Mạnh Trường An thở dài một tiếng.
Thật ra gã cũng hy vọng sẽ không ai như vậy, là Tạ Vô Hoa đã lừa gã.
Quách Lôi Minh không biết chuyện gì đã xảy ra, thấy có người chạy lập tức sai thủ hạ bắt người kia lại. Tên thân binh kia đi theo ông ta cũng đã vài năm, còn là người năm đó ông ta mang từ quê nhà đến. Phụ thân của Quách Lôi Minh và phụ thân của tên thân binh này có quan hệ vô cùng tốt xưng huynh gọi đệ, hai nhà chỉ cách một bức tường viện, không phải lão đầu này đến nhà đối diện uống rượu, thì là lão đầu nhà đối diện đến bên này ăn chực.
"Ngươi đã làm gì?" Quách Lôi Minh hỏi.
Mạnh Trường An đứng dậy, xách đao của mình đi ra ngoài, từ đầu đến cuối không hề nói một câu, dắt chiến mã của mình nghiêng người leo lên, quay đầu lại liếc nhìn thân binh kia một cái, sau đó thúc ngựa đi.
Thân binh kia lui về phía sau vài bước, cắn răng rút hoành đao ra đặt trên cổ mình: "Là ta đã bán đứng Mạnh tướng quân, ta đã nhận bạc của người từ đông cương tới. Tướng quân ngươi đừng mắng ta nữa, đây không phải tội mà mắng hai câu là có thể cứu ta. Ta đi theo ngài nhiều năm, ngài đã là tướng quân mà ta vẫn là binh. Ta biết bản thân không so được với ngài nên cũng chưa từng có một câu oán hận. Tướng quân đối đãi với ta cũng rất tốt, nếu không cũng sẽ không biết rõ ta không có bản lĩnh gì còn giữ ta ở bên cạnh... Ta chỉ nghĩ nếu ta đã không thể đội nón trụ mặc áo giáp, vậy thì ta sẽ tích lũy nhiều bạc một chút, là ta không giữ vững giới hạn lương tâm... Tướng quân ngài chớ động thủ, ta tự làm, đừng làm ô uế ngài."
Hắn ta một đao kéo ngang, cắt đứt cổ họng của mình.
Quách Lôi Minh đứng ở đó, ngây ra như phỗng.
Ông ta chợt nhớ đến, trước đó không lâu huynh đệ đã nói chuyện với mình, nói sợ là sau này tướng quân không có thời gian trở về phụng dưỡng lão nhân hai nhà, đời này hắn ta có thể tòng quân là đã cảm thấy mỹ mãn, giấc mộng tướng quân cuối cùng vẫn không thành, cho nên hắn ta định qua một thời gian sẽ xin ôn ta cho phép mình về. Trong nhà tốt xấu gì cũng phải có một hán tử gánh vác, lão nhân cũng đã cũng đã già rồi, ai biết ngày nào đó sẽ không còn nữa, không có người đốt giấy để tang cũng có vẻ thê lương, còn nói ông ta cứ an tâm mang binh đi đánh người Hắc Vũ, sau khi hắn ta trở về sẽ là con trai của hai nhà, trụ cột của hai nhà, đốt giấy để tang cũng là chuyện hai nhà.
Quách Lôi Minh miệng thầm nói một câu ngươi đáng chết, sau đó gào khóc.
Mạnh Trường An không nói một lời nào, cũng là bởi vì biết mối quan hệ của tên thân binh kia và Quách Lôi Minh. Gã không nói một lời đã đi là không muốn khiến cho Quách Lôi Minh khó xử, làm cho người kia có vẻ thảm hại trước mặt mọi người.
Cùng lúc đó, Bình Việt đạo.
Trang Ung mang theo đoàn thủy sư khổng lồ cũng đã tới thành Thi Ân, sau khi đến đây phát hiện Thẩm Lãnh đã giải quyết ổn thỏa mọi chuyện trên các phương diện cho nên cực kỳ vừa lòng. Thẩm Lãnh nói là công lao của Đậu Hoài Nam, người này dường như có một cuốn sổ trong lòng, mỗi một khoản đều ghi rõ ràng, sẽ không nhầm lẫn, tiếp xúc liên hệ với địa phương tất cả đều là một mình ông ta gánh vác.
Đây cũng là lý do tại sao ở trong quân Thẩm Lãnh lại được lòng người như vậy, bởi vì hắn không tham công.
Trưa hôm đó Trang Ung liền đi dự tiệc, đạo phủ Bình Việt đạo Diệp Khai Thái và tướng quân chiến binh Diệp Cảnh Thiên mời khách thì đương nhiên phải đi. Trang Ung vốn định bảo Thẩm Lãnh đi theo, Thẩm Lãnh nghĩ đến có lẽ sẽ còn chạm mặt với tên Thạch Phá Đang kia, thế là dứt khoát cự tuyệt ý tốt của Trang Ung.
Cũng không phải hắn sợ Thạch Phá Đang, mà là lỡ như gây gổ trên tiệc rượu, hôm nay Trang Ung mới đến sẽ có vẻ rất mất mặt, ngày đầu tiên ông cùng lão hữu gặp mặt vẫn là vui vẻ sẽ tốt hơn, dù sao bọn họ đều là gia thần trong phủ bệ hạ trước đây.
Ở trong doanh nên luyện binh thì luyện binh, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, khi nào bắt đầu trận chiến với người Cầu Lập không phải do hắn định đoạt, quân lệnh cũng chưa cho hắn trực tiếp đến hải cương mà chỉ là đến thành Thi Ân, có thể loáng thoáng thấy được tâm tư cầu ổn định của Trang Ung.
Nhưng Thẩm Lãnh muốn cho Trang Ung ăn một bữa cơm ngon lành, có người lại không muốn.
Tính toán đúng giờ ngọ khi bọn họ uống rượu uống vui sướng thì bỗng nhiên có người đến quân doanh, nói là tướng quân Thạch Phá Đang đã an bài săn thú, đặc biệt mời Thẩm tướng quân qua xem náo nhiệt. Nơi nam cương này nhiều sài lang hổ báo, nghe nói thân hào địa phương thích nhất là bắt những con dã thú nhốt trong trường đấu thú cắn xé, càng là huyết tinh thảm liệt thì càng có nhiều tiếng trầm trồ khen ngợi.
Người Lâm Việt trước đây lại càng chấp mê đối với chuyện này, dù là hoàng đế Lâm Việt hàng năm đều sẽ tổ chức đấu thú vài lần. Hoàng đế vong quốc của Lâm Việt - Dương Ngọc hiện giờ còn bị nhốt trong thành Trường An từng nuôi một con hắc báo một con chó sói, còn nuôi những con như voi, bò tót, trong hoàng cung thậm chí còn chuyên môn để dành ra một miếng đất lớn làm vườn thú.
Săn thú là kiểu càng tàn khốc, càng máu me, càng kích thích hơn trong đấu thú, thả một đàn dã thú bị bỏ đói vào trong trường đấu thú, cũng thả cả tù binh hoặc là nô lệ vào... Nghe đồn Thạch Phá Đang lại bắt một đám phản quân Lâm Việt, phỏng chừng cuộc săn thú hôm nay chính là những tù binh kia bị đem ra làm trò tiêu khiển.
Thẩm Lãnh không thích những việc này, thậm chí là chán ghét.
Nhưng hắn vẫn đi, hắn muốn xem thử Thạch Phá Đang còn có thể chơi trò gì nữa.
Thành Thi Ân vốn là đô thành của Lâm Việt quốc, trong thành Thi Ân có 7-8 trường đấu thú, chỗ lớn nhất đương nhiên là trường đấu thú của hoàng gia Lâm Việt cũ. Sau khi ăn cơm trưa một đám đại nhân vật liền người nên lên ngựa thì lên ngựa, người phải lên xe thì lên xe ùn ùn kéo đến. Thạch Phá Đang hôm nay khá là đắc ý, gã ta thích nhất chuyện khoe khoang chiến công như vậy, cũng muốn cho Trang Ung một sự kinh sợ, để cho ông xem thử nam cương Lang Viên đối đãi với tù binh như thế nào.
Theo lý mà nói Trang Ung xuôi nam thì Thạch Nguyên Hùng cũng nên tới gặp mặt, nhưng Diệp Khai Thái phái người đi mời, Thạch Nguyên Hùng chỉ nói là quân vụ bận rộn không chịu đến, thật ra thì chính là lười đến. Đại doanh nam cương Lang Viên cách đạo phủ Bình Việt đạo cũng hơn ngàn dặm, ông ta còn lâu mới vì một Trang Ung mà ngàn dặm xa xôi đến đây, ngược lại là nghĩ Trang Ung nên đến thăm hỏi ông ta mới đúng.
Có thể để cho con trai Thạch Phá Đang đến, Thạch Nguyên Hùng cảm thấy đã là nể mặt Trang Ung lắm rồi.
Trường đấu thú là một kiến trúc hình vuông, tường cao 3-4 mét, càng lên cao càng lớn giống như một cái phễu, chí ít có hơn mười hàng có thể chứa hơn ngàn người đồng thời quan khán. Ở chỗ vị trí tốt nhất là một gian phòng riêng cực lớn, hoàng đế Lâm Việt quốc Dương Ngọc trước đây thích nhất ngồi ở đây phẩm rượu ngon ôm mỹ nhân xem đấu thú.
Hiện giờ vị trí này, trên chủ tọa là đạo phủ Bình Việt đạo Diệp Khai Thái, bên trái là Diệp Cảnh Thiên, bên phải là Trang Ung, Thạch Phá Đang ngồi cạnh Trang Ung. Lúc Thẩm Lãnh tới thì các đại nhân vật đều đã ngồi xuống, tiếng nói cười râm ran.
Có người dẫn đường cho Thẩm Lãnh
Tới vị trí của hắn, là chỗ gần trường đấu thú nhất, hàng dưới cùng nhất cũng là hàng trực quan nhất, trường đấu thú ở ngay phía dưới hàng ghế này 3-4 mét, nhìn rõ ràng nhất và đương nhiên cũng kích thích nhất. Hiển nhiên Thạch Phá Đang chính là muốn dùng cảnh tượng máu me của cuộc đấu thú này để đè ép ngạo khí của Thẩm Lãnh.
Bên phía phòng riêng là một đám quan to nhị phẩm tam phẩm, Thẩm Lãnh có như thế nào thì cũng chỉ là chính ngũ phẩm. Trong đạo phủ của một đạo, quan ngũ phẩm thật sự nhiều không đếm hết, bị an bài ở chỗ hơi hẻo lánh cũng không nói lên cái gì.
Thẩm Lãnh ngồi xuống, Vương Căn Đống ngồi bên cạnh hắn, Cổ Lạc cùng Trần Nhiễm mỗi người đứng một bên trái phải. Vương Căn Đống nghiêng người hạ giọng nhắc nhở Thẩm Lãnh hôm nay tuyệt đối đừng hành động theo cảm tình, dù sao đề đốc thủy sư Trang Ung đại nhân đang ở đây, nếu như gây ra chuyện gì không vui thì hai bên đều mất mặt.
Thẩm Lãnh cười gật đầu, đâu có phải hắn muốn gây ra chuyện không vui gì, là Thạch Phá Đang chưa từ bỏ ý định.
Đúng lúc này tiếng nhạc vang lên, một đám thiếu nữ trẻ tuổi mặc váy gần như là trong suốt tiến vào trong trường đấu thú nhảy múa theo tiếng nhạc. Đang là sau giờ ngọ mặt trời rất gắt, ánh mặt trời chiếu vào người những vũ giả kia nhìn có chút phản quang, có thêm vài phần tiên ý.
Cùng với sự mị hoặc tỏa ra từ dáng người nổi bật của bọn họ, từng chiếc từng chiếc xe ngựa cũng từ bốn cửa vào tiến vào trường đấu thú, trên xe ngựa đều là lồng sắt, bên trong chứa các loại mãnh thú, trong lúc nhất thời cảnh tượng trở nên quái dị hẳn lên. Mười mấy thiếu nữ còn đang không ngừng xoay tròn nhảy múa ở vị trí trung tâm trường đấu thú, bốn phía đã bao trùm tiếng dã thú, có con hổ báo đập lồng sắt, nhưng những thiếu nữ kia mặt không đổi sắc.
Điệu múa kết thúc, những thiếu nữ lụa mỏng này chậm rãi lui đi, giữa trường đấu chỉ còn lại tiếng gầm gừ của dã thú.
Diệp Khai Thái liếc nhìn Trang Ung một cái thấy Trang Ung sắc mặt không vui, ông ta cười nói vài câu gì đó, lúc này đầu lông mày của Trang Ung mới hơi giãn ra.
Thạch Phá Đang muốn nghe rõ ràng hai người kia nói những gì, khổ nỗi Diệp Khai Thái nói rất nhỏ, gã ta không nghe được gì cả, nhưng gã ta lại thấy rõ sắc mặt không vui của Trang Ung, không nhịn được thầm cười lạnh trong lòng.
Thủy sư xuôi nam Trang Ung cũng không chủ động đi thăm hỏi phụ thân gã ta nam cương đại tướng quân Thạch Nguyên Hùng, đây chính là hậu sinh vô lễ, tất nhiên Thạch Phá Đang muốn thay phụ thân gã ta ra uy với Trang Ung.
"Nếu chư vị có hứng thú có thể đến gần rào chắn quan sát, kế tiếp sẽ thả dã lang trong rừng nam cương ra, những súc sinh này tuy rằng nhìn bề ngoài không phải là lớn nhưng hung mãnh vô cùng, bảy tám con dã lang là dám vây công một con voi, nói ra thì trên đời này con vật tham lam dã man không gì qua được loài nàyi."
Thạch Phá Đang đứng lên nói mấy câu rồi lập tức vỗ tay một cái, có người thổi tù và, lồng sắt trên mấy chiếc xe ngựa lập tức bị mở ra, một bầy dã lang màu xám đen từ trong lồng nhảy ra ngoài, chạy qua chạy lại trong trường đấu thú hướng về phía những người ở bên trên mà gầm rú.
"Thả tù binh vào!" Thạch Phá Đang ra lệnh một tiếng.
Gã ta cười nhìn về phía Trang Ung: "Đề đốc đại nhân, những tù binh này là một nhóm phản quân Lâm Việt hai ngày trước ta truy kích bắt được, những tên phản quân hiện giờ vẫn còn dám chống lại thiên uy Đại Ninh này là gian ngoan mất linh nhất, làm mồi cho dã lang mới là kết cục mà bọn chúng nên nhận được, chỉ có kinh sợ như thế, những kẻ còn mang lòng tạo phản mới sợ."
Cũi sắt trên mấy chiếc xe ngựa khác cũng bị mở ra, phản quân Lâm Việt y phục xộc xệch bị xua đuổi xuống xe, trong tay bọn họ chỉ có cái gậy gỗ đã vót nhọn, vừa xuống xe đám người liền tự động tụ lại với nhau, hiển nhiên là đều đã sợ tới cực hạn rồi.
Bầy sói bắt đầu bao vây lại, áp thấp người đi lên phía trước, miệng phát ra tiếng khò khè khò khè, đó chính là tín hiệu bất cứ lúc nào cũng sẽ phát động công kích.
Thẩm Lãnh bọn họ cũng tới gần rào chắn, đúng lúc này không biết ai đột nhiên xông đến đẩy mạnh sau lưng Thẩm Lãnh một cái, Thẩm Lãnh mất thăng bằng tử trên đài cao lộn xuống, lập tức một mảnh kinh hô!
Trang Ung đứng bật dậy, trong nháy mắt mắt đã đỏ ngầu.